Phán quyết
Nửa năm sau, Isao phải nhận phán quyết về vụ án mà mình đã gây ra tại một phiên tòa nhỏ.
Vụ án một viên cựu thẩm phán tự tay mình giết hại chính người đàn ông mà ông ta phán vô tội vì gã đã tấn công gia đình mình… Ông là bị cáo trong một vụ án mà có lẽ đã khiến biết bao con người trên đời này sửng sốt.
Isao ngước mắt lên nhìn ba thành viên hội đồng xét xử. Họ đều là những người ông không quen biết.
Vị thẩm phán đang đọc phán quyết không hề nhìn về phía Isao từ khi nhìn vào bản phán quyết.
Nhưng đúng là lạnh nhạt thật đấy… Isao vừa nghĩ vừa im lặng lắng nghe.
“… Cảnh sát có mặt tại hiện trường đã làm chứng rằng trước khi bị cáo gây án, nạn nhân đã giơ hai tay lên thể hiện sự không kháng cự, chính bị cáo cũng đã khai như vậy nên chứng cứ này đáng tin cậy. Từ điều này cho thấy hành vi của bị cáo dẫn đến việc tước đoạt đi mạng sống của nạn nhân vượt quá xa so với ngưỡng tự vệ, là hành vi phạm tội nghiêm trọng mang tính báo thù…”
Quả đúng là vượt quá xa so với việc tự vệ… Hay nói đúng hơn là hành động quá muộn màng nếu muốn tự vệ. Ông đã quyết định quá chậm trễ những lúc cần quyết liệt, đúng như Nomiyama nói. Điều này làm ông vô cùng ân hận cho đến tận bây giờ. Nhưng gọi đó là báo thù thì ông thấy có gì đó không phục.
Không biết nói sao cho phải, nhưng ông đã chịu trách nhiệm rồi. Chuyện này đúng là hài hước thật nên ông cũng không mong mọi người sẽ hiểu cho.
“… Bị cáo đã làm nghề thẩm phán 35 năm, và sau khi rời bỏ chức vụ này bị cáo cũng vẫn hoạt động, cống hiến như một nhà nghiên cứu pháp luật nhằm hoàn thiện chế độ luật pháp. Nói cách khác, hành vi gây án của bị cáo, một người ở vị trí phải đi đầu trong việc tôn trọng pháp luật, là hành vi đi ngược lại với luật pháp và với xã hội được thiết lập trật tự bởi luật pháp, trách nhiệm mà bị cáo phải gánh vô cùng to lớn. Hành vi của bị cáo đã làm vấy bẩn những người đang công tác trong ngành luật.”
Riêng phần này giọng của thẩm phán có vẻ lớn hơn. Tuy ông ta tỏ ra điềm nhiên nhưng vẫn thêm vào những ngôn từ nặng nề như “làm vấy bẩn”.
Ông ta nói đúng, Isao nghĩ. Nhưng ngồi ở vị trí nào thì có thể tự tin rằng cả đời này sẽ không bị vấy bẩn?
“… Tuy nhiên, gia đình của bị cáo đã bị nạn nhân hành hung cho đến tận khi bị cáo chạy đến, bị đặt vào tình thế vô cùng nguy hiểm. Hơn thế, cho đến tận khi bị cáo hành hung, nạn nhân vẫn không bị khống chế bởi cảnh sát, người nhà bị cáo còn có nguy cơ bị hành hung thêm nữa. Do đó, tuy hành vi của bị cáo đầy tính bạo lực lì lợm và quá khích nhưng có thể suy xét động cơ chính của hành động ấy vẫn có một phần là tự vệ vì muốn bảo vệ tính mạng của gia đình mình, khó có thể coi đây là một hành vi gây án với ý đồ sát nhân ngay từ đầu. Những lời ‘Chết đi! Chết đi!’ mà bị cáo hét lúc gây án cũng không phải là lời nói hiệu lệnh thể hiện sát khí mà chỉ là một lời chửi rủa bột phát khỏi miệng để thể hiện tâm trạng giận dữ, do đó khó có thể kết luận rằng bị cáo có ý đồ sát hại nạn nhân…”
Mồm nói là “chết đi” rồi chính tay giết người vậy mà không có ý đồ sát nhân ư, Isao không nén được nụ cười khổ sở trong lòng. Nếu giảm nhẹ phán quyết sẽ bị dư luận dị nghị là nương tay với người trong ngành. Nuông chiều một kẻ đã giết người thế này để làm gì vậy?
Đúng là ông nói “Chết đi” không phải vì ông có ý sát nhân. Nhưng đó cũng không phải là những từ bột phát tình cờ. Lúc ấy nếu không hét lên như vậy có lẽ ông sẽ không thể ra tay dù chỉ một đòn. Ông là con người đã bị thấm tinh thần thượng tôn pháp luật đến tận gốc rễ, đến mức con trai đã nằm bất động trước mặt mà vẫn còn nghĩ xem “phòng vệ chính đáng” là gì. Ông chỉ còn cách nghĩ đến hành động sát nhân. Không phải ông có ý giết người mới hét lên như vậy, mà ông cố tình hét lên như thế để khơi gợi chủ ý giết người trong mình.
Điều này có nói ra chắc cũng không ai hiểu.
“… Trong nhiều năm qua, bị cáo, dưới vai trò là một người đại diện cho luật pháp đã cống hiến không ít cho xã hội, mọi người xung quanh cũng công nhận bị cáo là một con người ôn hòa nhân hậu. Nếu bị cáo quay lại được với tinh thần nguyên bản của luật pháp thì con đường cải tạo sẽ rộng mở, xét về tính chất đặc biệt của vụ án cũng khó có khả năng tái phạm…”
Sau khi đọc một bản luận tội thật dài, tòa án đưa ra phán quyết, đây là hành động tự vệ quá đà dẫn đến gây tử vong, có nhiều tình tiết có thể giảm nhẹ hình phạt.
“Sau đây chúng tôi sẽ đưa ra phán quyết, xin mời bị cáo đứng lên phía trước.”
Isao đứng lên và tiến về phía trước theo lời của thẩm phán.
“Phán quyết: Tòa tuyên bố phạt tù bị cáo một năm sáu tháng.”
Thẩm phán nói ngắn gọn, và thêm vào nội dung, “Khoảng thời gian tạm giam chờ xét xử cũng được tính vào thời hạn một năm sáu tháng đó.”
Isao quả có chút căng thẳng khi nghe phán quyết. Thế nhưng ông không có cảm xúc gì đặc biệt sau khi phán quyết được đưa ra.
Tiếp đó thẩm phán nói những lời quen thuộc theo quy định như, nếu không hài lòng với phán quyết hãy làm thủ tục kháng cáo trong vòng hai tuần kể từ hôm nay, rồi phiên tòa nhanh chóng kết thúc.
Isao cúi đầu cảm ơn thẩm phán, chẳng hiểu sao ông cảm thấy làm vậy thì phải phép hơn. Thế nhưng viên thẩm phán nhanh chóng quay lưng và lạnh lùng rời khỏi pháp đình như thể không nhìn thấy gì.
Isao có cảm giác ông ta là một con người ở thế giới xa lạ nào đó. Ông thậm chí còn thấy lạ lẫm khi nghĩ rằng mới vừa đây thôi mình cũng từng ở thế giới bên ấy.
Ông đã mất đi tất cả những thứ bản thân đã gây dựng thế giới đó. Ông vẫn còn khá lúng túng với thân phận nhẹ bẫng lâng lâng hiện tại.
Thế nhưng, điều kỳ lạ là ông không cảm thấy mất mát.
Vì đổi lại ông vẫn còn những thứ may mắn không bị mất đi vào phút chót.
Trong khi đang bị còng tay và tròng dây ngang thắt lưng, Isao quay lại nhìn phía khán phòng.
Họ đang ngồi ở hàng ghế đầu.
Toshiro bắt gặp ánh mắt của Isao liền khẽ nhún vai như thể “phán quyết đúng như dự đoán”. Thằng bé đôi lúc vẫn bị chóng mặt xây xẩm, gậy chống vẫn đang xếp một bên. Isao thấy thật áy náy với con. Nếu ông quyết liệt hơn trước khi Takeuchi ra tay thêm thì có lẽ di chứng đã nhẹ hơn. Ông cũng lo ngại khi Toshiro chưa nói lại trôi chảy được như xưa. Ông mong con chóng hồi phục cho kịp kỳ thi vấn đáp đã xin rời được sang năm sau. Điều an ủi nhất với ông là thằng bé không đánh mất đi sự tươi vui lạc quan vốn có. Nghe nói thằng bé đã rất ra dáng chủ gia đình khi ông vắng nhà.
Yukimi đang ngồi bên cạnh Toshiro. Con bé cầm lấy tay Madoka đang ngồi trên lòng mình rồi vẫy vẫy với Isao. Nụ cười ấy là do con bé tự đấu tranh giành lấy. Thật là đáng nể.
Bên cạnh đó là Hiroe. Ông đã khiến bà vất vả nhiều, nhưng bà không hề tỏ ra mệt mỏi hay phàn nàn gì về điều đó.
May mắn là ông đã không để mất bà vào phút chót.
Dù ông đã trở thành một kẻ ngu ngốc…
Nhưng ông không chán ghét chính mình.
Hiroe nhìn vào mắt Isao, hai tay bà nắm lại thành nắm đấm và khẽ đưa lên trước ngực.
Cố lên!
Miệng bà cử động thành lời như vậy, rồi mỉm cười.
Isao gật đầu.
Lòng ông như đã được đong đầy, ông quay lưng đi.
Rời khỏi pháp đình.
Ngẩng cao đầu.
HẾTChú thích:
Happi: Áo choàng truyền thống của Nhật, được làm bằng vải nâu hoặc chàm.
Drifters: Tên đầy đủ là The Drifters, ban nhạc rock and roll và nhóm hài của Nhật.