Chương 55 Canh cá đều tới
Giang Tinh Thần về đến nhà, để tiểu cô nương vào nhà, tự mình trực tiếp đi vào bếp, lấy vò nước đã hâm nóng kia.
Nhưng khi vào trong bếp, Giang Tinh Thần lại thấy nước trong vò thiếu mất một nửa.
- Đoán chừng là ba người bọn họ uống rồi đây!
Hơi chần chừ một chút, Giang Tinh Thần cũng không có suy nghĩ nhiều, cho là người bị thương cùng hai gã đàn ông ở nhà đã uống. Sau đó, hắn cầm chén đến chấm nước, đem vào nhà đưa cho tiểu nha đầu. Cơm trưa cũng không có làm, Giang Tinh Thần chỉ dặn Tiền Phong bọn họ đi mua chút ít bánh bao, sau khi ăn xong, lại bắt đầu thu dọn cá.
Cạo vảy, mổ bụng, cẩn thận khử đi mùi tanh...Cắt thành đoạn lớn, làm thịt cá, bỏ vào chảo dầu chiên cho vàng xong, bắt đầu nấu canh cá..
Lửa lớn nấu sôi, sau đó chứng nhỏ lửa, cần thời gian không ngắn, đem canh nấu thành màu trắng sữa mới được! Bên này vừa nấu canh cá, Giang Tinh Thần lại bắt đầu sắp xếp củ cải…
Hai tiếng sau, mặt trời từ từ ngả về tây, Giang Tinh Thần nhìn thoáng qua canh cá, dùng thìa múc khẽ nhấp một miếng, hài lòng gật gật đầu, múc một chén đầy đưa qua cho người đàn ông bị thương.
- Đây là cái gì? Thuốc sao?
Ba người đàn ông cao lớn nhìn chằm chằm vào món canh cá sền sệt đậm đặc, không ngừng chun chun lỗ mũi, mùi này không giống thuốc a.
- Mau thừa dịp còn nóng uống a, có lợi cho việc hồi phục thân thể!
Giang Tinh Thần dặn dò một câu,đặt chén canh cá xuống, xoay người đi ra.
- Thuốc không phải đều đắng sao, thuốc này sao lại có mùi hương, ngửi lại có chút ít đói bụng…
Ba gã nhìn nhau một cái, đều là một vẻ mặt kinh ngạc.
“Đại y sư, người này nhất định là một đại y sư! Không những thủ pháp xử lý miệng vết thương cao siêu, dùng thuốc cũng khác người!”.
Cả ba người gần như không hẹn mà cùng nảy ra suy nghĩ này. Gã đàn ông bị thương ánh mắt lại càng sáng lên, thấp giọng nói:
- Không biết hắn có thể chữa khỏi bệnh nan y của muội muội hay không!
- Đại ca! Mau uống thuốc a, một hồi lạnh! Hai người kia ở một bên thúc giục.
- Um!
Đại ca bưng chén lên, mới vừa đưa vào miệng, ánh mắt liền trợn to, hơi ngừng một chút, liền uống vào ừng ực.
Hai gã còn lại nhìn chằm chằm vào cái miệng to đang uống canh của đại ca, mím mím môi, một cái ực nuốt nước miếng xuống.
Một lát, đại ca buồng chén xuống, thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ hưởng thụ. Hai gã còn lại có chút không kịp chờ đợi hỏi:
- Đại ca, mùi vị như thế nào?
- Mùi gì thế nào, đây là thuốc!
Đại ca liếc hai người một cái, khiển trách một cậu. Sau đó trong lúc hai gã lúng túng cúi đầu, lại nói thêm một câu:
- Uống ngon! Còn muốn uống thêm một chén nữa, ta cả đời này chưa uống qua thứ gì ngon như vậy!
- Ai!
Hai gã còn lại thân mình nhoáng một cái, không nói gì nhìn đại ca:
- Huynh không phải nói đây là thuốc sao, thế nào mà nghe như là ăn cơm vậy…
- Két!
Cửa phòng đẩy ra, Giang Tinh Thần lại đem một chén canh cá vào. Hai gã mắt vẫn không rời khỏi cái chén kia.
Đợi cho Giang Tinh Thần ra cửa, đại ca một tay bưng chén lên, tốc độ rất nhanh, một chút cũng không giống người đang bị thương nặng.
Canh cá đưa vào tới miệng, đại ca nhìn hai người huynh đệ đang thèm nhỏ dãi, thản nhiên nói:
- Đây là thuốc, các ngươi cũng đừng nghĩ đến...
- Ai u ta đi Hai gã còn lại thân mình lần nữa nhoáng lên một cái, khóe miệng chợt co rúm hai cái…
Giang Tinh Thần cười ha hả về tới phòng bếp, lại múc một chén đưa vào trong phòng cho Mị Nhi.
- Ừm! Uống ngon, thật là thơm...
Tiểu nha đầu mắt híp lại như trăng lưỡi liềm, uống hơn một nửa, cầm chén đưa đến bên miệng Giang Tinh Thần:
- Ca ca, ca cũng uống!
- Tiểu nha đầu này, thật là biết thương người!
Giang Tinh Thần trong lòng ấm áp, há miệng để tiểu cô nương đem nửa chén canh cá này đúc xuống.
- Giang huynh đệ! Huynh thật là không phải mà, có cá ăn mà lại không gọi ta!
Giang Tinh Thần vừa uống xong canh, liền nghe được phía bên ngoài viện một tiếng hô to như sấm vậy.
- Ai
Giang Tinh Thần than thở một tiếng, cười khổ nói:
- Ta lại phải bận rộn rồi!
- Ai bảo ca ca quen biết đều là hạng người tham ăn! Mị Nhi che miệng khẽ cười.
- Tiểu nha đầu, người thì không tham ăn sao…
Nói xong, Giang Tinh Thần liền nhân lúc tiểu nha đầu chưa giương nanh múa vuốt, cười chạy ra khỏi phòng.
Đến cũng không phải chỉ có mình Triệu Đan Thanh, còn có Tôn Tam Cường! Giang Tinh Thần giờ mới hiểu được, vua tham ăn này làm sao biết được mình vừa câu được cá, nhất định là Tôn Tam Cường nghe được tin từ chỗ của Tiền Phong, lúc chạy tới chiếm lợi, lại đụng phải Triệu Đan Thanh.
- Tiết mùa đông này mà huynh cũng có thể câu được cá, quả thực là…
Vào chỗ ngụ, Triệu Đan Thanh mới vừa kinh ngạc một nửa, liền cùng Tôn Tam Cường trực tiếp xông vào bếp.
Giang Tinh Thần trợn trợn mắt, âm thầm oán trách:
- Tôn Tam Cường thì coi như thôi! Tiểu tử Triệu Đan Thanh này thì tham ăn quá mà, bệnh nhân trong nhà kho lại không đi xem trước một chút? Ta đã giải quyết cho ngươi mà... - Huynh nấu cái gì đây…
Vào nhà bếp, Triệu Đan Thanh một bên chun chun lỗ mũi, một bên lớn tiếng hỏi.
- Cái gì, canh cá?
Sau khi Giang Tinh Thần trả lời, Triệu Đan Thanh tròn mắt ngạc nhiên nói:
- Không phải chỉ là nấu cá sao, ta cũng đã làm qua, canh suông quả nước nhạt nhẽo… Làm sao huynh có thể khiến cho cái này vừa trắng lại vừa đậm đà vậy?
- Hừ! Ngươi biết trước khi nấu canh cá phải dùng dầu chiên trước không?
Giang Tinh Thần bĩu môi, vừa định khinh thường Triệu Đan Thanh vài câu, đã thấy tiểu tử này chợt hô to một tiếng:
- Tôn Tam Cường người dùng tay cho ta!
- Oái!
Giang Tinh Thần quay đầu, thấy Tôn Tam Cường đã múc một chén canh cá ra uống!
- Ta thế nào lại quên, tiểu tử này mới là bỉ ổi nhất, không nói một lời liền trực tiếp ra tay…
Giang Tinh Thần thầm măng một tiếng, vội chạy ào tới, chậm một chút là canh cá sẽ không còn.
Nói chung Giang Tinh Thần cũng đã chừa cho Mị Nhi một chén, đem vào trong phòng, lúc trở lại lần nữa, trong nối ngay cả cá cũng không còn, chỉ còn sót một đống xương
- Không đủ ăn a, huynh đệ, nấu thêm chút đi! Huynh không phải câu được mười mấy con cá sao!
Triệu Đan Thanh lại bật ra câu lúc trước ăn sủi cảo đã từng nói.
Tôn Tam Cường cũng gật đầu nói:
- Huynh đệ, đổi cách làm khác đi, canh uống rất ngon Nhưng mùi vị của thịt cá thì hơi lạt!
- Được! Giang Tinh Thần cười cười, nói với hai người:
- Các huynh vào nhà trước đi, đúng lúc sắp đến giờ cơm tối, ta làm tiếp!
- Ơ? Sao lại dễ chịu như vậy?
Triệu Đan Thanh và Tôn Tam Cường cảm thấy có chút không bình thường, nhìn nhau một cái. Nhưng nghĩ đến đồ ăn ngon, lại lập tức đem nghi ngờ ném ra sau ót, điên mà điên mà đi về phòng ngủ.
- Không đủ ăn đúng không, hắc hắc....
Sau khi hai người rời đi, Giang Tinh Thần mặt tối sầm lại, khóe miệng cũng nhếch lên, hàm răng trắng lóe lên tia sáng lạnh.
Củ cải cắt sợi, dùng nước nóng luộc qua, trộn đều với muối và dấm chua, sau đó Giang Tinh Thần lấy hạt củ cải ra, dùng sức nghiền nát…
Ngón tay nhẹ nhàng chấm một chút, bỏ vào miệng.
- Khạc! Thất khiếu đều phun khói, nước mắt dàn dựa.
- Đây là thứ quái gì vậy, cay quá, so với mù-tạt làm từ rễ wasabi mà ta nếm qua còn cay hơn...Nhưng mà, càng cay càng tốt! Này thì ta cho hai tiểu tử ngươi không đủ ăn…
Giang Tinh Thần cười xấu xa, đem nghiền nát hạt củ cải trộn vào trong sợi củ cải.
Sau khi làm xong, Giang Tinh Thần lại lấy ra hai con cá vừa mới đem thu thập, đứng đó suy nghĩ làm cái gì thì được.
Cá sống chấm mù tạt, cách ăn này yêu cầu rất cao đối với thịt cá, tuy rằng loại cá này thịt rất săn chắc, nhưng bên trong xương lại nhiều. Hơn nữa còn là cách ăn của đảo quốc, không có hứng thú!
- Hay là, thử làm lẩu cá lạnh đi!
Giang Tinh Thần suy nghĩ, cũng không khỏi nuốt nước bọt, lập tức động lòng.
- Không có ớt cùng tương đậu a…
Sau khi động lòng, Giang Tinh Thần lại có chút do dự, đời trước, hắn đều trực tiếp mua lẩu cá lạnh về ăn.
- Cứ thử xem, lỡ làm được thì sao, phát triển Cảm Mẫn Trận cùng Minh Tri Trận, ta căn lửa tốt hơn đời trước rất nhiều, giữ lại vị tươi mới của thịt cá, cho hoa tiêu nhiều hơn, sau đó chấm với dấm chua ăn, chắc là…
Càng nghĩ càng động lòng, Giang Tinh Thần lập tức bắt tay vào làm. Thịt cá cắt miếng, làm nóng dầu hoa tiêu, cho nhiều hoa tiêu vào, nhiều vào, nhiều vào…
Thật lâu sau, Giang Tinh Thần từ trong nồi gắp ra một miếng thịt cá, chấm chút dấm chua bỏ vào miệng.
Hắt xì – Mùi này là mùi gì a!
Giang Tinh Thần nhếch miệng một cái, phun miếng thịt cá ra.
- Quả nhiên không bột đổ gạo nên hồ, không có ớt, không có tương đậu là không được a...Ta trước kia cũng đầu phải đầu bếp, làm vài món ăn cơm nhà thì tạm được, cải tiến món ăn... Thì thôi đi!
Giang Tinh Thần bị đả kích sâu sắc lắc lắc đầu, đem cả nồi lẩu cá múc vào trong một cái hũ nhỏ, toan đem đi vứt sạch.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa lại có người đến, nghe giọng là Mạt Hồng Tiêm:
- Ai! Làm sao mà đều tới cả đây!
Giang Tinh Thần trở tay đem nồi lẩu cá muốn vứt bỏ đặt lên bếp nhỏ, đi ra ngoài mở cửa. Không chỉ có một mình Mạt Hồng Tiểm đến, mà còn có cả Uyển Nhu cùng Nhị ca..
Mới vừa thấy mặt, Nhị ca liền vỗ vào vai của hắn, phát ra một trận cười thô tục:
- Hắc hắc hắc hắc...Tiểu đệ đệ, ngươi bây giờ là món hàng được nhiều người tranh giành a!
- Hả?
Giang Tinh Thần có chút choáng váng, rõ ràng là nghe không hiểu ý của Nhị ca.
Mạt Hồng Tiêm ngoài dự đoán của mọi người không có đánh nhị ca, mà lại lấy ra một xấp lụa trắng, cười ha hả nói:
- Thấy không, những thứ này đều là thư gởi để hỏi về thân phận của ngươi, tám phần mười có ý kết thân với ngươi...Hai phần còn lại càng lợi hại hơn, hắc hắc, trực tiếp tỏ tình chứ!
Giang Tinh Thần chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng, Uyển Nhu cũng lấy ra một xấp lụa trắng, giống vậy cười hì hì nói:
- Quý tộc ở những lãnh địa khác, ở Đế đô cũng không thiếu, đều trực tiếp viết thư cho cha ta!
- Cho ta xem, cho ta xem!
Cửa phòng ngủ mở ra, Triệu Đan Thanh như gió thổi tới, lúc này trên gương mặt to tướng, tràn ngập tò mò và thích thú, trên trán khắc lên hai chữ nhiều chuyện.
Tôn Tam Cường cũng giống như vậy, nhưng mà hắn càng thủ tục hơn, nụ cười kia làm cho Giang Tinh Thần không nhịn được kích động muốn một chân đạp lên người hắn.
Chỉ có Mị Nhi là khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, bộ mặt rất không vui.
Giang Tinh Thần lúc này rốt cuộc cũng đã hiểu rằng, mấy người này tới đây, là cố ý lại chê cười mình.
- Rất buồn cười đúng không!
Giang Tinh Thần bất thình lình lên tiếng, một bộ dạng không thèm để ý chút nào, chậm rãi nói:
- Hôm nay hình như không có cá!
- A! Triệu ca, ngươi kéo ta ra ngoài làm gì, ta đang cùng Mị Nhi ghép tranh!
Tôn Tam Cường gương mặt mơ hồ gãi gãi đầu, xoay người nói với Mị Nhi:
- Vừa rồi mảnh ghép mà ta tìm, phải đặt ở vị trí nào đấy nhỉ, hình như đó là quần lót của siêu nhân sống động…
Nói đoạn, chạy thẳng vào nhà.
- Cá! Cá gì...Ôi trời, mùa đông mà có cá ăn a!
Mạt Hồng Tiêm, Uyển Nhu vụt một cái cất lụa trắng vào, nghiêm túc nói với Giang Tinh Thần:
- Mọi thứ chuẩn bị như thế nào, lãnh địa của ngươi xa xôi, nhất định phải suy nghĩ chu toàn, mùa đông ở không được tốt lắm a...Chúng ta ghé thăm người một chút thì đúng hơn!
Hai nàng vừa nói, vừa đi thẳng qua bên người Giang Tinh Thần.
- Lão đại, chờ ta một chút, làm việc lao động tốn sức thế nào sao mà thiếu ta chứ!
Nhị ca la to một tiếng, nói với Giang Tinh Thần:
- Ta cũng đi xem xem! Rồi trực tiếp chạy tới.
- Chuyện nhỏ! Hừ!
Giang Tinh Thần nhe miệng cười, xoay người dân theo Mị Nhi đang che miệng cười trộm quay trở về.
Triệu Đan Thanh ngây ngốc đứng tại chỗ, khóe miệng từ từ mở ra, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của một đám người.
- Tôn Tam Cường vừa rồi cùng Mị Nhi ghép tranh? Không phải tiểu nha đầu chơi một mình sao...Hồng Tiêm tỷ, các tỷ thấy đồ đạc của Giang Tinh Thần có chuẩn bị đủ chưa, chạy vào bếp làm cái gì…
- Huynh đệ! Ăn cá không thể bỏ rơi ta a!
Sửng sốt hồi lâu, Triệu Đan Thanh kêu rên một tiến như gió thổi xông vào nhà bếp!