3. Lưu Sinh
Lưu Sinh, tự Thụy Vân người nước Vọng, giòng dõi khoa bảng, tổ tiên bẩy đời tiến sĩ, hai đời Tổng đốc. Phụ thân đậu đầu tiến sĩ khoa Bính Tuất, gặp thời thế loạn ly, đạo đức suy đồi, gác ấn từ quan theo nghề dậy học được vài năm thì mất.
Lưu Sinh nhờ tài sản, ruộng vườn từ xưa để lại gia cảnh không đến nỗi túng thiếu, vẫn nhà cao cửa rộng, phong lưu. Đã mấy lần vác lều chõng đi thi nhưng bản chất phóng túng, bài vở không vào phép tắc nên chuyện khoa danh cũng chẳng đến đâu. Tuy vậy Lưu vẫn dùi mài kinh sử mong nối chí tổ tiên. Mẫu thân không mấy vui nhưng cho rằng định số, quí tử không có duyên nợ với bảng vàng, quan tước. Nhiều lần mẫu thân tìm cách mối mai, mong có cháu nối dõi tông đường. Lưu lấy cớ danh vọng vẫn trắng tay, chưa tìm được người vừa ý mà chối từ chuyện thê tử.
Vào ngày mùa hè oi bức Lưu dạo chơi bên giòng suối bên rừng gần nhà, thấy một con ếch đang bị một con rắn bắt, sửa soạn nuốt. Lưu đánh đuổi rắn cứu ếch, chữa trị cho ếch rồi thả vào giòng suối.
Vài ba tuần lễ sau đó, một buổi tối, ánh trăng mờ chiếu qua khung cửa sổ,Lưu đang dựa án thư riu riu ngủ. Thình lình có người con gái rất đẹp, mặt hoa da phấn, diễm tuyệt như tiên nga không biết từ đâu đến đánh thức Lưu dậy. Cô gái nhìn Lưu mỉm cười như đã từng quen biết. Lưu thấy làm lạ, tưởng mình mơ ngủ, đưa tay lên dụi mắt mới biết là thật, mặt đờ đẫn si dại nhìn người đẹp không thốt nên lời.
Cô gái nhìn Lưu mỉm cười, có tí e thẹn, giọng nói êm nhẹ, trong như tấu nhạc rót vào tai:
-Mới có vài tuần lễ cách biệt, công tử đã quên thiếp rồi sao?
Chẳng chờ Lưu trả lời. nàng nói tiếp:
-Thiếp họ Long tên Yến Viên, nhà ở tỉnh kế bên về hướng đông. Vài tuần lễ trước đây trốn cha mẹ đi chơi bị nạn được chàng cứu sống. Hôm nay, sức khỏe đã tốt mạo muội đêm khuya đến gặp ân nhân, có chút quà mọn gọi là tỏ chút lòng tri ân.
Nói xong Yến Viên đưa tận tay Lưu một gói vàng. Lưu nằng nặc từ chối, cho rằng cô gái lầm người khác. Mình chưa bao giờ cứu giúp ai bị nạn gần chết cả.
Cô gái tỏ vẻ không vui, ngập ngừng đôi chút rồi nói:
-Thiếp không nhầm lẫn đâu, chỉ có điều không thể nói rõ với công tử đó mà thôi. Song thân của thiếp rất nghiêm khắc không cho ra khỏi nhà. Hôm nay song thân đi vắng, thiếp trốn nhà đến đây gặp ân nhân, mong chàng đừng nghi ngờ.
Không làm sao hơn, Lưu đành nhận gói quà.Nhìn ngắm nét đẹp như cá lặn chim sa, làn da trắng muốt như trứng gà bóc, Lưu động lòng, có vài hành động xuống xã. Cô gái ban đầu có chút miễn cưỡng chịu đựng, nhưng khi Lưu có ý làm chuyện mây mưa, nàng tỏ vẻ giận, đưa tay đẩy Lưu ra xa nghiêm trang mà thưa rằng:
-Thiếp tưởng rằng chàng là người nhân đức, thư sinh mà đến, không ngờ cũng là dạng của kẻ vô học thế sao?!
Nói xong Yến Viên phủi áo, ngoe nguẩy tức giận bước đi không thèm ngoái lại. Lưu Sinh xấu hổ chạy theo nắm tay nàng, quì gối mà rằng:
-Xin nàng tha thứ cho ta, hiểu cho mối tình si mà không nỡ ruồng bỏ. Từ nay xin chừa, chỉ mong được gặp mặt, nhìn nhau đã là mãn nguyện lắm rồi, không dám xuống xã nữa.
Yến viên nghe nói có tí vừa lòng, quay lại mà thưa rằng:
-Thiếp chẳng biết có còn dịp gặp chàng nữa không. Nhưng nếu chàng biết giữ lễ thì lo gì mà không có ngày tái ngộ.
Chẳng để cho Sinh trả lời, Yến Viên rút cây trâm vàng trên mái tóc đưa tận tay Sinh, nghiêm trang mà nói:
-Chàng hãy giữ món quà kỷ niệm của thiếp coi như đền đáp người tri kỷ. Thiếp có phải là gỗ đá đâu mà vô cảm với kẻ đa tình! Nhưng vì song thân rất nghiêm khắc, chuyện gia giáo không thể không biết đến được! Thiếp sẽ cố tìm cách gặp lại chàng.
Nói xong Yến Viên nắm tay Lưu tỏ vẻ ân cần rồi bước vội khuất sau lùm cây ở góc vườn, Lưu đứng ngớ ngẩn vân vê chiếc trâm vàng ngây ngất với mùi thơm của người đẹp còn vương lại trên tay.
Từ ngày người đẹp bỏ đi, Lưu Sinh gần như bỏ ăn, bỏ ngủ vì tương tư. Hàng đêm thở dài than vắn mong đợi nàng đến thăm. Bệnh tương tư càng lúc càng nặng. Lưu như kẻ mất hồn, chẳng nói chẳng ăn chỉ mân mê chiếc trâm vàng mà tưởng nhớ đến người đẹp. Chuyện sách đèn thi cử cũng bỏ bê không thèm đoái tưởng đến.
Mẫu thân lo lắng hỏi han nhưng Lưu chẳng nói, ngẩn ngơ như kẻ mất trí. Biết bao nhiêu thuốc thang chữa chạy cũng chẳng kết quả. Mọi người cho rằng Lưu bị quỉ ám, ma hành, mời gọi thầy pháp, thầy bùa cúng tế nhưng bệnh vẫn hoàn bệnh. Một hôm trong lúc mê sảng Lưu đứng dậy khỏi giuờng, mặt rạng rỡ tay cầm chiếc trâm vàng chạy ra vườn nói năng, cười cợt như với một người con gái nào đó! Người nhà nhìn không thấy ai mới biết rằng Lưu bị bệnh tương tư người trong mộng mà ra mê sảng. Sau khi Lưu tỉnh lại vào giường nằm, mọi người khôn khéo gạn hỏi, Lưu mới kể lể sự tình.
Thương con, bà mẹ sắm xe ngựa, nói dối cùng Lưu đi thăm viếng người đẹp. Lưu tin là thật, bệnh tình có mòi thuyên giảm. Tìm kiếm hỏi han hàng trăm dặm đường nhưng chẳng ai biết nhà họ Long. Đến tối, đang trên đường về. Một con bé gái như dáng tì nữ không biết từ đâu đến vén màn xe nhìn thấy Sinh tiều tụy dung nhan. Con bé có tí cảm thương mà hỏi nguyên do.Người nhà kể rõ đầu đuôi cho con bé nghe, con bé im lặng nhìn Lưu có tí thương hại ra chiều suy nghĩ rồi nói với Lưu rằng:
-Tôi là thị tỳ của Yến Viên cô nương đây. Chỗ ở của cô nương tôi không thể nói cho công tử biết được. Xin công tử cứ về nhà, tôi sẽ nói cô nương sẽ tự tìm đến thăm.
Nói xong, con bé từ biệt vội vàng bỏ đi, không thèm nghe lời cầu gọi của gia nhân. Mang niềm hy vọng về nhà, bệnh tình của Lưu Sinh cũng có phần nào thuyên giảm. Đêm nào cũng chong đèn ngồi chờ, nhưng người đẹp cũng chẳng thấy đâu, bệnh tình lại tái phát có phần nặng hơn. Mê sảng gọi tên người đẹp suốt ngày như người mất trí.
Một buổi tối, đang nằm trên giường nửa mơ nửa tỉnh. Lưu Sinh cảm thấy có người đến vuốt mặt mình mà khóc than:
-Chàng ơi tha thứ cho thiếp, vì vô tâm, ngại ngần với sự nghiêm khắc của mẹ cha mà thiếp đã không hiểu tình của chàng.Từ nay thiếp sẽ không phụ chàng nữa.
Sinh mở mắt thấy Yến Viên, tưởng nằm mơ. Tự cắn vào lưỡi mình thấy đau mới biết là thật. Yến Viên ôm lấy Lưu, cảm động mà nói rằng:
-Mấy tháng trời không thấy mặt mà gầy còm, héo hắt thế này ru? Thiếp đáng chết lắm.
Lưu Sinh cầm tay nàng ấp vào mặt, mừng rỡ chẩy nước mắt kể lể nỗi tương tư. Bệnh tình như biến mất., gắng gượng mà nói rằng:
-Nếu nàng hiểu rõ tình ta xin đừng ruồng rẫy!
Yến Viên cảm động, ghì lấy Sinh nói nhỏ bên tai rằng:
-Thiếp và chàng chắc có duyên nợ gì đây. Từ nay thiếp sẽ đến với chàng nhiều hơn, cố gắng không quá câu nệ với nghiêm khắc của mẹ cha như trước nữa. Nhưng chàng hãy chóng khỏe mạnh và đừng quên chuyện sách đèn để tiến thân. Song thân thiếp cũng là giới trọng khoa bảng, chuyện khoa cử của chàng không thể không hỏi đến khi gặp mặt. Vậy xin chàng lấy làm trọng, cố lấy cho được tiến sĩ, trước là danh giá cho chàng, sau là thiếp có nơi nương tựa khi thành nghĩa phu thê.
Từ đó cứ khoảng 3, 4 ngày Yến Viên lại đến một lần. Chăm sóc Lưu Sinh rất ân cần như vợ chồng. Mỗi khi Sinh có ý cợt nhả nàng làm mặt nghiêm mà chối từ, hối thúc chàng chăm lo đèn sách.
Mẫu thân của Lưu Sinh thấy quí tử khỏi bệnh lại chăm chỉ học hành khác hẳn bản tình lơ là, nhác biếng khi xưa kia, có ý nghi ngờ, dò hỏi. Lưu mỉm cười không nói. Mãi rồi bà mẹ cũng chẳng để ý.
Gặp năm có kỳ thi Hương, trước hôm thi một ngày, không biết vì sao Yến Viên đưa cho Sinh xem một vài chương trong cổ thi, cùng chàng thảo luận. Không ngờ lại giống y hệt đề thi, Sinh làm bài rất tốt nhờ vậy đậu thủ khoa.
Năm sau, thi đình. Trước ngày thi mấy ngày Yến Viên lục ra một số bản văn của vài đề thi ngày trước khuyên chàng chú ý. Đến khi thi, đề bài đưa xuống lại ngẫu nhiên phù hợp. Lưu lại đậu cao nhất tỉnh, Mẹ của Sinh cũng được quan tỉnh ngợi khen là hiền mẫu. Trong khi chờ đợi giấy bổ nhiệm của vua từ kinh đô, Sinh mong gặp Yến Viên để lo việc kết duyên như nàng đã hẹn.
Qua mấy hôm trông chờ, không thấy Yến Viên đến, Lưu đã lấy làm lo. Đi ra đi vào, thở vắn than dài, chẳng biết nàng ở đâu để đi tìm. Buổi tối Lưu sai người hầu bầy tiệc rượu, ngồi độc ẩm. Lưu uống liền một hơi mấy chén rượu, mặt đỏ ké gục xuống bàn, đầu óc như tỉnh như mơ thì nhìn thấy Yến viên đầu tóc rã rượi chạy vội đến trước mặt Lưu, quì xuống khóc mà nói rằng:
-Song thân và họ hàng nhà thiếp đang mắc vạ lớn, ngoài chàng ra, không người nào có thể giúp được. Xin chàng vì thiếp mà gia ân.
Lưu Sinh đỡ nàng dậy, ôm vào lòng, kinh ngạc hỏi:
-Vì sao nàng ra nông nỗi thế này. Ta và nàng là chỗ thân tình, bất cứ việc gì nàng yêu cầu dẫu chết ta cũng không chối từ.
Yến Viên khóc thưa rằng:
-Nói thực với chàng, cả gia đình thiếp đang bị hoạn nạn sát thân Xin chàng vì thiếp mà ra ơn, thiếp nguyện sẽ yêu chàng hết đời để đền đáp!
Nghe nàng nói đúng tâm can, Lưu Sinh mừng rỡ mà nói rằng:
-Ta yêu nàng ra sao những tưởng nàng đã biết, xin rủ lòng thương xót mà kết nghĩa phu thê. Việc gì nàng muốn nhờ vả ra sao xin nói rõ.
Yến Viên đáp rằng:
-Sáng ngày mai thật sớm, chàng đi về hướng đông khoảng 10 dặm đường sẽ gặp một người mang một chiếc lồng đựng đầy ếch đem bán cho quan huyện làm tiệc! Xin chàng tìm đủ mọi cách mua lại giỏ ếch rồi cũng đi về hướng đông, gặp một con sông mà phóng sinh. Xin chàng đừng chậm trễ. Hai ngày sau thiếp sẽ đến tìm chàng.
Nói xong nàng vội vã bước đi, biến mất sau lùm cây.Sinh ngẩn ngơ đứng nhìn theo mà lòng rối bời không biết nằm mơ hay thật. Suốt đêm trằn trọc, gà vừa gáy sáng đã vội vàng khăn gói lên đường.
Quả thật như Yến viên nói, về hướng đông khoảng 10 dặm đường, Sinh gặp một người ra dáng nông dân xách một chiếc giỏ đan bằng tre, trong giỏ có khoảng vài chục con ếch đứng ngay cửa chợ ra vẻ chờ trông người nào. Sinh mừng rỡ, biết rằng mình không đến muộn, giấc mơ không phải sự mơ hồ. Chàng hỏi người bán ếch:
-Ếch có bán không?
Đáp:
-Khách nhân đến muộn rồi, mấy ngày trước nhà bếp của quan tỉnh đã đặt mua hết cho bữa tiệc ngày mai. Tôi đang chờ nhà bếp đến lấy đây!
Lưu Sinh móc trong bao ra một thỏi vàng đưa tận tay người nông dân mà nói:
-Tôi sẵn sàng trả cho ông nhiều tiền gấp bội nếu ông bán tất cả giỏ ếch này cho tôi.
Nhìn cục vàng sáng chói trên bàn tay. Giá trị gấp trăm lần nhiều hơn món hàng của mình. Người bán ếch chau mày có vẻ không tin, cầm lấy cục vàng đưa vào miệng cắn thử biết không phải giả, rồi đáp rằng:
-Khách quan nói thật hay đùa giỡn thế? Chờ ngày mai tôi bắt cho khách quan giỏ khác nhiều hơn, hôm nay thì không được vì tôi đã hứa với nhà quan huyện rồi.
Lưu Sinh đáp:
-Tôi trả nhiều tiền cho ông vì cần mua hôm nay mà thôi, ngày mai không cần nữa. Nhà bếp đến mua, ông nói dối cả mấy ngày nay không bắt được con ếch nào, không lẽ họ giết người sao? Còn tiệc tùng thì nhà bếp không nấu món này thì nấu món khác, ông lo làm gì cho mệt. Thỏi vàng này không nhỏ đâu, cả năm trời không dễ kiếm được chưa?!
Người bán ếch nghe Sinh phân trần có lý, ra vẻ ngần ngừ tí chút, mân mê thỏi vàng trên tay một lúc rồi đưa chiếc giỏ cho Sinh mà nói:
-Bán cho khách quan đó, nhưng xin mang đi ngay, đừng để tôi bị khó dễ với nhà bếp quan tỉnh nhe!
Lưu Sinh mừng rỡ, cầm lấy giỏ ếch từ giã người nông dân, theo đường mòn đi về hướng đông. Đúng như giấc mơ, gặp một con rạch nhỏ cỏ mọc um tùm. Sinh mở chiếc giỏ thả tất cả con ếch xuống rạch nước. Có một con ếch to lớn, hơi khác thường ngước mắt nhìn chàng, kêu lên vài tiếng ộp ộp như cám ơn trước khi chuổi mình biến mất vào lùm cỏ bên lạch nước.
Hai ngày sau, Sinh phấp phỏng ngồi nhà mong Yến Viên đến như lời hẹn. Mãi lúc mặt trời đã ngả về tây, dưới ánh trăng mù mờ. Không biết từ đâu một chiếc xe song mã sang trọng đến trước cổng vườn. Từ trên xe một nữ tì bước xuống đến trước mặt Sinh quì lậy mà thưa rằng:
-Long lão gia và Yến Viên cô nương vì có chút bận rộn không thể đi đón công tử được, đành nhờ tiểu tì đến đón mời công tử đến thăm tệ xá. Mọi người đang chờ, xin công tử lên xe.
Đưa mắt nhìn chiếc xe song mã sang trọng kềnh càng đậu bên đường mà không thấy người chung quanh tò mò. Cảm thấy lạ, Lưu hỏi người nữ tì:
-Ngươi đến đây bằng chiếc xe sang trọng như vậy không ai nhìn thấy sao? mà nhà của Yến viên cô nương có xa không?
Người nữ tì nhìn Lưu mỉm cười, ỡm ờ đáp:
-Chẳng có ai nhìn thấy cả, chỉ có công tử nhìn thấy mà thôi vì nó dành riêng để đón công tử đó. Nhà Yến cô nương cách đây hơn trăm dặm đường, nhưng chỉ cần vài khắc là đến nơi. Xin công tử đừng thắc mắc, đến gặp Yến Viên cô nương sẽ nói rõ cho công tử biết.
Lưu Sinh đã cảm thấy có cái gì khác lạ nhưng cũng im lặng lên xe.
Ngồi trên chiếc xe ấm cúng, nhìn xuyên qua tấm màn gấm sang trọng bên ngoài mù mờ như mây. Chiếc xe chạy như bay, không khập khềnh, không âm thanh lộp cộp của nhịp ngựa thông thường.
Đúng như người nữ tì nói, chỉ khoảng khắc uống hết ly trà, chiếc xe ngừng lại,một người đàn ông ra vẻ gia nhân kéo tấm màn xe, cúi đầu kính cẩn nói:
-Kính chào công tử, xin mời vào nhà, Long chủ nhân và Yến Viên cô nương đang mong chờ.
Vừa bước lên thềm nhà, dưới ánh đèn sáng trưng như ban ngày, một người đàn ông trung niên dáng vẻ rất uy nghi, đạo mạo.Bên cạnh ông ta một vị phu nhân rất đẹp, sang trọng, cùng lứa tuổi, đứng cạnh bà ta, Yến Viên tươi cười, đẹp đẽ như tiên nga đưa mắt kín đáo nháy Sinh ra vẻ thân tình.
Hai ông bà bước vội đến phía trước, đưa tay kính cẩn vái chàng mà nói rằng:
-Chính ra chúng tôi phải đích thân đến đón công tử để trả nghĩa ơn cứu sống toàn gia và tất cả gia nhân. Nhưng có điều bất tiện không thể làm được, xin ân nhân thứ lỗi, bỏ qua cho.
Sinh ngẩn ngơ không hiểu, khiêm tốn đáp tạ:
- Tiểu sinh chẳng biết đã làm ơn gì cho toàn gia lão trượng, xin chẳng dám nhận ân tình.
Người đàn ông mời Sinh ngồi vào chiếc ghế tràng kỷ, đưa mắt làm hiệu cho vợ con cùng ngồi xuống ghế đối diện. Rồi chậm rãi mà nói rằng:
-Có lẽ công tử không ngờ, chúng tôi không phải là người trần.Tôi trước đây là tiên trên trời, chuyên lo về chuyện nắng mưa của thế gian. Một lần phạm lỗi với thượng đế, gia đình bị hoá kiếp làm ếch nhái ở thế gian. Yến Viên, con gái của tôi có lần trốn nhà đi chơi nhờ công tử mà không làm mồi cho rắn độc. Mấy hôm trước cả gia đình bị nạn tưởng rằng đã chết thảm cho bữa tiệc của quan đầu tỉnh, lại được công tử cứu giúp. Hôm nay muốn gặp công tử để nói vài lời cảm nghĩ tri ân và cũng muốn dâng tặng ít nhiều cho công tử coi như đề bù công lao tái tạo sinh mạng của chúng tôi. Công tử đừng chối từ, xin cứ nói những gì công tử ao ước. Vàng bạc châu báu bao nhiêu cũng có. Chức vị phong hầu nơi trần gian cũng chẳng phải là điều khó khăn, chúng tôi sẽ lo toan được tất cả.
Lưu Sinh chắp tay vái tạ, rút trong túi ra chiếc trâm vàng mà Yên Viên tặng trước đây, đưa ra trước mặt cha mẹ nàng mà nói:
-Vãn sinh chẳng có gì để ước muốn cả. Chiếc trâm vàng này đã là vật mang duyên tiền định của quí tiểu thư và vãn sinh. Vãn sinh chỉ mong được kết nghĩa vợ chồng với tiểu thư mà thôi. Xin Long lão trượng hiểu lòng thành của vãn sinh mà không chối từ.
Long chủ nhân đưa mắt nhìn vợ và Yến Viên rồi lại nhìn Lưu Sinh, ra chiều khó khăn với lời cầu xin của chàng:
-Nói thực với công tử, hạn vận của chúng tôi đã gần hết. Chẳng còn vài tuần trăng nữa chúng tôi lại trở về trời.Làm sao người trên trời, kẻ hạ giới thành duyên cầm sắt được.
Lưu Sinh nghiêm nghị, ra vẻ quyết liệt mà đáp rằng:
-Sự sống của gia đình ngài đã nhờ tiểu sinh mà có, không lẽ ngài đành lòng mà chối từ ao ức của tiểu sinh sao?. Huống chi nếu không lấy được tiểu thơ làm vợ, tiểu sinh cũng ốm tương tư mà chết. Đó không phải là ngài lấy oán trả ân sao?
Trong lúc Long chủ nhân không biết trả lời sao thì Yến Viên quì xuống trước mặt cha mẹ đáp rằng:
-Thưa cha mẹ, con cũng không dám dấu cha mẹ mà thưa rằng hơn 2 năm qua tình yêu của chàng đã làm con cảm động. Sự sống của con đã hai lần chàng cứu vớt, đó không phải là duyên nợ với chàng sao? Con nguyện sẽ không phụ chàng, bằng lòng ở lại trần gian với chàng.
Long chủ nhân đưa mắt nhìn vợ rồi ngắm nhìn Lưu Sinh rất kỹ, quay sang con gái nhỏ nhẹ nói rằng:
-Nếu vì ân nghĩa của gia đình và thật sự con yêu công tử mà ở lại trần gian thí ba mẹ cũng chằng có cách gì để cấm cản con. Nhưng con hay suy nghĩ cho kỹ, trần gian là nơi đầy xảo trá, con người sinh ra để chịu đọa đầy với những bất hạnh khổ đau, sánh làm sao với thiên đình được!.
Đáp:
-Con vẫn biết vậy, nhưng với con, có chàng là có tất cả hạnh phúc cha mẹ à.
Lưu Sinh cảm động đến độ ngẩn ngơ, quì xuống bên cạnh Yến Viên mà nói rằng:
-Ta sẽ mãi mãi yêu nàng, chẳng bao giờ là kẻ vong tình để đền đáp lại tình yêu của nàng.
Long chủ nhân đưa tay nâng Lưu Sinh và con gái đứng dậy mà nói rằng:
-Công tử hãy về sớm lo lễ cưới hỏi trước khi vợ chồng ta về trời. Ta sẽ giúp công tử một chức quan lớn trong triều chuyên lo về chuyện nắng mưa.
Quay sang Yến Viên ông nói tiếp:
-Con đã biết phép thuật của cha để cầu mưa, gọi gíó vậy con hãy dùng để giúp chồng con trong việc quan chức.
Mấy ngày sau một đám cưới đơn giản được tố chức. Mẹ của Lưu Sinh vui mừng vì con trai nối được chí cử nghiệp của tổ tiên lại còn cưới được người vợ đẹp như tiên nga.
Yến Viên về nhà kính yêu, chăm sóc mẹ chồng không một tí sơ xuất, xóm làng đều khen là hiếu đễ.
Gặp năm hạn hán, đã tháng sáu mà trời vẫn chưa có một giọt nước mưa, cây cỏ tiêu điều vì nắng cháy. Nạn đói ăn vì mất mùa đang đe dọa khắp nơi. Vua quan chốn đế kinh cũng lo buồn vì không biết làm sao để tránh được nạn mất mùa nếu khô hạn còn kéo dài.
Một hôm nhà vua đọc sách trên long sàng, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ một vị tiên ông từ trên trời hiện đến mà nói với vua rằng:
-Ta là tiên trên trời xuống báo cho nhà vua biết rằng ở một tỉnh hướng đông cách kinh thành 50 dặm có một tân tiến sĩ húy danh Lưu Sinh vừa đậu khoa thì Đình. Người này có liên hệ với vị quan lo chuyện khí tiết trên thiên đình. Nhà vua mau mau triệu hồi vào kinh đô mà phong cho chức quan chuyên lo về thời tiết để giúp cho dân, cho nước mưa thận gió hòa.
Nhà vua tỉnh dậy, kể chuyện giấc mơ cho quan hầu cận, xét sổ thấy đúng như giấc mơ.Nhờ vậy Lưu Sinh được triệu về kinh đô làm chức quan chuyên lo về thiên văn, thời tiết.
Thấm thoát đã 18 năm trời vợ chồng Lưu Sinh hoà hợp sắt cầm, hạnh phúc rất là tương đắc. Đúng như giấy mơ của nhà vua, suốt thời gian làm quan của Lưu Sinh nông dân được không bị một lần nào khó khăn về mưa bão. Vợ chồng Sinh được tiếng khen là vị quan liêm chính. Yên Viên sinh được một trai đầu lòng đặt tên là Duyên Minh, vừa 18 tuổi đã đậu tiến sĩ, ai ai cũng cho rằng phúc đức tổ tiên mà có.
Một ngày kia, buổi tối Lưu Sinh đang ngồi trong thư phòng xem xét việc quan. Yên Viên đến bên cạnh mà nói rằng:
-Thiếp vừa được thiên sứ trên trời xuống báo tin là phụ mẫu thiếp vừa được thượng đế cho biết phúc đức vợ chồng ta rất tốt, thấu đến thiên đình. Thượng đế muốn rước chàng và thiếp về trời một chuyến. Trước là thăm cha mẹ thiếp, sau là cho chàng xem biết cảnh thiên đình. Nếu chàng thích thú có thể ở lại đó làm tiên trên trời, nếu không chúng ta lại về lại trần gian tiếp tục kiếp làm người hạ giới.
Sinh mừng vui mà đáp rằng:
-Ta cũng muốn một lần chiêm ngưỡng chốn thiên đình để biết thế nào là chốn tiên cung. Cũng nhân tiện cho nàng được gặp mặt mẹ cha tỏ lòng hiếu đễ.
Hôm sau, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, cả kinh thành chợt nhìn thấy từ căn nhà của Lưu Sinh ở có một giải ánh sáng vút lên trời rồi biến mất. Nhìn kỹ thấy một chiếc xe tứ mã trên đó hai vợ chồng Sinh bay thẳng lên trời, biến mất vào lùm mây. Cũng từ ngày đó triều đình không còn thấy vợ chồng Lưu Sinh nữa, người ta cho rằng vợ chồng Sinh là người trời sai xuống giúp dân độ thế.
Vợ chồng Lưu Sinh sống trên thiên đình, đi khắp nơi thăm viếng cảnh trời, đâu cũng yên bình mỹ lệ, hạnh phúc hoan ca. Nhưng chỉ được khoảng 3 tháng Sinh cảm thấy nhàm chán, nhớ cuộc sống xô bồ của nhân gian và có ý muốn trở về, Sinh nói với vợ rằng:
-Ta cảm thấy nhớ cảnh nhân gian quá. Nơi đó ta tìm thấy thích thú với những đổi thay trong cuộc sống hơn là bình lặng nơi đây. Ta muốn trở lại nhân gian, nàng có theo cùng ta không?
Đáp rằng:
-Với thiếp nơi đâu có chàng nơi đó là hạnh phúc,chàng ở đâu, thiếp ở đó. Thiếp đã yêu chàng mà kết nghĩa phu thê xin chàng đừng nghi ngại lòng thiếp.
Hai vợ chống Lưu Sinh trở lại nhân gian, tìm đến kinh thành nhưng tất cả đã đổi khác. Căn nhà của Sinh ngày xưa không còn nữa, đã được thay bằng một dinh cơ hoàn toàn khác lạ. Ngay đứa con trai của vợ chồng Sinh cũng không tìm thấy nữa. Hỏi nhiều người nhưng chẳng ai biết gì về gia đình, nhà cửa của Sinh trước đây. Sinh đã tưởng mình đã trở về nhân gian không đúng chỗ ngày xưa. Ngẫu nhiên gặp một cụ già, có lẽ đã trên bát tuần. Cụ già cho biết:
-Ngày ta còn bé, ông nội ta kể rằng có một vị quan rất liêm khiết chuyên lo về thời tiết có tài năng gọi gíó kêu mưa, nhờ vậy mà thời đó mưa thuận gíó hoà, nông dân được mùa. Nhưng một lần vào một đêm sáng trăng cả kinh thành nhìn thấy vợ chồng vị quan gia đó lên trời bằng chiếc xe tứ mã. Người con trai của vị quan đó vẫn ở lại trần gian, làm quan học chính ở kinh thành sau lấy công chúa. Tính ra có lẽ đến nay đã cả hơn trăm năm rồi, chắc đã đến đời cháu chắt rồi.
Nghe cụ già nói, Sinh mới hiểu ra thời gian trên thiên đình khác với thời gian ở cõi nhân gian, chỉ mấy tháng trên thượng giới mà đã qua đi hàng trăm năm nơi trần thế.Trước khi chào từ giã cụ già, buột miệng Lưu Sinh nói với cụ già rằng:
-Vợ chồng vị quan đó là chúng ta đây, chúng ta vì nhớ cõi trần gian mà trở lại đây.
Ông lão nghe nói mỉm cười, nghĩ rằng chỉ là cân nói xằng bậy của khách qua đường, ra vẻ không tin.Vợ Lưu Sinh biết ý đưa bàn tay vẫy nhẹ trước mắt ông lão rồi biến mất. Ông lão biết là thật! Về nhà thuật lại cho mọi người nghe. Tin đồn đến chốn triều đình, nhà vua sai quan địa phương sai xây đền thờ cúng viếng quanh năm.
Lưu –An
( Suisse Jan, 2006)