Chương 90 Thức ăn cùng rượu ngon
Thú Nhân Liên Minh thiếu lương thực, lại bởi vì cách xa dãy núi Phiêu Miểu, rau dưa hoang dã cũng không có, từ trước đến nay đều chủ yếu ăn thịt, dĩ nhiên cũng ăn cá. Tuy La Vũ ăn cá đã nhiều năm, nhưng vẫn chưa từng ăn qua món cá nào thơm như vậy, nhiều loại gia vị làm ra vị ngọt đặc thù của nước canh, hoàn toàn thấm vào thịt cá, nhưng lại không xuất hiện tình huống cá nấu xong bị bở ra, là người sành ăn, dĩ nhiên hắn biết để làm được điều này yêu cầu phải nắm giữ đối với khống chế lửa rất cao.
Đây là còn chưa nói, dưới tình huống mùi vị nước canh hoàn toàn thấm vào, chẳng những không làm mất đi mùi vị cá, mà ngược lại còn khiến cho mùi vị thịt cá càng thêm thơm ngon. Nuốt miếng cá trong miệng xuống bụng, trên gương mặt cục mịch của La Vũ lộ ra vẻ hưởng thụ, sau đó cũng không nói khách khí đôi câu với Đường Sơ Tuyết nữa, lập tức lại gắp một miếng cá lớn cho vào miệng. Một miếng lại một miếng, cặp mắt trợn tròn của La Vũ từ từ híp lại, từng chiếc xương cá trong miệng La Vũ được nhả ra rất nhanh, không hề ảnh hưởng đến tốc độ ăn của hắn, khiến Đường Sơ Tuyết ở đối diện nhìn cũng cảm thấy kinh ngạc. Tuy rằng La Vũ có tiếng sành ăn ở bên ngoài, nhưng nàng cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ ăn như vậy của đối phương, cứ như thể hắn đã quên mất thân phận hiện tại của mình vậy. - Ha ha...! Đường Sơ Tuyết lộ ra nụ cười vui vẻ, La Vũ biểu hiện như vậy, đủ để nói rõ kế hoạch của nàng đã thành công. Không biết có phải bị La Vũ ăn uống khoái trá ảnh hưởng hay không, Đường Sơ Tuyết cũng gắp một miếng cá cho vào miệng. - Hừ! Đôi mi thanh tú của nàng cũng lập tức nhướng lên, tuy rằng đã sớm biết Giang Tinh Thần nấu ăn ngon, nhưng nàng không nghĩ rằng lại ăn ngon đến loại trình độ này. Đặc biệt là vị cá tươi này, quả thực quá tuyệt. Nàng biết rằng, lúc trước mình cũng không có chuẩn bị cá trước, không cần nói cũng biết đây chính là cá của Giang Tinh Thần mang từ Hồng Nguyễn Thành đến. Cá đã đông lạnh thời gian dài mà vẫn có thể làm ra vị tươi ngon như vậy... hiện tại nàng đã có chút hối hận, lúc trước không nên vội vã rời khỏi Hồng Nguyễn Thành, thể nào cũng phải ăn một bữa do Giang Tinh Thần nấu đã... Cưỡng ép đè xuống kích động đưa đũa đoạt lại miếng cá của La Vũ, Đường Sơ Tuyết gọi thân bình tới rót rượu cho La Vũ. - Thiếu tộc trưởng! Thấy thế nào, vị đệ nhất đầu bếp ta mời tới này, kỹ thuật cũng không tệ lắm phải không?! Đường Sơ Tuyết nhẹ giọng lên tiếng. - Um um! La Vũ gật đầu lia lịa, trong miệng vẫn còn đang nhả xương cá ra ngoài, căn bản không thể đáp lời. Nhưng vẻ mặt và ánh mắt của hắn đã nói thay cho ý nghĩ: - “Đâu chỉ không tệ, quả thực rất tuyệt! Đầu bếp Thú Nhân Liên Minh chúng ta so với hắn, quả thực chính là đóng cặn bã a!” Lúc này, hắn vì lúc trước coi thường Giang Tinh Thần mà La Vũ đang không ngừng xấu hổ, tự xét lại: - "Thân là thiếu tộc trưởng, đã được dạy bao nhiêu lần, người không thể xem bề ngoài, nhưng không ngờ lần này vẫn phạm phải... Tâm trạng lúc trước, chắc chắn Đường Sơ Tuyết đã nhìn ra, thật là mất mặt a...". Trong lòng thì đang suy nghĩ, nhưng đôi đũa của hắn lại không chút ngừng nghỉ, hoàn toàn không hổ với danh tiếng ham ăn, cứ như vậy chỉ trong chốc lát, một con cá cắt thành bốn đoạn đã trở sương bóng loáng. - Thiếu tộc trưởng, ta mời ngươi một ly, tiếp theo còn có thịt yêu thú, khẳng định sẽ khiến người càng hài lòng hơn! Đường Sơ Tuyết cười ha hả giơ chén rượu lên. La Vũ vốn đang định nếm thử mùi vị bánh bột mì trắng, nhưng Đường Sơ Tuyết đã nâng chén lên, nên dĩ nhiên hắn cũng không thể sơ suất. - Đường cô nương, đa tạ khoản đãi, mời! La Vũ cầm ly rượu lên cùng với Đường Sơ Tuyết, sau đó ngửa cổ uống cạn. Một ly rượu xuống bụng, La Vũ lập tức chép miệng, nói: - Loại rượu của Càn Khôn Đế Quốc các ngươi này, quả thực không được tốt lắm, có chút không xứng với món ăn... Sau đó, La Vũ liền không để ý tới rượu nữa, cầm lên một cái bánh bột mì trắng, nhúng một góc vào canh cá rồi cho vào miệng. - Ưm... Ánh mắt La Vũ híp lại, thầm khen tấm tắc: - "Thật là tuyệt vời, bánh bột mì trắng chấm canh cá, không ngờ mùi vị lại ngon như vậy! Lúc này hắn cũng không phát hiện ra, mình đã hoàn toàn đã quên mất chuyện đàm phán. Cơ hồ là ăn hai phần một lần, rất nhanh ba cái bánh bột mì trắng đã nằm gọn trong bụng La Vũ. Ngay khi hắn đang định đưa tay cầm cái bánh bột mì trắng thứ tư, thì lại có một mùi thơm chui vào trong mũi. Mùi thơm này hoàn toàn bất đồng với mùi cá thơm nồng đậm vừa rồi, rõ ràng có mùi vị thịt, nhưng còn có một loại cảm giác thanh đạm, hơn nữa, không riêng gì mùi vị mà còn có nguyên khí trong đó. La Vũ lập tức ngừng tay nhìn về phía mành cửa, chỉ thấy thân bình vén mành cửa lên, Giang Tinh Thần bưng một cái hũ nhỏ đi đến, miệng hũ vẫn còn bốc hơi nóng. - Thịt Độc Giáo Hoàng Dương hầm, thiếu tộc trưởng nếm thử xem món ăn này thế nào? Giang Tinh Thần bày cái hũ lên bàn, cười nói. Thật ra không cần hắn nói, chiếc đũa của La Vũ đã đưa tới, gắp lên một miếng thịt dê ném vào trong miệng. - Hiz-khà... La Vũ vừa hít sâu, vừa trợn tròn mắt liên tục gật đầu vì nói không nên lời, nhưng lại nâng lên ngón cái về phía Giang Tinh Thần, tỏ vẻ khen ngợi. Món thịt Độc Giác Hoàng Dương hầm này cực kỳ nhừ, căn bản không cần tốn sức nhai đã như tan ra, khiến vị giác của hắn hoàn toàn mở ra, mà nguyên khí nồng đậm trong đó cũng nhanh chóng sáp nhập vào trong cơ thể, toàn thân hắn như đang được phơi nắng ấm trong mùa đông vậy, thoái mái và hưởng thụ không nói nên lời. Ánh mắt Giang Tinh Thần cùng Đường Sơ Tuyết thoáng tiếp xúc rồi lập tức dời đi, gần như khóe miệng đều đồng | thời nhếch lên. - Thiếu tộc trưởng, tiếp theo vẫn còn món thịt dê xào hành nữa, ngươi cứ từ từ ăn! Giang Tinh Thần khẽ gật đầu, rồi xoay người rời đi. Rất nhanh, món thịt dê xào hành cũng được bưng lên, lại là một loại mùi vị bất động khác. Đúng như Đường Sơ | Tuyết tưởng tượng, La Vũ ăn nhanh như muôn muốn cả đầu lưỡi của mình vậy. Là một người ham ăn, lại được ăn loại mỹ vị trước kia mình chưa bao giờ thưởng thức qua, cái loại cảm giác này quả thực so với kết hôn còn hạnh phúc hơn! Đặc biệt được thưởng thức không chỉ một món ăn, mà là ba loại mỹ vị bất đồng. Loại đả kích này quả thực tựa như sóng biển, liên tục đánh sâu vào tâm tình của hắn. - Thiếu tộc trưởng, thức ăn không thể không có rượu, rượu của Càn Khôn Đế Quốc chúng ta tuy rằng bình thường... Đường Sơ Tuyết lại giơ chén rượu lên. La Vũ dừng lại, nhìn rượu trong ly rồi cau mày lắc lắc đầu: - Uống rượu như vậy, quả thực là lãng phí mấy món ăn! Dứt lời, La Vũ liền hướng ra phía ngoài hộ một tiếng, lập tức một gã thuộc hạ thú nhận được thần binh của Đường Sơ Tuyết dần vào, đưa cho hắn một túi rượu. - Lão bằng hữu, đây là loại rượu tốt nhất ta lấy được từ Huyền Nguyên Thiên Tông, bình thường cả ta cũng đều không nỡ uống, cũng chỉ có rượu như vậy mới có thể xứng với thức ăn này mà thôi! Hắn đắc ý nói một câu, rồi tự mình rót đầy hai chén. - Tới! Ta cũng mời ngươi một ly! Hai người nâng cụng ly, rồi đồng thời ngửa cổ uống hết. Hạ ly rượu xuống, Đường Sơ Tuyết nhìn cái ly trống không, khẽ lắc đầu một cái. - Khụ khụ... La Vũ vốn còn tưởng rằng Đường Sơ Tuyết sẽ biểu hiện ra vẻ hâm mộ và tán thưởng, đang chuẩn bị thổi phồng một phen, hắn cũng rất vất vả mới lấy được loại rượu này. Nhưng không ngờ người ta lại tỏ ra không hề hài lòng. Tương phản trong lòng quá lớn, khiến hắn nghẹm lại, đến mức liên tục ho khan. - Thế nào? Ngươi cảm thấy rượu này không ngon sao? Thật lâu sau, rốt cục Lạ Vũ cũng ổn định ổn được khí tức, kinh ngạc hỏi. - Rượu ngon Huyền Nguyên Thiên Tông chế ra, so với đế quốc chúng ta đương nhiên tốt hơn rất nhiều! Nhưng... nếu như so với rượu Giang Tinh Thần chế ra, thì... - Thì sao? La Vũ có chút nôn nóng hổi, không có thú nhân nào lại không thích rượu, ngay cả nữ nhân đều là như vậy. -...thì còn kém xa! Đường Sơ Tuyết cười nhạt, sau đó sai người gọi Giang Tinh Thần đến. Mà lần này vào, Giang Tinh Thần còn cầm | theo một bầu rượu không lớn trong tay. Giang Tinh Thần vừa tiến đến, ánh mắt La Vũ đã dính chặt vào bầu rượu không dời, không ngừng chép miệng. Nếu đúng như lời Đường Sơ Tuyết nói, thì loại rượu như vậy hắn quyết không thể bỏ qua. Giang Tinh Thần đi tới tới gần, chậm rãi rót rượu vào trong chén. Rượu vừa được rót ra, một mùi rượu đậm đặc đã lập tức khuếch tán ra xung quanh. La Vì không nhịn được hít hít mũi, hai mắt sáng ngời, từ mùi rượu bay ra, hắn có thể đoán được, đây tuyệt đối là loại rượu hảo hạng. Trong nháy mắt khi hơi rượu bay ra, ngay cả Đường Sơ Tuyết cũng không nhịn được khẽ hít hít, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Rượu này nàng cũng chưa từng thấy qua, chỉ nghe Lão gia tử thổi phồng lên rằng vô cùng ngon, vốn nàng còn đang lo lắng không sánh bằng rượu của Huyền Nguyên Thiên Tông... Nhưng hiện tại... nàng đã hoàn toàn yên tâm. Có loại rượu này, hoàn toàn có thể giải quyết dứt khoát chuyện giao dịch. - Thiếu tộc trưởng, mời! Giang Tinh Thần rót đầy một ly, cười cười đưa tay mời. - Được! La Vũ cẩn thận bưng ly rượu lên, từ từ đưa đến bên miệng như sợ sẽ bị vẩy ra một chút vậy, sau đó ngựa cổ uống cạn chén. Cảm giác có một luồng lửa theo cổ họng trôi xuống, nóng bừng trong dạ dày, trong phút chốc toàn thân như đang thiếu đốt, khiến La Vũ lập tức rịn ra một tầng mồ hôi trên trán. - Sảng khoái! La Vũ căn bản không khống chế được tâm tình của mình, không nhịn được rộng lớn một tiếng, cảm thấy toàn thần sảng khoái không nói nên lời. - Thiếu tộc trưởng! Rượu này thế nào? Đường Sơ Tuyết hỏi. - Ta chưa từng được uống qua loại rượu mạnh như vậy, quả thật so với rượu của Huyền Nguyên Thiên Tông tốt hơn nhiều... Xưng là đệ nhất thiên hạ cũng không quá đáng! La Vũ lớn tiếng khen, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bầu rượu, chỉ hận không thể làm thêm một ly nữa vậy. - Ha ha! Thiếu tộc trưởng, rượu này phải dùng với thịt dê mới tốt! Giang Tinh Thần cười cười, nói: - Uống chén rượu to, ăn miếng thịt lớn mới đúng khẩu vị! - Vậy sao? La Vũ bị một câu nói của Giang Tinh Thần khiến cho hứng trí càng cao hơn, lập tức gặp một cục thịt từ trong hũ ra ném vào trong miệng. Nhưng ngay khi hắn đang định nâng lên rượu cất lên uống, thì bất chợt, một gã thân binh chạy vào trong lều, quỳ một chân trên đất lớn tiếng bẩm báo: - Quân đoàn trưởng, Quân bộ gởi thư, không đồng ý dùng chỉ ruột dể đổi chiến mã, trừ khi Thú Nhân Liên Minh nhượng lại 100 con ngựa! - Phốc! La Vũ cố gắng giữ miếng thịt ngon không bị phun ra, đến mức mặt đỏ bừng, trong lòng mắng to: - "Má nó, không đồng ý thì không đồng ý, sao tin tức lại cố tình đến ngay lúc này chứ.” Đường Sơ Tuyết nghe xong liền nhíu nhíu mày, có chút tiếc nuối nói với La Vũ: - Lão bằng hữu, không phải ta không giúp người, có điều, phương pháp chế tạo chỉ ruột dê, đám kia người của quân bộ đều mắt để trên đỉnh đầu. Bọn họ cũng không nghĩ đến, ngựa đầu đàn của các ngươi là dùng để sinh sôi nảy nở, sao có thể bán ra chứ, xem ra lần giao dịch này... - Chờ một chút! La Vũ nỗ lực nuốt miếng thịt dê trong miệng xuống, sau đó giơ mạnh tay lên ngăn Đường Sơ Tuyết lại, trên mặt lộ vẻ trầm tư, thần sắc không ngừng biến đổi, ánh mắt lại một mực nhìn chăm chú vào bầu rượu. Thật lâu sau, La Vũ mới hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nói: - 100 con ngựa không phải là không thể... nhưng, ta có một điều kiện!