Chương 119 Phản ứng
Việc thương lượng tiến hành trong sân viện Tử Kinh Dong Binh Đoàn, tất cả các hiệu ăn đều không nghĩ tới, lần này động tác của Mạt Hồng Tiểm và hai hiệu ăn lại lớn như vậy! Hoặc là nói, là động tác của Định Bắc Hầu lớn như
vậy. Bán cho bọn họ bí phương hai món ăn, chỉ là một vật dân, chuyện lớn hơn còn ở phía sau. Mạt Hồng Tiêm còn nói sẽ cung cấp cách làm của mười mấy loại món ăn ngon, hơn nữa không phải bán, chỉ là hợp tác. Lễ hội Mỹ Thực này vừa mở ra, thị trường của giới ẩm thực đã mở ra khắp Đế quốc, Tử Kinh đây là muốn chiếm được một phần trong tất cả các hiệu ăn đây. Tuy nhiên đối với hợp tác như vậy, bọn họ quả thực vui mừng khó có được, đây rõ ràng là một cục diện cùng nhau thu hoạch. Sau đó, Mạt Hồng Tiềm thương lượng với gần trăm hiệu ăn hết một buổi tối, mới quyết định tất cả chi tiết. Lúc bọn họ thương lượng, Giang Tinh Thần ở Thanh Sơn Thôn cũng công việc lu bù, các loại phương pháp chế biến món ăn ngon cuối cùng vẫn phải từ hắn phụ trách. Trừ tiếp tục cướp mật ong từ trong miệng ong mật, hắn còn phải cất rượu, làm lạp xưởng, dạy gảy đàn tranh cho một số học viên Định Bắc Hầu đã chọn từ Học Viện Đế Quốc. Cũng may việc trồng trọt không cần hắn quản, bằng không hẳn ngay cả ngủ đều không cần nghĩ tới. Mị Nhi cùng Tâm Nhi cũng không nhàn rỗi, Giang Tinh Thần dạy cho bọn họ kỹ xảo cán bột mì làm vỏ bọc ngoài, để các nàng khổ luyện, sẽ dùng tới trong Lễ hội Mỹ Thực. Hai tiểu nha đầu nghe nói, đều rục rịch muốn thử, trước không nói lực hấp dẫn của Lễ hội Mỹ Thực, chỉ là có thể giúp đỡ Giang Tinh Thần, cũng làm cho các nàng vô cùng cao hứng. Đặc biệt Mị Nhi đã quen việc, học thật nhanh, mấy ngày đã có thể đồng thời sử dụng hai cái chày cán bột. Ngày kế tiếp, Thanh Sơn Thôn lại náo nhiệt, một nhóm đầu bếp các hiệu ăn lớn từ Hồng Nguyễn Thành chạy đến, nhận chỉ dạy của Giang Tinh Thần, từ đó bếp lò trong phòng bếp phủ lãnh chúa một mực không hề tắt... Mà lúc này, Hồng Nguyên Thành đã truyền tin tức về ngày 20 tháng năm tổ chức Lễ hội Mỹ Thực lần thứ nhất, đi khắp các lãnh địa lớn của Đế quốc. “Mười mấy loại món ăn ngon hoàn toàn mới, bảo đảm mỗi người đều có thể hưởng thụ. Phương thức ẩm thực hoàn toàn khác, đều ở Lễ hội Mỹ Thực lần thứ nhất tại Thành của mỹ thực! Ngày 20 tháng năm, Hồng Nguyên Thành chính là biển vui mừng, là ngày hội mừng vui. Ca vũ đoàn Tử Kinh, Thần Hi, Phi Huyện sẽ trợ hứng nhạc khúc hoàn toàn mới... sẽ biểu diễn suốt ngày, còn có phương thức biểu diễn hoàn toàn không thể tưởng tượng... Kính mời kính mời!”. Những tấm lụa trắng quảng cáo như vậy đưa đến các hiệu ăn nổi tiếng của các lãnh địa lớn, sau đó nhanh chóng truyền vào trong tại những người ham ăn. Đương nhiên trước hết động tâm là hiệu ăn lớn các nơi, gần như bọn họ trước tiên liền phái đi đầu bếp. Bí phương món ăn ngon của Hồng Nguyễn Thành quá nổi tiếng. Bất luận là phương pháp hầm thịt, hay là dã trĩ nướng đất sét tiếp đó, đều có thể nói là nhất tuyệt... Lần này liên tiếp đấy ra mười mấy món ăn ngon, quả thật chính là câu dẫn lòng người mà! Sau đó rất nhiều đám người ham ăn cũng dồn dập xuất động. Đặc biệt là người đã sớm thưởng thức qua món ngon của hai hiệu ăn lớn Hồng Nguyễn Thành, vừa nghe nói mười mấy món ăn mới... càng sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy... Không có nghe nói sao mỗi người đều có thể hưởng thụ, nói đúng ra là không giống như thường ngày phải đặt trước chỗ ngồi, đợi cả nửa tháng nữa. Còn có một số lớn người, lại là chạy tới vì nhạc khúc mới của Ca vũ đoàn Tử Kinh. Đến hiện tại Biển xanh một tiếng cười và Xuân về hoa nở vẫn còn đang truyền tụng khắp nơi đấy. Ở trong lòng bọn họ, Tử Kinh đưa ra nhạc khúc, tuyệt đối đều là tinh phẩm! Lại có rất nhiều người, bị phương thức biểu diễn hoàn toàn không thể tưởng tượng kia hấp dẫn... Trong hoàng cung Đế đô, Càn Khôn Đại Đế sau khi nghe Phùng Tuyển Chương bẩm báo, chân mày liên tục nhích động. Kể từ khi biết Định Bắc Hầu bị Tề Nhạc Lĩnh tính kế, Càn Khôn Đại Đế cũng đã phán đoán chuyện này không đơn giản, Định Bắc Hầu xảy ra vấn đề, là có dính líu đến Giang Tinh Thần. Trước đó hết thảy cố gắng thúc đẩy sách lược ông đưa ra đều sẽ phí công nhọc sức. Nhưng ông cũng không thể nhúng tay vào, Đế quốc gặp tai nạn tuyết rơi nhiều giá lạnh, Hãng buôn Hằng Thông người ta từ Huyền Nguyên Thiên Tông lấy được thóc giống, nói như thế nào cũng là có công lớn, cũng không thể bởi vì người ta không có bán cho Định Bắc Hầu, ông liền nhúng tay hỏi tới. Vậy thì địa vị Càn Khôn Đại Đế của ông cũng quá mất mặt đi! Mấy ngày liên tiếp, Càn Khôn Đại Đế đều suy nghĩ chuyện này, làm thế nào hóa giải phản công lại thể lực ngoan cố kia... Đang lúc thúc thủ không làm sao được, không nghĩ tới Định Bắc Hầu lại cấp cho mình chỗ phát tiết như vậy. - Định Bắc Hầu lại vào lúc này cử hành Lễ hội Mỹ Thực lần thứ nhất, đây là hắn định làm gì? Càn Khôn Đại Đế nhíu mày, hỏi. - Thần cũng không biết Định Bắc Hầu có dụng ý gì! Phùng Tuyển Chương tiếp lời nói: - Hắn gần như đều gửi thiệp mời cho tất cả đại quý tộc Để đô. Thần, Nguyên soái, lão Hầu gia, Hoàng Thạch tiến sinh, Thanh Vân tiên sinh, ngay cả Viên Hi Huyền đều có! - Vậy cứ đi đi! Các ngươi cũng giúp ta xem thử, rốt cuộc đây là Định Bắc Hầu muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn không nhìn ra là Tề Nhạc Lĩnh người ta cố ý nhắm vào hắn sao? Hơi ngừng một chút, Càn Khôn Đại Để nói tiếp: - Người đi thông báo cho Nguyên soái bọn họ, nó xếp trước công việc tốt rồi đi! - Da! Phùng Tuyển Chương cúi người thi lễ, từ từ lui xuống. Đợi cho bóng lưng ông khuất ngoài cửa đại điện, Càn Khôn Đại Đế thấp giọng lẩm bẩm: - Sẽ không phải lại là tên tiểu tử kia chứ... Trong lúc Càn Khôn Đại Đế nghi hoặc không hiểu, tại Bộ quản lý quý tộc, Viên Hi Huyền đang nhìn thiệp mời trong tay cười lạnh: - Lễ hội Mỹ Thực? Định Bắc Hầu còn có tâm tự làm chuyện này ư! Viên Hạo ở bên cạnh nói: - Hay là hắn nghĩ ra đối sách gì chăng? - Đối sách cái rắm! Viên Hi Huyền cười khinh thường nói: - Hắn nghĩ rằng đưa ra bí phương mấy món ăn là có thể thu được trợ giúp của những lãnh chúa khác sao... Cho dù bọn họ nổi danh lớn ở Biểu diễn ca vũ tân xuân, phong thưởng khuếch trương lãnh địa há là dễ lấy như vậy sao! -À! Viên Hạo như có điều suy nghĩ gật gật đầu, hỏi: - Phụ thân, vậy chúng ta có đi hay không? - Đi! Tại sao không đi! Phỏng chừng các lãnh chúa khác cũng sẽ đi... Để nhìn xem vẻ mặt của Định Bắc Hầu sau khi kết thúc Lễ hội Mỹ Thực, không phải cùng là chuyện vô cùng sảng khoái sao! - Ha ha ha ha... Quả đúng như thế! Lúc trước ngài không có nhìn thấy, dáng vẻ uất ức của Định Bắc Hâu ở Tề Nhạc Lĩnh kia... Lần này phỏng chừng còn đặc sắc hơn so với lần trước! Mà lúc này trong Lâm Thủy Thành ở Tề Nhạc Lĩnh, Mục Thiếu Đông nghe thuộc hạ bẩm báo, cũng mặt đầy ý cười: - Không có thu hoạch, không quản bọn họ nghĩ biện pháp gì cũng vô ích! Lễ hội Mỹ Thực, ha ha... - Thiếu gia thần cơ diệu toán, lãnh địa Định Bắc Hầu xảy ra chuyện, khẳng định sẽ bị thế lực bảo thủ đè ép, lúc đó chúng ta tung ra chuyện Giang Tinh Thần đào núi trước nói sau, thì sách lược phát triển của Càn Khôn Đại Đế lập tức gặp phải đả kích trí mạng! Hai bên mâu thuẫn sâu hơn là tất nhiên... Lần này được chuyện, khẳng định trưởng lão sẽ triệu hồi thiếu gia về rồi! Thuộc hạ gương mặt xu nịnh cười nói. - Ừm! Mục Thiếu Đông hài lòng gật gật đầu, vỗ vỗ vai tên thuộc hạ. Sau khi bị đánh hai lần, tên thuộc hạ này quả nhiên đầu óc minh mẫn. - Người chuẩn bị một chút, chúng ta cùng đi nhìn xem Lễ hội Mỹ Thực! Mục Thiếu Đông nói. - Ái chà! Gã thuộc hạ sửng sốt, khuyên giải: - Thiếu gia, chúng ta đã đắc tội với Định Bắc Hầu, ngay cả thiệp mời hắn cũng không gửi cho chúng ta... - Ngu ngốc, ngươi óc heo à! Mục Thiếu Đông gõ trên đầu tên thuộc hạ một cái, lớn tiếng nói: - Chúng ta là đi tới thưởng thức món ăn ngon, là đi chơi, phải buông lỏng một chút... Con bà nó! Cần gì thiệp mời của Định Bắc Hầu chứ! - Da Da Da... Tên thuộc hạ vội vàng rụt đầu lui xuống... Đến thời điểm trung tuần tháng 5, nhiệt độ không khí đổi mới càng ngày càng cao, trời đất bị màu xanh biếc bao trùm. Những thóc giống mới vừa gieo không lâu, cũng đâm chồi, sinh trưởng thật nhanh, mấy ngày đã mọc cao hơn mười cm, Định Bắc Hầu xem thấy gọi thẳng là kỳ tích. Ông đã sống nhiều năm ở Hồng Nguyễn Thành như vậy, cũng chưa từng thấy tình hình như thế, cho dù cày bừa vụ xuân không có bị chậm trễ, lúa mạch non cũng không mọc cao được như thế. Mà trong Hồng Nguyên Thành, gần như người toàn thành đều sôi động lên, bình dân tầng dưới chót nhất xã hội đều mặt mày hớn hở, rất nhiều cơ hội làm công nhật chờ bọn họ, vận chuyển vật tư, xây dựng sân khấu, tất cả các cửa hàng đột nhiên nhu cầu tăng nhiều nhân lực. Đặc biệt là các hiệu ăn lớn, nhu cầu lượng thức ăn tăng nhiều, vừa lúc tiết trời vừa mới đầu xuân, không ít người đã vọt ra dã ngoại, đi hái rau dại mới mẻ mới vừa mọc ra. Quý tộc, người giàu có, thương hộ, đồng dạng lòng tràn đầy vui mừng, tổ chức Lễ hội Mỹ Thực, đại biểu cho đám người tiêu phí tăng nhiều, bọn họ cũng bắt đầu thu vào một lượng lớn. Trong nhất thời, Hồng Nguyễn Thành dường như trở thành một khu hội chợ, mỗi ngày người ra ra vào vào nhiều không kể xiết, so với Dự tuyển ca vũ tân xuân lần trước còn náo nhiệt hơn rất nhiều. Mà lúc này Giang Tinh Thần, mang theo Mị Nhi, Tâm Nhi bọn họ đã đi tới Hồng Nguyên Thành, lần này hắn là chịu khổ nhất, quảng cáo kia từ chính tay hắn viết. Lúc đó thấy bộ dáng Định Bắc Hầu, Lão gia tử trợn mắt há mồm,hắn còn thật đắc ý một phen. Nhưng hiện tại, hắn lại vô cùng hối hận! Những việc này gần như đều cần hắn tới chỉ đạo: món ăn mới, nhạc khúc mới, còn có hình thức biểu diễn mới, lấy mật ong, cất rượu, đổ lạp xưởng... Có trời biết lúc đó hắn vốn chỉ có mục đích là giáng cho đối thủ một cái phản kích, để Định Bắc Hầu phát tiết ra cục tức. “Con bà nó! Đây không phải là ta tự tìm chuyện cho mình sao! Sớm biết không có kết cục tốt gì, thế nào cứ luôn đắc ý vênh váo, hướng mặt lên cao chứ! Một bài học a, đau đớn thể thảm a...” Đang lúc Giang Tinh Thần vẻ mặt đau khổ, lẳng lặng kêu rên, Triệu Đan Thanh này lại nhìn hắn đầy mặt sùng bái, nói hắn thực lợi hại... quả thật... Giang Tinh Thần hận không thể tung một quyền đánh mặt của hắn thành cái bánh bao. - Bất quá, hiện tại hắn ngay cả thời gian này cũng không có! Vấn đề món ăn tuy rằng giải quyết, nhưng nhạc khúc mới và hình thức biểu diễn mới còn chưa có chuẩn bị xong đâu! Dẫn học viện Học Viện Đế Quốc đi vào phân xưởng nhạc khí lựa chọn xong đàn tranh và sáo, sau đó hắn liền một đầu đâm vào trong sáng tác tiết mục mới... Bất tri bất giác, đã đến ngày 17 tháng năm, mọi người đã dồn dập chạy đến. Còn chưa tới Hồng Nguyên Thành, vừa nhìn thấy lúa mạch non màu xanh biếc không thấy đầu cuối ánh vào mi mắt. Lập tức mọi người đường xa chạy tới đều cả kinh trợn mặt cứng lười. - Quái, đây là tình huống gì vậy? Lúa mạch nơi này thế nào mọc tốt như vậy? Lúa mạch chúng ta bên kia chỉ vừa mới nảy mầm!. - Chẳng lẽ bọn họ không có bị chậm trễ cày bừa vụ xuân? Điều này không có khả năng! Hồng Nguyễn Thành chính là một trong địa khu gặp tai họa nặng nhất mà! - Không đúng! Cho dù không bị chậm trễ cày bừa vụ xuân, cũng không có khả năng mọc tốt như vậy... chúng ta trồng chính là thóc giống loại ba của Huyền Nguyên Thiên Tông, có mấy trăm thước vuông cũng gieo trước đầu tháng năm, nhưng so ra cũng kém xa nơi này! - Hồng Nguyễn Thành nhất định là có thóc giống tốt hơn, bằng không không có cách nào giải thích! - Ta nhớ lãnh chúa nói, Định Bắc Hầu ngay cả thóc giống loại ba cũng không có mua được mà... Chẳng lẽ, là ta hoa mắt hay sao? Phàm là người từ lãnh địa khác chạy tới, đều thả chậm bước chân, sau đó vài ba bước lại quay đầu nhìn, mang vẻ mặt đầy kinh ngạc đi vào trong thành. - Hắc hắc! Đều trợn tròn mắt rồi chứ! Định Bắc Hầu luôn ở dưới lầu của thành, nghe mọi người bàn tán, ông thế nào cũng không áp chế được đắc ý trong lòng, cười đến râu quai nón xao động tựa như sóng nước. Mà vào lúc này, mấy lãnh chúa cách Hồng Nguyên Thành gần nhất cũng dẫn đầu chạy tới. Lập tức Định Bắc Hầu đổi sắc, đầy mặt đắc ý đi ra tiếp đón...