Chương 35 Đế đô quyết định
Lần này người tới là Tôn Tam Cường, hơn nữa sủi cảo đồng dạng không giữ được, đối phương hoàn toàn không đếm xỉa đến ánh mắt giết người của hắn cùng Mị Nhi, há to quai hàm, so với miệng của Nhị ca còn lớn hơn, mạnh ăn một trận.
Lúc Giang Tinh Thần muốn ngăn cản lại, Tôn Tam Cường lại một câu:
- Triệu Đan Thanh ăn còn nhiều hơn đấy, ngươi cũng quá không có suy nghĩ!
- Ơ!
Lời Giang Tinh Thần nói lập tức bị chặn trở vào, tròn mắt hỏi:
- Làm sao huynh biết Triệu Đan Thanh đã tới?
- Bảy đại quân đoàn trưởng đều tụ tập ở Hồng Nguyên Thành, nhất định là vì cái thủ pháp kia của ngươi, hắn làm sao có thể không đến tìm ngươi...Hơn nữa, ngươi xem những thứ thuốc này!
Tôn Tam Cường miệng còn nhai sủi cảo, một bên lẩm bẩm, một bên dùng đũa chỉ chỉ vào đống thuốc.
Giang Tinh Thần nghe vậy, chân mày chợt nhướng lên, trong mắt lóe lên một chút ngưng trọng, ngay sau đó bình thường trở lại.
Tôn Tam Cường sức ăn tuy rất lớn, nhưng rõ ràng vẫn không sánh bằng Triệu Đan Thanh, hơn năm mươi cái sủi cảo xuống bụng, hắn cũng chỉ đành mắt thèm mà bụng no.
Nhưng nếu nói là độ dày da mặt, Triệu Đan Thanh có thúc ngựa cũng không theo kịp, Tôn Tam Cường ăn uống no đủ ưỡn bụng, lại còn muốn xin chút ít đồ còn dư mang về.
Giang Tinh Thần khóe mắt giật giật, mới nhớ tên này đã có hành động xấu trước đó, lần trước cả canh thịt hắn cũng không bỏ qua.
Mị Nhi lúc này đã không còn nhịn được, ho khan một tiếng, liếc nhìn một cái hướng đến hạ thân của Tôn Tam Cường.
Dường như cảm giác được một luồng khí lạnh xuyên qua đáy quần, Tôn Tam Cường vội đứng dậy, lần trước chuyện Nhị ca bị đạp, đến nay thậm chí vẫn còn mới mẻ trong ký ức hắn.
- Hắc hắc... A ha...Ta không biết các ngươi còn chưa ăn, sủi cảo ta cũng không mang về!
Nói đoạn, Tôn Tam Cường vứt lại vài tờ hợp đồng, xoay người ôm bụng đi ra ngoài.
- Tam Cường ca, nếu như tiện, mau giúp ta lấy chút ít ruột trâu rừng đến đây!
Giang Tinh Thần đột nhiên nói với theo một câu.
- Hả!
Tôn Tam Cường sửng sốt, ngoái đầu kỳ quái hỏi:
- Muốn ruột trâu rừng làm gì?
- Không có gì, nghiên cứu một chút về món mới, nhất định phải thật tươi, mới giết là tốt nhất!
- Ừm!
Tôn Tam Cường gật gật đầu, mặc dù cảm thấy hứng thú với món ăn mới, nhưng trước mắt bao tử đã căng rất kinh khủng, đối với ăn cũng không có cảm giác gì! - Nhất định phải nhanh!
Giang Tinh Thần lại dặn dò một câu. - Biết rồi! Tôn Tam Cường phất tay áo một cái, xoay người đi ra ngoài. Thấy hắn một tay chống eo, một tay đỡ bụng, trong đầu Giang Tinh Thần phút chốc hiện lên hình ảnh một phụ nữ mang thai, cũng may không có cười ra tiếng. - Ca ca, đây là cái gì? Tôn Tam Cường đi rồi, Mị Nhi cầm mấy tờ lụa trắng kia quan sát. - Hiệp ước! Ta bảo Tôn Tam Cường mua thêm mấy hiệu ăn nhỏ kinh doanh không tốt, sau này tiền lời ta chiếm ba thành. Tử Kinh Dong Binh Đoàn ba thành. Tôn Tam Cường bốn thành! Giang Tinh Thần giải thích. Lần trước mấy người bọn hắn nghiên cứu kế hoạch, chính là Giang Tinh Thần ra kỹ thuật, Mạt Hồng Tiêm phụ trách chu toàn với quý tộc ngoại lai tới mua kỹ thuật. Phú Vinh Trai cùng Thúy Viên Lâu hai hiệu ăn lớn chủ doanh món ăn mới của Giang Tinh Thần đưa ra. Còn vị trí hắn giao cho Tôn Tam Cường là thị trường cấp trung và thấp, màn thầu, bánh bao, bánh có nhân, mì sợi, cơm chiên. Hiện tại có ống bể gió, tăng lên độ lửa, những thứ này cũng có thể làm. Nhưng mà, hắn cũng không tính một lần nói hết ra, mà muốn Tôn Tam Cường đánh vào cửa hàng bánh bao trước. Hoàn toàn có thể tưởng tượng, khắp thành có bảy, tám cửa hiệu bánh bao cùng lúc khai trương, cảnh tượng náo nhiệt này, sợ là so với hai hiệu ăn lớn cũng không thua kém bao nhiều. Tiểu cô nương ban đầu cũng bởi vì 68 vạn hoàng tinh tệ kia dị thường mừng rỡ, bây giờ thấy ca ca lại có được nhiều con đường kiếm tiền như vậy, càng cao hứng, sự buồn bực ban này bởi không ăn được sủi cảo, cũng đều theo đó tan biến. - Được rồi! Lần này hẳn không có người đến, chúng ta ăn cơm! Giang Tinh Thần lần nữa cho sủi cảo vào nồi. Không bao lâu, Mị Nhi cắn lấy cái sủi cảo mỏng vỏ dày nhân trong miệng, vui đến nổi đôi mắt híp lại như trăng lưỡi liềm! Giang Tinh Thần trong lòng ấm áp, gương mặt nở một nụ cười nhu hòa. Lúc này Giang Tinh Thần cũng không biết, Hồng Nguyên Thành đã trở thành nơi tụ tập của cả đế quốc, bảy đại quân đoàn trưởng hội tụ một đường, ảnh hưởng quá lớn. Còn phương pháp khâu may của Giang Tinh Thần biểu diễn, cũng làm dậy lên một cơn gió lốc tại quân bộ đế đô. Một lượt liên tiếp nhận được bảy phong tốc ưng cấp tín, tất cả đại lão quân bộ đều kinh sợ! Đặc biệt là bảy đại quân đoàn trưởng tụ hội, lại càng như sấm sét điếc tai. Có thể khiến cho họ làm việc phạm vào đại kỵ như vậy, có thể nghĩ ra cái kỹ thuật được Ngô Thiên Phong nói đến quan trọng như thế nào. Nguyên soái gần như vó ngựa không ngừng hướng đến hoàng cung, hắn cần phải giải thích rõ ràng nguyên nhân bảy đại quân đoàn trưởng làm như vậy, bằng không thì Càn Khôn Đại Đế trong lòng khó an! Cùng lúc đó, quân bộ cũng phái người trực tiếp đi tới Hồng Nguyên Thành, lần nữa xác nhận tin tức này. Sau đó hai ngày, tin tức lan truyền, các đại quý tộc thượng tầng của đế quốc, gần như tất cả đều biết chuyện này, các lời đồn bắt đầu lưu truyền. Có người đem phương pháp trong thư của Ngô Thiên Phong nói thành trời cao ban tặng; người thì cho là nói quá sự thật; còn có người cho là bảy đại quân đoàn trưởng ôm dị tâm; lại có người tấu lên Càn Khôn Đại Đế, yêu cầu nghiêm trị đối với bảy đại quân đoàn trưởng... Cho dù có là phương pháp tốt mấy đi nữa, cũng không thể tự ý rời khỏi nơi đóng quân của mình như vậy! Nhưng mà, ai cũng hâm mộ Định Bắc Hầu, quả thực đúng là tiện tay mà bắt được một công lao lớn. Quyền lực trước đến giờ đều là cực ít người đứng được trên đỉnh cao, mà ở Càn Khôn Đế Quốc, đến tầng thứ Hầu tước này, mỗi lần tăng lên một cấp thì khó khăn càng thêm khó khăn. – Ta làm sao lại không gặp được chuyện may mắn như vậy? Đây gần như là suy nghĩ đầu tiên trong đầu của tất cả quý tộc sau khi biết được tin này. Mà trong quân bộ, ảnh hưởng của tin tức này sau đó, đối với phần thưởng của Định Bắc Hầu, Triệu Tử Tường, cùng với người sáng chế phương pháp này là Giang Tinh Thần, lần nữa lại dẫn phát tranh luận. - Phương pháp này nếu là sự thật, đế quốc quân đoàn sẽ tăng lên ba thành chiến lực, đối mặt Huyền Nguyên Thiên Tông tám đại vương quốc, sẽ không bao giờ ở vào thể suy tàn nữa...Ta đề nghị, tấu lên Càn Khôn Đại Đế, tán dương Định Bắc Hầu, cũng nhắc nhở hắn, có thể cho người sáng chế ra phương pháp này, tăng lên hai cấp! Trong đại sảnh quân bộ, một người đàn ông đứng tuổi tướng mạo nho nhã, nhưng giữa đôi chân mày lộ vẻ lẫm liệt lớn tiếng nói: – Ta xem không ổn! Người này công lớn không thể xóa bỏ, nhưng cũng không thể lập tức tăng hai cấp! Đế quốc 233 năm qua, quý tộc nào không phải từng bước một đi lên! Cho dù tu vi đại phúc vượt bậc, cấp bậc quý tộc cũng phải tuần tự từng bước mới được...Vả lại, lúc trước văn sĩ Bàng Hiên sáng chế ra Ngư Lân Giáp, cũng giống vậy khiến chiến lực quân đội tăng lên, cũng chỉ được đề bạt thăng lên một cấp! Một bên khác, một lão nhân gầy loắt choắt, vừa vuốt hàm râu dê của mình, vừa ung dung nói: - Ngư Lân Giáp làm thế nào so sánh với cái này! Một trận chiến đấu, Huyền Nguyên Thiên Tông rất nhanh đã phỏng chế ra Ngư Lân Giáp. Nhưng thủ pháp này, Ngô Thiên Phong nói dứt khoát, trừ phi tay nắm tay dạy, bằng không đối phương tuyệt đối không học được! Người đàn ông đứng tuổi lớn tiếng phản bác: - Đúng vậy! Đây là kỹ thuật đặc biệt của chúng ta, cũng giống như cách trồng trọt của Huyền Nguyên Thiên Tông, như chăn nuôi của Thú Nhân Liên Minh vậy...Ta thấy, phải đề nghị Định Bắc Hầu, cho hắn thăng lên hai cấp! Một người khác phụ họa: - Trồng trọt cùng chăn nuôi, liên quan đến cả thế lực hưng thịnh, cái phương pháp xử lý vết thương này làm sao có thể so sánh! Ta thấy, quy củ từ xưa đến nay của đế quốc không thể phế bỏ, vẫn là tuần tự từng bước mới tốt! Lại một người đứng dậy, người mà hắn ủng hộ là lão già kia. - Đúng vậy! Các ngươi làm sao biết phương pháp này sẽ không bị những thế lực khác học được! - Lập tức tăng lên hai cấp, đế quốc pháp quy ở đâu, đối với những võ giả liều mạng luyện võ cũng quá bất công! Dần dần, người phản đối nhiều hơn, ngươi một lời ta một lời mà phản bác người đàn ông đứng tuổi ban nãy. - Hừ! Người đàn ông dùng sức vỗ xuống bàn, lớn tiếng nói: - Luyện võ chỉ cần có đủ tư chất, là có thể luyện ra! Nhưng người bình thường, có khả năng cả đời cũng chỉ có thể làm một việc có ích cho quốc gia. Các ngươi nói cho cùng vì sao không công bằng! Lúc này, một tràng tiếng bước chân truyền vào tai, một lão già uy mãnh râu tóc bạc trắng, mang theo hai tên thân binh bước vào. - Nguyên soái! Mọi người vội vàng đứng dậy. - Các người cũng không cần cãi nhau, chuyện này Càn Khôn Đại Đế đã có định đoạt! Chuyện này nếu là thật, Định Bắc Hầu tăng lên thành Hầu tước nhị đẳng, phần thưởng của Giang Lăng, vốn là quyền của Định Bắc Hầu, đế quốc không can thiệp! Lão nhân tóc trắng lớn tiếng nói. Lời nói của Nguyên Soái, khiến người trong phòng tức thì yên tĩnh trở lại, một lát, người đàn ông đứng tuổi lộ một nụ cười nhàn nhạt. Trong lúc đó, lão già đối diện, cùng với những người phản đối ban nãy, tất cả đều rơi vào trầm mặc! Càn Khôn Đại Đế đăng cơ đến nay, một mực ra sức phát triển mọi ngành nghề, nâng cao địa vị của các ngành nghề khác. Những năm trước đây, là hạ lệnh cho tinh anh nhân tài của các ngành nghề vào Học Viện Đế Quốc! Hiện tại, không cần hỏi đây cũng là thủ đoạn khích lệ người tham gia vào những ngành nghề khác! Đế quốc không can thiệp, đây chẳng phải rõ ràng là tỏ ý nói cho Định Bắc Hầu phải làm như thế nào rồi sao. Nguyên soái nhàn nhạt liếc mắt lướt nhìn một cái, phất phất tay áo, bảo mọi người rời đi, mình thì đi thẳng vào hậu đường. Không lâu sau đó, ngành quản lý quý tộc tại trung tâm đế quốc, một con tốc ưng phóng lên trên cao, đem theo tin ban thưởng, bay tới hướng Hồng Nguyên Thành... Theo mùa đông dần sâu, Hồng Nguyên Thành đêm khuya có vẻ càng thêm lạnh. Nhưng đêm nay. Giang Tinh Thần lại không đốt lửa than bồn trong phòng.
- Ca ca! Vì sao không đốt chậu than a?
Mị Nhi miễn cưỡng hỏi. Tiểu nha đầu ăn gần 30 cái sủi cảo, cái bụng nhỏ cũng căng lên, lúc này đang dựa vào chồng chăn chất trên giường, trong lòng ôm búp bê vải, ngay cả ngón tay cũng không muốn động.
- Lửa than đốt nhiều trong phòng sẽ có ô-xít- các-bon, không tốt đối với cơ thể!
Giang Tinh Thần cười giải thích.
- Cái gì là ô-xít- các-bon?
Tiểu nha đầu tròn mắt nhưng cũng không có hỏi tới, mấy ngày nay nàng nghe được từ miệng ca ca quá nhiều điều kỳ lạ rồi.
- Nhưng mà, không đốt than, buổi tối rất lạnh!
Mị Nhi nói.
- A a! Vậy muội bây giờ có cảm thấy lạnh hay không!
Giang Tinh Thần hỏi ngược lại.
- Ơ?
Mị Nhi chớp chớp mắt, quả nhiên không có cảm giác lạnh.
- Muội sờ dưới thân thử xem!
- A!
Mị Nhi ngồi bật dậy, kinh ngạc hỏi:
- Cái giường này sao ấm áp thế!
Giang Tinh Thần không có giải thích, mà nói:
- Bây giờ biết tác dụng của cái giường này rồi chứ?
- Ừm!
Tiểu nha đầu dùng sức gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cười thật giống như cái bánh bao, đều hằn cả nếp, đôi tay nhỏ trên giường không ngừng sờ chỗ này một chút, sờ chỗ kia một chút.
- Được rồi! Mị Nhi, muội mau ngủ đi!
Giang Tinh Thần tiến lên vỗ vỗ đầu Mị Nhi.
- Ca ca, ca vẫn chưa ngủ sao, ngày mai không phải còn có việc đó sao?
Mị Nhi nói.
- Ta lại vào bếp nấu ít nước sôi, một chút nữa Tam Cường huynh còn phải lại đây!
- Đúng rồi, ca ca muốn ruột trâu, lại muốn làm món mới gì vậy?
Tiểu nha đầu hỏi.
- Chưa chắc có thể thành công, đến lúc đó sẽ nói cho muội biết, mau ngủ đi!
Giang Tinh Thần vừa cười vừa vỗ nàng.
- Ừm!
Mị Nhi thấp giọng đáp một tiếng, vén chăn lên chui vào trong, sau đó phát ra tiếng kêu thư thái như một con mèo nhỏ.
Nàng cũng không có thấy, ngay trong nháy mắt Giang Tinh Thần xoay người, sắc mặt đã chìm xuống, nghiêm trọng nói không thành lời...