← Quay lại trang sách

Dị thường

“Không được, không thể cứ ngồi yên như này được.”

Đang cắn miếng cơm nắm Kyoko mời lại sau khi về nhà Ikemoto, bố chồng Yukimi khẽ nói.

Thế nhưng có vẻ ông cũng chưa nghĩ ra được cách gì hiệu quả nên chỉ lầm bầm như đang vắt óc suy nghĩ mà thôi.

“Trước mắt con muốn nhờ bố nói rõ cho Toshiro biết.” Yukimi thử đề nghị. “Chỉ có anh ấy là tin tưởng Takeuchi hoàn toàn, không mảy may nghi ngờ gì. Nếu cứ để mặc như vậy thì anh ấy sẽ ngày càng bị Takeuchi tiếp cận.”

“Ừm.” Bố chồng gật đầu nặng nề. “Trước mắt cứ để cho mấy mẹ con bà cháu họ ở biệt thự gì đó đã, vắng nhà lúc này tốt hơn. Rồi sau đó bố sẽ tìm cách liên hệ với cảnh sát…”

“Ôi, thôi đúng rồi…”

Đột nhiên Kyoko trở nên bồn chồn, đi đi lại lại đầy khó hiểu. Sau đó mắt chị ta mở to như giật mình bừng tỉnh rồi nói. “Tôi nhớ ra rồi, ông nói biệt thự làm tôi chợt nhớ ra…” Chị ta nói vẻ hào hứng, vừa nói vừa nhìn Yukimi.

“Takeuchi có biệt thự. Chúng tôi đã đến đó với nhà Matoba khoảng một năm trước khi xảy ra vụ án kia. Nó nằm ở trong núi nên có lẽ nhà tôi đã bị đưa đến đó.”

Thế thì có thể lắm, Yukimi nghĩ. Cô hỏi Kyoko xem chị ta có biết địa chỉ không, chị ta nói có lẽ nếu đi thì sẽ nhớ.

“Thế thì con sẽ đi cùng chị Kyoko. Việc ở nhà nhờ bố ạ.”

“Chỉ có hai người như vậy liệu có ổn không?”

Bố chồng lo lắng hỏi nhưng Yukimi đã trấn an ông rằng không sao.

Họ ăn trưa qua loa, sau đó Kyoko nhờ em gái và Kazuto trông nhà rồi ba người rời đi. Đầu tiên Yukimi cùng Kyoko lái xe chở bố chồng về nhà. Vì mẹ chồng đã để lại giấy chỉ đường đi đến biệt thự nên phần còn lại bố chồng sẽ tự lo liệu, Yukimi lại lên xe đi cùng Kyoko.

Nhưng sau đây mới là vấn đề. Không biết Takeuchi có ở biệt thự của gã không, nếu gã ở đó thì nên làm thế nào? Nói là đến xem tình hình nhưng cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Vì gã là người mà ngay cả Ikemoto cũng không đọ nổi nên thật sự cần phải mang theo thứ gì đó làm vũ khí mới yên tâm được.

“Cô Yukimi, có chiếc xe cứ bám đuôi theo ta, không có vấn đề gì chứ?”

“Hả?” Yukimi quay đầu nhìn lại, xác nhận chiếc xe.

“Từ nãy đến giờ họ cứ theo sau ta suốt.”

“À, vậy là cảnh sát rồi.”

Có lẽ họ nghĩ Kyoko đang đi đến nơi Ikemoto ẩn nấp. Thật là buồn ngủ gặp chiếu manh. Cô quyết định cứ để họ bám theo. Khi cần sẽ nhờ họ ra mặt, lần này nhất định phải nhờ họ giúp một tay.

Kyoko từ lối vào đường cao tốc Fuchu chuyển sang đường cao tốc Chuo, phóng như bay ở làn xe vượt phía ngoài. Hình như biệt thự của Takeuchi ở vùng Yamanakako. Từ lối ra khỏi đường cao tốc Fuji Yoshida chị ta chuyển sang đường thường và đi theo hướng Yamanakako.

Xe đi qua bờ hồ Yamanakako, chạy bon bon qua con phố tấp nập khách sạn, lữ quán. Nhưng sau khi đi xa khỏi hồ và khung cảnh núi non trở nên đậm nét hơn thì xe bắt đầu giảm tốc.

“A… kỳ lạ thật…”

Vừa nhìn quanh quất xung quanh Kyoko vừa nói.

“Có chuyện gì vậy?”

“Tôi chắc chắn ở mạn này mà… nhưng không ngờ còn phải đi vào đường nhỏ nữa.”

“Có nhiều đường nhỏ quá nhỉ.”

“Ừ… nhưng cảnh sắc khi đó thì tôi lại không nhớ lắm.”

Ôi, nếu bình tĩnh suy xét thì có lẽ đã dự tính trước được chuyện này… Yukimi bế tắc chỉ muốn đưa tay lên ôm đầu. Dù sao đó cũng là con đường Kyoko chỉ đi qua có một lần bốn năm về trước. Cô đã dựa dẫm vào Kyoko quá nhiều. Nhưng đến tận đây mới nhận ra thì đã quá muộn rồi.

“Xin lỗi, tôi quay xe lại.”

Đi một đoạn chị ta lại vòng xe lại.

Quay lại cũng được nhưng có vẻ vẫn chưa tìm ra đúng đường. Chị ta hết nhìn sang hai bên đường rồi lại lắc đầu.

Yukimi cũng nhìn đăm đăm hai bên đường dù biết cũng chẳng giúp ích được gì.

Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy chiếc Cedric màu trắng chạy ở làn đối diện. Phản xạ tự nhiên khiến cô nhìn vào ghế lái. Là bố chồng cô!

“Chị Kyoko, chị vòng xe lại đi, bố chồng tôi vừa chạy qua.”

“Hả? Hả?”

Kyoko tuy hơi thắc mắc nhưng cũng nhanh chóng bẻ tay lái. Xe của cảnh sát cũng phải quay cuồng theo lộ trình đi lại của chiếc xe này.

“Chị bấm còi đi.”

Cả hai vừa đuổi theo vừa bấm còi inh ỏi, cuối cùng thì chiếc Cedric cũng đỗ lại bên vệ đường. Kyoko cũng dừng xe lại sau đó.

Yukimi bước ra ngoài, chạy đến bên xe của bố.

“Có chuyện gì thế?” Mặt của bố chồng lộ rõ vẻ sửng sốt.

“Con cũng muốn hỏi bố câu đó. Biệt thự mà cả nhà mình đi ở khu này ạ?”

Bố chồng nhìn giấy ghi chú và gật đầu.

“Ừ.”

Liệu đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên không? Yukimi thì hoàn toàn không nghĩ vậy.

“Bọn con sẽ đi theo bố.”

Tuy chưa suy nghĩ cho mạch lạc được nhưng sự nóng ruột trong cô là thật. Yukimi lại nhảy vào xe của Kyoko.

Hiroe vừa nắm tay Madoka từ phòng ngủ bước ra, Takeuchi đang ngồi trước lò sưởi đã quay sang cười với khuôn mặt đẫm mồ hôi.

“Sắp xong rồi ạ.”

Đã một tiếng trôi qua kể từ lúc đó, món bánh cây Baumkuchen cũng đã dày hơn rất nhiều.

Thế nhưng mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ bánh nướng cũng chỉ càng khiến Hiroe thêm nôn nao.

Toshiro đã lăn ra ngủ say như chết trên sofa.

Hiroe tự tìm nhà vệ sinh rồi dẫn Madoka đi tè. Sau khi xong xuôi bà vội vã quay trở lại phòng ngủ. Tuy không ai cấm bà làm gì khác nhưng trong tâm bà thấy mình không khác gì tù nhân bị giam lỏng.

Bà ngồi xuống giường và thở dài. Sức chịu đựng của bà có lẽ đã cạn kiệt rồi. Nếu cứ ở mãi trong này thần kinh bà sẽ không trụ được mất. Làm sao bà có thể coi như chưa từng nhìn thấy gì rồi cùng nướng thịt, đốt pháo hoa và ngủ lại nơi này chứ?

Dù có nghĩ ngợi đến đâu cũng chỉ thêm phí thời gian mà thôi.

“Madoka gọi bố vào đây cho bà nhé.”

Nói đoạn Hiroe bảo Madoka đi ra phòng khách.

Một lúc sau cửa mở ra. Madoka đi vào trước, Toshiro thò đầu vào sau với vẻ mặt ngái ngủ.

“Có chuyện gì thế mẹ?”

Hiroe kéo tay con trai rồi đóng cửa phòng lại. Bà thở đều một hơi rồi nói.

“Ta về thôi. Đừng nói gì với người kia cả.”

“Hả?”

Trước vẻ mặt thộn ra của Toshiro, Hiroe lắc đầu.

“Nói chung ta cần rời khỏi đây. Mọi chuyện mẹ sẽ nói rõ với con sau.”

“Khoan đã. Nghĩa là ta không nói gì mà bỏ đi á? Mẹ sao thế?”

Hiroe nhìn xung quanh rồi lại hạ thấp giọng.

“Mẹ đã nhìn thấy xác chết.”

Toshiro thò cổ ra, một bên gò má nhếch lên, toàn bộ khuôn mặt làm thành một dấu hỏi to đùng.

“Thi thể của anh Ikemoto. Nó ở đây đấy!”

“Đến mẹ mà cũng nói những chuyện ấy sao?” Tuy nói vậy nhưng Toshiro vẫn chau mày lại. “Ở đâu ạ?”

“Cái xác bị treo trên cây tuyết tùng ở bên kia ga-ra ô tô. Cái cây đứng trơ trọi một mình ấy.”

Toshiro nhìn lại Hiroe một lần nữa để xác nhận xem mẹ mình có bị ảo giác hay không, sau đó chỉ nói nhỏ, “Con đi xem thử” rồi rời khỏi phòng.

“Mình sẽ về nhà ạ?”

Madoka ngước lên nhìn bà. Hiroe bế cháu lên.

“Xin lỗi Madoka. Hôm nay cháu hãy ngoan nghe lời bà nhé.”

Madoka lúng túng gì đó trong miệng. Dường như con bé đang phân vân không biết có nên quấy khóc hay không.

“Cháu muốn chơi pháo hoa.”

Rốt cuộc Madoka chỉ nói lí nhí một câu như vậy.

“Mẹ đang đợi ở nhà nên ta về chơi pháo hoa với mẹ nhé? Được không?”

“Thật không ạ?”

“Thật. Từ hôm nay mẹ sẽ về hẳn. Mẹ sẽ không đi đâu nữa hết. Mẹ sẽ ở bên Madoka.”

Hiroe không nói bừa cho qua. Chẳng có cớ gì mà Yukimi phải rời khỏi nhà cả.

Hiroe đã chuẩn bị sẵn sàng để có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào thì Toshiro quay lại. Anh đóng cửa, lườm mẹ rồi thở dài một tiếng.

“Mẹ thôi đi. Mẹ lại đi tin những điều Yukimi nói à?”

Hiroe không tin vào tai mình.

“Nó ở đó mà, đúng không?”

“Không có. Chẳng có gì cả. Mẹ nhìn thấy cái gì mà lại phán như vậy?”

Nét mặt của Toshiro hoàn toàn tỉnh táo.

Đầu óc mình có vấn đề gì thật sao… Hiroe trở nên hỗn loạn.

Bà rời khỏi phòng ngủ. Chạm phải ánh mắt của Takeuchi nhưng bà cứ lờ đi và đi thẳng qua phòng khách. Để Madoka lại cũng không yên tâm nên bà cứ ôm cô bé rồi rời khỏi căn nhà gỗ.

Bà đi qua trước ga-ra, đi xuyên qua đám cỏ đến dưới cây tuyết tùng.

Bà ngẩng đầu lên.

Không có. Thật sự không có.

Thế thì, thứ bà đã nhìn thấy là gì?

Hiroe đứng khựng lại.

Rồi bà chợt nhận ra nhánh cây xương xẩu bị gãy vẫn nguyên trạng thái cũ.

Có nghĩa là… cái xác đã được giấu đi chỗ khác.

Hiroe nhảy ra khỏi đám cỏ. Nơi có thể giấu được ngay chỉ có thể là chỗ đó.

Bà đi đến gần chồng cành cây bên hông ga-ra.

Độ lớn của đống cành cây thoạt nhìn có vẻ không thay đổi gì so với lúc nãy.

Hiroe đưa một tay ra nhấc phần cành cây bên trên lên.

Quả nhiên cái xác ở đây.

Bà nhìn đăm đăm vào cái xác, miệng nín bặt, rồi hoảng hốt bịt mắt Madoka lại. Con bé gần như sắp òa lên khóc nên bà vội xoa lưng cháu vỗ về.

“Không sao, không sao. Không có gì đâu.”

Tuy an ủi cháu nhưng bản thân Hiroe cũng run rẩy không sao ngăn lại được.

Gã đã chuyển cái xác về đây, rồi lại bình thản nướng Baumkuchen như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bà không thể chịu đựng thêm được nữa.

Hiroe rẽ ở góc ga-ra định quay vào nhà gọi Toshiro.

Nhưng…

Takeuchi đã đứng đợi ở đó.

Gã ta ấn vai xoay người Hiroe về phía mình, mắt liếc về phía đống cành cây. Rồi quay sang nhìn Hiroe với đôi mắt mở to vằn tia máu.

“Tôi đã bảo chị rồi cơ mà. Chị không phải lo gì hết. Cứ để yên cho tôi.”

Gã lắc lắc vai Hiroe, miệng cười trông rõ bặm trợn.

“Chị là đồng minh của tôi cơ mà? Trong vụ luật sư Seki chị chẳng đã giúp tôi đấy sao? Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không di chuyển nó nữa. Tôi tin chị. Vì thế, chị đừng phản bội tôi đấy nhé. Hãy tin tôi. Không sao đâu. Tất cả những việc tôi làm rồi sẽ đều êm đẹp. Hãy yên tâm phó mặc cho tôi.”

Bị nhìn xuyên thấu bởi ánh mắt không còn phản chiếu tia sáng, toàn thân Hiroe mềm nhũn ra. Sự cuồng loạn đang ở ngay trước mắt bà.

Takeuchi gật gù như tự hài lòng với lời thuyết phục của chính mình rồi nhanh chóng sắp xếp lại đống cành cây, ngay sau đó gã lập tức đổi hẳn tông giọng. “Bánh xong rồi, chúng ta cùng ăn thôi.” Gã nói với hai bà cháu với vẻ tươi tỉnh như thể đó mới là hiện thực.

Hiroe không thể điều khiển được mình nữa, bà quay trở về căn nhà gỗ như lời gã bảo. Toshiro đứng trước cửa với vẻ thăm dò tình hình nhưng vừa thấy Takeuchi nhún vai, con bà liền tự hiểu mọi chuyện đã được giải quyết xong, bèn đi thẳng vào nhà.

“Nào, xong rồi đây. Lần đầu tiên mọi người được ăn bánh cây Baumkuchen nóng hổi mới ra lò đúng không?” Takeuchi nói, giọng tươi rói đến mức bất bình thường.

“Tôi đã chờ mãi đấy.” Toshiro vỗ tay hào hứng hùa theo.

Hiroe đặt Madoka xuống rồi ngồi xuống cạnh Toshiro trên sofa.

“Cái xác vẫn ở đây. Chỉ là nó đã bị dời đi chỗ khác.”

Hiroe thử nói nhỏ bên tai Toshiro nhưng con bà chỉ nhăn mặt lộ rõ vẻ khó chịu, “Mẹ thôi đi” và từ chối không muốn nói tiếp chuyện đó.

“Không biết có hợp với khẩu vị của mọi người không.”

Takeuchi cắt chiếc bánh cây Baumkuchen vừa lấy ra khỏi thanh tre, bỏ vào từng đĩa rồi mang ra mời.

“Ồ, to quá.”

Đúng như Toshiro nói, nó to đến mức Hiroe chỉ nhìn thôi đã thấy nôn nao.

“Xin mời xin mời, mọi người ăn đi đừng ngại.”

Takeuchi đặt nước hoa quả và trà xuống trước mặt mọi người rồi ngồi xuống sofa đối diện.

“Ừm, đúng là ngon quá!” Toshiro cắn một miếng thật to rồi rên lên cảm thán. “Món này phải gọi là tuyệt phẩm đấy. Tôi có thể ăn được cả cái.”

Takeuchi nheo mắt vui sướng, rồi gã cũng cắn một miếng. Một nụ cười mãn nguyện nở ra trên môi.

“Nào nào, chị sao thế ạ? Chị ăn thử đi đừng ngại. Nói lại bảo tự mãn nhưng quả thật là ngon lắm đấy ạ.”

Takeuchi chìa tay ra mời Hiroe.

“Madoka, ăn đi con.”

Toshiro vừa nói vừa ăn thêm hai, ba miếng nữa, bánh có vẻ ngon thật. Madoka cũng giống Hiroe, chỉ ngồi im không động đậy.

“Kìa chị, ăn đi chứ.” Nụ cười của Takeuchi đang dần trở nên đanh lại.

Hiroe nhìn xuống chiếc bánh cây Baumkuchen. Ngay lập tức cuống họng của bà bị bóp nghẹt, cơn buồn nôn lại trào lên. Nó được nướng bởi ngọn lửa đã thiêu cháy quần áo của Ikemoto. Nghĩ đến đó bà không sao ăn nổi.

“Kìa chị,” Takeuchi giục giã bằng giọng hơi lạc đi. “Chị ăn đi chứ. Tôi đã mất bao nhiêu công làm đấy!”

“Chắc là do mẹ tôi vẫn còn mệt.”

Toshiro cũng bắt đầu bị áp đảo bởi sự nhiệt tình dị thường của Takeuchi, đành cười gượng để làm dịu bầu không khí rồi hướng sự chú ý sang Madoka.

“Nào, Madoka. Bố sẽ bẻ nhỏ ra cho con, con ăn đi nhé!”

Toshiro nói rồi đưa cho Madoka một miếng bánh vừa miệng qua trước mặt Hiroe.

Madoka lắc đầu từ chối.

“Con sao thế? Ăn thử một miếng đi nào.”

Madoka lắc đầu, run lên bần bật.

“Sao con lại không thích?”

“Con muốn về!” con bé lí nhí.

Toshiro liếc Hiroe một cái rồi thở dài.

“Vừa mới đến mà, chưa về được đâu.”

“Con muốn về!” Lần này con bé nói dõng dạc.

“Tại sao con lại muốn về? Về nhà cũng chẳng có gì đâu.”

“Có mẹ mà.”

Toshiro quay sang cười khổ sở với Takeuchi như thể đã hết cách. Trên khuôn mặt Takeuchi nụ cười đã vụt tắt.

Gã vẫn nhìn đăm đăm vào Hiroe.

“Chị này, bánh ngon mà. Xin chị đấy, hãy ăn một miếng đi!” Gã lại thúc giục một cách lì lợm.

“Chú Takeuchi, chú đừng ép mẹ tôi nữa. Phần còn thừa tôi sẽ ăn hết.”

“Đi về cơ!” Madoka hét lên.

“Ta về thôi,” Hiroe cũng không chịu được nữa phải lên tiếng.

“Thôi mà mẹ ơi,” Toshiro tỏ vẻ chán nản.

“Chị này, đừng làm tôi thất vọng.” Takeuchi nói bằng giọng thống thiết như thể oan khuất lắm.

“Nhưng mà… tôi không thể ăn được.” Hiroe cố nín cơn nôn nao, mắt nhòe nước. “Tôi sẽ không nói với ai đâu, hãy cho tôi về đi.”

“Nhưng tôi muốn chị ăn.”

“Này chú Takeuchi!”

“Đi về cơ! Đi về cơ!”

“Tôi đã mất bao nhiêu công làm món này!”

“Chú Takeuchi.”

“Chị Kajima!”

“Đi về! Đi về! Đi về!

Trước tiếng hét của Madoka, Takeuchi đột nhiên túm lấy miếng bánh Baumkuchen gần tay mình rồi ném vút đi.

Madoka gào khóc thảm thiết.

“Chú làm gì thế?”

Toshiro đứng lên. Hiroe cũng vội vàng ôm Madoka vào lòng.

“Hả? Tôi là người sai sao?”

Takeuchi hết liếc trái lại liếc phải, mũi thở ra hồng hộc như đang lên cơn.

“Đó không phải là thái độ dành cho trẻ con.”

“Tôi đã mất bao nhiêu công để làm món ấy! Hãy hiểu cho tôi!”

Takeuchi trừng mắt tiến đến gần Toshiro. Dáng vẻ của gã rõ ràng không giống người bình thường.

“Chú nói gì thế?” Toshiro hỏi, mặt lộ rõ vẻ căng thẳng.

“Đi về thôi.”

Hiroe linh cảm mối nguy hiểm đang sắp giáng xuống liền bế Madoka đứng lên khỏi ghế.

“Cái gì thế này, thật là…”

Toshiro buông thõng một lời bâng quơ, đoạn với tay ra lấy chiếc túi để sau sofa.

“Hãy hiểu cho tôi.”

Trái với giọng van nài như sắp khóc, Takeuchi đang dùng nắm đấm đấm liên tục vào đùi mình. Hiroe thấy buồn nôn.

“Trước mắt hôm nay chúng tôi xin phép về đã.” Toshiro nói lời từ chối một cách lạnh nhạt.

“Thôi được rồi, mau đi thôi.” Hiroe đã ra đến cửa, giục Toshiro.

“Ra là vậy…”

Takeuchi lắc đầu vẻ tiếc nuối, rồi gã đi về phía lò sưởi ngược lại hướng của ba người nhà Hiroe.

“Nhanh lên!”

Hiroe nhắc lại, Toshiro cuối cùng cũng quay lưng lại với Takeuchi.

Takeuchi có vẻ như cũng không thèm tranh cãi với họ nữa, gã cúi xuống trước lò sưởi.

Nhìn thấy vậy, sự căng thẳng như sắp bùng nổ trong Hiroe thoáng dịu lại.

Nhưng Takeuchi lập tức đứng lên. Trên tay hắn cầm que cời lửa bằng đồng thau, khuôn mặt khi quay lại của gã như đã hóa thành quỷ dữ.

Gã tiến từng bước lớn, đằng đằng sát khí.

“Hừ… hừ… hừ…”

Toshiro nghe tiếng hét của Hiroe liền quay đầu lại, nhưng vừa lúc ấy Takeuchi đã giáng thanh cơi lửa xuống.

“Á!” Toshiro kêu lên một tiếng thất thanh rồi lảo đảo ngã ra sàn nhà. Ngay lập tức Takeuchi lao tới và giáng xuống thêm hai, ba phát.

“Hừm… hừm… gừ… gừ…”

Gã dồn sức vào cú đánh, từ cuống họng phát ra những tiếng rên dị thường.

“Aaaaaaaaaaaaa…”

Khi Toshiro đã ôm đầu lăn lộn trên sàn nhà, Takeuchi dừng tay.

Gã quay sang Hiroe với đôi mắt đảo nhanh vô định.

“Chị đợi tôi với.”

Rồi gã bước nhanh đến trước khi Hiroe kịp thủ thế. Nhưng Toshiro đã kịp đưa tay ra kéo chân gã lại. Takeuchi bị mất thăng bằng ngã bổ về phía trước.

“Mẹ mau chạy đi… Nhanh lên!”

Toshiro cố gắng nói trong cơn đau đớn, ném chùm chìa khóa từ trong túi về phía Hiroe.

“Chị Kajima, chị Kajima.”

Takeuchi ngẩng cổ lên gọi Hiroe. Từ miệng hắn một vết máu đỏ tươi chảy ra.

“Mau chạy đi!”

Bị áp đảo bởi tiếng hét của Toshiro, Hiroe ôm chặt Madoka đang khóc thét vào lòng rồi chạy ra bên ngoài. Chân bà như muốn ríu lại, loạng choạng suýt ngã. Bà đánh rơi chìa khóa, vội vàng cúi xuống nhặt lại. Bà hoảng loạn chạy vội ra ga-ra xe. Bà mở cửa sau xe Corolla rồi đặt Madoka lên ghế cho trẻ em.

“Chị Kajima…” Tiếng Takeuchi vọng lại.

Không có thời gian thắt dây an toàn cho Madoka. Sau đó bà đóng cửa ghế sau rồi mở cửa ghế lái.

“Chị Kajima…”

Takeuchi đã xuất hiện trước ga-ra.

Hiroe vội vàng ngồi vào ghế lái. Takeuchi điên cuồng lao tới. Tay gã chạm vào cánh cửa. Hiroe vẫn quyết đóng sập cửa.

Takeuchi hét lên một tiếng váng óc. Bà mở cửa, gã ngã lăn ra do bị mất đà. Bà lại một lần nữa đóng cửa rồi khóa ngay lại.

Takeuchi nhảy lên như thể muốn bám dính lấy chiếc xe.

“Chị này, hãy mở cửa ra đi! Kìa chị, tôi xin chị đấy!”

Mặt gã nhăn nhúm như tờ giấy bị vò nát, nắm đấm tay đập liên tục vào cửa kính. Hiroe choáng váng vì sự cuồng điên đang áp đảo chỉ cách mình một lớp cửa kính.

Không biết Toshiro thế nào rồi. Không thể để nó lại một mình mà trốn đi được.

Trong khi đó, Takeuchi bắt đầu húc thẳng đầu vào cửa kính. Gã lao thẳng vào cửa với một vẻ dị thường hết mức, đến khi dải băng bó trên đầu nhuộm đỏ sẫm. Tiếng động rợn người vang khắp ô tô. Tiếng khóc của Madoka càng trở nên thảm thiết hơn, hòa cùng sự dị thường đó.

Không được rồi. Chỉ còn nước trốn đi thôi. Nghĩ bụng, Hiroe định nổ máy phóng đi nhưng bà chợt nhận ra đã đánh rơi mất chìa khóa xe.

Mình lại đánh rơi chăng? Nó đâu mất rồi?

Hiroe hoảng loạn tìm kiếm xung quanh. Nếu Takeuchi nhận ra thì sao, nhỡ chìa khóa rơi bên ngoài thì sao? Tuy lo lắng nhưng dù thế nào cũng phải tìm ra nó.

Đột nhiên Takeuchi ngừng húc đầu. Gã chạy sang phía trái chiếc xe. Bắt đầu lục tìm trong chiếc hộp có chứa dụng cụ làm vườn và đồ làm mộc.

Hay tranh thủ lúc này mình mở cửa ra tìm… Vừa thoáng nghĩ vậy thì Hiroe thấy chùm chìa khóa đang nằm bên cạnh Madoka đang khóc nấc lên từng chặp. Bà ngăn không nguyền rủa bản thân nữa, lùi ghế lại rồi vươn người ra phía sau.

Khi Hiroe vừa túm được chùm chìa khóa cũng là lúc Takeuchi dùng thứ gì đó như búa đập vào kính cửa sổ của hàng ghế phía sau. Ngay lập tức một vết nứt lớn xuất hiện giữa tấm kính.

Hiroe mở tấm chăn để ở giữa dãy ghế sau ra rồi phủ lên người Madoka. Bà ấn đầu cháu để con bé khom người lại.

“Cháu trốn trong này, không được thò đầu ra nhé.”

Vừa lúc đó cửa kính vỡ toang, những mảnh thủy tinh bắn tung tóe. Búa còn bị ném vào trong sượt qua tay Hiroe va trúng vào tấm chăn.

Madoka ngưng khóc.

“Madoka!”

Không còn thời gian khởi động máy. Bà cũng chưa kịp định thần lại thì lần này một đống củi bay tới. Từng thanh củi nẩy trên tấm ghế, va vào tay, vào đầu Hiroe rồi bay vào trúng chiếc khăn choàng.

“Dừng lại đi. Tôi sẽ đi ra. Dừng lại đi!”

Hiroe không chịu nổi hét lên. Bà xuống khỏi ghế lái, đứng đối diện với Takeuchi qua chiếc xe, hai tay giơ lên trời.

Takeuchi dừng tay không tấn công nữa. Thế nhưng không có gì thay đổi trong đôi mắt đã mất hết lý trí của gã.

“Bà…”

Nhưng sự đầu hàng của Hiroe chỉ càng làm cơn cuồng nộ trong gã thêm kinh khủng.

“Sao bà phải cứng đầu đến mức này?”

Gã dùng hết sức đập liên tiếp thanh củi trên tay xuống nóc xe.

“Bà thật là! Bà thật là! Bà thật là!”

Sau một hồi cuồng nộ, gã chỉ thanh củi về phía Hiroe.

“Bà đã giày xéo lên tình cảm của tôi! Bà đã phản bội tôi!”

Trước cơn thịnh nộ không gì có thể xoa dịu được, Hiroe chỉ còn biết co rúm lại.

“Tôi xin lỗi.” Hiroe nói, nỗi sợ vẫn xâm chiếm cõi lòng.

“Không thể tha thứ được.” Takeuchi khẽ nói.

“Tôi xin lỗi. Thật sự xin lỗi anh.”

Nhưng bà càng nói chỉ càng làm cho Takeuchi hăng máu thêm.

“Tại sao bà không chịu hiểu ngay từ đầu? Giờ thì quá muộn rồi! Đồ phản bội!”

Đột nhiên gã vụt chạy vòng qua ô tô về phía Hiroe.

Mình sắp bị giết… Hiroe cảm nhận rõ ràng điều ấy. Bà chạy ra phía sau xe để chạy sang bên trái xe, tránh xa khỏi gã.

Thế nhưng dường như Takeuchi đã đọc được điều đó, gã quay người chạy ngược trở lại.

Bị chặn đường chạy, Hiroe chỉ còn nước ngồi sụp xuống.

Những thanh củi Takeuchi vừa ném vương vãi dưới đất. Nhưng Hiroe không dùng chúng để chống đỡ. Bà chỉ còn biết nhắm mắt chấp nhận số phận.

Trước khi nhắm mắt, tầm nhìn của bà bị bao phủ bởi dáng hình Takeuchi đang vung thanh gỗ lên.

Khi đi theo bố chồng đến trước ngôi nhà gỗ lớn, Yukimi nghe thấy tiếng đàn ông gầm lên hung tợn.

Xe chưa kịp dừng hẳn cô đã lao ra. Cô phản ứng nhanh hơn bất kỳ ai khác.

Tiếng người vọng lại từ ga-ra ô tô. Trước chiếc xe Corolla là một người đàn ông đầu băng bó đang chạy luồn từ phía ghế lái sang phía ghế phụ. Là Takeuchi. Trên tay gã cầm một cây gậy gỗ trông như thanh củi. Trong một thoáng cô thấy khuôn mặt của mẹ chồng hiện lên phía sau. Bà trốn sau xe, không biết đang ngồi sụp xuống hay bị ngã. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng lập tức đoán được sự tình bất thường.

“Mẹ!”

Yukimi vừa chạy đến vừa hét lên thật to, Takeuchi quay người lại. Mắt gã mở trừng trừng giận dữ, ném thanh củi về phía cô. Thanh củi lao vút đến vượt qua mang tai của Yukimi.

Không để cô kịp định thần, Takeuchi lôi ra chiếc kéo cắt cành cây cao đang dựng ở góc tường.

“Gừmmmmmmmmmmmmmm…”

Gã đâm thẳng cái kéo vào ngực Yukimi không chút do dự, quá nhanh đến mức cô không kịp bất ngờ. Đầu kéo đâm vào phần xương quai xanh nhưng nỗi đau như bị tê liệt. Vẫn còn may là đầu kéo chụm vào chứ không mở ra. Cô cố gắng giơ tay lên tóm lấy lưỡi kéo, hai người giằng co.

Mẹ chồng đứng lên từ phía sau Takeuchi. Bà ném củi về phía gã. Takeuchi lùi lại loạng choạng, Yukimi nhân cơ hội đó giằng lại được chiếc kéo.

“Đồ phản bộiiiiiiiii!!”

Takeuchi trút cơn cuồng nộ về phía mẹ chồng. Gã giật lấy thanh củi trên tay bà rồi dùng nó đánh thẳng vào bà. Mẹ chồng hét lên rồi ngã xuống.

Trong lúc đó Yukimi xoay lại chiếc kéo cắt cành cây trên tay. Cô tháo chốt an toàn ở tay cầm chiếc kéo mở ra hai mũi sắc nhọn.

Cô nhắm thẳng cái kéo vào đầu gối của Takeuchi.

Rồi siết hai mũi kéo lại.

Takeuchi thét lên rồi lăn lộn trong góc ga-ra.

“Mẹ, chạy nhanh đi thôi!”

“Madoka, Madoka!” Mẹ chồng chỉ về phía sau xe.

Madoka ở đây sao? Ở đâu chứ? Kính cửa sổ vỡ vụn, cô cũng không nghe thấy tiếng khóc.

Yukimi mở cửa sau.

“Madoka?!”

Cô cất tiếng gọi, một giọng yếu ớt vang lên.

Một chiếc chăn đang được phủ trên ghế trẻ em. Cô vươn tay lật nó ra.

Không thấy. Con bé đâu rồi?

Cô định kéo hết tấm chăn ra thì nhận thấy phần phía dưới như bị mắc lại.

Madoka ở đó. Con bé đang co ro ở dưới chân ghế trẻ em. Vì ghế trước đã bị đẩy lùi lại nên Madoka bị mắc kẹt trong không gian hẹp.

Madoka nhìn Yukimi, nhả phần khăn đang ngậm chặt trong mồm ra.

“Mẹ!”

Con bé chực khóc, vươn tay ra với lấy cô.

Yukimi ôm chặt lấy con gái.

Ôi, con vẫn còn sống.

Người con bé đầm đìa mồ hôi, thật đáng thương.

Chắc nó sợ lắm.

Mẹ sẽ không rời xa con đâu.

Mình sẽ bảo vệ đứa trẻ này.

Yukimi bế Madoka rời khỏi ga-ra.

Bố chồng đứng trước xe với khuôn mặt như vẫn chưa nắm được tình hình. Phía sau ông là viên cảnh sát đã bám theo Yukimi. Anh ta rời khỏi xe như thể để xem xét xem có xung đột gì không.

“Anh cảnh sát, hãy bắt gã lại!”

“Ông nó, Toshiro…”

Nghe thấy vậy viên cảnh sát hơi tái mặt, đoạn chạy lại ga-ra. Bố chồng chạy vào căn nhà gỗ.

Mẹ chồng ngồi sụp xuống như kiệt sức giữa khu đất trống.

“Mẹ ơi, mẹ có sao không?”

Yukimi lo lắng hỏi nhưng bà vẫn thẫn thờ như chưa hoàn hồn. Thế nhưng khi nhận ra còn có Kyoko ở đó, bà như chợt tỉnh.

“A… chồng chị đang ở bên hông ga-ra.”

Mẹ chồng đưa tay lên che miệng, mắt bà rưng rưng, đầu cúi xuống.

Kyoko mặt cứng đờ lại, nhưng vẫn gật đầu và đáp một tiếng, “Vâng” như đã xác định trước tình huống này.

“Mình ơi.”

Vừa hét lên chị ta vừa chạy đi.

Yukimi nhìn theo, lòng cô đau nhói.

Vừa đúng lúc Kyoko biến mất phía sau ga-ra…

Takeuchi bước ra từ khoảng trống giữa chiếc Mercedes với bức tường ga-ra.

Gã vừa kéo lê đôi chân vừa đi vào trong căn nhà gỗ.

Viên cảnh sát chạy theo nhưng đã chậm một nhịp.

Cửa của căn nhà gỗ đã bị khóa lại.

Toshiro nằm cong người trước chiếc sofa ở chính giữa phòng khách.

Nó không động đậy.

Nhìn thấy vũng máu nhỏ quanh đầu con trai, Isao rùng mình như vừa bị giội một gáo nước lạnh.

“Toshiro, Toshiro!”

Ông đến bên gọi con, nhưng không thấy phản ứng gì.

Ông cầm cổ tay con lên, lòng thiết tha cầu nguyện.

Mạch vẫn đập. Nhịp đập vẫn rõ. Isao buông ra một tiếng thở phào, trút ra toàn bộ hơi thở mà ông bất giác nín lại từ khi bước vào.

Đúng lúc ấy…

Có tiếng khóa cửa vang lên phía sau lưng.

Một người đàn ông đầu quấn băng đang đứng ở cửa. Là Takeuchi. Thế nhưng gã không còn là người đàn ông lịch thiệp mà Isao từng biết. Dù không xét đến phần mắt sưng phồng và vết máu ở miệng, mặt gã vẫn lộ rõ vẻ hung tợn không thấy ở người thường.

“Cảnh sát đây! Mở cửa ra!”

Có tiếng nói vọng lại từ bên ngoài.

Takeuchi nhìn Isao vẻ hơi bất ngờ, rồi gã kéo lê chân bên phải đi vào trong phòng khách.

“Tôi… tôi cũng đã bị đánh. Đây, thầy nhìn chân tôi đây này.”

Gã nói bằng giọng như sắp khóc, chìa chân phải nhuộm đỏ máu từ dưới đầu gối ra.

Isao không hiểu gã muốn nói cái gì. Thế nhưng ông không có thời gian để nghe thêm nữa. Phải làm gì đó để cứu Toshiro.

Isao định quay ra phía cửa để nhờ Hiroe và mọi người gọi cảnh sát.

Nhưng không ngờ Takeuchi đã lại manh động. Gã nhặt chiếc gậy bằng đồng thau đang rơi dưới sàn lên và lao bổ về phía Toshiro, vung gậy giáng xuống.

“Anh làm gì thế?” Isao giữ tay gã và giật lại cây gậy.

Takeuchi bị đẩy nên ngã nhoài ra sàn. Gã lê lết người ngẩng đầu lên, nhìn Isao với ánh mắt đượm buồn.

“Anh ta là người sai trước. Hãy hiểu cho tôi.”

“Tránh ra!”

“Chân tôi… chân tôi đau quá.”

Gã nói bằng giọng sướt mướt, tay xoa xoa chân.

Gã đàn ông này bị sao vậy? Isao co tay lại thành nắm đấm giận dữ.

Ông giả bộ bước ra cửa, Takeuchi lập tức định với tay lấy chiếc gạt tàn bằng đá để trên bàn gần đó. Isao vung chiếc gậy đồng lên trấn áp.

“Không được cử động!”

Takeuchi lắc đầu yếu ớt rồi rụt tay lại.

“Hãy hiểu cho tôi. Người bị hại là tôi. Không ai hiểu cũng được nhưng mong thầy hãy hiểu cho tôi.”

Sao gã có thể nói ra những điều tùy tiện như vậy? Isao lườm tên đàn ông trước mặt.

Nếu giờ mình ra tay với gã thì có được tính là phòng vệ chính đáng không nhỉ? Suy nghĩ ấy thoáng hiện lên trong đầu ông khiến ông phải vội gạt nó đi.

“Mở cửa ra mau!” Viên cảnh sát đập cửa bên ngoài.

Isao cầm chiếc gạt tàn bằng đá lên, dùng mắt trấn áp Takeuchi. Ông từ từ đi lùi lại, sau khi xác định Takeuchi không cử động nữa liền nhanh chóng ra mở cửa.

Nhưng khi ông quay lại phòng khách đã thấy Takeuchi dùng đĩa ăn đánh vào đầu Toshiro.

Isao run lên giận dữ. Rồi một từ diễn tả nỗi giận đó hiện lên trong đầu ông.

Isao ném chiếc gậy bằng đồng thau đi, hai tay cầm chặt chiếc gạt tàn bằng đá hoa cương.

Chạm phải ánh mắt Isao, Takeuchi dừng lại. Sau đó gã ném chiếc đĩa ăn xuống đầu Toshiro một lần nữa rồi mới dừng tay.

“Hãy hiểu cho tôi…” hai tay gã giơ lên cầu khẩn.

“Cảnh sát đây!” Có tiếng cảnh sát vang lên phía sau lưng Isao.

Mặc kệ điều đó, Isao vẫn tiến đến gần Takeuchi, ông vung chiếc gạt tàn lên.

“Mày chết đi!!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng gầm vang lên từ đáy lòng.

Từ giây phút ấy, có cái gì đó như rơi rụng khỏi cơ thể của Isao.