Chương 118 Cày bừa vụ xuân
Bắt đầu nghịch tập Vì bảo vệ bí mật của mình, Giang Tinh Thần tuy rằng không thể nói ra chuyện âm mưu, nhưng cũng không đại biểu hắn sẽ không trả thù.
Phách lối tuyến cáo kế hoạch địch nhân phá sản, so với trực tiếp dùng vũ lực trả thù tính ra cũng không yếu. Trong lòng suy sụp cực lớn tạo thành uất ức, cảm giác bất lực, càng hành hạ người ta hơn. Nghe Giang Tinh Thần nói, Định Bắc Hầu trong mắt tòa sáng, nghĩ tới bị Tề Nhạc Lĩnh xem thường, cười nhạo cùng bất công, trong lòng ông liền bốc lên ngọn lửa phẫn nộ, hiện tại thì tốt rồi... Con bà nó! Không phải các ngươi muốn chế giễu sao? Không phải các ngươi không bán cho ta thóc giống sao? Không phải các ngươi nói ta ngạo mạn sao? Hôm nay ta sẽ ngạo mạn cho các ngươi xem! Lão tử tự mình cũng có thể tìm ra thóc giống! - Tiểu tử, ngươi có biện pháp gì tốt sao? Định Bắc Hầu hỏi, mấy lần có chuyện xảy ra, ông đều có thói quen ỷ lại Giang Tinh Thần... bất cứ chuyện gì nghĩ tới trước tiên chính là tiểu tử này. - Hà hà... Đương nhiên là có rồi! Giang Tinh Thần cười âm độc một tiếng, không có tiếp tục nói ra, quay đầu nói với Tần Mạn Vũ: - Tần cô nương, ta sẽ cấp cho cô nương 30 cân mật ong, ngoài ra 10 cân rượu mạnh... sa mạc bên kia hắn không có vấn đề rồi chứ? Lần này chuyện thóc giống có hai loại khả năng: trừ Bộ quản lý quý tộc phản kích, còn lại chính là Huyền Nguyên Thiên Tông nhằm vào Hãng buôn Thiên Hạ, tranh giành tuyến đường sa mạc này. | Nhưng không quản là lý do gì, lại quấn lấy mình và Định Bắc Hầu vào trong, sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy. Tần Mạn Vũ cũng cười, không nghĩ tới lần này lại nhân họa được phúc! Giang Tinh Thần nói lời này, là có ý sau này sẽ toàn lực ủng hộ mình! Ngẫm lại tiểu tử này trong Biểu diễn ca vũ tân xuân làm ra chuyện chuyển biến tình thế lớn như vậy, nàng đều không khỏi tim đập rộn lên. - Vậy thì đa tạ Giang Tước gia! Tần Mạn Vũ cười ha hả, đứng dậy, chuẩn bị cáo từ. Trước đó Giang Tinh Thần không có trả lời Định Bắc Hầu, nhất định là có bí mật, nàng tiếp tục ngồi lại sẽ không thích hợp lắm. - Tần cô nương! Lần này đi sa mạc, làm phiền giúp ta tìm mấy vật... Giang Tinh Thần nói dứt lời, hỏi Định Bắc Hầu mượn bút và lụa trắng, rồi xoạt xoạt về một hồi. . Một lát, Tần Mạn Vũ nhận lấy tấm lụa trắng quan sát, lẩm bẩm nói: - Thìa là, hồ tiêu, ớt cay, dưa chuột, cà chua! - Tên có khả năng có khác biệt, những tranh vẽ hắn không xê xích nhiều lắm! Giang Tinh Thần gật đầu nói. Thìa là ở trên địa cầu sản xuất tại địa khu Tân Cương khí hậu nóng, môi trường hẳn là tương tự với sa mạc. Dưa chuột, cà chua, hồ tiêu, ớt cay thì không dễ nói, ba loại trước trên địa cầu vốn là sản vật của Độ; thứ sau cùng lại ở Bắc Mỹ xa xôi, khác biệt rất lớn với sa mạc... Giang Tinh Thần cũng không có hy vọng nhiều lắm. Bất quá, nơi này là có nguyên khí, rất nhiều chỗ tương tự với Trái Đất, nhưng ở bên trong lại khác biệt rất lớn, nhìn hạt giống lương thực thì biết... Cũng không nói chính xác sẽ có thứ gì tạo vui mừng. Tần Mạn Vũ có chút tò mò nhìn hình về những vật kỳ lạ này, những thực vật này đều có thể ăn hay sao, Giang Tinh Thần làm sao mà biết được? - Mặt khác, ta muốn nhờ Tần cô nương tìm một ít mạ lúa nước. Lần này không cần Huyền Nguyên Thiên Tông, Đại Tần Vương Quốc các vị là được! Giang Tinh Thần nói tiếp. - Cái này không thành vấn đề! Tần Mạn Vũ đè xuống tò mò trong lòng, gật gật đầu, rồi cùng Quận Bất Diệt cáo từ rời đi. Sau khi hai người đã khuất dạng, Giang Tinh Thần lại cầm lấy một xấp lụa trắng, bắt đầu vùi đầu viết viết vẽ vẽ, Lão gia tử và Định Bắc Hầu đều tới sát một bên, tò mò quan sát. - Bạch Trảm Dã Trĩ, đùi dã trĩ chiến hành, cá mè hấp, lạp xưởng... Nhìn Giang Tinh Thần viết ra từng cái thực đơn. Định Bắc Hầu, Lão gia tử đồng thời tò mò hỏi: - Tiểu tử, ngươi đây là làm gì vậy? - Hầu gia, Hồng Nguyễn Thành được xưng là Thành của mỹ thực, cũng nên cử hành một lần Lễ hội Mỹ Thực chứ, đúng không? Giang Tinh Thần mỉm cười nói. - Đúng vậy! Định Bắc Hầu chợt hiểu, dùng sức gật gật đầu. - Mặt khác, Hầu gia mau chóng thông báo cho các lãnh địa quản hạt chuẩn bị ngựa! Giang Tinh Thần lại nói. - Chuẩn bị ngựa làm gì? Định Bắc Hầu có chút kinh ngạc, hoàn toàn nghĩ không ra ý của Giang Tinh Thần. - Để cày ruộng a! Lãnh địa ta đã phát minh ra thứ tốt, chờ chúng ta dùng xong rồi, có thể cho các lãnh địa khác mượn! Tuy rằng không giải quyết được vấn đề cày bừa vụ xuân kéo dài, nhưng cũng tốt hơn nhân công trồng trọt! - Thứ tốt gì? Định Bắc Hầu hai mắt sáng lên: tăng cao hiệu suất cày ruộng a, đây chính là chuyện trọng yếu nhất. - Hà hà... Sau này ngài sẽ biết! Hai người một con ngựa, nếu đất đai bằng phẳng một ngày cày 30 50 mẫu, đấy! Một ngày 20 ngàn thước vuông không thành vấn đề!
- Cái mẹ gì... Trong phòng Định Bắc Hầu và Lão gia tử đồng thời lớn tiếng kêu thô tục, một ngày 20 ngàn thước vuông, cái này con bà nó quả thật... Giang Tinh Thần bị hai người nhìn giống như mắt sói nhìn con mồi có chút rét run, không nhịn được rùng mình một cái, hai tay ôm ngực, yếu ớt nói: - Hầu gia... Cái này... ngài từ từ nghiên cứu, ta trước... Sau đó, trong sân bọn hạ nhân nghe một tiếng gào thảm thiết: - A... Buông ta ra! Đừng xoa đầu ta... Không được nhéo mặt ta... Cứu mạng a... Hai người... Buổi chiều cùng ngày, Giang Tinh Thần cũng không kịp chào hỏi các nàng Mạt Hồng Tiểm, quay trở về Thanh Sơn Thôn. Hắn muốn nhanh chóng trở về nhìn xem tình huống máy gieo hạt, Thạch Oa Tử nói là thiết kế xong, nhưng cụ thể hắn còn chưa có nhìn xem lần nào. Thật ra, nếu không phải bởi vì tuyết lớn dài ngày, thời gian quả thực không kịp, hắn cũng sẽ không muốn làm chuyện phức tạp như vậy, trước cứ thiết kế ra lưỡi cày sắt tương đối đáng tin cậy hơn. Về tới Thanh Sơn Thôn, Giang Tinh Thần lập tức đi xem thiết kế của Thạch Oa Tử bọn họ, cảm giác nhìn còn được, | liền phân phó thợ rèn lập tức ra tay chế tạo. Đương nhiên, cả máy gieo hạt cao hơn một thước, không có khả năng toàn bộ dùng sắt chế tạo, như vậy vận chuyển đều phí sức, chủ yếu vẫn là dùng kết cấu bằng gỗ, lưỡi cày phía dưới mới làm bằng sắt, ống dẫn rỗng bên trong vận chuyển thóc giống, còn lại là dùng cây trúc chọc đất. Canh khoảng cách thời gian không đúng, hình dáng lưỡi cày bất lợi xới đất, tính ổn định không tốt... Trong quá trình chế tạo, mấy người lần lượt phá hủy làm lại mấy lần. Thời đếm thời tiết đi vào hạ tuần tháng tư, cuối cùng đất đại hoàn toàn khai hóa xong, so với năm ngoái chậm trễ gần tới hai mươi ngày, Giang Tinh Thần bọn họ nghiên cứu máy gieo hạt, cuối cùng cũng ngay lúc này thành hình. Trên đất hoang, ngày thứ nhất mang máy gieo hạt ra thí nghiệm, Thạch Oa Tử phụ trách điều khiển, trước mặt Hàn Tiểu Ngũ lại là gương mặt cười khổ phụ trách dắt bò, bởi vì trong cả thôn, hắn là người trong Kinh Thiên Dong Binh Đoàn quen thuộc với ngựa nhất. Dắt bò là một kỹ thuật linh hoạt, phải đi được một đường thẳng hàng, phía sau Thạch Oa Tử cũng không dễ chịu, xới đất sâu cạn, thân xe thăng bằng, trình độ tung hạt giống đều đều... hết thảy đều do hắn điều khiển bộ máy kia. Vừa mới bắt đầu sử dụng, đương nhiên không thuần thục, không phải Hàn Tiểu Ngũ dắt bò sai lệch, chính là Thạch Oa Tử xảy ra vấn đề, gặp hòn đá lớn cùng cũng phải dừng lại. Nhưng cho dù như vậy, sau một ngày, hai người cũng trồng trọt tới gần 30 mẫu đất, điều này làm cho thôn dân quan sát đều cả kinh, sau đó chính là hưng phần lớn tiếng hoan hô. Hiệu suất như vậy, cày bừa vụ xuân khẳng định sẽ không bị chậm trễ. Tiểu miêu nữ thì nhíu cái mũi nhỏ nhắn, trong lòng mắng to Giang Tinh Thần xảo quyệt, cả Thú Nhân Liên Minh đều nghĩ là hắn muốn bò để ăn thịt, đầu biết là hắn dùng để trồng trọt chứ! Sớm biết như vậy, nhất định phải _ moi của hắn 200 cần rượu mạnh, không đúng, 300 cân, cũng không đúng, 500 cân... mới phải đạo! Trong lúc tiểu miêu nữ này lòng tham không đáy ảo tưởng, ngay cả Giang Tinh Thần chính mình cũng có chút kinh ngạc, nhớ lại cả nửa ngày kiến thức học từ đời trước: “Tỷ lệ giữa công và mẫu là bao nhiêu, không nhớ được a...” Không quản có nhớ hay không, máy gieo hạt xem như đã chế tạo thành công, kế tiếp chính là bắt đầu chế tạo số lượng đại trà. Bất quá, dù làm việc đại quy mô như thế nào đi nữa, một ày cũng chỉ có thể làm ra một cái. Giang Tinh Thần đánh giá ước chừng mình bên này cần, liền lập tức sản xuất ra thêm đưa đi Hồng Nguyễn Thành... Suốt trong thời gian cày bừa vụ xuân, tình hình điện cuồng truyền tới các thôn chung quanh Thanh Sơn Thôn, thậm chí có người buông xuống công việc chuyên môn trong tay chạy tới nhìn xem. Mà tình hình của hiện trường, làm ánh mắt của bọn họ đều tỏa sáng hâm mộ. - Đó là cái gì, hình như là bò a! Không sai, chính là bò! Lúc Thú Nhân Liên Minh bán thịt bò tại khu chợ ta đã thấy... Con bà nó! Lại có thể dùng bò để cày ruộng! - Quá khủng khiếp mà! Con bà nó, nhanh gấp bao nhiêu lần so với nhân lực chúng ta a... Phía sau con bò kéo theo cái gì... rốt cuộc là vật gì vậy? - Cứ như vậy một hồi, mấy trăm thước vuông liền cày xong rồi! Cày bừa vụ xuân của Thanh Sơn Thôn khẳng định sẽ không bị chậm trễ! - Đều nói Giang Tước gia tính tình rất tốt, hay là, chúng ta hỏi mượn công cụ và bò một lần đi... - Cái này ngươi cũng đừng nghĩ! Không thấy, công cụ đều đưa lên xe ngựa chở đi rồi sao, nhất định là người khác giành đặt trước rồi! - Ôi! Nếu chúng ta biết sớm, cũng giành đặt trước, nhất định là tốt rồi... - Nhìn xem kìa, người ta còn có ruộng nước kia... Lãnh chúa như vậy thế nào lại không ở thôn chúng ta chứ! - Chớ có lên tiếng! Ngươi muốn chết phải không bị lãnh chúa biết người sẽ gặp xui xẻo đấy. Mỗi ngày người tới xem đều bàn tán như vậy. Tần Mạn Vũ đưa tới mạ lúa nước, mà còn mang đến mấy người quen tay cấy mạ. Dù sao Thanh Sơn Thôn vẫn luôn là trồng trọt lúa mạch, nếu để bọn họ cấy mạ có chút phí sức, đây cũng là một kỹ thuật linh hoạt. Đối với an bài của Tần Mạn Vũ, đương nhiên Giang Tinh Thần rất hài lòng. Trước kia hắn chưa từng trồng trọt, đương nhiên cũng không có suy tính cặn kẽ như vậy... Tháng tư trôi qua rất nhanh, thời tiết cũng đến cuối vụ cày bừa xuân. Qua tháng năm, Định Bắc Hầu nhìn những con ngựa lôi kéo máy gieo hạt trên ruộng bên ngoài thành, mặt đều cười tươi như hoa nở, trong miệng không ngừng lầm bầm: - Tiểu tử này quá lợi hại mà! Làm thế nào có thể nghĩ ra thứ tốt như vậy! Tuy rằng cày bừa vụ xuân còn có thể bị chậm trễ, nhưng cũng không trễ mấy ngày! Sau một tràng cười to khó có thể ức chế, Định Bắc Hầu xoay người trở về thành, bảo Uyển Nhu gọi Mạt Hồng Tiêm tới, bắt đầu kế hoạch nghịch tập. Vào lúc đêm xuống, Tử Kinh Dong Binh Đoàn liên hợp hai hiệu ăn lớn phát ra tin tức: bí phương bánh bao nước và canh cá sẽ bán ra cho các hiệu ăn toàn thành, ống bể gió mở rộng miễn phí.
Thật ra, điều khoản thứ hai hoàn toàn làm điều thừa, lúc này ống bể gió đã truyền ra khắp các hiệu ăn trong thành, ngay cả trong nhà một số quý tộc, người giàu có đều có trang bị. Các hiệu ăn trong thành đương nhiên chen chúc nhau tới. Hiện tại bọn họ đều có chút quen với tình hình: hai hiệu ăn lớn cách một đoạn thời gian liền bán ra bí phương. Nhưng mà, khi bọn hắn chạy tới, lại nhận được tin tức còn kinh người hơn: Định Bắc Hầu quyết định, tại ngày 20 tháng năm sẽ tổ chức Lễ hội Mỹ Thực lần thứ nhất của Hồng Nguyễn Thành, đồng thời Lễ hội Mỹ Thực này tiếp tục cử hành hàng năm! Trong ngày này, hai hiệu ăn lớn sẽ đồng thời đẩy ra bốn món ăn hoàn toàn mới! “ m...” Lập tức liền hỗn loạn, người của tất cả hiệu ăn đều mừng rỡ như điên, danh tiếng Thành của mỹ thực đã vang xa, lại tổ chức Lễ hội Mỹ Thực này, có thể tưởng tượng sẽ thu hút tới bao nhiêu người... Đây chính là thời cơ tốt nhất để thu gom của cải a. Mạt Hồng Tiêm cười nhìn thoáng qua mọi người hưng phấn, nói tiếp: - Hầu gia đã phát ra thiệp mời, đến lúc đó Nguyên soái, Đại thần tài chính, các đại lĩnh chủ đều sẽ tới dự... Lễ hội Mỹ Thực này sẽ long trọng chưa từng có, Ca vũ đoàn Tử Kinh đã xác định sẽ diễn xuất, các ca vũ đoàn khác cũng sẽ tới trợ hứng... Hơi ngừng một chút, Mạt Hồng Tiêm cười nói tiếp: - Đây là một lần cơ hội khó có được, mọi người tốt nhất đồng lòng hợp lực! “Xoạt...” Toàn trường lần nữa loạn thành một đoàn...