Chương 91 Đạt đến trận pháp lan tràn
Thành! La Vũ lời vừa ra khỏi cửa miệng, Đường Sơ Tuyết liền khó nói ra niềm vui sướng trong lòng. Một trăm con ngựa đầu đàn kia, chính là mục tiêu cuối cùng của nàng. Nguyên | nhân căn bản khác, vẫn là xảy ra trên trận đại chiến kia, tuy Giang Tinh Thần là do nàng đề cử, dẫn tới cuối cùng đánh hạ Bình Quận Thành. Nhưng liền lập tức được phong Hầu tước nhị đăng cùng lúc với Ngô Thiên Phong, cũng khó tránh bị người ta lên án.
Người ta gian nan khổ sở bị thương chết vô số, mới được phong thưởng, Đường Sơ Tuyết người chỉ bởi vì danh tiếng vang dội, là Nữ thân trong lòng của tất cả thanh niên Đề quốc, liền cũng nhận được phong thưởng lớn nhất thế này thật không ra gì. Đường Sơ Tuyết ở tuổi hai mươi sáu, đi lên được địa vị cao như hôm nay, sự kiêu ngạo trong lòng có thể tưởng | tượng được, sao có thể để cho người đời chê cười. Bởi vậy nàng mới sau khi nghe Lão gia tử nói đến rượu chưng cất, sắp xếp kế hoạch hôm nay, nhờ việc cống hiến 100 con ngựa đầu đàn này, liền có thể ngăn miệng tất cả mọi người lại. Đầu tiên về phía La Vũ nàng kéo dài thời gian mấy ngày, đợi cho đối phương không còn kiên nhẫn được nữa, mới đẩy Giang Tinh Thần ra. Mà Giang Tinh Thần ngày hôm nay, cũng cùng nàng phối hợp vô cùng ăn ý. Đầu tiên là cá mè hấp, sau đó là dê vàng một sừng hầm, cuối cùng lại tới một món thịt dê xào hành. Ba món ăn từng món một được bưng lên, liên tục kích thích vị giác của La Vũ, khiến trong lòng hắn lập tức từ phẫn nộ chuyển thành vui mừng, tâm trạng hoàn toàn không thể bình tĩnh lại. Trong tình huống như thế này, Giang Tinh Thần lại lấy | ra đối với Thú nhân mà nói, loại rượu mạnh vốn không thể kháng cự, kết hợp với mưu cầu lấy chị ruột dế của đối phương, tâm lý phòng tuyến của La Vũ liền dễ dàng bị đánh | tan, mà chỉ cần ký vào hiệp ước, Thú Nhân Liên Minh liền không thể làm trái. Còn đối với La Vũ mà nói, mặc dù bởi vì trong lòng dao động, khó có thể đè nén ham muốn đối với rượu này, nhưng hắn cũng thực sự rõ ràng, chỉ cần đem rượu cất trở về, e là cũng không ai nói gì, Thú nhân đối với rượu mạnh, căn bản không thể từ chối. Bởi vậy trong lòng hắn đã tìm cho mình | một lý do chính đáng! Tuy rằng ngựa đầu đàn là giống loài mà Thú Nhân Liên Minh không rao bán ra ngoài, nhưng một trăm con cho Đế quốc bọn họ cũng không phát triển nổi, mấy đời sau liền lại trở về hình dạng ban đầu, hơn nữa ta lại đem về rượu mạnh và chỉ ruột dê.... - Một trăm con ngựa không phải là không được, nhưng ta cần một ngàn cân rượu ngon như vậy! | La Vũ nhếch mép nói. - Phụt! Giang Tinh Thần may mà không phun một họng máu lên định trướng, trong lòng lớn tiếng mắng: "Cái đồ khốn kiếp nhà ngươi sao không đi cướp, một ngàn cân, ngươi tưởng là đi mua lương thực à! Mệt chết lão tử cũng làm không ra a...”. Hai tay bẻ kêu răng rắc, Giang Tinh Thần gần như _ không nhịn được muốn tiến lên trước, một chân đá vào mặt tên khốn kiếp này. Đường Sơ Tuyết khóe mắt cũng giật giật, mang theo sự tức giận thản nhiên nói: - Xem ra ta thật không giúp được ngươi... Vừa dứt câu nói, Đường Sơ Tuyết vung mạnh tay lên, lớn tiếng dặn dò: - Người đầu, dọn bàn, tiền khách! - Ai! Khoan! Mặt của La Vũ lập tức vụ xuống, Đường Sơ Tuyết cũng dữ quá, cả bữa này cũng không tính cho ăn, khoan hãy nói cuối cùng bàn được bao nhiêu cân, ăn được một nửa bị ngưng lại, cũng không phải điều mà hắn có thể chịu được. - Ngươi không đồng ý chúng ta có thể bàn lại mà! La Vũ vội vàng ngăn thần binh lại. - Thiếu tộc trưởng, tôi thấy không có cách nào nói chuyện nữa! Lần này Giang Tinh Thần đã lên tiếng, giọng vô cùng nghiêm túc: - Rượu này, ta bây giờ có liều mạng, một năm cũng chỉ làm ra một trăm cân! - Thật à? La Vũ có chút không tin. - Không tin thì đành chịu, dọn bàn đi! Đường Sơ Tuyết dĩ nhiên ủng hộ Giang Tinh Thần hết mình. - Tin, ta tin! Thì một trăm cân... La Vũ lập tức lên tiếng, sau đó lại nói thêm một câu: - Tốt nhất sau này hàng năm đều cung ứng cho bọn ta một trăm cân, giá cả có thể thương lượng... Nếu không khi trở về ta không biết ăn nói làm sao! Giang Tinh Thần cùng Đường Sơ Tuyết ánh mắt đụng nhau một cái, liền hiểu ngay ý của đối phương. “Những gì còn lại giao cho ngươi, tự ngươi nói chuyện!” Đây là ý của Đường Sơ Tuyết. "Không thành vấn đề, cám ơn nhiều!" Đây là ý của Giang Tinh Thần. Sau đó, Giang Tinh Thần trầm ngâm một chút, lắc đầu nói: - Nếu như đưa hết một trăm cân cho các ngươi, như vậy chúng ta sẽ không được uống a! tám mươi cân đi! - Không được! La Vũ quả quyết lắc đầu, lớn tiếng nói: - Một trăm cân là giới hạn thấp nhất, tuyệt đối không thể ít hơn! - Xem ra, đúng là không có cách nào để nói chuyện, các người mua bán cái gì ngựa đầu đàn, có liên quan gì đến ta, cuối cùng vẫn là ta vất vả, muốn chừa lại hai cần rượu để Ta uống cũng không được... Quân đoàn trường, không phải là ta không nể mặt Quân bộ a, chuyện này... Vừa thấy Giang Tinh Thần bộ dạng muốn một đập vỡ đối, La Vũ trán nhảy bâng bâng, quát: - Các ngươi có phải bàn chuyện mua bán hay không, không hài lòng một chút liền rút lui, ta chưa từng thấy ai như các ngươi... Được rồi, cùng lắm thì ngươi có yêu cầu gì cứ nói ra, nhưng mà một trăm cân rượu tuyệt đối không thể bớt! Giang Tinh Thần bị cắt ngang, trầm ngâm một chút, rồi mới lên tiếng: - Thôi được, một trăm cân rượu đưa hết cho các ngươi, | ta nhịn không uống... Nhưng mà, năm nay ta muốn một trăm con bò! Sang năm chúng ta lại bàn tiếp! - Hả? La Vũ lập tức cảnh giác, hỏi: - Ngươi muốn bò để làm gì? - Đương nhiên là nuôi để lấy thịt, mùa đông các ngươi có thể giao không, ta là đệ nhất đầu bếp, mùa đông làm cá cũng được, không làm được thịt bò chẳng phải rất đáng tiếc sao... Nếu các ngươi không yên tâm, toàn bộ cử giao bò đực là được! - Như vậy a! Không thành vấn đề! La Vũ rốt cuộc mặt mày hớn hở, chớ để ý đối phương làm cái gì, toàn bộ cứ giao bò đực, thì sẽ không lo đối phương dùng để nhân giống! - Hộ! Mục đích cuối cùng ở trong lòng đã đạt được, Giang Tinh Thần cũng âm thầm thở phào. Sau đó, Đường Sơ Tuyết lập tức chuẩn bị hiệp ước, La Vũ rất nhanh liền ký xong, lập tức lại nhập tâm chiến đấu cùng thức ăn ngon và rượu mạnh. Nhìn thấy tướng ăn của La Vũ, Giang Tinh Thần lại có nhận thức mới về Thú nhân, đây quả thật là một kẻ còn hám ăn hơn so với Triệu Đan Thanh. Ba món hắn đều ăn rất nhiều, đặc biệt còn có mười cái bánh mì trắng, gần như đều vào bụng của La Vũ, Đường Sơ Tuyết hoàn toàn không đụng đến. Còn hũ rượu nhỏ kia, La Vũ lại càng giống như gặp được cha ruột, bắt lấy liền không buông tay, hai cân rưỡi a, cho dù số lần chưng cất không đủ, cũng tuyệt đối được sáu mươi độ, gã này không ngờ lại uống hết hơn nữa cũng không bị ngã, chỉ là đầu lưỡi to ra, người lắc lư mà thôi. Ăn đến lúc sau cùng, Giang Tinh Thần lại bưng cháo cùng sợi củ cải lên, La Vũ lại ăn thêm hai chén lớn, Giang Tinh Thần nhìn thấy mà đau dạ dày. Ăn uống no đủ xong, Đường Sơ Tuyết sắp xếp cho La Vũ đi nghỉ ngơi, Giang Tinh Thần thì về lại sau bếp. Hắn và Mị Nhi vẫn còn chưa ăn cơm đầu, vả lại, còn có cái Lão gia tử cũng đang chờ từ nãy đến giờ. - Tiểu tử! Vừa rồi món thịt dê hầm rất ngon, người làm thêm một món đi! Vừa thấy Giang Tinh Thần trở về, Lão gia tử lập tức cười đi tới. - Làm thịt dê hầm, đùi dê là ngon nhất, những vị trí khác mùi vị hơi kém chút ít, hơn nữa lại phải đợi lâu... Ông thực sự muốn ăn! Giang Tinh Thần cười nói. -ực! Lão gia tử bụng phát ra một tiếng sấm, sắc mặt đỏ lên, _ lập tức đổi giọng: - Quên đi, hãy cứ làm sủi cảo đi, ngươi và Mị Nhi nha đầu hai người cùng nhau gói, nhanh tay một chút! - Lão gia tử nếu giúp một tay, sẽ còn nhanh hơn! Mị Nhi phùng má lên, nói. - Hắc hắc, ta đây không quen tay, học hoài mà không làm được thứ này! | Lão gia tử cười hì hì nói, không một chút ngượng ngùng. Giang Tinh Thần lắc lắc đầu, không thèm để ý tới Lão gia tử, bắt đầu nhúng tay sửa soạn thịt dê... Một tiếng sau, sủi cảo trắng nõn trong suốt ra nồi, Lão gia tử lần này rất tự giác, sớm sớm liền chuẩn bị trước dấm chua cùng tỏi. Bận rộn lâu như vậy, bọn họ đều đã đói, không ai nói chuyện, ai cũng đũa gắp như bay. | Mà đợi cho tới bây giờ, Giang Tinh Thần rốt cục mới có cơ hội phát triển Minh Trị Trận. Bởi vì cách hít thở đã cực kỳ thuần thục, hắn cũng có thể tùy ý nắm bắt, hoàn toàn không cần lo lắng bị Lão gia tử phát hiện, cho nên ở trên bàn liền thay đổi cách hít thở. Hiệu quả từ thịt yêu thú cấp năm mạnh hơn nhiều so với thịt yêu thú cấp bốn, cùng với sự thay đổi cách hít thở của Giang Tinh Thần, nguồn năng lượng không lô tràn vào trong trí óc. Minh Tri Trận bắt đầu từ ngực lan tỏa xuống phía dưới. Mà lần này, Giang Tinh Thần phát hiện ra chỗ rõ ràng khác với trước kia. Lúc trước hắn chỉ biết là, nguyên khí đi vào đám sương mù kia, tiếp đó thôi phát trận pháp lan tràn, thậm chí cuối cùng sáp nhập vào toàn thân. Còn lần này, hắn lại cảm thấy rõ ràng, không đơn giản chỉ là sương mù thời phát trận pháp, Nguyên Tuyên trong đầu cũng đang khẽ rung động, từng luồng từng luồng dao động tiến vào Minh Tri Trận. Nguyên Tuyền cũng có liên quan với trận pháp sao... Hắn là có, mỗi một trận pháp đều có tác dụng tương ứng, Thái Sơ Trận kích hoạt được Nguyên Tuyền làm sao lại không có bất kỳ tác dụng gì, vậy kích hoạt Nguyên Tuyền để làm gì, trước kia không có phát hiện, hắn là vẫn chưa biểu hiện ra mà thôi..”. Trong lòng suy nghĩ, trận pháp cứ tiếp tục hướng thẳng xuống dưới, bụng, thắt lưng, hông... Điều này khiến cho Giang Tinh Thần vô cùng mừng rỡ. Càng về sau trận pháp phát triển càng chậm, hắn mới đầu còn lo lắng, thịt của yêu thú cấp năm này, sẽ không để cho Minh Tri Trận phát triển nhiều lắm, nhưng tình huống bây giờ, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Trong lúc này, tốc độ hạ đũa của Giang Tinh Thần, so với bình thường ăn cơm nhanh gấp đôi, làm cho Lão gia tử áp lực rất lớn. - Thôi đi - Tiểu tử này sao mà mới vừa ăn thịt yêu thú | liền liều mạng như vậy, lần trước bánh bao nước như vậy, lần này cũng vậy... Hừ! Lão tổ tông có thể thương người sao, giành với ta! Đối với Lão gia tử ham ăn mà nói, chuyện này tuyệt đối không thể nhịn. Thế là, trên bàn hai đội đùa bắt đầu đấu với nhau, khiến Mị Nhi cũng không hạ được đũa. Sủi cảo một nồi tiếp một nồi, Giang Tinh Thần cũng không có ý muốn dừng, đã ăn gần tám mươi cái. Rất nhanh, Lão gia tử đã ăn đến căng bụng liền ngớ ra: Hắn làm sao mà còn ham ăn hơn cả tên Triệu Đan Thanh khốn kiếp kia, không khoa học chút nào... Ở, sao ta | lại nói bằng giọng điệu đó nữa..." Mị Nhi lúc này cũng cảm thấy không ổn, nhưng mà nàng đã trải qua cái lần ca ca ăn hơn 120 cái sủi cảo, nên cũng không đến nỗi sợ hãi, chỉ hỏi thăm một tiếng. Giang Tinh Thần cùng lúc làm cả hai việc, cười an ủi Mị Nhi, nói là do mình đói quá, liền tiếp tục bắt đầu. Cuối cùng, lúc Giang Tinh Thần ăn tới cái sủi cảo thứ một trăm thì ngừng lại, tuy rằng Minh Tri Trận phát triển | rất nhanh, nhưng cuối cùng cũng chỉ đến đầu gối. Cũng không lan khắp toàn thân, khiến hắn không khỏi tiếc nuối trong lòng. Nhưng Giang Tinh Thần lập tức lắc đầu, không thể quá | tham lam, dù sao lần này cũng đã phát triển rất nhanh, hắn cũng còn chưa rõ tác dụng đầu. - Tiểu tử, ngươi sao lại ăn nhiều vậy? Lão gia tử nằm nửa người trên ghế, nọ đến độ không muốn nhúc nhích. Giang Tinh Thần bĩu môi, thản nhiên nói: - Đói bụng dĩ nhiên ăn nhiều... Hơn nữa, đây lại là yêu | thú, ăn ít thì thiệt thòi! - Xi! Bên cạnh Mị Nhi không nhịn được, cười thành tiếng. Lão gia tử nghe thấy lời giải thích này, mắt trợn trắng. Nghỉ ngơi hồi lâu, ba người mới đứng dậy thu dọn đồ đạc, cáo từ với Đường Sơ Tuyết, ở nhà còn cả một đống chuyện. Đường Sơ Tuyết biết chuyện phá núi, cũng không giữ | lại, chỉ dặn hắn có thời gian lại đến, thậm chí cầu cảm tạ cũng không nói. Nhưng Giang Tinh Thần hiểu rằng, Đường Sơ Tuyết như vậy là nói với mình, ta không coi ngươi là người ngoài. Sau đó, Lão gia tử lần nữa hóa thân thành siêu nhân, hộ tống Giang Tinh Thần và Mị Nhi rời khỏi Quân đoàn thứ nhất.