Chương 58 Đại y sư
Đường lão gia tử! A ha... Sau này sẽ phải làm phiền ngài!
Giang Tinh Thần ngoài miệng cung kính, trên mặt lại để lộ nụ cười chiến thắng.
Khóe mắt lão già lần nữa co giật mấy cái, thẫn thờ gật gật đầu, đầy bụng huyết lệ. Thường ngày đều là lão đùa bỡn người khác, lần này bị người ta ép tới ngay cả cơ hội phản tay cũng không có, đây còn là lần đầu tiên. Cả đời đánh bắt nhạn, lần này xem như bị nhạn mổ vào mắt.
- Mị Nhi, canh cá hẳn là chín rồi, múc cho Đường lão gia tử một chén đi!
Giang Tinh Thần phân phó Mị Nhi một tiếng, sau đó mời Đường Thiên ngồi xuống.
Vẻ thẩn thờ trên mặt lão già rốt cục có điều hòa giải, ánh mắt lóe lên một cái, ngay sau đó lại yên lặng xuống.
“Hừ! Đánh xong lại dỗ dành, tiểu tử này thật biết nhiều mà! Bất quá, ta sao có thể bị người... Hả! Mùi này...”
Lão già hít mũi một cái, ánh mắt nhìn thẳng cái chén Mị Nhi bưng vào, tất cả tâm tư đều bị ném ra sau ót.
- Đường lão gia tử, ngài nếm thử, chút canh cá của ca ca ta nấu!
Mị Nhi cười hì hì đặt chén canh cá trên bàn.
Lão già bưng chén lên, trước cẩn thận nhìn một chút, sau đó đưa lên lỗ mũi ngửi ngửi, khép hờ cặp mắt, lộ ra vẻ hưởng thụ:
“Nồng đậm, thật là nồng đậm, canh cá nấu thành màu trắng sữa, hắn làm sao làm được...”.
Kế tiếp, lão cầm chén đưa lên bên miệng, khác với thường ngày lập tức há to miệng ực mạnh, lão lại mở hé miệng nhấm một chút, rồi vừa uống vừa phát ra tiếng ư ư tán thưởng…
- Thật không tệ! Tay nghề tuyệt vời!
Uống cạn một chén canh cá, lão già ném cái túi cho Giang Tinh Thần:
- Đây là yêu thú của nha đầu Sơ Tuyết đáp ứng ngươi, nói là trả thù lao cho cái trống!
- Yêu thú!
Lập tức trong mắt Giang Tinh Thần sáng ngời.
- Đây là Độc Điêu cấp bốn, lúc ngươi xử lý cẩn thận một chút, đừng đụng đến răng nanh của nó. Còn phải lấy đi tuyến độc trong đầu nó!
Đường Thiên nhắc nhở. -À!
Giang Tinh Thần gật gật đầu, với kỹ thuật linh hoạt của hắn, điều này với hắn rất dễ dàng.
Ngay thời điểm hắn xoay người, chợt vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, Đường lão gia tử tốc độ nhanh như chớp, đưa tay đoạt lấy mấy tấm lụa trắng bên cạnh Mị Nhi, nhét vội vào trong ngực.
Mị Nhi mím cái miệng nhỏ nhắn bật cười, sau đó cùng ca ca chạy ra ngoài…
Cổng mở ra, phía ngoài đứng một thiếu nữ chừng 17, 18 tuổi, tạo cho người cảm giác đầu tiên là dáng vẻ rất yếu đuối, như có bệnh nặng.
- Cô nương là…
Giang Tinh Thần tỏ vẻ kinh ngạc hỏi. Hắn cũng không nhận ra thiếu nữ này.
- Ta là tới gặp ca ca ta, tên là Đỗ Như Sơn, là đoàn trưởng Kinh Thiên Dong Binh Đoàn, đang dưỡng thương ở chỗ ngài!
Thiếu nữ ngay cả giọng nói đều có vẻ rất yếu ớt.
- À!
Giang Tinh Thần lập tức kịp phản ứng, Đỗ Như Sơn nàng nói chính là đại ca kia. Ngày hôm qua hắn la hét đòi rời đi, cũng bởi vì cô muội muội này!
- Huynh ấy đang ở bên trong, cô nương đi theo ta!
Giang Tinh Thần nói, rồi dẫn thiếu nữ đi vào phòng chứa đồ.
Vừa vào phòng, thiếu nữ liền tuôn chảy nước mắt, chạy tới bên cạnh Đỗ Như Sơn, nắm cánh tay hắn, lo lắng hỏi:
- Ca làm sao đến nỗi như vậy, đã nói không cho ca ca đi sâu vào dãy núi Phiêu Miểu rồi…
Đỗ Như Sơn hiển nhiên không nghĩ tới muội muội lại tìm đến, hơi sửng sốt một chút, trên mặt tức thì tức giận, thoáng an ủi thiếu nữ đôi câu, quay đầu chất vấn hai người bên cạnh:
- Ai cho các ngươi nói cho Tâm Nhi biết?
Hai người kia đầy mặt mờ mịt, kinh ngạc nói:
- Không có đâu đại ca, chúng ta vẫn luôn ở bên cạnh đại ca, đêm qua kẻ trộm đến náo loạn đều không có ra ngoài mà!
- Ca ca đừng trách bọn họ, là ta nghe được tiểu Ngũ bọn họ nói chuyện, nên âm thầm tìm tới!
Thiếu nữ dùng sức lắc lắc cánh tay Đỗ Như Sơn nói.
- Tên tiểu Ngũ này, nói chuyện sao không cẩn thận chút nào vậy…
Đỗ Như Sơn oán trách một câu, sau đó thở dài.
- Ca ca sau này không cần mạo hiểm nữa, lần này thật nguy hiểm mà!
Tâm Nhi đầy mặt bị thương, nước mắt không ngừng chảy xuống.
- Nhưng bệnh của muội... Ca ca nhất thiết phải kiếm thật nhiều tiền!
- Kiếm nhiều tiền cũng không thể mạo hiểm, nếu ca ca xảy ra chuyện gì, Tâm Nhi còn sống nổi sao?
Giang Tinh Thần nghe huynh muội hai người nói chuyện, trên mặt thoáng chút nặng nề, thế nào nghe giống như phiên bản của mình và Mị Nhi! Tự mình có thủ đoạn kiếm tiền, có thể bảo đảm mỗi ngày tiêu hao ba ngàn hoàng tinh tệ cho Mị Nhi! Nhưng phần Đỗ Như Sơn nếu muốn chữa bệnh cho muội muội, nhất định phải đi mạo hiểm!
Mị Nhi đứng phía sau Giang Tinh Thần, sắc mặt cũng có chút buồn bã! Nhưng nghĩ tới những ngày qua, ca ca cưng chiều và trân trọng đối với mình, trong lòng nàng lại tràn õ đầy hạnh phúc.
Ngây người một lát, Giang Tinh Thần nhẹ nhàng kéo tay Mị Nhi, định đi ra. Nhưng đúng lúc này, thiếu nữ kia đột nhiên biến sắc, ôm bụng ngồi sụp xuống, trên mặt đầy vẻ đau đớn, trên trán rịn ra lớp mồ hôi mịn.
- A! Đỗ Như Sơn thét một tiếng kinh hãi, vội vàng nói:
- Tâm Nhi, mau mau uống thuốc đi!
- Muội... không có mang theo! Tâm Nhi ngập ngừng nói.
- Cái gì, không có mang theo!
Đỗ Như Sơn lập tức đầy mặt hoảng loạn lên, lớn tiếng nói:
- Mau trở về lấy thuốc cho Tâm Nhi! - Dạ!
Hai người kia vội vàng lên tiếng, nhấc người định chạy ra ngoài.
Nhưng bọn họ còn không động thân, bất thình lình Tâm Nhi phát ra một tiếng kêu đau “A”, hai chân không chịu nổi thân thể, lập tức té xuống đất.
- Thế nào lần này nghiêm trọng như vậy... khẳng định thuốc không lấy kịp! Đợi mang thuốc trở về, Tâm Nhi đã đau đớn chết luôn!
Đỗ Như Sơn thấy thế càng cấp bách, ngẩng đầu liếc nhìn Giang Tinh Thần nghe động tĩnh đang quay người lại.
“Đúng rồi! Hắn có thể cứu, hắn có thể cứu muội muội ta!”
Đỗ Như Sơn dường như người chết chìm thấy được một gốc cây cứu mạng, lớn tiếng nói:
- Giang thiếu gia, ngài mau cứu Tâm Nhi!
- Ta à?
Giang Tinh Thần mắt tròn xoe:
“Ta đâu có bản lĩnh này a!”
Tuy rằng hắn nhìn thấy Tâm Nhi đau khổ cũng không chịu nổi, nhưng cũng không có biện pháp.
- Ta không được! Ta không biết chữa bệnh! Giang Tinh Thần vội khoát tay nói.
- Khẳng định ngài làm được, ta bị thương nghiêm trọng như vậy ngài cũng chưa hết... Ta van cầu ngài, Giang thiếu gia, ta chỉ có một người muội muội này, ngài máu cứu nàng đi!
Đỗ Như Sơn nói chuyện đều có chút không rõ trật tự, nhưng hiện tại hắn đầu quản nhiều như vậy.
“Ta chỉ biết may kim a, bệnh đau bụng này ta đầu trị được!”
Giang Tinh Thần thầm nghĩ trong lòng, đang muốn lên tiếng cự tuyệt.
Bất thình lình, cửa phòng bị đẩy ra, Đường lão gia tử đi đến, cau mày nhìn xem Tâm Nhi nằm trên đất, trong ánh mắt lóe lên một chút đau thương, sau đó tay run một cái, một cây chấm nhỏ dài chừng nửa thước, màu bạc sáng loáng xuất hiện trong tay, tay kia khẽ kéo ra tay thiếu nữ đang ôm bụng, cây châm nhanh như tia chớp đâm ngay bụng nàng mấy cái.
- Lão làm gì vậy?
Đỗ Như Sơn bị Đường lão gia tử bất thình lình xuất hiện làm giật mình, thẳng đến đối phương ra tay hắn mới phản ứng, quát lớn một tiếng, cũng không quản thương thế trên người, định đứng dậy.
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp phát lực, đột nhiên Tâm Nhi không còn rên rỉ, chỉ thở hổn hển, trên mặt toát mồ hôi như tắm, nhưng không còn vẻ mặt đau đớn như trước.
Trong nháy mắt, trong phòng rơi vào yên tĩnh, Giang Tinh Thần nhìn chằm chằm vào Đường lão gia tử, ánh mắt càng ngày càng sáng.
“Lão gia tử này lại còn biết chữa bệnh! Nhìn thủ pháp này, so với Tường thúc đều cao thâm hơn! May quá, lần này đúng là quá lời rồi, mấy ngày nay đang lo không tìm được y sự đây, không nghĩ tới đưa tới cửa...”.
Đỗ Như Sơn cùng hai người kia cũng đồng dạng trợn mắt há hốc mồm:
“Bệnh của Tâm Nhi này không phải chỉ có uống thuốc mới có thể hóa giải đau đớn sao? Thế nào lão nhân này đâm mấy kim thì tốt rồi... Đó là một đại y sư ư?”.
- Lão gia tử! Ngài... có thể trị hết bệnh muội muội ta không?
Đỗ Như Sơn vội hỏi, đấy lòng hy vọng.
Đường lão gia tử không trả lời, mà hỏi lại:
- Cô bé này mà có phải đột nhiên một ngày bụng đau nhức kịch liệt, căn bản không cách nào chịu đựng, sau đó y sự dùng được vật chặn đau đớn... Sau cách mỗi một đoạn thời gian sẽ phát tác một lần, nhất thiết phải sử dụng Hàn Nguyên Băng Hoa đắt giá mới có thể làm giảm đau đớn hay không?
- Dạ! Đúng là tình huống như vậy. Chúng ta gặp rất nhiều y sư, trừ dùng Hàn Nguyên Bằng Hoa giảm đau, căn bản là không chữa khỏi! Ta chính vì kiếm tiền mua Hàn Nguyên Băng Hoa mới bị thương…
Đỗ Như Sơn dường như thấy được hy vọng, lập tức vội vàng nói như bắp rang, hận không thể nói ra hết tất cả nhân quả.
Nhưng mà, Đường lão gia tử lại lắc lắc đầu:
- Đây là bệnh nan y, căn bản không có cách cứu trị! Hàn Nguyên Băng Hoa chỉ làm giảm đau, ta dùng pháp châm này cũng chỉ là tạm thời tiêu trừ đau đớn... Sau này thời gian dài, bệnh đau bụng của cô bé sẽ càng ngày càng dữ dội, cuối cùng…
- Bệnh nan y!
Đỗ Như Sơn lập tức ngây ngẩn cả người, trước kia y sư khám bệnh cho tới bây giờ chưa nói qua mấy chữ này, hắn cũng một mực ôm hy vọng, chỉ cho rằng những y sư kia y thuật không đủ... nhưng bây giờ…
Tâm Nhi cũng giống như bị sét đánh trúng, trong nháy mắt mất hết hy vọng, ngẩn người tại đó.
Lúc này Giang Tinh Thần lại nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
“Thế nào nghe như là viêm ruột thừa vậy! Phát tác cấp tính, sau đó chuyển thành mãn tính, cách một thời gian sẽ phát tác! Nếu không làm giải phẫu, dễ dàng bị thủng ruột, có khả năng sẽ nguy hiểm tới tính mạng! Nhưng nếu thường dùng thuốc tiêu viêm, tránh khỏi viêm màng bụng gì đó, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng a... Ôi! Ta hồ đồ rồi, thế giới này đâu có thuốc tiêu viêm!”
Đời trước, lão tam trong ký túc xá bọn họ đã từng bị viêm ruột thừa, mấy ngày giải phẫu đều là hắn chiếu cố, cho nên đối với bệnh này, hắn vẫn tương đối quen thuộc. Hơn nữa vị trí đau của Tâm Nhi, chính là chỗ ruột thừa.
Trong lòng suy nghĩ, Giang Tinh Thần cũng không có nói ra, may kim hắn có thể, cắt ruột thừa, tuyệt đối không làm được. Hắn cũng không biết hình dạng ruột thừa dạng gì!
Đường lão gia tử nhìn xem huynh muội Đỗ Như Sơn, có chút không đành lòng, trầm giọng nói:
- Bệnh này tuy là bệnh nan y, nhưng trong thời gian ngắn cũng không nguy cấp tới tính mạng... Nếu như duy trì tốt, tận lực giảm bớt đau đớn lúc phát tác, cũng có khả năng sống mười mấy năm!
Nói xong, Đường lão gia tử xoay người đi ra ngoài. Giang Tinh Thần cùng Mị Nhi cũng không có dừng lại lâu, đi theo ra, để lại mấy người còn đang đứng ngẩn ngơ.
Về tới phòng ngủ, Giang Tinh Thần lập tức kéo Mị Nhi đến trước mặt Đường Thiên:
- Lão gia tử, không nghĩ tới ngài còn là một đại y sư! Làm phiền ngài xem bệnh cho muội muội ta, bệnh của nàng đã khôi phục tới trình độ nào rồi!
Đường Thiên nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nói:
- Muội muội ngươi... bị bệnh bất thường sinh lý... Hôm kia ta tới cũng không có người nào nói với ta chuyện này a…
“Muội muội ngươi... bị bệnh bất thường sinh lý!”
Giang Tinh Thần trên trán giựt giựt, rất muốn tát một bàn tay trên mặt lão già này, không xem bệnh cũng thôi đi, còn trù ẻo người làm gì.
Mà lúc này, Đường lão gia tử trong nháy mắt đổi sắc, bất thình lình chụp cổ tay Mị Nhi kéo qua, nắm mạch môn một hồi, sau đó nhưng lại “vèo” một cái lao ra ngoài, đều cuốn lên bông tuyết trong sân.
“Đây là tình huống gì vậy?” Giang Tinh Thần cũng sửng sốt, nhìn lại Mị Nhi, thấy nàng cũng như vậy.
Đúng lúc này, mơ hồ như truyền đến tiếng hét điên cuồng của Đường lão gia tử:
- Nha đầu Sơ Tuyết, không ngờ ngươi chơi xỏ ta, ngươi hãy đợi đấy, lão tổ tông không để yên cho ngươi...