Chương 57 Lão nhân gia xưng hô như thế nào
Lão già vừa rời đi, một đám người Mạt Hồng Tiêm liền từ cửa phòng bếp mở rộng vọt vào, thấy Giang Tinh Thần không có chuyện gì, lúc này mọi người mới như trút được gánh nặng nhẹ thở ra.
Tiểu nha đầu kêu khóc nhào tới trong lòng hắn, vừa rồi nghe tiếng hô của ca ca, nàng bị dọa cho vô cùng hoảng sợ, còn kinh hoảng hơn so với lúc trước ca ca ăn thuốc giả bị thương nặng hôn mê…
Mạt Hồng Tiêm cùng Triệu Đan Thanh lập tức hỏi thăm nguyên do, đương nhiên Giang Tinh Thần bịa ra nói dối che giấu, chỉ nói có kẻ trộm vào ăn. Trước đó nghe lão già nhắc tới Đường Sơ Tuyết, hắn liền hiểu chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, Mạt Hồng Tiêm, Triệu Đan Thanh cũng không có bỏ qua ngay, động tác của kẻ trộm kia cũng quá nhanh đi, bọn họ vừa nghe tiếng hô liền chạy vào, nhưng ngay cả cái bóng của người ta cũng không thấy, hiển nhiên đối phương là cao thủ!
Cái này còn không nói, mọi người đều biết rõ, Quân đoàn thứ bảy đại thắng, Giang Tinh Thần sớm muộn gì sẽ dẫn tới chú ý của Huyền Nguyên Thiên Tông.
Bởi vậy, ai cũng không dám phớt lờ, Giang Tinh Thần hiện tại chính là hạch tâm của bọn hắn, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện. Triệu Đan Thanh liền nói:
- Ta đi tìm lão nương đến đây!
Nói dứt lời liền bịch bịch chạy ra ngoài.
Giang Tinh Thần rất muốn nói cho Triệu Đan Thanh biết, không cần làm phiền mẫu thân huynh ấy, nhưng bây giờ hắn lại không thể nói như vậy, nếu không lời nói dối kia lập tức bị lộ tẩy.
Không tới nửa tiếng, gần tới trăm tên thành viên đội trị an bao vây nơi cư trú của Giang Tinh Thần, các hộ gia đình chung quanh cũng đều đi ra. Vừa rồi tiếng hô trong cổ họng Giang Tinh Thần kia quá lớn, rất nhiều người đều nghe rõ ràng!
Thấy mẫu thân Triệu Đan Thanh tới, Giang Tinh Thần lập tức run bắn cả người, thân bà cao một thuốc tám, cao lớn vạm vỡ, cánh tay đều lớn bằng bắp đùi mình, lông mày đen rậm dường như nhuộm mực, hai mắt sáng rực bắn ra bốn phía, một bộ dáng điển hình một con cọp mẹ, Mạt Hồng Tiêm cùng so sánh với bà, quả thực chính là một con mèo nhỏ. Mà lúc này hắn mới biết, Triệu Đan Thanh rốt cuộc là di truyền từ người nào.
- A di! Người khỏe!
Giang Tinh Thần chào hỏi, thanh âm đều nhỏ hơn rất nhiều so với ngày thường.
- Tiểu tử! Ngươi không tệ! Sau này ở Hồng Nguyên Thành có chuyện gì khó khăn, cứ trực tiếp tìm ta! Ai dám chọc giận ngươi, lão nương sẽ giúp người xử lý hắn!
Mẫu thân của Triệu Đan Thanh quét mắt quan sát Giang Tinh Thần, vỗ vỗ bàn tay to như cái quạt lên vai của hắn.
Giọng điệu này, âm điệu này, ngôn từ này... Triệu Đan Thanh đứng một bên nghe được khóe miệng méo xệch, trên mặt lóe lên vẻ mất tự nhiên.
“Ui!”
Giang Tinh Thần bị vô mạnh miệng méo xệch, trong lòng thầm mắng:
“Nữ hán tử đều thích vỗ vai người sao, Mạt Hồng Tiêm như vậy, mẹ của Triệu Đan Thanh cũng như vậy.”
Ngay sau đó, trong đầu hắn lại toát ra một ý nghĩ hoang đường:
“Tường thúc làm sao có thể chịu đựng được, bọn họ bình thường ban đêm sinh hoạt...”
Vội vàng lắc lắc đầu, vứt đi cái tư tưởng không lành mạnh này, Giang Tinh Thần khom người nói:
- Hôm nay không phải sắp phiền toái a di rồi sao!
- Ừm! Ta xem trước một chút!
Mẹ của Triệu Đan Thanh đi vào phòng bếp, mấy cây đuốc chiếu sáng trong phòng bếp như ban ngày.
Rất nhanh, mẹ của Triệu Đan Thanh liền phát hiện bên trong góc tường có khác thường, đi tới quan sát một lát, sắc mặt từ từ trở nên ngưng trọng.
- Người này tu vi quả thật rất cao, chỉ sợ không thua ta, ít nhất là cảnh giới Ngưng Khí!
Triệu Đan Thanh nghe nói, kinh ngạc hỏi:
- Không phải chứ, người này lợi hại như vậy ư?
- Các ngươi nhìn xem, dấu trên tường này, là bị người mạnh mẽ nạo xuống! Hơn nữa cả ngón tay hắn đều cắm vào gạch xanh, cào xuống một khối lớn, đều bị ép thành bột phấn... Chỉ là có hơi kỳ quái, người này không có chuyện gì bấu vào tường, cào gạch xanh làm gì chứ?
Giang Tinh Thần không nhịn được khóe miệng giựt giựt mấy cái, thầm nghĩ trong lòng:
“Bị dầu nóng, bị kích thích lớn như vậy, không phát tiết ra ngoài, không cào tường mới là lạ...”
Bất quá, ngay sau đó hắn lại thầm líu lưỡi. Hơn một tháng này, hắn cũng chỉ mới thấy qua công phu của Triệu Tử Tường và Nhị ca! Miệng vết thương trên cánh tay Triệu Tử Tường, may lại không tới một tiếng, đã có thể tùy tiện bóp nát chén trà, tuy rằng chén trà là bằng gốm, nhưng cũng rất cứng rắn.
Nhị ca thì đầu luôn bị Mạt Hồng Tiêm gỡ đập, nhưng những cái chén rượu vỡ nát, mà đầu của hắn lại như không có chuyện gì.
Trước mắt lão già này còn kỳ quái hơn, trực tiếp dùng đầu ngón tay cắm vào gạch xanh. Hơn nữa, hắn có cảm giác dường như thực lực của lão già kia còn mạnh hơn so với mẹ của Triệu Đan Thanh nói.
Sau một hồi tra xét, cuối cùng mẹ của Triệu Đan Thanh phán định, đối phương không có ác ý, hẳn chỉ là tới để ăn. Nếu không với thực lực của đối phương căn bản không cần trốn, mọi người tại đây đều không đủ để chống lại một ngón tay của người ta.
Tuy rằng nhận định không có gặp nguy hiểm, nhưng hiện tại Hầu gia rất coi trọng Giang Tinh Thần, Triệu Gia Dược Nghiệp cũng là đồng bạn hợp tác với hắn, nên mẹ của Triệu Đan Thanh để lại hơn 30 tên đội viên canh giữ ở bên ngoài... dẫn tới hàng xóm chung quanh rối rít phỏng đoán.
- Người mới dọn tới này là bối cảnh gì, mà bởi vì kẻ trộm náo loạn, đội trị an đều canh gác cho nhà hắn!
- Sau này phải làm tốt quan hệ với nhà hắn…
Bóng đêm đã gần khuya, mọi người cao từ rời đi, Giang Tinh Thần tắt đèn lên giường nằm. Tiểu nha đầu một mực còn lo lắng, đang ngủ đều cuốn sát trong ngực hắn!
Vỗ nhè nhẹ sau lưng Mị Nhi, Giang Tinh Thần nhớ lại nội dung trong thư của Đường Sơ Tuyết, không khỏi bật cười:
“Hộ vệ, cao thủ siêu cấp... lão dường như rất thích ăn ngon a, hơn nữa rất sĩ diện, khẳng định thân phận không thấp, tu vi cao như vậy, ít nhất cũng là thân phận Hầu tước... làm sao trói hắn ở bên cạnh đây... Rất sĩ diện, a a...”
Cùng lúc đó, trong Phân bộ Quân đoàn thứ bảy, lão già há hốc miệng, cũng đang suy nghĩ:
“Làm sao mới có thể làm cho tiểu tử này chịu phục, sau này cam tâm tình nguyện làm cho ta ăn đây...”
“Võ lực... không được, nha đầu Sơ Tuyết nói, tiểu tử này trong thâm tâm rất kiêu ngạo, thà chết chứ không chịu khuất phục... Thật là khó chơi mà!”
“Dùng địa vị đè ép hắn... Quên đi, lúc hắn còn là quý tộc cấp thấp nhất, đã dám nói chuyện điều kiện với nha đầu Sơ Tuyết!”
Lấy lợi dụ... Cũng không được, tiểu tử này là một thiên tài, hơn hai chục ngày đã làm ra mấy cống hiến lớn, ngay cả Quân đoàn thứ bảy đại thắng lần này đều là nhờ vào hắn! Hơn nữa pháp quy của Đế quốc không thể phế đi, ta cũng không có khả năng giúp hắn nhiều lắm!”
“Xong rồi, căn bản không có chỗ nào nắm thóp được tiểu tử này, còn bị hắn nắm nhược điểm của mình... Ôi, ta dường như chảy nước miếng!”
Lão già vội vàng đưa tay lau một cái, lại phát hiện cái gì cũng không có, không khỏi tăng thêm phiền muộn: “Tên khốn kiếp này, không có chuyện gì làm sao lấy nhiều dầu hạt hoa tiêu như vậy làm cái gì... Còn có thứ gì kia làm người ta chảy nước mắt...”
Lúc này, một sĩ quan thanh niên đi tới bên cạnh lão, nhẹ giọng nói:
- Lão gia tử, tiểu thư đưa tới một con yêu thú Độc Điều cấp bốn, nói là trả thù lao cho cái trống của Giang Tinh Thần, nói ngài đưa đi...
Trầm ngâm một chút, sĩ quan thanh niên lại nói:
- Tiểu thư còn nói, có thể ăn được thịt yêu thú hay không, thì nhìn xem chính ngài!
- A! Tiểu tử này còn có thể xử lý yêu thú... Xong rồi xong rồi, lần này càng bị hắn nắm thóp nữa rồi…
Lão già buồn bực đến hô to, sĩ quan thanh niên vội tránh ra rất xa, lộ vẻ sợ sệt!
Sáng sớm hôm sau, bầu trời lần nữa chìm trong bông tuyết, lão già xách theo một cái túi, gương mặt chán nản đi ra Phân bộ Quân đoàn thứ bảy, cả đêm lão đều không nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào có thể lật ngược tình thế với Giang Tinh Thần.
Tuy rằng lão không muốn thấy lại tiểu tử đáng ghét kia, nhưng nghĩ tới tình hình sau khi chuyện tối hôm qua làm kẻ trộm bị phát hiện, nếu truyền đến Đế đô, còn có tài nấu nướng cao siêu của tiểu tử kia, cuối cùng lão vẫn ôm tâm tình vô cùng mâu thuẫn đi tới nhà Giang Tinh Thần.
Đến cửa nhà Giang Tinh Thần, lão già mới vừa gõ hai cái, Giang Tinh Thần đã đầy mặt tươi cười đi ra đón.
Chẳng biết tại sao, tuy rằng Giang Tinh Thần cười trông rất chân thành, nhưng lão già lại luôn cảm giác có chút ẩm hiểm, hận không thể đạp hai chân lên mặt hắn.
Đồng dạng, vừa nhìn thấy là lão già, Giang Tinh Thần cũng không khỏi sửng sốt một chút, tối hôm qua đối phương bị bỏng nặng như vậy, mỗi đều giống như treo hai khúc lạp xưởng, hiện tại không ngờ một chút đều không có.
“Quả nhiên là cao thủ siêu cấp, khôi phục sức khỏe cũng quá cường đại đi!”
Giang Tinh Thần cảm thán trong lòng, lập tức lại tươi cười nói:
- Không biết lão nhân gia xưng hô như thế nào?
- Hừ!
Lão già ưỡn ngực một cái, một khí thế như núi toát ra ngoài, lão ngước cằm, thản nhiên nói:
- Tên thì không cần hỏi, sau này gọi ta lão tổ tông là được!
Ngoài miệng nói, trong lòng lão lại thầm nghĩ:
“Trước cứ dùng khí thể đè ép ngươi, ít nhất cho ngươi không thể sinh ra ý vô lễ đối với cao nhân!”
- Lão tổ tông! Cái tên này đúng thật đặc biệt... Được rồi, Lão Tổ Tông, sau này thì phiền toái ngài, mời vào trong!
Giang Tinh Thần hơi khom người, rồi xoay người đi vào phòng.
“Hắc hắc! Có hiệu quả a! Ta là cao thủ siêu cấp cảnh giới Nguyên Khí tầng sáu, phóng ra khí thế há là một tên tiểu tử ngươi có thể chống cự...”
Lão già tâm tình tốt hơn, khóe miệng vểnh lên, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để tiểu tử này làm tốt yêu thú hầu hạ mình.
"Két!”
Đẩy ra cửa phòng, lão già mới vừa theo Giang Tinh Thần vào nhà, liền thấy một cô bé đang ngồi bên cạnh bàn, đang nhìn mấy tấm lụa trắng, vừa hưng phấn bừng bừng hỏi:
- Ca ca! Tên trộm kia vào phòng bếp, ăn mù- tạc bị sặc sau thế nào?
- Hả!
Lão già thân mình run lên, ngực đang ưỡn cao lập tức xẹp xuống:
“Tiểu tử này, quả nhiên dùng chuyện kia uy hiếp ta...”
Nhưng mà, lão già bị đả kích còn chưa kết thúc, khí thế của lão vừa giảm xuống, Mị Nhi tiếp tục nói:
- Ca Ca! Nếu đưa chuyện cổ tích này tới kể ở các hiệu ăn, thật có thể hấp dẫn thực khách sao... bức họa này bị ổi như vậy, thực khách nhìn thấy thật sẽ dẫn tới hứng thú sao?
“Đưa tới kể ở hiệu ăn... Trời oi! Tiểu tử này cũng quá âm hiểm đi... Cái gì, bức họa!”
Lão già vào một cái vọt đến bên cạnh Mị Nhi, ngay lập tức nhìn thấy hình dạng của mình nổi bật trên lụa trắng.
“A!”
Mi Nhi bị lão già dọa cho hoảng sợ, nhưng ngay lúc vừa nhìn thấy lão già, tiểu nha đầu bật phì cười, đây không phải là kẻ trộm trên bức họa của ca ca kia sao!
- Đây chính là nguyên nhân ta không có viết phần sau chuyện cổ tích!
Giang Tinh Thần hoàn toàn không hề để ý tới lão già, đi tới bên cạnh Mị Nhi, nhẹ giọng nói:
- Nếu như chuyện cổ tích một lần nói xong, hấp dẫn đối với thực khách dĩ nhiên không lớn! Bất quá nếu phân ra nói, thực khách sẽ nghĩ giống như muội, luôn muốn biết chuyện phía sau như thế nào? Vì vậy người tới hiệu ăn sẽ càng ngày càng nhiều, chuyện cổ tích này cũng sẽ càng truyền rộng ra…
- Hắc hắc... Chúng ta đây chính là Thành của mỹ thực, rất nhiều người đến từ các nơi, không cần tới bao lâu, khẳng định chuyện cổ tích này ngay cả Đế đô đều sẽ truyền tới…
Bắp thịt trên mặt lão già không ngừng co giật, thầm kêu rên:
“Mắc nợ ăn a, chỉ vì tham ăn... nha đầu Sơ Tuyết bảo ta bảo vệ là tên yêu nghiệt gì vậy chứ? Cũng quá độc ác đi! Chiêu thất đức như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được...”
Lúc này, Giang Tinh Thần lần nữa cười híp mắt hỏi:
- Không biết lão nhân gia xưng hô như thế nào, thật kêu là Lão Tổ Tông sao?
Lão già khóc không ra nước mắt, nói giọng mang theo nghẹn ngào:
- Đường Thiên!