← Quay lại trang sách

Chương 127 Kết thúc hoàn mỹ

Ảch! Đây là chuyện gì xảy ra? Lão gia tử nghe được tiếng cười, liền có chút kinh ngạc. Vừa rồi lão đang truy hỏi Giang Tinh Thần, nên cũng không chú ý hai người trên đài nói cái gì.

Trên mặt Giang Tinh Thần cũng mang ý cười, khẽ gật gật đầu. Sở dĩ hắn đưa ra hình thức tấu hài, đơn giản chính là để cho mọi người cảm thấy thoải mái, vừa uống nước pha mật ong, vừa nghe tấu hài. Sâu xa hơn mà nói, chính là hắn muốn diễn thử loại hình này một chút, xem thử hiệu quả như thế nào, chuẩn bị cho việc xây dựng quán trà sau này. Tuy rằng bây giờ còn chưa có lá trà, nhưng lại có thể dùng nước mật ong cùng ăn vặt thay thế. Đối với tấu hài, lúc đầu Giang Tinh Thần cũng khá thấp thỏm, đây chính là một loại hình nghệ thuật đưa ngữ ngôn đến đỉnh cao, trên địa cầu, người nước ngoài đều rất khó hiểu sự đa nghĩa của tiếng Hán, huống chi là Dị giới. Vốn hắn muốn tìm một đoạn tấu hài về tên các món ăn, như vậy sẽ phù hợp với ngữ cảnh của Lễ hội Mỹ Thực, nhưng nghĩ lại, hơn 200 món ăn đều phải thay thế bằng những món ăn Dị giới biết rõ, còn phải chỉnh sửa cầu từ nói cho suông và hài hước... Chưa nói độ khó quá lớn, mà chỉ riêng diễn viên sợ là cũng không nói tốt. Học tấu hài không phải là chuyện một sớm một chiều, muốn biểu diễn tốt cần phải học rất nhiều thứ, phải luyện tập tích lũy trong thời gian dài, so với ca múa cũng không dễ hơn chút nào. Bởi vậy, hắn bỏ công sức rất lớn cải biến một đoạn trong vở kịch “Cuộc sống của tôi”, ngoại trừ cốt truyện gây cười và trang phục, nhưng cái khác hẳn đều dùng những thứ Dị giới quen thuộc thay thế. Chọn lựa diễn viên tấu hài còn phiền toái hơn, để cho một võ giả lên khán đài tạo tiếng cười cho mọi người, còn không bằng giết bọn họ! Mà khí tức không đủ cũng không cách nào truyền thanh âm ra toàn trường... Mất công sức chín trâu hai hổ, hắn mới lựa chọn ra được hai tên có vẻ lanh lợi là thủ hạ Tôn Tam Cường, trải qua hơn mười ngày khổ luyện, mới có được trang diễn xuất hôm nay. - Có thể nói, chuẩn bị một đoạn tấu hài này, so với việc hắn luyện tập kéo mi, chuẩn bị nước cốt hầm, dạy cho đầu bếp bí phương, chỉ đạo học viên Học Viện Đế Quốc gây đàn tranh còn mệt hơn. Khiến hắn cảm thấy an ủi chính là, biểu hiện của hai người trên đài rất tốt, lúc mới bắt đầu còn hơi cứng nhắc, nhưng dần dần, càng diễn càng tự nhiên. Tuy rằng cần còn một chút trúc trắc, nhưng động tác vẻ mặt lại rất trơn tru, phối hợp với trang phục chung quy cũng không tồi. Tràng cảnh tiếp theo, chính là toàn trường không ngừng vang lên tiếng cười. - Hai người này chính là diễn viên tấu hài trời sinh a! Đặc biệt là tên mập kia, vừa nhìn đã cảm thấy muốn cười... Giang Tinh Thần không khỏi cảm thán, hiện tại hắn đã không còn thấp thỏm nữa, tâm tình mọi người đã bị lôi kéo, như vậy cũng nói rõ trong lòng bọn họ đã tiếp nhận hình thức nghệ thuật này. Trên đài, tên mập đang bắt chẹt đối phương, méo miệng híp mắt suy nghĩ: - Có một tin tức tốt cùng một tin tức xấu, người muốn nghe cái nào trước? - Tin tức xấu đi! - Chúng ta lạc đường, ta không nhận ra nơi này, hơn nữa, sau này chúng ta chỉ có thể dựa vào ăn phân bò rừng sông qua ngày! - Vậy còn tin tức tốt? - Phân bò có rất nhiều... - Ha ha ha ha...! Toàn trường đều cười rũ rượi, chẳng những khán giả dưới đài, mà Lão gia tử cùng nhóm giám khảo trên đài cũng đều không nhịn được, chưa kịp nuốt nước mật ong xuống đã phì ra ngoài. Tiết mục ngắn này Giang Tinh Thần đã nghe qua nhiều lần, nên dĩ nhiên cũng có điểm miễn dịch đối với việc bị chọc cười, nhưng người nghe lần đầu, nếu như không phải là người vô cùng khắt khe đối với việc bị người khác chọc cười, thì sẽ rất khó để kháng cự. Uống nước mật ong, nghe tấu hài, khiến cho tâm trạng của mọi người ta vô cùng thư thái, quả là một lần hưởng thụ khó có được. Thậm chí khán giả cũng đã quên mất đây chính là hình thức biểu diễn mới, quên thời gian trôi qua, mải mê theo dõi diễn viên biểu diễn, cười hết tràng này đến tràng khác... Sau khi đoạn tấu hài cuối cùng kết thúc, hai diễn viên cúi đầu, đi xuống đài, mọi người vẫn chưa hết dư vị đều vỗ tay nhiệt liệt, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Đối với loại hình thức biểu diễn hoàn toàn mới này, mọi người đều đã công nhận nó. Hai gã diễn viên lúc này đầy cõi lòng đầy kích động, mái đầu, bọn họ bị Giang Tinh Thần chọn trúng vẫn còn cảm | thấy lo lắng, nhưng hiện tại, bọn họ cảm kích Giang Tinh Thần đến tột đỉnh. Tè nay về sau, bọn họ sẽ thoát khỏi thân phận côn đồ. Mà ở chỗ các giám khảo ngồi, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Giang Tinh Thần, không cần nghĩ cũng biết, hình thức biểu diễn mới này, nhất định là do tiểu tử này làm ra. Lúc này, bọn họ đều có chút hết nói nổi, căn bản không nghĩ ra từ nào thích hợp để hình dung tiểu tử này.. Đặc biệt là Phùng Tuyển Chương, với cương vị là viện trưởng Học Viện Đế Quốc, đối với hình thức biểu diễn mới lại càng cảm thấy hứng thú hơn, hình thức giải trí của Đế quốc, quả thực rất đơn điệu. - “Phải nhắc nhở Lão gia tử một chút, nhất định phải bảo vệ thật chặt Giang Tinh Thần!” Nguyên soái trong lòng thầm nghĩ. Trong Lễ hội Mỹ Thực này, Giang Tinh Thần biểu hiện rất xuất chúng, đầu | tiên là máy gieo hạt, tiếp theo chính là đồ ăn ngon, hiện tại lại là hình thức biểu diễn mới, cộng thêm đủ loại biểu hiện trước đó, nhiều thành tựu tích lũy trên người một người như vậy, không khiến người ta đố kỵ đỏ mắt mới là lạ! Nguyên soái quay đầu nhìn thoáng qua Viên Hi Huyền, thấy hắn đang khẽ chau mày, tỏ ra rất ngưng trọng, không biết đang suy tư điều gì. Viên Hạo thì nhìn chằm chằm Giang Tinh Thần, trên mặt viết rõ hai chữ “đố kỵ”. Ánh mắt những lãnh chúa khác nhìn về phía Giang Tinh Thần, tựa như sói nhìn mồi: - "Tiểu tử này nếu như thuộc lãnh địa ta quản hạt thì tốt rồi... nhất định ta sẽ khiến hắn phát huy tốt tài năng... Ách, cái lão râu quai nón chết tiệt, cút mau...” Chẳng biết lúc nào, Định Bắc Hầu với nụ cười giương giương đắc ý đã đứng trước người Giang Tinh Thần, chạn mất tầm mắt của bọn họ, khiến mọi người không khỏi bốc hỏa, chỉ hận không thể đạp lên cái khuôn mặt đang tươi cười kia mấy phát. Đợi cho các lãnh chúa từ trong ảo tưởng tỉnh lại, Định Bắc Hầu thế mới cười ha ha, xoay người đi tới trung tâm hán đài. - Lễ hội Mỹ Thực lần thứ nhất đã chính thức bắt đầu, ngoại trừ món canh cải vừa rồi ra, Phú Vinh Trai cùng Thúy Viên Lâu còn đưa ra ba món chính: chân giò hầm, cá sóc và đuôi lưỡi bò... Định Bắc Hầu hơi dừng lại, dưới đài liền vang lên tiếng nghị luận ầm ĩ: - Lại còn có món chính? - Điều này có gì lạ, đây chính là Phố Mỹ Thực, có các loại biểu diễn, đầu bếp thi thố, đủ loại thưởng thức sau đó! - Vậy thì mau đi thôi, nếu chậm tuyệt đối không mua được chỗ ngồi đâu! - Đừng có gấp, Định Bắc Hầu còn chưa nói hết đó... Lúc này Định Bắc Hầu giơ tay ra hiệu phía dưới im lặng, nói tiếp: - Chúng ta đã an bài ổn thỏa, không riêng hai hiệu ăn lớn có thể thưởng thứcđược món canh cải, mà đến những hiệu ăn khác của Hồng Nguyễn Thành đều có thể ăn được... Mặt khác, Phổ Mỹ Thực cũng sẽ tiếp tục mở ra! Sau khi Định Bắc Hầu nói xong, trực tiếp tuyên bố biểu diên kết thúc, mọi người mới dồn dập rời sân. Những người lúc trước mua được chỗ ngồi, đều đã được ăn no nên không vội, ngay cả món canh cải thiện hạ tuyệt phẩm cũng đã được thưởng thức, nên những người này cũng không cấp thiết phải chen đến hai hiệu ăn lớn. Nhưng những người đang đứng lại không chờ được, vội vàng phóng tới các hiệu ăn lớn. Định Bắc Hầu thì mời các giám khảo cùng tới Phú Vinh Trai, nơi đó chẳng những đã chuẩn bị săn đồ ăn ngon, mà còn có loại rượu hảo hạng. Tất cả mọi người, cao hứng nhất không ai qua được Hoàng Thạch và Thanh Vân, bọn họ đều biết Định Bắc Hầu nói là loại rượu gì Lúc này, Giang Tinh Thần đã cùng đám người Mị Nhi, Triệu Đan Thanh, Mạt Hồng Tiểm đi trước một bước tới Phú Vinh Trai. Nơi đó hắn vẫn còn nước cốt hầm dự trữ, nếu không căn bản không thể cung cấp đủ cho hiệu ăn toàn thành. Bí phương khác có thể đưa ra, nhưng riêng thứ này thì tuyệt đối không được. Từ sáng sớm đến tối, hiệu ăn toàn thành đều bận rộn lật trời, món canh cải kia quả thật cung không đủ cầu. Đặc biệt là sau khi nghe giám khảo đánh giá, mọi người càng không muốn bỏ lỡ món ăn được xưng là thiên hạ tuyệt phẩm mỹ vị này, giá cao tới 30 hoàng tinh tệ một chén nhỏ cũng không đủ bán. Các quan chức cấp cao của Đế quốc cùng các đại lĩnh chủ sau khi được thưởng thức qua loại rượu cất, càng thêm tỏ ra thân mật với Định Bắc Hầu. Mọi người đều là võ giả, có ai lại không thích rượu, nhất là loại rượu mạnh như vậy chứ? Viên Hi Huyền thấy được tình hình như vậy, càng thêm buồn bực. Trong lòng buồn bực, hơn nữa lại uống rượu mạnh vào, hậu quả dĩ nhiên chính là say mèm, ói ra khắp nơi, vô cùng mất mặt... Lễ hội Mỹ Thực hoàn mỹ kết thúc trong tiếng tán dương của tất cả mọi người. Bất kể là ca múa, món ăn ngon, đầu bếp thi thố tài nghệ, lại còn tấu hài, tuyệt kỹ Giang Tinh Thần kéo mì, đều khiến cho người ta hô to đã ghiền. Điều này cũng dẫn tới gần tám phần mười số người tham dự, sau khi Lễ hội Mỹ Thực kết thúc cũng không rời đi, mà tiếp tục dừng lại thêm hai ngày ở Hồng Nguyễn Thành. Dưới sự yêu cầu mãnh liệt cũng những người này, Phổ Mỹ Thực cũng mở ra tiếp hai ngày nữa, mới coi như kết thúc. Các hiệu ăn lớn trong thành đều cười điên, hoàng tinh tế ào ào chảy vào trong túi bọn họ như nước chảy, bọn họ không cười mới lạ. Mọi người lại liên hệ đến Mạt Hồng Tiêm, cảm thấy vô cùng bội phục, liên kết nhiều người lại để thu càng nhiều tiền hơn, tầm nhìn của bọn họ còn kém xa người ta đó. Những này người cũng không biết rằng, người chân chính đứng sau chuyện này, lại là Giang Tinh Thần. Phụ bếp trong hiệu ăn cùng mừng như điên, lần Lễ hội Mỹ Thực này nhu cầu về số lượng đầu bếp quá lớn, đầu bếp Toán Thu các hiệu ăn lớn căn bản là không đủ, nên bọn họ mới có cơ hội ra mặt. Nếu không, bọn họ muốn xuất sư, còn không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa. Những ngành nghề khác trong thành cũng hết sức cao hứng, ảnh hưởng của Lễ hội Mỹ Thực không chỉ đơn giản là ăn uống, chưa nói nghỉ lại, ngay cả các cửa hàng ngỏ bán trang sức, thậm chí cửa hàng được cũng rất phát đạt. Muốn nói cao hứng nhất trong thành, không ai qua được tầng lớp bình dân thấp nhất, bọn họ căn bản không cần lo lăng không tìm được việc làm, hơn nữa cho giá tiên đều không thấp. Số tiền mấy ngày nay bọn họ kiếm được, phải nhiều bằng ba tháng bình thường cộng lại. Ba ngày sau, nhóm người ở xa mới lần lượt rời đi, bầu không khí Hồng Nguyễn Thành lúc này mới lắng xuống. Nhưng cho dù là vậy, cũng náo nhiệt hơn so với thường ngày rất nhiều. Người đi tới Hồng Nguyễn Thành thưởng thức mỹ vị, phải nhiều gấp mấy lần so với trước khi có Lễ hội Mỹ Thực mở ra. Lúc đám người Nguyên soái, đại thần tài chính rời đi, tất cả đều tán thưởng đối với Định Bắc Hầu không ngớt, tâm | trạng bọn họ lúc này so sánh với trước khi đến đây, quả thật chính là khác biệt một trời một vực. Viên Hi Huyền cùng Việt Hóa uyền cùng Viên Hạo thì hoàn toàn ngược lại với bọn họ, vốn muốn đem Định Bắc Hầu làm chuyện cười, nào biết lại là kết cục như vậy. Các đại lĩnh chủ thì không ngừng cười khổ, Định Bắc Hầu cuối cùng cũng không đáp lại yêu cầu của bọn họ, "Loại máy gieo hạt này nhất định phải báo lên Đại Đế, sau đó mới có thể mở rộng ra ngoài! Một câu nói đã chặn tất cả những lời bọn họ muốn nói. Dù sao việc cày bừa vụ xuân đã kết thúc, không phải ta không để ý đại cục, mà ta cần phải xác nhận công lao, các người ai cũng không thể phản đối. Nhưng, Định Bắc Hầu cũng không muốn đắc tội chết người, mặt người ta thì cũng đã đánh lên, làm khó thì cũng đã làm khó, máy gieo hạt cũng chưa cho người ta, cuối cùng nếu còn làm tuyệt tình quá thì cũng có phần quá đáng. Bởi vậy, Định Bắc Hầu vung tay lên, tặng cho mỗi người hai cần rượu cất trở về. Hắn thì hào phóng, nhưng Lão gia tử và tiểu miêu nữ lại tức giận thiếu chút nữa chửi má nó. Số rượu dự trữ trong tay Giang Tinh Thần lập tức đã bị đào rồng, mấy ngày tới chẳng phải là bọn họ sẽ không được uống rượu sao... Mà cùng lúc đó, theo mọi người rời đi, danh tiếng của Lễ hội Mỹ Thực lần thứ nhất cũng được truyền bá rầm rộ trên khắp Đế quốc!