← Quay lại trang sách

Chương 36 Chỉ ruột dê

Giang Tinh Thần lấy ruột trâu rừng, cũng không phải để nghiên cứu thức ăn mới gì, chỉ là vừa rồi lúc Tôn Tam Cường lần nữa đề cập đến bảy vị quân đoàn trưởng đều tụ tập, đột nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề lớn: chính là thủ pháp hắn khâu lại miệng vết thương, y sư khác có học được hay không?

Ở trên địa cầu, may bên trong miệng vết thương đều dùng chỉ ruột dê có thể tự tiêu, hắn dùng thủ pháp may bằng sợi gân thú, ở bên ngoài để lại đầu sợi, là khi trị liệu cho Mạt Hồng Tiêm, dựa vào tưởng tượng vô ý thức làm ra. Nói cách khác, không có Cảm Mẫn Trận tăng lên độ linh hoạt, hắn cũng không thể làm được.

Y sư của quân đội không có khả năng có cảm giác và độ bén nhạy như hắn, thì hoàn toàn không có khả năng học được thủ pháp này. Nói vậy, là phiền toái lớn rồi! Chẳng những Triệu Gia Dược Nghiệp xui xẻo, không chừng chính mình còn bị cưỡng ép mang đi làm y sư chuyên môn cho quân đội... đây cũng không phải là điều hắn muốn!

Nghĩ tới khả năng này, tâm tình của hắn dĩ nhiên chìm xuống. Tuy nhiên trước đó hắn không muốn để cho tiểu cô nương lo lắng, không có biểu hiện ra mà thôi. Hắn bảo Tôn Tam Cường kiểm ruột trâu, cũng không phải để làm thức ăn mới, mà để làm ra chỉ ruột dê.

Đời trước hắn có một người bạn nối khố, không có lên đại học. Sau trung học người này ở bên ngoài chạy sô dụng cụ điều trị. Lúc bọn họ uống rượu tán gẫu trời nam biển bắc, người anh em này đã từng nói, y khoa dùng chỉ ruột dê, phần lớn đều là làm ra từ màng mỏng trong ruột dê, lúc đó mấy người còn đàm luận một phen.

Hiện tại trong tay mình còn có năm phiến lá cây Vân Vụ, có thể tiếp tục tăng lên Cảm Mẫn Trận, tăng lên độ linh hoạt, dùng màng mỏng trong ruột trâu rừng làm ra chỉ ruột dê, cũng không phải không có khả năng.

Đi tới phòng bếp, làm xong nước ấm ngâm lá Vân Vụ vào... uống liên tiếp năm chén Vân Vụ, Giang Tinh Thần biến đổi phương pháp hô hấp, Cảm Mẫn Trận nhanh chóng lan tràn ra xuống phía dưới, rất nhanh chạy khắp toàn thân.

Hiệu quả của năm cái lá này, quả thực ra ngoài dự liệu của hăn, kê tiêp trận pháp lại từ từ sáp nhập vào thân thê. thăng đêm biên mât.

“Trận pháp này rốt cục giống như Thái Sơ Trận, hoàn toàn sáp nhập vào thân thể!” Giang Tinh Thần thầm mừng rỡ, điều này nói rõ Cảm Mẫn Trận đã đại thành.

Sau đó, Giang Tinh Thần tiếp tục dùng phương pháp hô hấp, cảm giác hơi nóng còn thừa lại, trong nháy mắt tất cả đều trào lên đầu, sương mù dạng thủy ngân kia lần nữa hiện ra, hiển hiện ra trận pháp thứ ba: là Minh Tri Trận.

Trận pháp này chỉ hiện lên loáng thoáng, thì hơi nóng do lá cây Vân Vụ sinh ra đã tiêu hao hêt.

“Minh Tri Trận, không biết có tác dụng mới gì đây?” Giang Tinh Thần trong đầu nhoáng lên một cái, liền buông bỏ ý niệm này, hắn phải nhanh chóng thử xem hiệu quả của Cảm Mẫn Trận đại thành.

Cầm trong tay một cây gỗ tròn, đao phong biến thành một quầng sáng, không tới một phút, đã thành hình dáng một cái bàn chải đánh răng.

Kế tiếp, Giang Tinh Thần lại ngạc nhiên phát hiện, khí lực của mình cũng lớn hơn rất nhiều, dùng cái dùi khoan cũng không tốn sức như trước. Về phần cuối cùng xỏ dây ràng dây lại càng thành thạo, không bao lâu sau một cái bàn chải đánh răng đã thành hình.

“Trình độ linh hoạt, khí lực, đều gia tăng một đoạn lớn...” Giang Tinh Thần thầm suy nghĩ trong lòng, lại lấy ra một cây gỗ tròn...

Bàn chải đánh răng dưới hai tay linh hoạt của Giang Tinh Thần liên tiếp làm xong cái này tới cái kia. Khi hắn làm xong cái thứ mười, bỗng vang lên tiếng đập cửa, Tôn Tam Cường đã trở về.

- Thật không biết vật này có thể làm ra món ăn mới gì, mùi khó ngửi như vậy, may mà đang là mùa đông, chứ mùa hè ta cũng không giúp ngươi lấy đâu.

Tôn Tam Cường vừa huyên thuyên, vừa chỉ huy tên côn đồ phía sau đem vào một cái túi lớn đặt ở cửa phòng bếp.

- Tam Cường huynh! Làm phiền...

Giang Tinh Thần vừa định nói tiéng cực khổ, Tôn Tam Cường liếc mắt nhìn thấy bàn chải đánh răng, vội vàng cắt ngang lời hắn, hỏi:

- Ồ! Đây là đồ chơi mới gì vậy?

- Cái này... là bàn chải đánh răng, dùng để đánh răng! Giang Tinh Thần giải thích.

- Đánh răng! Tôn Tam Cường mắt sáng lên, lập tức nghĩ tới tác dụng.

- Cho huynh một cái, chấm chút ít muối bột là được, tuyệt đối sạch sẽ hơn so với súc miệng trơn! Giang Tinh Thần cười, đưa một cái.

- Ha ha! Huynh đệ thật hứng thú, ta cứ thu lấy! Cơ hồ như cướp giựt trên tay, Tôn Tam Cường vội cho bàn chải đánh răng vào túi, rồi dẫn thuộc hạ cáo từ rời đi.

Đợi cho Tôn Tam Cường ra ngoài, Giang Tinh Thần mở túi vải ra, cố chịu đựng mùi hôi, từ bên trong trút ra ruột trâu, cầm tiểu đao, bắt đầu cẩn thận bóc màng mỏng trong ruột...

Suốt hai tiếng, lúc này Giang Tinh Thần mới thở phào nhẹ nhõm: “May mà Cảm Mẫn Trận đại thành, nếu không bóc màng bên trong thì dễ, nhưng làm thành dây chỉ nhỏ quả thực khó khăn!”

Kế tiếp, chính là hong khô, hắn mơ hồ nhớ thứ này không thể đụng vào nước, nếu không sẽ giảm độ co dãn, dễ dàng gãy mất. Thật ra phương pháp tốt nhất là phơi dưới mặt trời nắng gắt, còn có thể tạo được hiệu quả sát trùng khử độc, nhưng ban đêm, cũng chỉ có thể dùng lò lửa sấy khô.

Bận rộn làm đến đêm khuya. Giang Tinh Thần mới xem như lục lọi làm ra một sợi chi ruột dê nhỏ. Sau khi dọn dẹp hết thảy sạch sẽ, hắn quay về trong phòng ngủ...

Qua ngày sau, mới vừa tờ mờ sáng Giang Tinh Thần đã rời giường, đắp chăn màu hồng này hắn luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Rửa mặt, nấu nước, làm điểm tâm... lúc Mị Nhi rời giường, một chén hoành thánh nóng hầm hập đã đặt trước mặt nàng.

- A! Lại có đồ ăn ngon! Vừa mở mắt thì có vui mừng, trong lòng tiểu cô nương vô cùng ấm áp, liên gắp lên một miếng đưa vào miệng.

- Ô... nóng, nóng! Tiểu cô nương vội há miệng hà hơi.

- Trước khi ăn thổi thổi một chút, không cần gấp gáp như vậy, cũng không ai giành với muội!

Giang Tinh Thần bất đắc dĩ quở trách một câu, xoay người rót một chén nước ấm, đưa tới bên miệng Mị Nhi.

Tiểu nha đầu an tĩnh lại, mím môi một cái, hai mắt nheo lại lóe lên một tia giảo hoạt mưu kế được như ý, há mồm ngậm miệng chén.

Thẳng đến mặt trời lên cao, Giang Tinh Thần sắc thuốc cho Mị Nhi xong, Triệu Đan Thanh mới chạy đêm.

Dặn dò tiểu nha đầu mấy câu, Giang Tinh Thần theo Triệu Đan Thanh ra cửa, liếc mắt liền thấy Tiền Phong và Chu Hùng đợi ở ngoài cửa.

Vốn Giang Tinh Thần muốn bảo hai người đi vào, nhưng thấy bộ dáng bọn họ thề sống chết bất khuất, nên bỏ đi ý niệm này.

Đi theo Triệu Đan Thanh, đi tới viện tuyển chọn cung ứng lần trước. Đi vào đại sảnh, phát hiện bên trong đã ngồi đầy người, bảy quân đoàn trưởng rất là chói mắt, y phục của bọn họ đều có tiêu chí đặc biệt. Ở bên cạnh mấy quân đoàn trưởng là một đại hán râu quai nón phía dưới chính là Triệu Tử Tường, và phía sau gần trăm tên y sư.

Trường cảnh như vậy, đột nhiên làm Giang Tinh Thần tăng lên áp lực, hít thở đều có chút dồn dập.

- Quân đoàn trưởng đại nhân, người đã đến, để hắn biểu diễn cho mọi người xem ngay hay sao? Triệu Tử Tường đứng dậy, nói với Ngô Thiên Phong.

Mấy vị quân đoàn trưởng liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu, Ngô Thiên Phong mới nói: - Được! Bảo hắn biểu diễn đi! - Huynh đệ, phải xem ngươi rồi! Triệu Đan Thanh dùng sức vỗ vai Giang Tinh Thần một cái xoay người đi tới bên cạnh Triệu Tử Tường.

Giang Tinh Thần hít sâu một hơi, cất bước đi đến trung tâm đại sảnh. Lúc này, một tên binh lính được mấy đại hán khiêng tới, thương thế của hắn lại ở phần eo.

Nhíu sát chân mày đi tới bên cạnh, Giang Tinh Thần nhìn thoáng qua, sắc mặt liền hơi trắng bệch.

- Tên lính này miệng vết thương quá lớn, chúng ta chỉ có thể dùng gấp mười lượng thuốc tận lực chậm lại chảy máu cho hắn, nhưng miệng vết thương vẫn không khép lại được.

Một gã y sư đứng lên giải thích.

Giang Tinh Thần gật gật đầu, cố nén nhịp tim đập thình thịch, trực tiếp xỏ chỉ qua kim, rồi lại không quay đầu nhìn miệng vết thương nữa, trực tiếp may lại. Miệng vết thương này quá kinh khủng, hắn sợ mình sẽ không chịu đựng được nửa đường té xỉu, nên chỉ có thể dựa vào cảm giác để may, thỉnh thoảng liếc nhìn một cái.

Hành động này của Giang Tinh Thần, lập tức khiến mọi người đều sợ ngây người, không ngờ không nhìn miệng vết thương cũng có thể may lại, cảm giác trên tay này cũng quá mạnh đi. Ngay cả mấy quân đoàn trưởng cũng hơi há mồm, trợn tròn mắt.

Lần này Giang Tinh Thần chẳng những không nhìn, hơn nữa tốc độ nhanh hơn so với lần trước, bàn tay như bướm vờn hoa, cái nhíp một lỏng một chặt, phảng phất như có tiết tấu, thời gian chỉ mấy phút, đã hoàn tất may miệng vết thương cho tên lính.

- Hay!

Ngô Thiên Phong khen lớn một tiếng, cười ha hả nói với mấy quân đoàn trưởng khác:

- Thế nào, ta nói không giả chứ?

Mấy quân đoàn trưởng khác liên tục gật đầu, đại hán râu quai nón ở bên cạnh cũng lộ ra nụ cười; Triệu Tử Tường, Triệu Đan Thanh lại mừng rỡ há hốc miệng; phía sau bọn họ, các y sư kia đều vỗ tay tán thưởng.

Nhưng mà, biểu tình của tất cả mọi người lại không phù hợp, quân đoàn trưởng thứ nhất Đường Sơ Tuyết ngồi ở chính giữa lại là gương mặt nghiêm túc, bất thình lình lên tiếng nói:

- Tài nghệ như vậy, y sư chúng ta học được sao?

Lời vừa nói ra, trong nháy mắt hiện trường tĩnh lặng. Ngay sau đó, vẻ mặt của mọi người đều chìm xuống.

Lúc trước, mọi người đều nghĩ phương pháp này sẽ mang đến chỗ tốt cho đế quốc, coi như tài nghệ của Giang Tinh Thần, cũng được bọn họ nhìn thành tuyệt kỳ giữ bí mật.

Nhưng bây giờ, theo Đường Sơ Tuyết nói một câu, bọn họ mới ý thức tới vấn đề này. Mấy ngày qua, các y sư thử rất nhiều lần, đều không thể làm được may kim bên trong miệng vết thương, để lại đầu sợi bên ngoài. Lại nghĩ tới vừa rồi Giang Tinh Thần không cần nhìn miệng vết thương, chỉ bằng cảm giác là có thể may được, toàn bộ mọi người đều chợt hiểu, thủ pháp như vậy cũng chỉ có hai tay linh hoạt của Giang Tinh Thần kia mới có thể làm được.

Đại hán râu quai nón nhíu chặt hai hàng lông mày, mặt đầy vẻ ngưng trọng. Nếu thật chỉ có một mình Giang Tinh Thần có thể sử dụng phương pháp này, vậy coi như không tính là cống hiến cho đế quốc, kế hoạch của ông trước đấy sẽ toàn bộ phá sản, bản thân ông cũng sẽ trở thành trò cười của các đại quý tộc khác.

Triệu Tử Tường cùng Triệu Đan Thanh cũng giống vậy, Triệu Gia Dược Nghiệp sở dĩ có thể thu được cung ứng, không phải cũng nhờ vào cống hiến này sao. Nếu như lần này không tính là cống hiến, vậy gia nghiệp của họ sẽ lập tức từ trên mây xanh rớt xuống đáy cốc.

Lúc này, các y sư kia cũng rối rít nghị luận, toàn bộ đều gật đầu đồng ý với câu nói của Đường Sơ Tuyết. Đừng nói bọn họ chỉ là y sư, cho dù là thợ may, cũng không học được thủ pháp may kim như vậy.

Tâm tình của toàn trường trong nháy mắt biến đổi, mấy quân đoàn trưởng cũng hết sức thất vọng, trước đầy cõi lòng hy vọng có thể tăng lên sức khôi phục cùng thực lực chỉnh thể của quân đội đế quốc, không nghĩ tới lại là kết quả như vậy.

Trần Huyền Cảm, Ngụy Ninh, hiện tại đều nghĩ, có phải hay không nắm lấy người thiếu niên trước mắt này vào quân đoàn của mình! Nhưng, nghĩ lại triệu chứng vựng máu của hắn, đều lắc đầu xóa bỏ ý định.

Ngô Thiên Phong cảm giác cái mặt già của mình đỏ bừng, bộ dáng thành khẩn làm ra động tỉnh lớn như vậy, cuối cùng lại có kết quả như thế, ông hận không tìm được một cái lỗ để chui vào. Lại nghĩ tới phản ứng của đế đô khi nhận được tin tức này, ông đều muốn tự tát mình mấy cái: “Rút kinh nghiệm a, nghèo mà lớn lối quả nhiên không có kết quả tốt! Con bà nó! Chính ta cũng không nén được tức giận...”

Mà ở trong đại sảnh, duy nhất trong lòng bình tĩnh cũng chỉ có Giang Tinh Thân.

Nghe câu hỏi của Đường Sơ Tuyết, hắn ngược lại cảm giác thoải mái một chút. Dù sao so với y sư học tập thủ pháp linh hoạt của hắn, thì chỉ ruột dê dùng tốt hơn nhiều. Hơn nữa, dùng chỉ ruột dê có thể tránh được kỹ thuật bị trộm đi càng tốt hơn.

Nghĩ tới đây, Giang Tinh Thần đưa mắt quét một vòng trên mặt mọi người trong phòng, mỉm cười, nói:

- Thủ pháp không dễ học không sao cả, ta có phương pháp giản tiện hơn, hiệu quả còn tốt hơn!

- - - - - oOo- - - - -