← Quay lại trang sách

Chương 94 Trở về

Hồng Nguyễn Thành Sửng sốt nhìn tấm lụa trắng trong tay hồi lâu, Định Bắc Hầu mới thở ra một hơi dài, lẩm bẩm nói: - Tiểu tử này, đầu óc rốt cuộc phát triển kiểu gì, sao lại có thể nghĩ ra phương pháp tuyệt diệu như vậy, thực sự... - Giờ phút này, hắn cũng không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung.

Uyển Nhu ở bên cạnh thò đầu vào, cẩn thận quan sát một chút, lập tức cũng tròn mắt, kinh ngạc đến độ há hốc mồm. - Ta nói sao hắn không để ta đem giãn phổ truyền ra ngoài, thì ra là như vậy... Uyển Nhu cũng giống y như cha nàng vậy, thở ra một hơi dài, không thể tin được nói: - Tên này thật là lợi hại, làm sao mà nghĩ ra được, còn phải là người hay không... - Ha ha ha ha... Hầu gia cất tiếng cười to, nói: - Bất kể như thế nào, có được vật này, xem ra mục đích của hắn lần này đúng là đạt thành! Đem tấm lụa trắng thật cẩn thận bỏ vào trong ngực áo, Định Bắc Hầu lúc này mới từ từ bình tĩnh lại, đổi giọng, hỏi Uyển Nhu: - Con gái ngoan, ca múa của các con như thế nào rồi? - Hì hì! Nghe nói đến ca múa, tâm tư của Uyển Nhu cũng lắng xuống, vô cùng tự tin cười đáp: - Chắc không có vấn đề gì, thực lực của Giang Tinh Thần bày ra đó... Con bây giờ đang thêm nhạc khúc vào cho | bài hát Nam Nhi Đường Tự Cường này, bù đắp cho việc dùng một trồng to thì không đủ! Định Bắc Hầu suy nghĩ một hồi, thấp giọng nói: - Hiện tại trống to đã được phổ biến tại Đế đô cùng các địa lớn một khoảng thời gian không ngắn, ta nghe nói rất nhiều ca vũ đoàn tìm thợ tay nghề giỏi để phòng chế ra trống to... Rõ ràng, bọn hắn cũng đều lấy trống to làm hạch tâm để biên đạo nhạc khúc ca múa, con chớ nên quá lạc quan! - Hả? Uyển Nhu nhíu nhíu mày, hỏi: - Lại có người làm ra trống to sao? - Kỹ thuật chế tạo trống to cũng không phải là khó, chỉ cần xem qua nhiều lần, tỉ mỉ tìm hiểu, chắc chắn có thể phỏng chế ra... Vấn đề bây giờ là, nếu những ca vũ đoàn khác cũng dùng trống to, đồng thời điệu nhạc cũng khiến người nghe sôi trào nhiệt huyết, vậy ưu thế của các con sẽ không còn nữa! Định Bắc Hầu ngừng một chút, lại nói tiếp - Cho dù đoạn múa trống của con có đẹp lăm đi nữa, nhưng trong các ca vũ đoàn khác, còn những người có cơ sở | vũ đạo tốt hơn con, chưa chắc bọn họ không tập luyện những điệu múa tương tự... Cho nên con gái ngoan, tốt hơn là con không nên lơ là! Nghe xong những lời này của Định Bắc Hầu, nét mặt của Uyển Nhu trở nên nghiêm trọng, phụ thân nói đúng, trống to đã được phổ biến, lại có người chế tạo ra những ca vũ đoàn khác chắc chắn sẽ lấy điều này làm trung tâm. Mà bản thân nàng tài năng cũng không phải tuyệt đỉnh, trong một số đoàn ca vũ nổi danh, được đào tạo bài bản hơn so với nàng ở đâu cũng có, nếu như tự mình đứng yên tại chỗ, thì nhất định sẽ bị bỏ lại rất xa. - Được rồi! Con suy nghĩ kỹ một chút, nhưng không nên quá mệt nhọc! Định Bắc Hầu sâu sắc nói một câu, lại vỗ vỗ vào vai nàng nói: - Mấy ngày nay ta phải đi Đế đô một chuyến, con luyện tập cho tốt, lần này Tân xuân biểu diễn mà thành công, Nam tước tam đắng của con tuyệt đối không thành vấn đề! Trước kia Uyển Nhu sức khỏe quá kém, hắn dĩ nhiên không muốn con gái cực khổ. Nhưng bây giờ, Uyển Nhu chẳng những cơ thể đã hồi phục, hơn nữa khí thế lại dâng cao, thâm tâm của hắn cũng từ đó mà thay đổi theo. Đừng thấy hắn bình thường nói không quan tâm, nhưng sâu trong thâm tâm, sao mà không muốn con gái thừa kế lãnh địa. Bởi vậy, hôm nay hắn mới cố tình dặn dò con gái, chớ nên lơ là. Sau đó, lại vỗ vỗ vai Uyển Nhu, Định Bắc Hầu gia xoay người sải bước ra cửa phòng, tiến thẳng đến Đế đô... Định Bắc Hầu vừa mới đi khỏi, Uyển Nhu liền đi thẳng đến Học Viện Đế Quốc của Hồng Nguyễn Thành, lời của phụ thân quả thật làm nàng cảm thấy bị đe dọa dữ dội, ca múa không chỉ là ước mơ của nàng, mà còn là con đường duy nhất để nàng có thể thừa kế lãnh địa trong tương lai. Mà sở dĩ nàng đi đến Học Viện Đế Quốc, là bởi vì nàng đã đem khuông nhạc giao cho vài gã giám khảo để cùng nghiên cứu. Hiện tại, nàng cần mấy gã ta giúp đỡ, cùng nàng hoàn thiện nhạc khúc. Lúc tới Học Viện Đế Quốc, mấy gã giám khảo cũng đang nghiên cứu chuyện của trống to, lẽ ra trống to có thể sản xuất đại trà đồng thời phổ biến rộng rãi, đối với giới ca vũ mà nói là chuyện tốt, nhưng lại xuất hiện trước lúc Biểu diễn ca vũ tân xuân. Cứ như vậy, những ca vũ đoàn khác chắn chắc cũng đều sẽ lấy trống to ra làm hạch tâm để biên nhạc, việc này đối với Tử Kinh mà nói không có ưu thế gì. Thật ra khu vực dự tuyển này của bọn hắn ngoại trừ Tử Kinh ra, thì còn có Huyện Phi cùng Thần Hi hai ca vũ đoàn này là nổi bật, bọn hắn cũng không có gì phải lo lắng cho dù không thể đạt được giải thưởng cao nhất của Tân xuân biểu diễn, đối với bọn hắn cũng không có tổn thức gì, ích lợi do trống to cùng hình thức biểu diễn mới mang tới, bọn hắn đều đã đạt được. Nhưng mà, từ sau khu đưa khuông nhạc qua đây liền khác ngay, bọn hắn cho đến bây giờ cũng không tài nào nhớ ra lúc thấy được khuông nhạc, chính mình đã kích động như thế nào, chỉ biết lúc đó đầu óc đều trống rỗng... Một khi bọn hắn hệ thống hoàn thiện lại thứ này, nhất định có thể một bước lên trời, gia nhập cấp cao của Học Viện Đế Quốc ở Đế đô cũng không chừng. Có sự tồn tại của khuông nhạc này, bọn hắn dĩ nhiên phải giúp đỡ Uyển Nhu, sau đó lợi dụng bài hát Nam Nhi Đương Tự Cường này đem khuông nhạc phổ biến ra ngoài, để tất cả những người trong giới vừa nhìn đã hiểu rõ, như vậy mới được ban cho phong thưởng lớn nhất. - Bây giờ quan trọng nhất, là phổi nhạc cho bài hát này, chúng ta cũng thử qua nhiều tổ hợp nhạc khí rồi, nhưng vẫn cảm thấy không theo kịp khí thế của bài hát! Một tên giám khảo trong đó cau mày lắc lắc đầu. - Không sai, hiện tại đây đúng là một vấn đề khó khăn! Một tên khác gật đầu, sau đó nói với Uyển Nhu: - Nhưng cô cũng không cần lo lắng, phối hợp với trống to cũng không dễ dàng như vậy, các ca vũ đoàn khác muốn biên đạo ra nhạc khúc có khí thế, sôi trào nhiệt huyết như vậy, phối nhạc cũng tương tự là một vấn đề nan giải! Lão già lúc nói chuyện tại buổi dự tuyển trầm ngâm một chút, cuối cùng nói: - Ta xem, chuyện này hay là tìm Giang Tinh Thần tới, dù sao hắn mới là tác giả của bài nhạc khúc này, hiểu biết đối với ca khúc này là sâu sắc nhất! Uyển Nhu nghe vậy động lòng, liền gật đầu, bắt tay viết một lá thư cho Giang Tinh Thần! Lần này, bất kể như thế nào cũng phải gọi hắn tới, Tân xuân biểu diễn bọn họ tuyệt đối không thể thất bại! Một ngày sau, nhận được tin Giang Tinh Thần sửng sốt một hồi, sau đó vô lên trán của mình một cái thật mạnh. Hắn sớm đã biết, loại trống to của thời cổ đại này chế tạo đơn giản, chứ không như thời hiện đại kỹ thuật tinh tế như vậy, rất dễ bị người ta phỏng chế ra. Nhưng hắn trước giờ cũng không quá để ý, mặc dù cũng do là bận rộn mua sắm để chuẩn vị về lãnh địa, nhưng từ trong tâm mà nói, hắn vẫn còn hơi xem thường những thợ thủ công của thế giới này. Bây giờ hắn đã hiểu rõ, thế giới này cũng không thiếu những người thông minh khéo tay, tuy rằng không bằng với mình có trận pháp bỏ túi, nhưng cũng tuyệt đối không thể xem thường điều bọn họ thiếu chỉ là lý niệm, mà thứ chính mình nhiều hơn họ chính là vô số tin tức của thời đại, tuy rằng rất nhiều thứ hắn chỉ biết cái tên, hoặc chỉ biết sơ sơ, nhưng đó cũng là do những người xưa trên địa cầu đã từ trong sinh hoạt, làm việc, sản xuất và giải trí tích lũy lại được. “Ngu ngốc a! Mở xưởng, làm một dây chuyền sản xuất, lại cũng phải một số tiền lớn." Cuối cùng, Giang Tinh Thần lại vỗ đầu của mình một cái. Sau đó, hắn lại thấy Mị Nhi vẻ mặt căng thẳng, cẩn thận tiến lại gần mình. -A Chớp mắt một cái, Giang Tinh Thần phát ra một tiếng la to, làm tiểu nha đầu sợ đến nỗi run cả người, may mà không ngã xuống đất. - Ca ca! Ca là cái gì, làm muội sợ muốn chết! Thấy Giang Tinh Thần không sao, Mị Nhi phùng má lên, hờn trách. - Ta mà la trẻ một chút, nhất định sẽ bị muội chơi xỏ! Giang Tinh Thần nhớ là, nha đầu này đã từng nói, bệnh của nàng không có phản ứng với kích thích, cho nên hắn đã nhiều lần bị chơi xỏ! - Hừ! Muội vừa nãy nhất định là cố ý! Tiểu nha đầu giơ tay lên vỗ hắn một cái, vẫn còn giận, Giang Tinh Thần bất thình lình la lớn, thực sự làm nàng ta giật mình không nhẹ. - Thật không phải cố ý, chỉ là phản xạ tự nhiên thôi! Giang Tinh Thần nhất quyết không chịu thừa nhận. - Chính là như vậy, nhất định là ca cố tình làm ra dáng bộ đó, sau đó dọa muội! - Không phải, chỉ là phản xạ tự nhiên! - Phải... - Không phải... Hai người nhìn như đang cãi nhau ầm ĩ, nhưng thật ra là đang giỡn chơi, bọn họ bình thường hay như vậy, thậm chí còn cãi nhau không biết mệt, kiều tương tác tự nhiên chân thật như vậy càng khiến đối phương cảm nhận được sự tồn tại của bản thân, sự ấm áp của nhà.. Tâm Nhi ở bên cạnh nhìn hai anh em cãi nhau ầm ĩ, trong lòng có chút ngưỡng mộ, anh của nàng tuy rất thương nàng, nhưng tuyệt nhiên sẽ không đùa giỡn như vậy bao giờ - Được rồi! Không cãi nữa, là ta sai! Lần nào, cũng đều là Giang Tinh Thần nhận sai chịu thua. Nhìn thấy tiểu nha đầu cười đến cong cặp mắt lên, hắn lúc này mới lên tiếng: - Mị Nhi thu dọn một chút đi, hôm nay chúng ta sẽ lên đường, trở về Hồng Nguyễn Thành! - A? ân hai tháng vừa kỳ quang Tự Mị Nhi hơi bất ngờ, hỏi: - Trở về Hồng Nguyễn Thành làm cái gì a? - Chuẩn bị cho Tân xuân biểu diễn, Uyển Nhu tỷ có chút nóng nảy rồi! - Không phải còn gần hai tháng hay sao? Mị Nhi vừa bắt tay thu dọn đồ đạc, vừa kỳ quái hỏi. - Phải chuẩn bị phổ nhạc cho Nam Nhi Đương Tự Cường, thời gian còn chưa chắc đủ đầu! Giang Tinh Thần cười giải thích. - Ca ca còn biết phổ nhạc a? Mị Nhi lại hỏi. - Ở đâu ra nhiều thắc mắc vậy, đi thu dọn nhanh lên! Giang Tinh Thần giơ tay khẽ gõ đầu Mị Nhi một cái, cười lắc đầu. Hắn làm gì biết phổ nhạc, nhưng trong thư Uyển Nhu có nói, mấu chốt chính là vấn đề loại nhạc khí phối hợp với trống to. Hắn đi chuyến này, là để nghiên cứu nhạc khí.. Đối với nhạc khí hơi tinh vi phức tạp, hắn chắc chắn không rành!Nhưng mà một số đàn nhạc, thì thời Tần Hán trước kia đã có, người địa cầu 8000 năm trước đã biết lấy xương đùi hạc để làm sáo, người thời kỳ đó còn có thể làm được, một người có trận pháp bỏ túi như hắn, nhất định cũng có thể làm được. m điệu cùng chuẩn âm của nhạc khúc không thông cũng không sao, không phải đã có Uyển Nhu cùng giám khảo của Học Viện Đế Quốc rồi sao, ta hiểu lý thuyết cùng sự vật mới, làm cái gì cũng không thành vấn đề, nhưng những thứ khác thì giao cho người có chuyên môn. Sau khi Mị Nhi thu dọn xong đồ đạc, Giang Tinh Thần cũng nói với Lão gia tử, sau đó các biệt với các thôn dân, đem một số tiền lớn giao cho Vân nãi nãi cùng Phúc gia gia, những thứ khác nhờ Hàn Tiểu Ngũ trông coi giùm, căn dặn hắn không cần đình công. Đô Tâm Nhi ở lại trong nhà, dù sao làm phẫu thuật mới được một tháng, bên trong khôi phục đến đâu Giang Tinh Thần cũng chưa rõ, tốt hơn là không nên dắt nàng ta theo, khi nào về tới Hồng Nguyễn Thành, bảo Đỗ Như Sơn sớm quay về là được. Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Giang Tinh Thần vốn tính để cho Lão gia tử một lần nữa biến thành siêu nhân, nhưng lão nhất định không đồng ý, vì vậy bọn họ cũng chỉ đành ngồi xe ngựa lên đường. Con đường tuy vẫn khó đi như cũ, nhưng so với khi đến, đã dễ đi hơn rất nhiều, vào ngày thứ tư, bọn họ rốt cục đã lần nữa trở về Hồng Nguyên Thành, mà trong lúc bọn họ đang tiến tới căn nhà ở bên cạnh Học Viện Đế Quốc, Định Bắc Hầu cũng đã đến Đế đô, tiến vào nhà của đại thần tài chính Đế quốc. ----------o0o-------