← Quay lại trang sách

Chương 95 Chạy quan hệ

Công dụng mới Trong nhà đại thần tài chính Đế quốc, đại thần tài chính tuổi ngoài tám mươi nhìn vào bàn chải đánh răng trong tay, vẻ mặt tò mò.

- Lão Hầu gia đêm nay không ngại dùng thử xem, dùng cái bàn chải đánh răng này, nhất định miệng đầy khoan khoái! Định Bắc Hầu giải thích một câu. - A a! Đại thần tài chính cười toét miệng, lộ ra hàm răng lởm chởm như hàng rào, nói: - Ngươi nghĩ ta là cái lão già Đường Thiên cứng đầu đó à, bây giờ cả miệng đều là răng giả, ăn còn không được! Tu vi của ta còn lâu mới bằng hắn, già cũng nhanh hơn, răng trong miệng cũng rụng hết một nửa, cái thứ linh tinh này ta đầu cần dùng! - Lão Hầu gia không dùng, có thể cho người nhà dùng mà, cũng đâu phải thứ gì đáng giá, lần này tôi đem đến không ít! Định Bắc Hầu nói, móc ra ngay một bó để trên bàn. - Được rồi! Ta còn không hiểu tiểu tử nhà ngươi sao, nhất định lại có chuyện gì muốn cầu xin ta! Nói trước, tiền thì không có, Hồng Nguyễn Thành của người giờ ở Đế quốc đã là Thành của mỹ thực, ta không đề nghị Đại Đế thu thêm thuế của người đã là không tệ! - A a! Lão Hầu gia yên tâm, ta không phải tìm ngài để mượn tiền đâu! Định Bắc Hầu giải thích một câu. - Không cần tiền! Đại thần tài chính hỏi một câu, cũng không đợi Định Bắc Hầu trả lời, liền lớn tiếng dặn dò: - Người đâu, đem mấy món đồ linh tinh mà Định Bắc Hầu tặng cất vào! - Ach! Định Bắc Hầu khóe miệng giật giật hai cái, trong lòng cười khổ: - Người ta nói lão tiểu nhi, lão tiểu nhi, thật đúng là như vậy a! Chờ đến khi người làm đi vào nhà, đem bàn chải đánh răng dẹp đi, Định Bắc Hầu lúc này mới từ trong ngực áo lấy tấm lụa trắng của Giang Tinh Thần đưa ra: - Lão Hầu gia, ngài nhìn xem cái này! - Hả? Đại thần tài chính nghi ngờ liếc nhìn Định Bắc Hầu một cái, đưa tay mở lây tâm lụa trắng, cúi đầu quan sát. Rất nhanh, nét mặt của đại thần tài chính liền nghiêm trọng hẳn lên, dáng điệu thong thả vừa rồi cũng không thấy nữa, hai mắt đều sáng lên. Định Bắc Hầu vẫn nhìn theo phản ứng của đại thần tài chính, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười đắc ý. Thật lâu sau, đại thần tài chính ngẩng đầu lên, một tay cầm tấm lụa trắng nhét vào trong ngực, thấp giọng hỏi: - Vật này là do người nghĩ ra được? Ngươi muốn cái gì, cứ nói thẳng, chỉ cần ta làm được, thì sẽ làm giúp ngươi! Tuy rằng đại thần tài chính cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng giọng nói khàn đặc vẫn biểu lộ tâm trạng hiện đang kích động của lão! Định Bắc Hầu sớm biết kết quả như vậy, lúc này ngược lại không vội, trầm ngâm suy nghĩ. Làm cho đại thần tài chính một phen bốc lửa, rất muốn đấm lên mặt hắn một cái. - Là như vậy! Định Bắc Hầu ngẩng đầu lên, giải thích: - Người làm ra vật này, ta nghĩ chắc ngài cũng biết, hắn chính là lãnh chúa dưới trướng của ta Giang Tinh Thần... Ta tìm đến ngài, là vì chuyện khuếch trương lãnh địa của hắn! - Khuếch trương lãnh địa? Đại thần tài chính nhíu mày, Giang Tinh Thần dĩ nhiên biết, với tư cách là trọng thần duy trì sách lược của Đại Đế, lão tất nhiên biết kiểu mẫu của Đại Đế xây dựng trong lòng người dân. Thế nhưng, chuyện khuếch trương lãnh địa này thực sự quá khó khăn. Dường như nhìn thấu nỗi khó xử của đại thần tài chính, Định Bắc Hầu cười ha hả, nhỏ giọng nói: - Lão Hầu gia, ngài không phải không biết, trong tay Đại Đế vẫn còn nắm giữ những công lao khác của Giang Tinh Thần chứ! - Ừm! Đại thần tài chính ánh mắt sáng lên, ngay sau đó nặn ra một mặt đầy nếp nhăn, cùng Định Bắc Hầu hai người đồng thời phát ra tiếng cười hắc hắc... Một hướng khác tại Đô thành, trong nhà Bộ trưởng của Ngành quản lý quý tộc, một gã thanh niên đang mỉm cười tay cầm một kiện nhạc khí tương tự với đàn tì bà, phát ra một loạt âm thanh trong trẻo như nước. - Đây là kiện nhạc khí mới do Huyền Nguyên Thiên Tông phát minh ra, tên là dao cầm, hoàn toàn phá bỏ các nhạc khí từ trước đến nay lấy thổi tấu làm chủ đạo, là ta nhờ Mục Thiếu Đông của Hãng buôn Hằng Thông, tốn rất nhiều tiền mới mua được! Viên Hạo nói. - Hãng buôn Hằng Thông có thể lấy được nhạc khí của Huyền Nguyên Thiên Tông mới phát minh? Viên Hi Huyền có chút nghi ngờ hỏi. Mặc dù các hãng buôn vì lợi nhuận kếch xù mà buôn đi bán lại giữa hai phía đối địch có không ít, nhưng cũng không thể lấy được những món đồ mới phát minh, cho dù đây cũng không phải là vật tư chiến tranh. - A a! Nghe Mục Thiếu Đông nói, kiện nhạc khí này tuy rằng vẫn chưa được phổ biến, nhưng trong phạm vi nhỏ đã có các ca vũ đoàn sử dụng, hắn phải trả một cái giá rất cao mới mua được, cả các khây đàn cũng đã đem về đây! Ngừng một chút, Viên Hạo liên đội giọng, nói: - Hôm nay ta thử một chút, âm thanh của cái dao cầm này, hoàn toàn có thể phối hợp được với trống to... Giải thưởng cao nhất của Tân xuân biểu diễn lần này, nhất định do ta đoạt được! Viên Hi Huyền nghe vậy, quả nhiên không suy nghĩ gì nữa về vấn đề của Hãng buôn Hằng Nguyên, cười hỏi: - Người chỉ là học qua mấy năm vũ nhạc tại Học Viện Đế Quốc, kiện nhạc khí mới này người đã chơi qua chưa, mà chắc chắn như vậy... Hiện giờ có không ít người đều ngóng trông đến Tân xuân biểu diễn để nghe khúc nhạc Nam Nhi Đương Tự Cường đó! Viên Hạo cười nói: - Không thành vấn đề, ta không được thì ai được, chỗ ta gia nhập chính là hạng nhất năm ngoái, Ca vũ đoàn Thái Phượng, thực lực của mỗi người trong đó đều là số một Đế quốc, để bọn họ gảy đàn, ta tu vi trong người, thì đánh trống tốt hơn... A a, dao cầm phối với trống to, nhất định diễn tấu được nhạc khúc nhiệt huyết hơn nữa, người của Thái Phượng cũng có thể biên đạo ra vũ điệu hay hơn cả Tạ Uyên Nhu! - Um! Viên Hi Huyền gật gật đầu, nói: - Mượn cơ hội này, đè Giang Tinh Thần một cái cũng tốt, thời gian vừa rồi hắn thẳng lên nhanh quá! Viên Hạo bĩu môi, thản nhiên nói: - Chỉ là một tiểu Nam tước không chỗ dựa mà thôi, Định Bắc Hầu cho dù có coi trọng hắn, đoán chừng cũng là do Tạ Uyển Nhu, lần này Biểu diễn ca vũ không đạt được giải cao nhất, Định Bắc Hầu sẽ phải ném hắn qua một bên! Viên Hi Huyền cười cười, không nói nữa, không biết nghĩ tới điều gì, cúi đầu trầm tư... Trong Học Viện Đế Quốc của Hồng Nguyên Thành, Giang Tinh Thần vẻ mặt u sầu, đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào để giảng giải cho Uyển Nhu, và mấy tên giám khảo hiểu cái gì gọi là đàn nhạc. Để phối hợp với trống to, Giang Tinh Thần liền đề xuất khái niệm về đàn nhạc, mấy người nghe đến trợn mắt há hốc mồm, Uyên Nhu còn đỡ, đã sớm thấy qua đủ các thứ thần kỳ của Giang Tinh Thần, nhưng mấy tên giám khảo lại hoàn toàn bối rối, bọn họ còn đang định nói với Giang Tinh Thần những suy nghĩ của bản thân, ai ngờ người ta vừa đến đã nói thẳng ra thứ gì đó mà bọn họ chưa từng nghe qua bao giờ. Thật ra, Giang Tinh Thần vốn là muốn làm kèn Xô-na bản gốc của Nam Nhi Đương Tự Cường chính là dùng kèn Xô-na, nhưng cái đó cần có lau để làm miếng lưỡi gà, nhưng bây giờ đi đầu tìm cỏ lau. Thật ra đàn tì bà cũng được, dù sao nó phối với trống to là hợp nhất. Nhưng nghĩ tới hắn còn chưa bao giờ cự ly gần nhìn thấy hình dáng đàn tì bà, thì làm sao mà làm ra được. Bất đắc dĩ, hắn nghĩ tới đàn tranh, ít nhất đời trước ở trong lớp có bạn nữ học qua, hắn cũng thấy được mấy lần. Tuy rằng không biết nguyên lý cụ thể, nhưng lại biết được hình dáng, cũng biết được phía dưới mặt đàn tranh là rồng, âm thanh của dây đàn rung lên là thông qua cái hộp nhỏ phía dưới truyền phát ra ngoài. Về phần giải thích đàn nhạc cho mấy người này, thực sự có hơi khó cho hắn, suy nghĩ nửa buổi, cuối cùng mới tìm đến các ngành khác trong Học Viện Đế Quốc mượn lấy một cây cung, sau khi khảy dây làm phát ra rung động, bèn nói cho bọn họ biết đây là đàn nhạc. Mấy người lần nữa sửng sốt ngây người, đây là nguyên lý gì vậy, một cây cung là có thể diễn dịch được âm nhạc sao. Mà trong lúc khảy dây cung, Giang Tinh Thần lại có một phát hiện bất ngờ, hắn lại có thể dựa vào rung động vô cùng nhỏ, chuẩn xác nắm bắt được vị trí phát ra rung động này trên cây cung, cùng với sức lực lớn nhỏ mà mình dùng, tiến tới phán đoán ra dọc theo dây cung sẽ phát ra tần số chấn động cỡ nào. Nói cách khác, hắn có thể định vị âm thanh phát ra trên mỗi một vị trí. - Không phải chứ, chẳng lẽ Minh Tri Trận phát triển đến đầu gối, là để tiện cho ta gảy đàn tranh? Giang Tinh Thần trong lòng bất đắc dĩ cười chua chát, tuy rằng tác dụng này có chút gài bẫy, nhưng không nghi ngờ gì cái này hiện tại là hữu dụng nhất, bằng không làm được đàn tranh mà không biết gảy thì cũng phí công vô ích. Uyễn Nhu bọn họ nhìn Giang Tinh Thần một bên trầm tư, một bên gây ra những âm thanh khác nhau trên sợi dây cung, mới vừa bình tĩnh lại kinh ngạc thêm lần nữa... Sau đó, bọn họ bắt đầu quá trình chế tạo khá dài. Giang Tinh Thần suy nghĩ rất đơn giản, thứ mà cổ nhân trên địa cầu có thể chế tạo ra, hắn có Minh Trị Trận bỏ túi, chắc chắn không khó để làm ra. Nhưng thực tế lại không phải như vậy, so với trống to mà nói, chế tạo đàn tranh quả thực khó khăn đến thấu trời. Chỉ riêng việc tìm gỗ sấy khô đã khó, trải qua hơn hai chục ngày, gỗ bị hủy hết bao nhiêu cũng không đếm xuể. Ban đầu Giang Tinh Thần bọn họ toàn bộ đều dùng gỗ đặc rắn chắc, nhưng âm sắc lại không được tốt, có chút trầm đặc, không có chút cảm giác trong vắt nào của đàn tranh. Sau đó bọn họ không ngừng đổi các loại gỗ mới, không ngừng thử các kích thước và hình dáng của chiếc hộp. Với đôi bàn tay khéo léo của Giang Tinh Thần, đến sau cùng cũng có chút không chịu nổi, cầm dao cũng khó khăn. Mà điều làm cho Giang Tinh Thần buồn bực hơn chính là, hắn quên mất đàn tranh có bao nhiêu sợi dây: "Cây đàn tranh lúc trước từng thấy có bao nhiêu sợi dây đàn nhi, 21,18 hay là 17...”. Cuối cùng, căn cứ vào kích thước của thân đàn, cần độ rộng âm vực, mới quyết định sẽ dùng 18 sợi dây đàn. Mị Nhi mỗi ngày nhìn ca ca mệt đến nỗi vừa về nhà đặt lưng xuống là ngủ ngay,cũng đau lòng đến phát khóc, nhưng biết đây là đại sự, không thể trễ nải, cũng chỉ có thể mỗi ngày nấu săn cơm, đun săn nước, tận tình chăm sóc chuyện ăn uống của hắn. Còn Uyển Nhu cùng mấy tên giám khảo phụ trách việc mấu chốt nhất phân định chuẩn âm, âm chất, âm sắc. Hơn hai chục ngày sau đó, người nào người nấy cũng nghe đến nỗi đầu muốn nổ tung.. Lúc này, Giang Tinh Thần mới hiểu được trí tuệ của cổ nhân, trong lòng hô to: "Sau này không dám xem thường cổ nhân nữa, mà nó quả thực không phải chuyện người làm! Cuối cùng, lúc Giang Tinh Thần mệt đến muốn ói, bọn họ rốt cục đã phát hiện, dùng gỗ thông chế tạo hộp cộng hưởng, dùng gỗ đặc chế tạo đầu đàn đuôi đàn cùng cần đàn là tốt nhất, lúc này mới xem như đã xác định được bộ phận chính của đàn tranh. Tiếp theo bọn họ lại nghiên cứu đến vấn đề mặt đáy của đàn, rốt cuộc chừa lỗ thoát âm ở vị trí nào, hình dáng ra sao, cái này đều phải thử đi thử lại nhiều lần. Lại mấy ngày trôi qua, hủy bỏ thêm vài cái hộp, Giang | Tinh Thần lúc này mới xác định được vị trí, trước, giữa, sau, mở ra ba cái lỗ thoát âm. Dây đàn thì vẫn dùng dây gân thú, nhưng sau khi dùng, thì cũng không dễ chịu chút nào, rất rát ngón tay, còn móng gây nếu làm không tốt thì sẽ cắt đứt dây đàn. Sau một hồi suy tính, hắn đã tìm được Lão gia tử, nhờ lão ra ngoài tìm giúp loại tơ vừa có độ dai vừa có độ bền tốt nhất. Cơ hội như vậy, Lão gia tử dĩ nhiên không thể bỏ qua, Giang Tinh Thần còn phải hứa sẽ nấu cho lão món ngon trước giờ chưa từng ăn, Lão gia tử mới hài lòng rời đi... Mà trong lúc Giang Tinh Thần bọn họ đang bù đầu chuyên tâm chế tạo đàn tranh, tại Đế đô, Ca vũ đoàn Thái Phượng năm trước đạt giải cao nhất, bắt đầu liên tục diễn xuất.