Chương 129 Quy hoạch sơn thôn
Bánh xe lộc cộc lăn, con đường tuy rằng gập ghềnh nhưng so với khí trời băng tuyết còn tốt hơn nhiều. Giang Tinh Thần ngồi trong xe, nhìn như nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trong đầu lại không an tĩnh. Xây lại Thanh Sơn Thôn, nuôi ong, khuếch trương lãnh địa, thăng cấp thành trấn nhỏ, đủ thứ chuyện xẹt qua trong đầu, khiến hắn cảm thấy mình không thể thanh nhàn nổi.
- Quên đi, không nghĩ nữa! Cho dù lãnh địa lại được mở rộng cũng vô ích, trong tay ta không có người a! Giang Tinh Thần thầm than một tiếng, đây mới điểm trí mạng của hắn hiện tại, Thanh Sơn Thôn tổng cộng không được trăm người, hơn nữa phần nhiều lại già yếu, không đủ khai phá chín ngàn mẫu đất hoang còn dư lại. Với những người Đế quốc, nghiêm khắc mà nói, muốn móc được lãnh địa từ tay người khác, so với mở rộng lãnh địa e là còn khó khăn hơn. Cũng bởi vì không có người, lần này hắn mới dẫn theo Thiết Kiếm Dong Binh Đoàn, Tử Kinh Dong Binh Đoàn đi cùng. Trước đó từ rất sớm hắn đã muốn vào núi, tìm xem thử có gặp được giống, hoa quả, rau cải, gia vị... mình quen thuộc hay không. Mặt khác, hắn vẫn có chút kỳ quái đối với việc trồng trọt ở thế giới này, các loại lương thực, hạt đậu, hành tỏi, gừng đều có thể trồng, vì sao loại cây lá xanh lại không được, ngay cả loại cây gọi là Phấn Đàm hoa cũng không trồng được. Thóc giống Huyền Nguyên Thiên Tông vì sao lại có hàm chứa nguyên khí thúc đẩy sinh trưởng... Trước đây hắn đã hiểu được, nguyên khí ở thế giới này mới là bất đồng lớn nhất cùng Trái Đất, nhưng có phải tất cả hạt giống đều có liên quan đến nguyên khí hay không, nguyên khí lại là thứ gì, hắn cũng không rõ ràng. Thế giới này ngoại trừ có một số ít người võ lực cao, những thứ khác nhìn qua cũng không khác biệt lớn với Trái Đất, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lại lộ ra không giống nhau ở khắp nơi. Dã thú bình thường lớn đến kinh người, hình thể yêu thú lại rất nhỏ. Thể lực của hắn mặc dù không có gì đối chiếu, nhưng khẳng định so với kiếp trước lớn hơn rất nhiều, dù vậy, dùng cái dùi xuyên đầu gỗ làm bàn chải đánh răng đều phải cố hết sức. Đầu gỗ dùng làm bàn kéo cộng thêm nhiều sợi gân thú, có thể kéo lên mấy chục ngàn cân cá; thợ thủ công có thể kiến tạo nên hội trường có kết cấu cộng hưởng âm thanh, thợ rèn có thể làm ra được loại dụng cụ tinh xảo như kim khâu phẫu thuật, ngay cả ống bế cũng không có; còn có ong mật lớn bằng ngón cái... Càng nghĩ hắn càng cảm thấy mình vẫn chưa chân chính biết về thế giới này! - Trận pháp tiếp theo của ta gọi là Dần Nguyên Khống Trận, có lẽ sau khi trận pháp này phát triển, mới có thể càng hiểu sâu hơn đối với thế giới này... - Ca ca! Mị Nhi ở bên cạnh khẽ lay cánh tay Giang Tinh Thần, hỏi: - Huynh có tâm sự gì sao? Giang Tinh Thần nghiêng đầu, nhìn Mị Nhi cười, nói: - Không có! Ca ca đang suy nghĩ về chuyện xây lại sơn thôn đó! Vừa nhắc tới xây lại sơn thôn, tiểu nha đầu lập tức lộ ra nụ cười: - Ca ca, mới khi nào mới có thể xây xong nhà a? - Ca ca có biết, đợi khi các thợ thủ công đến... Mị Nhi sẽ xây dựng nhà mới chúng ta thành hình dáng ra sao không? - Giống như nhà của “Cậu bé bút chì” vậy!" Mị Nhi lập tức nói. - Ách! Cái này... có chút khó khăn a... Giang Tinh Thần ngây ra một hồi, liền thấy Mị Nhi đang mím môi nén, cặp mắt híp lại, rõ ràng chính là đang cười, lập tức hiểu được nha đầu này đang cố ý trêu chọc mình. - Nha đầu này! Giang Tinh Thần đưa hai ngón tay ra, nhéo nhéo bên má ửng hồng của tiểu nha đầu. - Ghét ghê! Mị Nhi phủi tay Giang Tinh Thần xuống, chun mũi nói với hắn: - Ta cũng không hiểu, ca ca quyết định liền được! - Um... Giang Tinh Thần trầm ngâm một chút, rồi lấy ra bút cùng lụa trắng, vừa cúi đầu vẽ vừa nói nhỏ: - Chúng ta xây nhà cửa dựa vào núi, ngoại trừ phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp ra, còn phải xây một cái phòng tắm lớn, xây một cái bể có thể bơi lội, còn có vòi phun... Ở trong sân trồng hai cây đại thụ, sau đó móc một cái xích đu trên đó... Sau đó sẽ trồng thử mấy cây ăn trái... Vây sườn núi phía sau lại làm hậu viên, ca ca sẽ trồng một sườn núi Phấn Đàm cho ngươi, hai tháng hàng năm, Mị Nhi đều có thể ngắm được... - Ca ca! Mị Nhi cúi đầu nhìn đường cong đơn giản trên miếng lụa trắng, chỉ cảm thấy toàn thân đều bị hạnh phúc nồng đậm bao phủ, ánh mắt không khỏi đã có chút ươn ướt, bắt lấy cánh tay của Giang Tinh Thần. - Thế nào, nha đầu!, Giang Tinh Thần ngẩng đầu, nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu Mị Nhi. - Ca ca làm cho Mị Nhi rất nhiều, nhưng ta lại cái gì cũng không giúp được ca ca! Mị Nhi cắn môi, không nhịn được, ngấn nước trong mắt tràn ra bên ngoài trào. - Ai nói muội không giúp được ca ca! Muội chăm sóc ca ca suốt ba năm đó... Hiện tại thân thể của muội còn chưa lành hẳn, Lão gia tử nói, uốn thuốc một tháng nữa, muội sẽ hoàn toàn khỏe hẳn! Đến lúc đó đúng là ca ca phải giao cho muội nhiệm vụ, muội cũng không thể lười biếng a! Giang Tinh Thần vừa nói, hai tay vừa nâng gương mặt của tiểu nha đầu lên, hai ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Mị Nhi. - Người ta sẽ không lười biếng đâu! Toán Thư Mị Nhi hờn dỗi nói, cuối cùng cũng nín khóc mà cười. - Ca ca, cái vòi phun chính là tắm vòi hoa sen trong nhà cậu bé bút chì - Shin kia sao... Mị Nhi cầm lụa trắng lên, nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu nói: - Trong thôn chúng ta chỉ có một cái giếng nước, cái tắm vòi hoa sen này làm sao làm được a? - Cái này đơn giản, làm một cái két nước trên nóc nhà là được rồi! Giang Tinh Thần đáp. - Ca ca, cái đu dây này là cái gì a? - Cái này sao, đến lúc đó muội sẽ biết! Hai nha đầu Ny Nhi cùng Tâm Nhi chắc chắn sẽ giành với người! - Nhưng một cây đại thụ phải biết bao nhiêu năm mới có thể trưởng thành đó! Giang Tinh Thần lập tức hết lời, người của thế giới này căn bản cũng không biết cách chiết ghép cây sao?! Khẽ lắc đầu một cái, Giang Tinh Thần cũng không đề cập đến vấn đề này, cầm lấy lụa trắng tiếp tục về: - Lương thực thu hoạch được cần phơi nắng, phải xây một cái sân phơi lớn... Hơn nữa trong thôn cần phải xây dựng học đường, không riêng Vân nãi nãi phải dạy chữ cho bọn nhỏ, còn phải toán học cho bọn nó... Trong thôn phải có cửa hàng thực phẩm, đi trấn nhỏ mua quả thực rất tốn công... Còn phải có nhà thuốc... Nghe ca ca miêu tả, kết hợp với nhìn đường về trên miếng lụa trắng, trong đầu Mị Nhi đã mường tượng ra hình ảnh một cái thôn mới trang, khóe miệng không tự chủ được cũng càng ngày càng nở ra. - Mị Nhi, thiết kế như vậy người xem có được không... Giang Tinh Thần ngẩng đầu hỏi một tiếng. - Ach! Nghe ca ca hỏi, hình ảnh trong đầu Mị Nhi nháy mắt vỡ nát, tỉnh hồn lại. Mà lúc này, nàng đột nhiên nghĩ đến lúc khởi công, vẻ mặt lập tức tối sầm lại. - Ca ca! thiết kế như vậy, thôn mới trang có phải cần thời gian rất lâu mới xây xong không? - Không có vấn đề gì, Lễ hội Mỹ Thực lần này ca ca kiếm được không ít tiền đó. Đủ cho chúng ta... - Không phải! Mị Nhi lắc đầu, mím môi chu cái miệng nhỏ nhắn nhi nói: - Ngày 30 tháng sáu chính là sinh nhật ca ca, nếu như thời gian quá dài, sinh nhật ca ca sẽ không được ở thôn mới trang! - Nha đầu này! Trong lòng Giang Tinh Thần ấm áp, đưa tay nắm bả vai Mị Nhi, kéo đầu nàng vào ngực, nhẹ giọng nói: - Không thì thôi, nơi sinh nhật cũng không quan trọng, quan trọng là... để cho Mị Nhi đến ở! - Ừm! Tiểu nha đầu nghe được câu này, ánh mắt lại nhòe nước, vội vàng giơ tay lên lau một cái. - Mị Nhi, nghĩ xong chưa, chuẩn bị quà sinh nhật gì cho ca ca vậy? Giang Tinh Thần cười hì hì hỏi. - Đương nhiên là nghĩ ra rồi! Nhưng hiện tại không thể nói cho người biết được! Mị Nhi né cánh tay của Giang Tinh Thần ra, nghếch cằm lên nói. - Ha ha, muốn cho ca ca kinh ngạc sao! - Đó là dĩ nhiên, đây đều là học theo ca ca đó! Mị Nhị ám chỉ đương nhiên chính là là Biểu diễn ca vũ tân xuân. Cảnh tượng biển hoa hồng nhạt, bầu trời phấn sắc, ca khúc “Xuân về hoa nở” cùng với người xem toàn trường chúc phúc, mỗi lần nhớ lại nàng đều cảm thấy như trong mộng, hạnh phúc không nói nên lời. - Nói cho ca ca đi. Nếu không nói rõ chuyện này, sẽ rất khó chịu đó! Giang Tinh Thần cười hì hì yêu cầu. - Không nói, nhất định phải chờ đến ngày sinh nhật! Mị Nhi kiên quyết lắc đầu. - Vậy tiết lộ một chút cũng được! Giang Tinh Thần vẫn chưa từ bỏ ý định. - Một chút cũng không được, đầu óc hiện ca ca tại quá thông minh, nói một chút người sẽ biết! Mị Nhi căn bản không bị lay động. - Tiểu nha đầu, ngươi không nói mà tưởng rằng giấu giếm được ta sao? Chúng ta mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, người làm cái gì ta lại không biết sao? Giang Tinh Thần bĩu môi, đắc ý nói. - Hì hì! Không phải ca ca muốn cùng đám người Nhị ca, Triệu đại ca vào núi sao... - Ách! Giang Tinh Thần trợn tròn mắt, lập tức không nói nên lời. - Cho dù ca ca không đi, ta cũng có thể tạm thời dời đến nhà Vân nãi nãi, đổi cho Thạch Oa Tử thúc đến ở nhà chúng ta! Mị Nhi lại bồi tiếp một câu. - Được rồi! Tiểu nha đầu, coi như người lợi hại! Giang Tinh Thần lần nữa bại lui. Mị Nhi đảo đảo con mắt, khóe miệng đột nhiên lộ ra nụ cười cười xấu xa: - Ca ca, thật ra cũng không phải không thể tiết lộ cho người, nhưng mà... Ánh mắt Giang Tinh Thần sáng lên, lập tức hỏi: - Nhưng mà cái gì? - Ta nguốn nghe đại ca hát! - Ai nha... Giang Tinh Thần trán nổi gân xanh, xém nữa chổng vó, không nhịn được rộng lớn: - Tiểu nha đầu, người đừng có mơ, đánh chết ta cũng không hát... Phía sau buồng xe, Triệu Đan Thanh đang chơi cờ cùng Lão gia tử ngẩng đầu lên, liếc nhìn ra phía ngoài, kinh ngạc nói: - Huynh đệ làm sao vậy, không hát cái gì? - Ngươi quản hắn hát hay không hát cái khỉ gió gì, lại có nguy hiểm kia! Lão gia tử phất tay áo, thúc giục: - Mau đi, tới phiên người đó, chơi cờ mà không biết giữ tướng, để xem nước cờ này người còn đỡ thế nào? - Lão gia tử, không phải vừa rồi người nghĩ còn lâu hơn ta sao, ta nghĩ lâu một chút thì lại không được sao... Oái! Ngựa của ta đâu? Triệu Đan Thanh lớn tiếng hỏi. - Quân cờ của ngươi, ngươi lại hỏi ta, ta nào biết được! Lão gia tử lập tức trợn mắt. - Vừa rồi vẫn còn ở chỗ này mà! Lão gia tử, có phải người thừa dịp ta quay đầu, trộm ngựa của ta... Khóe mắt Triệu Đan Thanh giật giật, Lão gia tử này cũng quá hạ lưu đi, chuyện trộm cờ mà cũng làm ra được. - Nói hươu nói vượn, lão tổ tông ta có thân phận gì mà lại làm ra loại chuyện đó? Lão gia tử cũng rống to, dân xanh trên trán nổi lên, mặt xạm lại tỏ ra tức giận. Triệu Đan Thanh bị khí thế Lão gia tử áp đảo, lập tức rụt cổ lại: - Có lẽ là bị rớt rồi cũng nên! Nhưng quả thật nơi này ta có một con mã... Hả! Đó là cái gì? Xe ngựa lắc lư một cái, phía dưới quần Lão gia tử ngồi lập tức lăn ra khỏi một quân cờ, chính là quân mã. - Má nó! Lão gia tử, cờ đạo của người để đầu, ta muốn đem chuyên nguyên trộm cờ...ưm ưm... - Tiểu tử, im miệng, có tin ta giết người diệt khẩu hay không... Cái gì, không tin sao! Vậy có tin ta nói Giang Tinh Thần không cho người ăn hay không... Còn không tin sao! Được rồi, lão tổ tông ta nhận sai được chưa... Một đường đùa giỡn, hai ngày sau, đoàn xe Giang Tinh Thần đã quay trở về Thanh Sơn Thôn. Theo sau bọn họ, thợ thủ công Mạt Hồng Tiêm tìm giúp cũng đang lục tục chạy đến.