VÀO TRUYỆN
Ngoại biên kinh thành có một thư sinh họ Đào tên Kính Chu, không biết từ đâu đến dung nhan tuấn tú, lời ăn tiếng nói thanh thoát đầy vẻ văn chương, rõ là người thuộc giới quý phái. Hàng xóm tò mò hỏi han, Chu cho biết người gốc miền Nam, thuộc giới danh gia, giàu có tại địa phương. Mẫu thân làm chủ một cơ sở buôn bán vàng bạc đá uýi, phụ thân làm quan giáo thụ chuyên lo việc học hành, thi cử tuyển lựa tài năng trẻ lên kinh đô theo học trường Quốc Tử Giám. Khi Chu vừa hoàn tất xong cấp tú tài, phụ mẫu đang tính cho quý tử lên kinh đô tiếp tục việc đèn sách làm rạng rỡ họ tộc thì loạn ly xẩy đến. Giặc cướp nổi lên khắp nơi, cướp phá, dân tình khốn khổ vì nạn binh đao… quyền lực triều đình quá xa nên cũng chẳng làm gì hơn vài bản tấu chương cho có, rồi mọi việc đâu vẫn hoàn đó, chưa kể quan quân đại phương lợi dụng thời thế mà làm đủ điều sách nhiễu nhân dân.
Trong tình thế loạn ly đó song thân cùng hai người em bị giặc giết chết, cướp phá tan cơ ngơi, nhà nát cửa tan, Kính Chu may mắn mà thoát nạn. Từ một công tử sống trong chăn ấm nệm êm không biết gì đến việc sinh nhai kiếm sống mà phải thành kẻ lang thang đường phố, ngủ bờ ngủ bụi làm đủ mọi nghề để sống qua ngày. Rồi vì hoàn cảnh đưa đẩy trôi dạt đến kinh đô, trước là tìm kế sinh nhai cho bản thân sau là mong tiếp tục việc đèn sách để không phụ lòng mong đợi của phụ mẫu.
Hàng xóm nghe lời kể lể của Chu, cảm thương người bất hạnh nên kẻ ít người nhiều tìm cách giúp đỡ. Người thì cắt chia một mảnh vườn rồi hè nhau dựng một căn nhà nhỏ cho Chu làm chỗ dung thân, người khác biết người có ăn học nên góp nhau tiền bạc kêu gọi thợ đóng bàn ghế giúp cho Chu có chỗ mở lớp dậy học cho lũ trẻ chung quanh để kiếm tiền độ nhật. Ngoài việc dậy học cho trẻ con hàng xóm, Chu còn làm thêm chuyện viết thư, làm đơn kiện cáo … cho cư dân. Việc sinh nhai từ những công việc đó dù có phần khó khăn nhưng nhờ những năm tháng lang thang kiếm sống nên Chu đã học được tánh cần kiệm, tính toán trong cuộc sinh nhai nên cũng đủ ngày ăn ba bữa mà còn dành dụm tí chút lo toan cho việc sách đèn mong có dịp tiến thân mà không làm buồn ước vọng của song thân nơi chín suối.
Với bản chất thiện lương lại thêm dáng dấp điển trai, lời nói văn hoa lịch sự, Chu đã chiếm được lòng quý mến của của hàng xóm. Nhiều nữ nhân trong vùng cũng chẳng ngại ngần tìm cách lân la, thân cận mong làm người sửa túi nâng khăn. Chu đã phải tìm đủ mọi lý lẽ để chối từ, khi thì ra vẻ làm như không biết, khi thì lấy cớ thân phận nghèo túng, tương lai mờ mịt mà không có điều kiện để lập gia thất… Nhiều người thấy Chu không động lòng, luôn tìm cách tránh xa những chiều chuộng, săn đón của nữ nhân cho là sự khác thường, rồi những lời đồn thổi gần xa mà nghĩ Chu có vấn đề về giới tính. Chu chỉ mỉm cười, coi như chuyện tầm phào không những bỏ ngoài tai mà còn vui mừng vì không bị phiền nhiễu với những chuyện không đâu.
Vào một hôm nắng ấm cuối xuân, Chu tản bộ vào trong kinh thành, lang thang ngắm nhìn sinh hoạt chốn đế kinh. Đến một khu vực có tí phần nhếch nhác, nhìn thấy một nhóm khá đông tụ họp ồn ào chuyện bán buôn như một cái chợ nhỏ bên đường. Tò mò ghé mắt vào xem, đúng là một khu chợ tự phát chuyên bán thú rừng hoang dã bên đường, những chiếc lồng to nhỏ khác nhau nhốt nhiều loại thú như rắn, rùa, khỉ, heo rừng, nhím..v..v..bầy la liệt trên vỉa hè. Khách mua là những nhân viên từ những nhà hàng hay tử lầu chuyên cung cấp những món ăn đặc sản thú rừng trong kinh thành. Chỉ vừa len mình vào đám đông mùi hôi thối từ phân, nước tiểu của thú đập vào mũi đã làm cho Chu khó chịu đang định lùi ra thì thấy một người bán hàng giơ một cái sọt nhỏ trong có 2 con sóc đưa về phía một khách mua thú đứng sát bên cạnh Chu mà nói:
-Khách quan đã bỏ ra hàng trăm quan tiền mua cho mỗ tất cả mấy sọt thú rồi, thì còn tiếc gì 4 quan tiền mà không mua thêm cho mỗ 2 con sóc này nữa để tiểu nhân mau được về nhà với vợ con.
Người mua thú, cười vui mà trả lời:
-Ta cũng muốn mua cho ngươi lắm nhưng với 2 con sóc to bằng con chuột nhắt, mua về ta lại phải bỏ công ra làm thịt nhưng không một dĩa cho khách thì ta mua làm gì đây?! Thôi ngươi hãy mang về nuôi nhốt rồi cố tìm bắt thêm cho ta khoảng 5 hay 10 con nữa mang ra đây ta sẽ mua cho ngươi.
Người bán cố nài nỉ:
-Thôi, khách quan coi đừng tính toán hơn thiệt với mỗ nữa, chỉ trả cho mỗ vài ba quan tiền là được rồi.
Chu đưa mắt nhìn 2 con sóc nhỏ bé xinh xắn với cái đuôi cong vút đang nhẩy chạy loanh quanh trong cái sọt bằng tre mong tìm khe hở để thoát ra ngoài. Chẳng tí chút tính suy, dù đã nghe rõ giá cả của người bán thú nói với người khách mua hàng, nhưng Chu vẫn hỏi:
-Hai con sóc đó ngài bán bao nhiêu vậy?
Người bán chưa kịp trả lời thì người khách đứng sát cạnh Chu đã hùng hổ chỉ ngón tay sát vào mặt Chu mà nói như hét:
-Thằng học trò chết tiệt này, ngươi đừng có ngu mà bước vào phá đám chuyện mua bán của ta! Khôn hồn thì bước đi ngay, đừng để ta nóng giận mà khổ thân.
Thấy vẻ hằn học, dữ tợn của người mua thú, Chu sợ hãi, lùi ra xa, định bước đi thì hắn đã đưa tay nắm lấy vai Chu mà nói:
-Người muốn mua hả, thì ta bán lại cho ngươi đó!
Rồi hùng hổ, vỗ một cái thật mạnh vào vai Chu mà nói:
-Hãy móc túi ra cho ta xem ngươi có tiền không đã!
Chu sợ hãi, móc túi ra cho hắn xem. Chẳng môt tí ngần ngại, tên ua hàng chụp lấy tất cả tiền trên tay Chu, đếm vội rồi nói:
-Được rồi với 8 quan tiền, ta bán cho người đó.
Nói xong chẳng cần hỏi ý của Chu, hắn cầm lồng thú trên tay người bán hàng dí vào tay Chu và nói:
-Cầm lấy và cút mau, đừng để ta cáu giận mà khổ!
Rồi bình thản lấy ra 4 quan tiền đưa trả cho người bán thú mà nói
-Thế là xong, ta đã giúp ngươi bán được hết món hàng, mà ta cũng có lời tí chút!
Hành động ăn cướp ngang ngược của tên mua hàng không những làm Chu run sợ mà ngay người bán hàng cũng phải giương mắt nhìn, rồi im lặng đưa tay nhận lấy 4 quan tiền bỏ vào túi.
Cúi đầu cầm chiếc lồng tre với 2 con sóc nhỏ bé, Chu lủi mau ra khỏi đám đông. Đi được một quãng xa mới hoàn hồn, chau mắt nhìn chiếc sọt tre với 2 con thú mà không biết giải quyết ra sao. Mang về nhà thì không có chỗ nhốt nuôi, kiếm tiền nuôi sống chính bản thân cũng không dễ còn nói chi việc nuôi thú làm cảnh!!! Buông tiếng thở dài ân hận, Chu mang sọt thú đến một lùm cây bên đường vừa mở sọt vừa nói với 2 con thú:
-Ta đành làm phúc mà phóng sinh cho chúng bay. Hãy khôn ngoan đừng để cho chúng nó bắt lại mà khốn nạn!
Hai con sóc, chẳng một tí chậm trễ lòn nhanh qua kẽ hở của chiếc sọt phóng vào bụi cây, biến mất không để lại tí dấu vết.
Trở về nhà với cảm giác bực mình vì đã bị một tên mua hàng vô lại chấn lột một cách ngang nhiên giữa ban ngày, món tiền chẳng to lớn gì nhưng với Chu ít ra cũng đủ cho vài ba ngày cơm rau. Rồi 3 ngày sau, vừa ăn bữa cơm tối xong đang định ngồi vào bàn lo chuyện sách đèn chuẩn bị cho khoá thi Hương vào năm sau bỗng nghe tiếng người gọi từ ngoài cổng vọng vào. Đoán là khách đến thuê mình viết đơn thưa kiện, Chu chậm rải đi ra mở cánh cổng. Một cặp vợ chồng quần the, áo gấm, dáng vẻ phúc hậu, tuổi khoảng tứ tuần hơi chau mày khi nhìn thấy Chu, người chồng mỉm cười nói:
-Công tử còn nhớ vợ chồng lão phu không?
Chu cau mày, suy nghĩ một khắc rồi trả lời:
-Hình như lão nhân gia đã nhận lầm người rồi, tiểu sinh chưa bao giờ quen biết các vị cả.
Không một chút ngại ngần, người chồng trả lời:
-Lão phu không lầm đâu, Không những quen biết mà công tử còn là ân nhân cứu mạng phu thê chúng ta nữa đó.
Chẳng để cho Chu trả lời, người chồng vỗ nhẹ lên vai Chu miệng cười rất hiền hoà mà nói:
-Công tử không mời chúng ta vào nhà, uống một tách trà rồi hãy nói chuyện hay sao?
Vào trong nhà, hai vợ chồng đưa mắt nhìn căn nhà vật dụng đơn sơ của Chu, người chồng nói:
-Phu phụ chúng ta không thể ngờ được cuộc sống của công tử quá thanh bạch như vậy. Ta họ Sóc tên Hạo Dương, tiện nội tên Nhị Nương. Có lẽ trước khi phu phụ chúng ta nói rõ về mình và lý do đến tìm gặp công tử, nếu không có gì ngại ngần, công tử có thể nói cho chúng ta nghe về cuộc đời của công tử không?
Chẳng một chút ngại ngần, Chu trả lời:
-Tiểu sinh chẳng có gì xấu xa mà phải đắn đo, ngại ngần không dám tỏ bầy cùng nhị vị quý nhân về cuộc đời của mình cả.
Thế rồi Chu lần lượt kể về những bất hạnh, bi đát của toàn thể gia đình mà phải tứ cố mưu sinh cho vợ chồng Sóc Kính Dương nghe. Hai khách nhân im lặng ngồi nghe với thái độ rất nghiêm túc, nghe xong người chồng chẳng ngại ngần cầm lấy tay Chu, ân cần mà nói:
-Công tử không những là một người có chí khí mà còn là ân nhân cứu mạng của vợ chồng chúng ta đó. Hôm nay chúng ta đến gặp công tử nói lời cám ơn, cũng muốn dành tặng công tử tí chút tài vật mà đáp lại lòng tốt của công tử.
Nói xong, người chồng đưa mắt cho người vợ, bà ta móc trong bịch xách tay ra một bịch gấm nhỏ,mở ra rồi đẩy đến trước mặt Chu. Những viên ngọc bích đủ mầu, những khối vòng vàng lấp lánh dưới ánh đèn đã làm cho Chu ngẩn ngơ giương mắt nhìn gói quý kim mà ngỡ ngàng. Sau khoảng khác chấn tỉnh lại, Chu đẩy gói quý kim về phía khách mà nói:
-Tiểu sinh đã nói rồi, tiểu sinh chưa bao giờ quen biết quý khách thì làm sao là ân nhân cứu mạng cho quý khách được! Xin hãy thu lại món quà quý báu này để không tạo ra những phiền phức cho tiểu sinh về sau.
Rồi cứ thế hai bên đẩy qua đẩy lại món quà nhiều lần, người chồng đưa mắt nhìn vợ, ngần ngừ tí chút rồi nói với Chu:
-Phu phụ chúng ta thật ra không phải là người trần thế mà là quan Văn Thư trên thiên đình, chuyên lo việc sổ sách, chi thu tài chánh trên thiên đình nhưng vì phạm lỗi mà bị đầy xuống nhân gian làm kiếp sóc trong rừng. Đó là lý do vì sao mà vợ chồng ta lấy danh tự họ Sóc để giao tế tại nhân gian. Mấy ngày trước chúng ta vì lơ là mà bị vướng vào bẫy rập của thợ săn thú. Đã tưởng rằng bị xẻ thịt làm mồi cho tửu lầu khách điếm nhưng may mắn nhờ lòng nhân đạo của công tử mà thoát chết. Sau khi thoát nạn, chúng ta trở về lại rừng, quá sợ hãi mà bị bệnh mấy ngày, hôm nay mới tìm đến gặp công tử để trả ơn cứu mạng. Mong công tử nhẹ lòng mà nhận món quà cảm tạ của chúng ta.
Lúc này thì Chu đã hiểu rõ sự việc, nhưng vẫn khăng khăng đẩy món quà về phía vợ chồng khách nhân mà nói:
-Dù sao thì tiểu sinh vẫn phải cám ơn lòng tốt của nhị vị khách quan, nhưng tiểu sinh không có lý do gì để nhận món quà này được. Bởi vì việc cứu mạng hai vị của tiểu sinh chỉ hoàn toàn vô tình, không mang chủ đích, không có ý nghĩa gì của một việc làm nhân đạo. Tiểu sinh bị tên vô loại bắt ép nên phải moi tiền ra trả cho hắn mong được yên thân mà đi. Còn việc phóng sinh, tiểu sinh cũng đâu có vì lòng tốt mà vì không có điều kiện để nuôi dưỡng nên phải làm mà thôi.
Ngần ngừ tí chút, Chu nói tiếp:
-Xin quý ngài đừng nghĩ quá tốt cho tiểu sinh mà phải tốn kém một cách vô lý như vậy. Cuộc sống của tiểu sinh hiện tại không giàu có nhưng cũng chẳng cần đến vòng vàng tiền bạc nhiều như vậy. Như ngài đã biết cuộc đời của tiểu sinh đã từ đỉnh cao, sống trong nhung lụa của một gia đình giàu sang, phú quý nhưng cũng chỉ chớp mắt đã thành mây khói để rồi song thân và các em phải chết thảm, thân mình phải lang thang đầu đường xó chợ … Đến nay cuộc sống của tiểu sinh đã có phần ổn định, điều ước muốn duy nhất của tiểu sinh là học thành tài trước là tìm danh dự cho mình, sau là làm vinh hạnh, tự hào cho cha me, các em nơi chín suối. Vòng vàng, kim cương hoàn toàn không cần thiết cho con đường tu học của tiểu sinh.Mong quý khách thông hiểu.
Ngưng lại tí chút, Chu nói tiếp:
Mà tiểu sinh cũng xin nói thật với hai vị khách nhân, món quà tặng quá to lớn này đã chắc gì mang đến điều tốt đẹp, giúp tiểu sinh đạt được những ước mơ hay nó lại dẫn dắt tiểu sinh vào những tật ách vì bạc tiền nữa là khác. Xin ngài nhận lại, cũng đừng quá bận tâm mà làm cho tiểu sinh áy náy không vui.
Vợ chồng họ Sóc ngẩn ngơ ngồi nghe Chu nói. Đưa mắt cho vợ nhận lại gói quà bỏ vào túi xách, người chồng gật gù, mỉm cười nhìn Chu, chậm rãi mà nói:
-Công tử ân nhân đã nói như vậy thì phu phụ chúng ta cũng không thể ép được. Tuy nhiên công tử đã vì chúng ta mà phải tốn 8 quan tiền trả cho tên vô lại, chúng ta phải hoàn lại, chắc chắn công tử không chối từ chứ?
Chẳng cần suy nghĩ, Chu cười vui trả lời:
-Điều hợp lý này thì làm sao tiểu sinh dám từ chối khách quan được.
Không biết có phải đã xếp đặt trước hay hoàn toàn ngẫu nhiên, người chồng cho tay vào túi áo móc ra một nắm tiền, chẳng cần đếm số … bỏ lên bàn đẩy về phía Chu, đúng 8 đồng tiền không hơn không kém. Nhưng không phải tiền bằng đồng mà là 8 đồng tiền vàng. Chu ngẫn ngơ đưa mắt nhìn vợ chồng khách nhân, chưa kịp nói gì, thì người chồng cươi vui mà nói:
-Lời hứa của công tử không thể thay đổi được nữa rồi. Nó là vàng hay là đồng thì vẫn là 8 đồng tiền mà. Xin công tử ân nhân thu nhận để cho vợ chồng chúng ta có chút niềm vui khi phải từ giã ra về.
Biết là không thể làm khác được, Chu đành thu nhận 8 đồng tiên vàng với vài lới cám ơn. Đúng lúc Chu đứng lên để từ giã khách, người chồng đưa tay thân nắm lấy cổ tay của Chu ra vẻ thân thiện lúc chia tay. Chu cảm cổ tay mình hơi nhói đau, nhìn xuống cổ tay thấy tự nhiên có một nốt ruồi son bằng hạt đậu nhỏ bổi trên mu bàn tay. hơi chau mày đưa mắt nhìn người khách ra vẻ không hiểu. Người chồng mỉm cười nhìn Chu mỉm mà nói:
-Công tử đừng lo lắng, bổn nhân vừa cấy vào cổ tay của công tử một miếng nhỏ móng tay của bổn nhân. Nó không có hại gì cho công tử, bất cứ khi nào, trong suốt cuộc đời, khi công tử cần sự giúp đỡ việc gì chỉ cẩn đưa lên miệng cắn hay chà sát cho nó bể ra, thì trong chốc lát chính bổn nhân hay người hầu cận của bổn nhân sẽ hiện đến giúp công tử giải quyết sự việc ngay, nhưng công tử đừng quên là chỉ có một lần duy nhất trong đời mà thôi.
Nói xong rồi vợ chồng khách nhân từ giã ra về, Chu không biết họ đến bằng gì mà cũng chẳng thấy họ về bằng gì, chỉ thấy hai người bước ra khỏi cổng nhà, lúc Chu cúi đầu từ giã, ngẩng đầu lên thì họ đã biến mất. Sau đó, Chu trở lại cuộc sống thường nhật, rồi đen bán dần 8 đồng tiền vàng cho những tiệm kim hoàn trong đế kinh lấy tiền hoàn trả lại cho những người đã giúp đỡ xây nhà, bán đất, cưu mang mình trong thời gian mới đến kinh thành. Nhiều người thắc mắc vì sao Chu có tiền trả cho họ. Để tránh miệng đời đồn đoán vu vơ, Chu cho biết gặp được người quen của phụ thân làm quan trong kinh thành giúp đỡ.
Khoảng hơn một năm sau, dự kỳ thi Hương, Chu xong bằng cử nhân, rồi 3 năm tiếp theo dự kỳ thi Hội, Chu xong bằng Giải nguyên ( Phó bảng ). Chu cảm thấy đã xấp xỉ bước sang tuổi 30, cuộc sống cũng có phần an định nên đệ đơn lên triều đình xin bước vào chốn quan trường rồi chậm rãi khi có dịp dự cuộc thi Đình để lấy bằng Tiến sĩ. Với thành tích học hành tốt lại nhờ tiếng tăm của phụ thân lúc sinh tiền khi làm quan nên Chu được triều đình cho chức quan Đốc học tại tỉnh Bắc sơn phía cực bắc Kinh thành chuyên lo việc học hành, thi cử của tỉnh. Ngay khi nhận chức được khoảng nửa năm, Chu đã gặp ngay những khó khăn trong giới quan trường. Quan Tổng đốc tỉnh là một tham quan, thường cấu kết với người em họ làm quan đốc học của tỉnh để bán bằng, mua chức trong tỉnh. Ban đầu mới vào làm việc, Chu không để ý nên không biết, nhưng sau vài ba tháng đã nghe và biết rất nhiều về những lem nhem trong thi cửa trong tỉnh. Chu cố tìm cách ngăn chặn không cho chuyện xấu xẩy ra trong lãnh vực công việc của mình, mà còn có ý định tố giác lên triều đình để sửa trị lũ quan tham.
Kết quả chẳng đến đâu, Chu bị một tố ngược lại với đầy đủ nhân chứng, vật chứng cho Chu là quan tham gian lận trong những kỳ thi trong tỉnh. Chung bị bắt vào nhà giam bị bỏ đói, bỏ khát, cứ vài ngày lại bị tra tấn bắt nhận tội. Dù bị khốn khổ với những trận đòn thừa chết thiếu sống, Chu nhất định không chịu ký vào bản cáo trạng. Bị nhốt được khoảng một tuần lễ, thương tích đầy người, Chu đã nghĩ đến cái chết để khỏi phải chịu thêm đau đớn. Đúng lúc nằm trên nền nhà giam lạnh lẽo, rên la vì những vết thương chi chít trên cơ thể, Chu chợt nhớ đến lời nói của Sóc Kinh Dương lúc chia tay vào khoảng 6, 7 năm về trước. Chu cắn nhẹ vào nốt ruồi son trên mu bàn tay, chỉ thấy nhói đau như muỗi chích, nốt ruồi bị vỡ, tiết ra một giọt nước đỏ như máu rồi trong khoảng khắc giọt nước bốc hơi và biến mất. Chu nhíu mày chờ đợi việc kỳ diệu xẩy ra nhưng chẳng có gì khác lạ Chu đã nghĩ chỉ là chuyện đùa vui của người khách mà thôi. Nhưng một lúc sau, khoảng cháy hết cây hương, không biết từ đâu một nam nhân khoảng 35, 40 tuổi quần áo chỉnh tề mầu toàn xanh, dáng vẻ khác với lính canh ngục, cũng chẳng có vẻ dữ tợn như lũ người đến đánh đập tra khảo Chu. Nam nhân cúi rạp người xuống nền nhà giam chào Chu mà thưa:
-Thưa công tử, Sóc lão gia và phu nhân vì có lệnh triệu hồi của Ngọc Hoàng thượng đế nên phải về trời, không thể trực tiếp đến đây theo lời kêu gọi của công tử được, mong công tử tha lỗi. Tuy nhiên tiểu nhân đã được uỷ thác gặp công tử và làm theo lời yêu cầu của công tử, xin công tử cứ ra lệnh.
Dù rất ngạc nhiên vì sự xuất hiện của nam nhân, nhưng Chu vẫn nén đau, bình thản kể cho nam nhân nghe nỗi oan trái của mình và hành động vô pháp của lũ quan tham đã làm cho mình hàm oan và đau khổ. Nam nhân nghe xong rồi thưa rằng:
-Được rồi, tiểu nhân sẽ cứu công tử ra khỏi nhà giam ngay rồi cứu chữa vết thương cho công tử. Với những tên quan tham, tiểu nhân sẽ sai người giết chúng nó để làm gương. Xin công tử đừng lo, chuyện này chắc chắn sẽ xong trong chốc lát.
Nghe nam nhân nói, dù cơ thể còn đau đớn với những vết thương vẫn rỉ máu, Chu ngồi bật dậy, nhìn thẳng mặt nam nhân với vẻ giận dữ mà nói:
-Ngươi không được làm những chuyện vô pháp, vô luật như vậy được! Ta tưởng rằng ngươi hiện ra để giúp ta thanh minh, hoá giải, phơi bầy những tội lỗi của lũ quan tham trước triều đình, trước toà án … mang đến cho ta sự trong sạch. Nhưng ngươi lại muốn giúp ta vượt ngục, còn muốn kéo ta vào tội giết người nhất là giết quan Tổng đốc và quan đốc học của tỉnh. Không! Cái đó không phải là giải pháp của sự thanh minh tội lỗi cho ta mà là một hành động ngu xuẩn của một kẻ vũ phu không biết gì về kỷ cương, phép nước. Làm như ngươi nói thì mọi người sẽ nghĩ chính ta là kẻ có tội nên mới vượt ngục giết quan nha. Ngươi hãy về đi và nói với Sóc chủ nhân của ngươi, đừng bao giờ gặp lại ta, ta không cần sự giúp đỡ vô luân của ông ta.
Lời lẽ đanh thép đầy tức giận của Chu đã làm nam nhân ngẩn ngơ, thân mình run lên vị sợ. Nam nhân vội vàng quỳ mọp xuống nền nhà mà nói:
-Xin công tử rộng lòng mà tha thứ cho tiểu nhân vì quá vội vàng mà đưa ra những ý kiến đầy ngu ngốc. Hiện nay Sóc lão gia và phu nhân không ở đây nhưng vẫn còn tiểu thư Sóc Hoàng Yến thay mặt lo chuyện thế gian. Tiểu nhân sẽ về báo tin ngay cho tiểu thư, tiểu thư chắc chắn sẽ đến gặp công tử để tìm giải pháp hợp lý mà cứu giúp cho công tử. Xin công tử vui lòng chờ đợi hạ nhân tí chút.
Nói xong chẳng cần Chu ra lệnh, nam nhân vụt biến mất. Rồi cũng khoảng thời gian cháy hết nén hương, khi Chu đang rên la đau đớn vì vết thương thì nam nhan áo xanh lại hiện ra cùng với một cô gái tuổi khoảng đôi mươi, trang phục sang trọng yểu điệu xinh đẹp như tiên nga. Cô gái quỳ xuống trước mặt Chu, lời lẽ êm nhẹ, ngọt ngào như hoa rơi trong gió, nhỏ nhẹ mỹ nhân nói:
-Thưa Chu ân nhân tha lỗi cho bổn nữ, chỉ vì bận việc mà không thể phân thân trực tiếp đến gặp công tử được mà phải sai gia nhân nên đã làm công tử phật lòng. Bổn nữ đã hiểu rõ ý muốn của ân nhân và sẽ làm ngay như công tử yêu cầu.
Im lặng tí chút như để nhìn thấy sự hoà nhã trên khuôn mặt của Chu, Hoàng Yến nói tiếp:
-Bổn nữ chắc chắn chỉ nội trong 3 ngày mọi sự liên quan đến nỗi hàm oan của công tử sẽ được triều đình minh oan bằng sắc lệnh như công tử yêu cầu. Tội ác của những kẻ tham quan sẽ được phô bầy và trừng trị trong luật pháp. Công tử còn gì để sai bảo, bổn nữ nguyện sẽ thay phụ mẫu mà làm vừa lòng công tử ngay, xin đừng ngại ngần mà cho biết.
Dù vẫn còn đờ đẫn, ngẩn ngơ ngắm nhìn sắc đẹp nghiêng nước, đổ thành của mỹ nhân nhưng Chu vẫn đủ tỉnh táo tối thiểu để nghe và hiểu lời nói như chim hót của người đẹp. Những đau đớn từ những trận đòn tra khảo thập tử nhất sinh trong mấy ngày qua hình như biến mất, Chu tán tỉnh:
-Thế là được rồi, ta chẳng có gì để yêu cầu nàng nữa! dù có bị đau đớn thế nào từ những lũ lính canh ngục nhưng gặp được nàng đã làm cho ta quên tất cả khổ đau mà không còn gì để hối tiếc nữa. Nếu được ước mơ, ta chỉ mong mỗi ngày được gặp, nhìn thấy nàng mà thôi.
Mỹ nhân ra vẻ không chú ý đến lời tán tụng của Chu, nhưng qua ánh mắt của người đẹp chẳng có ai không nhìn thấy thoáng đãng niềm vui sướng khó tả. Cũng đúng mà thôi, có nữ nhân nào mà không mừng vui, tự hào khi được nghe lời nam nhân tán dương sắc đẹp của mình? Đã thế nam nhân đó lại là một mỹ nam tử, đa tài như Chu nhỉ? Trong niềm vui vì lời khen tặng, giai nhân thỏ thẻ:
-Biết công tử bị thương tích khá nặng, tiểu nữ có mang theo vài món thuốc, xin công tử hãy nhịn đau để bổn nữ xoa vào những vết thương cho chóng lành bệnh.
Chẳng để cho Chu trả lời, người đẹp lấy hộp thuốc từ túi áo, ra hiệu cho người áo xanh nâng đỡ Chu ngồi dậy. Rồi mỹ nhân dùng bàn tay với những ngón tay thon nhỏ như ngó sen xoa xát những vết thương bầm tím trên mặt, trên thân thể của Chu. Chẳng biết có phải vì món thuốc linh nhiệm hay vì cảm giác mát lạnh, mềm như lụa mỏng của đôi bàn tay, ánh mắt ấm cúng của mỹ nhân mà làm Chu cảm thấy những vết bầm tím trên cơ thể như hoàn toàn biến mất thay vào đó là những cảm giác đê mê.
Rồi 2 ngày tiếp theo, khoảng gần trưa, người đẹp đến, bôi thuốc xoa bóp cho Chu… Chu đã bớt đau nên chẳng ngại ngần buông những lời tán tỉnh.Nhiều lần còn giả vờ đau nắm lấy tay hay bị mất thăng bằng ôm lấy người đẹp mà hôn.
Sang ngày thứ 3, ngay buổi sáng Chu đã tỉnh dậy, ngồi mơ mộng mong cho thời khắc qua mau cho đến lúc gần trưa để được gần gũi người đẹp. Chu tự nói với mình, hội ngộ lần này sẽ bạo dạn để tỏ rõ bằng lời với người đẹp về tình yêu của mình. Nhưng mỹ nhân chưa kịp đến thì vị quan nhà giam đã mang sắc chỉ từ triều đinh gửi đến giải oan cho Chu, sai quan quân đem Chu về nhà nghỉ dưỡng bệnh, đồng thời cho Chu biết cả lũ quan tham đã bị bỏ ngục chờ ngày đem lên kinh đô xét xử.
Chu được quan quân hộ tống về tư dinh được một lúc thì Hoàng Yến đến cũng như các lần trước người đẹp xoa nắn, bôi thuốc, Chu làm bạo ôm lấy Hoàng Yến, đè ngửa xuống giường mà hôn như rãi gạo trên khuôn mặt mỹ nhân. Đôi tay thì xoa nắn, xờ mó di chuyển khắp cơ thể mỹ nhân như muốn nuốt sống giai nhân vào bụng! Có lẽ người đẹp đã cảm thấy lối tỏ tình yêu thương của Chu có phần quá mức, nàng dùng hết sức đẩy kẻ điên tình ra bên cạnh mà nói như hét:
-Chu ân công cũng thô bạo thế ư? Tiểu nữ đã tưởng rằng ân công là người có ăn học, mang phong thái đĩnh đạc của người quân tử, ai ngờ cũng thấp hèn như một kẻ vũ phu thất hẹn đến thế sao?
Lời trách mắng của giai nhân đã làm cho Chu khựng lại, không dám làm quá mạnh bạo nữa, nhưng kẻ điên tình vẫn không bỏ người đẹp ra, mà còn cố kéo gần lại hơn nữa mà nói:
-Dù nàng có cho ta là kẻ thất phu, hèn hạ nhưng vẫn được gần nàng thì ta cũng chẳng có gì phải đắn đo, ân hận. Bởi vì ta yêu thương nàng đơn giản thế mà thôi.
Chẳng để cho người đẹp trả lời, Chu hỏi người đẹp:
-Không lẽ nàng khù khờ mà chưa hiểu lòng ta sao, mà cứ gọi là ta ân công, là công tử?
Nói xong Chu chẳng ngại ngần đè người đẹp xuống giường mà tính chuyện gối chăn. Mỹ nhân đẩy nhẹ Chu ra xa, mỉm cười mà nói:
-Thiếp có phải là kẻ ngu dại, vô tình đâu mà không biết tình yêu của chàng dành cho thiếp trong mấy ngày qua mà không mong được đền đáp kẻ tri âm. Nhưng chàng hãy hiểu cho thiếp mà không nên quá xuồng sã làm mất đi sự trong thanh của tình yêu mà chúng ta dành cho nhau.
Thấy Chu có phần êm nhẹ, Hoàng Yến nói tiếp:
-Chàng hãy chờ đợi phụ mẫu thiếp trở về mà thưa chuyện hẳn hoi cho đúng đạo lý, chứ lơi lả mà làm chuyện ra ngoài gia giáo của gia đình thì coi sao được.
Dù vẫn còn đau vì những vết thương trên cơ thể chưa khỏi hẳn, nhưng lời tỏ bầy của mỹ nhân đã làm Chu bay bổng vì sung sướng, quỳ xuống trước người đẹp mà nói:
-Xin tha lỗi cho ta, tình của nàng ta đã hiểu. Ta nguyện vẽ vì tình yêu của nàng, của ta mà làm tất cả để chúng ta được gần nhau mãi mãi. Xin nàng đừng lo.
Hôm sau, Chu chờ mãi đến trưa, vẫn không thấy Hoàng Yến đến, Chu đã có phần lo lắng, lo sợ ngày hôm qua vì quá nôn nóng mà làm cho nàng giận mà không đến. Nhưng khi trời xâm xẩm tối, đang nằm trên giường nhắm mắt tự trách mình, không biết từ lúc nào, vợ chồng Sóc Kính Dương cùng Hoàng Yến đến sát bên giường. Nhị Nương, mẫu thân của Hoàng Yến đưa tay sờ trán Chu mà nói:
-Chu công tử có phần nào khá hơn không? Bổn phụ và phu quân thật là có lỗi, lúc công tử bị hoạn nạn lại vướng vào công việc mà không thể trực tiếp lo lắng, săn sóc cho công tử được, Xin ân nhân cảm thông mà tha thứ cho vợ chồng bổn phụ.
Chu bừng tỉnh mở mắt ra nhìn thấy 3 người, sung sướng mà đáp:
-Xin mọi người đừng quá lo lắng cho tiểu sinh. Mọi sự đã được Hoàng Yến cô nương giúp đỡ đúng như mong ước của mỗ rồi. Nếu không có tiểu thư cô nương thì có lẽ bổn nhân đã thành người thiên cổ rồi, ơn cứu giúp này bổn nhân mãi mãi ghi ơn tạc dạ!
Tiếp theo là những lời thăm hỏi, chúc mừng của vợ chồng Sóc Hạo Dương dành cho Chu. Sau một lúc hàn huyên, Sóc Hạo Dương tỏ vẻ vui mừng mà nói với Chu:
-Vợ chồng bổn nhân vừa từ Thiên đình trở về, đã phải vội vã đến đây trước tiên là thăm hỏi, chúc mừng công tử đã tai qua nạn khỏi, sau nữa là báo cho công tử biết một tin vui của chúng ta. Gia đình chúng ta đã được Ngọc Hoàng Thượng Đế bỏ qua lỗi lầm ngày xưa rồi. Chắc không lâu nữa chúng ta sẽ từ giã nhân gian để trở lại thiên đình.
Nói xong, vợ chồng Sóc Hạo Dương không giấu được sung sướng, chồng thì cầm lấy tay Chu vỗ liên hồi mấy cái, vợ thì tươi cười đưa mắt nhìn Chu như muốn chia xẻ niềm vui. Nhưng chỉ khoảng khắc trôi qua, hai vợ chồng họ Sóc giương mắt nhìn Chu khi thấy Chu im lặng, cau cặp lông mày tỏ vẻ không có gì mừng vui mà trái lại buồn bã buông tiếng thở dài ra vẻ chán nản. Sóc Hạo Dương linh cảm thấy có gì bất ổn, nhìn thẳng mặt Chu mà hỏi:
-Chu công tử có điều gì không vui, buồn chán khi biết gia đình chúng ta được Ngọc Hoàng Thượng Đế gia ân mà bãi bỏ hình phạt sao?
Chẳng một chút ngại ngần, Chu nhìn thẳng vợ chồng Sóc Hạo Dương mà nói:
-Phu phụ các ngài có thể cho bổn nhân một ân huệ hay không? Bổn nhân ao ước được làm tế tử (con rể ) của nhị vị. Suốt mấy tuần qua, tiểu thư đã chữa trị, cứu giúp tiểu sinh qua cơn hoạn nạn. Sự gần gũi đã làm cho tiểu sinh cảm động mà yêu thương tiểu thư, tiều sinh xin nhị vị nhủ lòng thương mà chấp nhận lời khẩn cầu. Nếu không được như ý, thì mạng sống của tiểu sinh nhờ nhị vị mà còn, thì chẳng có ý nghĩa gì nữa! …
Phu phụ họ Sóc nghe Chu nói mà thẩn thờ ngạc nhiên. Cả hai im lặng đưa mắt nhìn Chu rồi nhìn Hoàng Yến con gái của mình vì không thể tin được lại có chuyện như vậy. Cuối cùng Sóc Hạo Dương nhìn thẳng mặt Chu mà nói:
-Điều này thì không thể được rồi dù công tử không những là người mà chúng ta cảm mến mà còn là ân nhân cứu mạng vợ chồng ta nữa. Ái nữ và chúng ta là người của thiên đình, phải trở về với thiên đình, không thể sống với những khổ ải của nhân gian được. Chúng ta đã vì lỗi lầm mà bị đầy ải xuống chốn phàm trần nhơ nhuốc này gần chục năm qua, đã phải trả giá quá đủ rồi. Công tử đừng trông mong vào ước mơ điên rồ đó thành sự thật.
Im lặng môt tí chút, Sóc Hạo Dương ra vẻ tức giận, đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt Chu mà nói gằn từng tiếng:
-Giả dụ chúng ta có vì ơn cứu mạng của ngươi mà đồng ý nhưng ái nữ của ta cũng chẳng ngu dại mà chấp nhận ở lại chốn trần gian với ngươi mà nhận lấy những khổ đau của loài người. Ngươi nên nhìn vào thực tế vẫn hơn.
Nghe Sóc Hạo Dương nói xong, Chu đưa mắt nhìn Hoàng Yến đang run sợ nhìn song thân, Chu gật đầu vài cái nhẹ như khuyên nhủ, kích thích Hoàng Yến hãy mạnh bạo hơn, rồi chẳng ngại ngần Chu trả lời:
-Ngài đã nói vậy, xin ngài hãy hỏi ý kiến của tiểu thư xem sao? Bổn sinh mong ngài hãy công minh, xin đừng dùng quyền cha, thế mẹ để ép buộc người khác, dù đó là con của mình phải làm theo những gì mà mình muốn.
Nghe câu trả lời của Chu xong, vợ chồng Sóc Hạo Dương hướng mắt về hướng con gái, chậm rãi, nói từng mà hỏi:
-Hoàng Yến, con đã nghe rõ tất cả rồi, cha mẹ muốn biết ý của con ra sao? Con có dám vì tình cảm nhất thời mà không về lại thiên đình với mẹ cha, chịu ở lại chốn trần gian đầy khổ ải, tăm tối này không?
Chẳng đợi cho Hoàng Yến trả lời, Chu nhìn người yêu mà nói:
-Nàng hay can đảm, đừng run sợ mà nói thật lòng mình với song thân, tình yêu của ta dành cho nàng thế nào thì nàng đã hiểu rồi, ta nguyện sẽ không bao giờ phản bội và mãi mãi yêu thương nàng. Tình yêu sẽ vô nghĩa, thiếu thi vị nếu nó mãi mãi êm ả, phẳng lặng như mặt hồ nước mùa thu lặng gió! Hãy đến với ta, nơi trần gian dù có những khổ ải nhưng vẫn là nơi có rất nhiều thi vị của đấu tranh. Chính những điều sôi động đó trong tình yêu mới là mùi vị của một tình yêu đúng nghĩa. Nàng hãy can đảm tỏ bầy cho phụ mẫu nàng biết. Ta mãi mãi thương yêu nàng.
Có lẽ nhờ những lời động viên, thúc dục quá cương mãnh của Chu đã làm cho Hoàng Yến can đảm, tự tin đưa mắt nhìn song thân mà nói:
-Suốt thời gian qua, con đã gần gũi Chu công tử, con đã nhìn rất rõ tình yêu của chàng dành cho con và ngược lại con cũng thế. Con cầu mong cha mẹ tha thứ cho tội bất hiếu khi con không nghe lời cha mẹ để lựa chọn ở lại trần gian với chàng. Con chấp nhận, không một tí chút ngại ngần, buồn lo khi phải đối đầu với sóng gió trần gian vì con biết chắc rằng con không đơn độc.
Vợ chồng Sóc Hạo Dương đã ngẩn ngơ, ngỡ ngàng khi nghe ái nữ nói. Hai người im lặng đưa mắt nhìn nhau một lúc rồi Hạo Dương lắc nhẹ đầu, buông tiếng thở dài mà nói:
-Hoàng Yến, nếu con đã vì tình yêu mà quyết định như vậy thì cha mẹ không còn có lý do gì ngăn cản con nữa. Nhưng với cái nhìn và suy nghĩ của cha mẹ thì con đang bước vào sự sai lầm đó! Cõi nhân gian đầy thị phi, bất công, gian trá và tàn ác này không phải là nơi bình yên cho cuộc sống. Con hay bình tâm mà nghĩ lại để không phải ân hận về sau.
Không một phút ngần ngại, Hoàng Yến nhìn song thân mà trả lời:
-Con cám ơn những lời chỉ bảo và lo lắng của mẹ cha, nhưng con đã quyết định rồi. Con muốn cuộc sống của mình có những mùi vị của ngọt ngào và cũng có cả đắng cay. Với con sự bình yên trong nhung lụa, sa hoa, chỉ là sự nhàm chán, nó thiếu cảm giác của sôi động đổi thay. Đã thế trong phấn đấu, sinh nhai con đâu chỉ có một mình mà con còn có chàng bên cạnh nữa.
Thế là khoảng vài tuần lễ sau, một đám cưới khá linh đình được tổ chức. Chú rể là quan đốc học tỉnh, phong thái từ hoà, nhã nhặn đúng nghĩa một quan văn vào trong thanh nhã, ra ngoài hào hoa. Đã thế lại vừa được triều đình khen tặng là vị quan liêm khiết, can đảm dám chống chọi với lũ tham quan. Cô dâu là một giai nhân nghiêng nước đổ thành, hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh. Khách mời toàn là những quan chức đương thời, nhân sĩ địa phương hay kinh thành đến dự. Đồ ăn thì kể sao cho siết, toàn do những nhà hàng nổi tiếng trong địa phương cung cấp, dĩ nhiên làm sao mà không có rượu ngon Bồ đào, chén ngọc lưu ly!
Rồi mọi sự tiếp nối theo thời gian. Sau vài ba năm xa gia đình, qua kỳ thi Đình, Chu giật bằng tiến sĩ rồi được nhà vua với về cung với chức vị Đông Các Đại Học Sĩ thuộc hàng quan nhất phẩm có nhiệm vụ bàn bạc với vua trong các vấn đề an quốc yên dân. Đường phong hầu quan tước của Chu hạnh thông như thế, còn hạnh phúc gia đình thì cũng chẳng thua kém, sau đám cưới 5, 6 năm, Hoàng Yến sinh được 2 con trai kháu khỉnh, thông minh giống cha mẹ, cả hai vừa chớm tuổi 16 mà đã giật bằng cử nhân, tương lai rộng mở chẳng còn nghi ngờ gì mà không nối được chí phụ thân.Thật là một gia đình hạnh phúc./.
HẾT