Chương 56 Cay nồng tới cực điểm
Giang Tinh Thần cuối cùng vẫn dùng cách hấp, người đều tới, từng người đang trông mòn con mắt, hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Không chỉ như thế, hắn vội vội vàng vàng bên bếp lò nên ngay cả định dùng mù tạc củ cải để chơi xỏ Triệu Đan Thanh mà đã quên mất. Hắn cũng bắt nồi cá hấp lên bếp nhỏ mà hắn định vứt đi vì không có chiếu cố hết. Hơn nữa hắn cũng không có chú ý, bếp nhỏ một mực bị đè nặng, cửa lò mở một khe hở, bên trong lửa hơi mạnh một chút…
Chờ tới lúc hắn bận việc lu bù cũng làm xong xuôi, sắc trời đã tối. Cuối cùng hắn múc một đĩa lớn cá hấp, xếp bánh bột mì trắng bày vây quanh đĩa xong, một nửa rưới vào nước sốt.
Trong phòng một đám người đã sớm ngồi quanh bàn, đợi Giang Tinh Thần vừa đặt đĩa trên bàn, từng người liền vung đũa gắp như gió, tốc độ nhanh đến mức Giang Tinh Thần cùng Mị Nhi đều cảm thấy hoa cả mắt. Ngay cả Uyển Nhu đều không để ý tới nói chuyện nữa.
Càng khoa trương hơn là Nhị ca và Triệu Đan Thanh, không ngờ bị mắc xương cá tới mấy lần.
- Huynh đệ... Không phải ta nói huynh đệ, cá ăn ngon như vậy, ít nhất cũng phải bánh nướng a, đem bánh bột mì trắng bỏ vào bên trong coi sao được!
Nhị ca vừa ăn cá, vừa nói hàm hồ.
Nhưng kế tiếp, hắn cũng không nói được nữa, nhìn bộ dáng Tôn Tam Cường, Mị Nhi cầm bánh bột mì trắng ăn hứng thú say sưa, lúc này hắn mới ý thức có vấn đề.
Vội vàng chụp một cái, chấm nước sốt cho vào trong miệng.
- A! Ăn ngon a!
Nhị ca nhếch đuôi lông mày khen ngon, lập tức lại là một miếng. Bánh bột mì trắng chấm nước sốt cà chẳng những một chút đều không sần sùi, hơn nữa nước cá sắc lại mùi vị càng thêm nồng đậm.
Không tới một khắc, một dĩa cá hấp cùng bánh bột mì trắng bị ăn sạch không còn chút nào, Giang Tinh Thần tự mình một miếng cũng không gặp được. Mị Nhi cũng toàn tâm toàn ý luyện quai hàm, vừa rồi nàng muốn chừa lại cho ca ca hai miếng mà cũng không thành công.
- Giang Tinh Thần! Thực sự chỉ có người, phương pháp đục hố băng câu cá như vậy cũng có thể nghĩ ra được!
Mạt Hồng Tiêm cảm khái tán thưởng.
“Rốt cục không còn gọi ta là tiểu đệ đệ rồi!”
Giang Tinh Thần hết sức vui mừng, giải thích:
- Mùa đông bình thường cá đều no mồi, hơn nữa không thích ăn! Cũng chỉ hiện tại, nếu lạnh hơn chút nữa thì không được, lúc đóng băng dày thì đục hố băng đều khó!
- Vậy cũng đúng! Ngươi trước hay đi cầu nhiều thêm chút đi! Trời giá rét cũng không hư được, rồi dạy bí phương 8 món ăn này cho hai hiệu ăn lớn!
Mạt Hồng Tiêm nói.
Giang Tinh Thần nhíu mày, hỏi:
- Thế nào, nhanh như vậy đã có người đến mua bí phương sao?
Mạt Hồng Tiêm phất tay áo, nói:
- Chỉ là có dấu hiệu này, chúng ta làm chuẩn bị trước mà thôi…
- À!
Giang Tinh Thần gật gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ trong lòng:
“Nếu đối phương mua với tần suất cao như vậy, chút nội tình này của ta chỉ sợ không đủ để người ta đào móc!”
- Huynh đệ! Hình như hấp một nồi lớn mà, mau bưng tiếp lên đi, không đủ ăn đâu!
Triệu Đan Thanh lại nói, còn là câu kia, khiến Giang Tinh Thần nghe được một trận không nói nên lời.
Nhưng nhìn thấy một đám người hùa theo gật gật đầu, hắn cũng chỉ đành cười khổ một cái, cầm lên cái dĩa quay trở về phòng bếp…
Lúc Giang Tinh Thần xoay người ra cửa, lão già buổi trưa xuất hiện kia, lần nữa hiện thân trong phòng bếp.
“Mùi thật thơm! Nha đầu Sơ Tuyết quả nhiên không có gạt ta, tiểu tử này có tay nghề đây! Để xem hắn làm gì...”
Lão già đi tới trước bếp lò, vừa nhìn vào trong nồi, đôi mắt nhỏ lập tức trợn tròn:
“Cá! Tiểu tử này không ngờ trong mùa đông làm cá, hắn làm thế nào bắt được?”
Trong kinh ngạc, lão già từ trong lòng ngực lấy ra một đôi đũa, gắp một miếng cá cho vào trong miệng
“Không tệ! Thật không tệ! Tay nghề giỏi lắm, so đầu bếp hoàng cung đều không kém... Để xem hắn còn làm món gì?”
Lão già gương mặt hưởng thụ, ánh mắt nhìn lướt mọi nơi, liền thấy đĩa mì trộn lẫn mù tạc củ cải bên cạnh bếp lò kia.
“Đây là cái gì!”
Lão già nhích lại gần, kề sát mũi ngửi ngửi:
“Có mùi vị thanh thoát khoan khoái, bất quá có hơi chua, che mất mùi vị... Hả... Còn có chút mùi vị mới, hẳn là gia vị mới chăng...”
Lão già gắp lên một đũa lớn cho vào trong miệng, nhai bẹp bẹp mấy cái.
“Ngon miệng...” Lão già còn chưa kịp thưởng thức mùi vị, một cảm giác cực kỳ cay nồng như núi lớn đập xuống vậy.
“A...”
Trong cổ họng phát ra một tiếng kêu tương tự mèo gào gọi tình. Lão có cảm giác dường như có người cầm gậy thọc vào lỗ mũi, cắm thẳng vào đầu óc, ngũ quan thất 3 khiếu trong nháy mắt toàn bộ mở ra, tầm mắt lập tức mơ hồ, nước mắt trào ra ngoài, căn bản không khống chế nổi.
“Này đặc biệt con bà nó là cái gì...”
Lão già hoàn toàn không có thời gian suy tính, loại cảm giác này quả thực quá kích thích đi. Nhìn lại thấy cái hũ trên bếp nhỏ, lão không hề nghĩ ngợi, đưa tay chụp lấy, ngửa cổ liền trút vào trong miệng.
“A...”
Trong phút chốc, hai mắt lão già trợn trừng tròn xoe, tựa như đặt mông ngồi trên cây đinh, không nhịn được sắp phát ra một tiếng hét thảm thê lương.
Nhưng đúng lúc này, truyền vào trong tại lão tiếng Giang Tinh Thần mở cửa, lão già cố nén kích thích kịch liệt, cố nuốt vào tiếng hét thảm sắp tuôn ra, cực nhanh thả lại cái hũ trên bếp nhỏ, vào một cái trốn vào một góc tối.
Lúc trốn được vào góc, lão còn cảm nhận có một vật bên cạnh mình lấn ra, bất quá bây giờ đã không kịp nhìn nữa.
Kích thích kịch liệt kia, còn không thể phát tiết thành tiếng kêu, đến mức năm ngón tay lão đều bấu trên vách tường, bóc xuống mấy đường rãnh:
“Con bà nó hại chết người mà! Trong cái hũ không ngờ không phải nước... vừa nóng lại vừa tế, hình như là hạt hoa tiêu, miệng đều tê cứng không còn cảm giác...”
"Két!"
Cửa phòng bếp mở ra, Giang Tinh Thần đi tới bếp lò, vừa múc cá ra dĩa, vừa lầm bầm lầu bầu:
- Đám người này cũng ăn quá mức đi, xem ra bốn con cá này một chút đều không còn thừa lại... Ồ..
Nói một nửa câu, Giang Tinh Thần dường như nghe được một chút động tĩnh, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
- Cái gì cũng không có, ta nghe lầm sao?
Nghi hoặc lắc lắc đầu, Giang Tinh Thần quay lại, tiếp tục lẩm bẩm:
- Một hồi còn phải để lại một chút cho ba người trong phòng chứa đồ... Không được, ta phải chừa một chút cho mình nữa, nếu không không có mà ăn…
Vừa nói, lại múc ra một dĩa để dành, rồi Giang Tinh Thần bước đi ra ngoài.
- Đúng rồi!
Mới vừa đi hai bước, Giang Tinh Thần ngừng lại, xoay người trở lại bên bếp lò, buông xuống dĩa cá, đưa tay cầm lên mù tạc trộn sợi củ cải.
“Tên khốn dạ dày to, vừa rồi ta quên mất, còn có cái này đây... Hắc hắc... để tiểu tử ngươi không đủ ăn!”
Trong tiếng cười âm độc, Giang Tinh Thần lại nhìn thấy cái hũ cá hỏng kia, lúc này mới nhớ còn chưa có vứt đi, thế là đặt mù tạc củ cải xuống, bưng lên cái hũ, đi tới góc tường trong phòng bếp, trút xuống.
- Ai da!
Lần này lão già kia không còn nhịn được nữa, với tu vi của lão, cho dù nhiệt độ cao hơn nữa cũng không gây thương tổn được lão, mấu chốt là quá đau rát đi!
Lúc này lão buồn bực đến mức trái tim đều sắp nổ tung, tùy tiện tìm chỗ trốn, lại là vị trí người ta đổ rác... Bên cạnh là cái gì, là một cái thùng gỗ!
“Con bà nó là thùng gỗ đựng rác... người làm như vậy làm gì chứ, một chút ý vị cũng không có... Hơn nữa, người đổ rác không thể chọn thời điểm khác sao... Mà hình như vừa rồi là ta đẩy thùng gỗ ra...”
“Vào!”
Lão già chui ra, động tác nhanh như chớp, một tay che mặt, một tay đánh vào cổ Giang Tinh Thần.
Lão len lén vào đây, là bởi vì Đường Sơ Tuyết nói tiểu tử này nấu ăn rất quái lạ và ngon, lão sợ bị nha đầu kia lừa, cho nên mới tới nếm thử. Nếu như tốt, thì ở lại cho tiểu tử này cung phụng hết ăn lại uống! Nếu không tốt, lão thực không cần làm hộ vệ cho một tên Nam tước tam đắng, ta quản ngươi có phải nhân tài hay không, lão tổ tông ta bất cần!
Nhưng đâu nghĩ tới, lần này đi ăn vụng, lại gặp tai nạn lớn như vậy! Kích thích vừa rồi kia, cả đời lão đều chưa có trải qua. Đặc biệt trong miệng tê rần, trừ mùi vị hạt hoa tiêu, còn có cảm giác khác! Tu vi của lão tuy rằng cao, nhưng cũng không luyện được trong miệng a, cắn nhai sắt lão cũng không làm được.
Mà lúc này bị bại lộ, lão cũng không quản được rất nhiều, dù gì cũng không thể bị tiểu tử này thấy được. Sau này khẳng định nha đầu Sơ Tuyết sẽ hỏi thăm tiểu tử này, chuyện đêm nay khẳng định sẽ bại lộ. Cho dù không làm hộ vệ cho tiểu tử này, chuyện đêm nay cũng sẽ truyền khắp đế đô, cái mặt già này của mình đúng là không có chỗ che giấu. Càng đừng nói sau khi ăn chút cá mè hấp kia, lão đã xác nhận tài nấu nướng của Giang Tinh Thần, nên không muốn đi!
Bởi vậy, trước mắt mấu chốt nhất là không thể để Giang Tinh Thần nhìn thấy mình. Mà biện pháp tốt nhất, chính là mau đánh hắn ngất xỉu, sau đó trốn chạy, rồi sẽ quay trở lại làm như không có chuyện gì xảy ra.
Trong lúc bất chợt truyền ra một tiếng kêu sợ hãi. Giang Tinh Thần không hề chuẩn bị hoảng sợ tới mức cả người run lên, cái hũ trong tay đều văng ra.
Nhưng vô tình ném một cái này, cái hũ lại vừa vặn bay về phía lão già, Cảm Mẫn Trận cơ hồ cùng thời khắc đó tự động vận chuyển.
Lão già mặc dù tốc độ cực nhanh, lắc mình tránh ra cái hũ, nhưng chớp mắt một cái, Giang Tinh Thần trước khi trong đầu kịp phản ứng, thân thể đã tự động lách qua non nửa bước.
-Ồ?
Lão già kinh ngạc không thôi, mình chính là đại cao thủ Nguyên Khí Cảnh tầng sáu, xếp hạng tốp ba ở thủ đô Đế quốc. Tuy rằng sợ làm bị thương Giang Tinh Thần, chỉ dùng không tới ba phần lực, nhưng ra tay bất thình lình như thế, dù là cao thủ cảnh giới Ngưng Khí đều không tránh khỏi... không ngờ tiểu tử này lại né tránh được.
“Không phải nha đầu Sơ Tuyết nói hắn không thể tu luyện sao, thế nào...”
Lúc này trong chớp mắt lão kinh ngạc, rốt cuộc Giang Tinh Thần kịp phản ứng, Minh Tri Trận ngay lập tức tác động, dao động khí tức mãnh liệt từ đan điền phún ra ngoài, dây thanh quản phát ra chấn động mãnh liệt.
- Người đâu, bắt trộm!
“Ai da! Thanh âm của tiểu tử này thế nào lớn như vậy!”
Lão già cảm giác lỗ tai kêu “ông ông”, động tác truy kích cũng chậm một chút, Giang Tinh Thần lại theo bản năng lui về sau hai bước.
Hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh lại, hai người đứng mặt đối mặt, lúc này Giang Tinh Thần mới nhìn rõ lão già đối diện.
Bất quá, thời khắc này trông lão già thực tức cười, trên mặt đầy nước mắt, miệng méo xệch, môi vừa đỏ vừa sưng lên, giống như hai khúc lạp xưởng treo trên đó, còn có một dòng nước miếng chảy xuống bên khóe miệng, trên người đã bị dầu hạt hoa tiêu dính ướt, mặt đều nóng rực đỏ bừng, trên người còn dính không ít vụn cá... mà lão đều không tự biết!
Bất quá, thời khắc này Giang Tinh Thần lại không dám lộ ra chút ý cười, đối phương tuyệt đối là cao thủ, mà hắn cũng sớm biết trước, sớm muộn gì sẽ có người của địch quốc tìm đến mình... không khỏi vô cùng khẩn trương. Nếu không nhờ tố chất trong lòng hắn mạnh mẽ, e là đã sớm ngất đi rồi.
Lão già cũng có chút bối rối, mình bị tiểu tử này nhìn thấy mặt rồi, khẳng định chạy trốn không được! Vậy làm sao bây giờ, nói rõ ý đồ đến đây ư? Chẳng phải là sẽ bị hắn nắm thóp sao, sau này sao có thể để tiểu tử này cung phụng hết ăn lại uống! Không nói ra, thì lập tức sẽ có người tới bắt trộm, nếu bại lộ, vấn đề còn lớn hơn!
Cân nhắc trước sau, lão già cắn răng một cái, đưa tay móc ra một tấm lụa trắng ném tới:
- Tiểu tử! Đây là thư của Đường Sơ Tuyết, ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài chuyện tối nay, ngày mai ta lại tới tìm ngươi!
Không đợi Giang Tinh Thần trả lời, “vèo” một cái, lão già lao ra ngoài, trong nháy mắt biến mất bóng dáng...