Chương 134 Sinh nhật
La Vũ vào thôn rồi Chiều rộng cả màn vải là hai mươi thước, rũ xuống chiều dài cũng hơn mười thước, tinh hà treo giữa trời xanh vô cùng tráng lệ.
Khi bức họa này hoàn toàn mở ra, tất cả mọi người, ngay cả Lão gia tử đều tán thưởng. Tuy rằng lúc biểu diễn ca vũ tân xuân, bọn họ thấy qua bức tranh Giang Tinh Thần càng lớn hơn, nhưng đó là trên sân khấu, bây giờ so với tinh hà treo giữa vách núi, đánh vào thị giác tuyệt đối không thể thể hiện bằng lời nói thường ngày. - Ca ca, đây là lễ vật của Mị Nhi, thích không? Mị Nhi có chút đắc ý, cười hỏi Giang Tinh Thần. - Ừ, ca ca rất thích, thích vô cùng! Giang Tinh Thần dùng sức gật đầu. Hắn thật không nghĩ tới, Mị Nhị lại làm ra một bức tranh như vậy, bức tranh hơn hai trăm thước vuông, lượng công việc tuyệt đối không nhỏ. Mị Nhi không giống với mình có trận pháp kề thân, cùng hai tay linh hoạt đến cực điểm, màn bức tranh này không biết hao tốn bao nhiêu công phu. Hắn không khỏi nghĩ đến ngón tay Mị Nhi, vừa rồi bị tiểu nha đầu ngắt lời nên đã quên đi, nhưng hiện tại... Giang Tinh Thần nắm tay Mị Nhi, chỉ thấy hai ngón tay trái đều bao vải bông. Nhẹ nhàng mở vải bông ra, đầu ngón tay trắng nõn đều có điểm đỏ ửng, dĩ nhiên đều là bị kim đâm. - Đây là vì làm mấy chữ kia nên bị đâm? Thanh âm Giang Tinh Thần trầm thấp. - Tinh hà là về nhưng mấy chữ kia lại không thể vẽ... không sao, không đau! Mị Nhi rút tay trở về. - Tốn bao nhiêu thời gian? Giang Tinh Thần lại kéo tay Mị Nhi về, cẩn thận bọc lại vải bông cho nàng. - Một tháng! Mị Nhi nhỏ giọng nói, sau đó lập tức cười: - Ca ca! Sau này bức tranh sẽ treo ở nơi này, tất cả mọi người đi vào lãnh địa của chúng ta, lập tức biết lãnh địa của chúng ta gọi là Tinh Thần Lĩnh! - Nha đầu này! Giang Tinh Thần lần nữa cảm giác lỗ mũi ế ẩm, hắn tận lực không chế tâm tình của mình, nhưng thế nào cũng không khống chế nổi. - Cảm ơn, lễ vật này ca ca thật thích vô cùng, xem như sau này già đi, ca ca cũng sẽ giữ gìn nó! Giang Tinh Thần nâng gương mặt Mị Nhi, hôn nhẹ nhàng lên trán nàng, sau đó dùng lực ôm đầu tiểu nha đầu vào trong ngực. - Ôi, thật là nhiều người mà! Vành tại tiểu nha đầu đều đó, nhưng trong lòng lại ấm áp cùng cao hứng không nói nên lời... Tiểu miêu nữ nhìn hai người, hai mắt sáng lên, lẩm bẩm nói: - Ta cũng muốn có ca ca tốt như vậy, thật có cảm giác hâm mộ! Tâm Nhi nhìn trên gương mặt nhỏ của Mị Nhị mang theo nụ cười hạnh phúc, thầm than, Đô Như Sơn tuy rằng yêu thương nàng, nhưng lại giống như từ phụ chứ không phải là huynh muội. Ngay cả Lão gia tử, đám người Triệu Đan Thanh đều có cảm xúc với thân tình nồng đậm giữa hai huynh muội này. Nhất thời, khắp nơi yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua sơn cốc, kéo theo màn vải trên vách núi, phát ra tiếng “phần phật”, nhìn giống như tinh hà chuyển động. - Giang Tước gia! Ny Nhi phá vỡ yên tĩnh, chạy tới bên cạnh Giang Tinh Thần, đáng yêu hỏi: - Có mang đồ ăn ngon về cho Ny Nhi không? - A! Mị Nhi vội vàng từ trong lòng Giang Tinh Thần vùng vậy rời khỏi, mặt nhỏ đỏ bừng cúi đầu. Giang Tinh Thần cười ha hả, vỗ vỗ Mị Nhi, sau đó ngồi xuống, bế Ny Nhi lên, nhéo nhéo mũi nhỏ của nàng, nói: - Đương nhiên là có, ngày mai làm cho con! - Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật mười bảy tuổi của Tước gia, Ny Nhi muốn chúc Tước gia sinh nhật vui vẻ! - Vậy thì cảm ơn Ny Nhi! Giang Tinh Thần cười ha ha, ôm tiểu cô nương đi về.. Ở trong núi không cảm thấy mệt mỏi nhưng khi về đến nhà, Giang Tinh Thần lại cảm thấy toàn thân đau nhức. Đặc biệt hơn một tháng không được tắm, nước suối quá lạnh, Lão gia tử căn bản không cho hắn tắm, trên người bây giờ đều thối, nhớ lại vừa rồi ôm Mị Nhi, ôm Ny Nhi, hắn đều có chút ngượng ngùng. Tắm nước nóng, Giang Tinh Thần nằm trên giường mềm mại, vừa có cảm giác lập tức ngủ thẳng đến trời tối. Buổi tối, các thôn dân làm xong việc nhà nông trở về, biết Tước gia quay trở về, tự nhiên trở nên náo nhiệt. Tiếp theo, Đỗ Như Sơn cũng đã trở về, đại khái cùng hắn hồi báo một chút chuyện, chủ yếu là hoa nào có tiền. Sau khi nói xong những chuyện này, Giang Tinh Thần mới gọi tiểu miêu nữ tới, hỏi thăm về chuyện ong mật. Vừa nhắc tới ong mật, tiểu miêu nữ lập tức hưng phấn không thôi: - Tinh Thần ca ca, trong ngày các huynh đi, ong mật an cư ở nơi này. Trong thời gian mấy ngày, thùng nuôi ong liền nhiều thêm một tổ ong, rất nhiều luôn! - Thành công! Giang Tinh Thần nở nụ cười, vẫn luôn tìm tổ ong thật sự phiền toái, nào có dễ dàng như vậy. Còn lại là suy nghĩ về vấn đề lấy mật ong. - Tiểu Hương à, ong mật này so với những con khác có gì khác nhau không... Huynh là muốn nói muội có cảm giác bọn chúng ôn nhuận hơn so với những ong mật khác không! Giang Tinh Thần hỏi. - Không có đâu! Tiểu miêu nữ lắc đầu, nói: - Cảm giác không khác mấy, không chọc bọn chúng sẽ không chích người! - Vậy nếu như chọc bọn chúng thì sao? - Chưa từng thử qua mà! Tiểu miêu nữ gãi đầu, nói: - Ngày mai để cho Triệu Đan Thanh đại ca thử một chút thì biết! - Ai u ta ngất... Chân Giang Tinh Thần không khỏi run lên: - Nha đầu này sao càng ngày càng độc thế, chiêu độc như vậy mà cũng nghĩ ra! - Nếu huynh ấy không đi, Tinh Thần ca ca sẽ không cho huynh ấy ăn ngon! Tiểu miêu nữ cười híp mắt bổ sung thêm. - Nha đầu chết tiệt kia, huynh không để yên cho muội... Ngoài cửa vang lên tiếng gào thét thảm thiết của Triệu Đan Thanh... Tiểu miêu nữ bỏ chạy, Triệu Đan Thanh đuổi theo, để lại Giang Tinh Thần lắc đầu cười khổ, hắn vừa rồi xem như đã hiểu, ong mật đi vào thùng nuôi ong cũng không có gì thay đổi, tiểu miêu nữ đã sớm biết, nàng chắc là cố ý trêu chọc Triệu Đan Thanh đây mà. Nhớ lại Triệu Đan Thanh vừa rồi hổn hển chỉ vào lỗ mũi mình, nói nếu để hắn đi đụng ong mật sẽ tuyệt giao với mình, Giang Tinh Thần hết nói nổi. Nói như vậy tiểu miêu nữ cũng không giải quyết được, chẳng lẽ lại sử dụng biện pháp trước kia, điệu hổ ly sơn...” Suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ có phương pháp này, tuy rằng Giang Tinh Thần không hài lòng lắm nhưng nghĩ đến vì để tổ ong tốt hơn, lập tức trở lại bình thường, ít nhất chế tạo thùng nuôi ong đều là gỗ tốt, tay nghề cũng tốt, tốc độ cũng nhanh... Ngày thứ hai, Giang Tinh Thần rời giường, sau khi rửa mặt lập tức tới phòng bếp sửa sang lại Hạt Vì Linh Dương kia. Tuy rằng đã chết thời gian dài như vậy nhưng dưới khống chế của Minh Tri Trận, nguyên khí yêu thú tiêu tan không nhiều. Trên đường trở về, Lão gia tử lập tức hô to ngạc nhiên nói là Giang Tinh Thần may mắn ngút trời. Cả linh dương ước chừng hơn bốn mươi cân thịt, nhưng ba đoàn lính đánh thuê đều ở đây, lại là sinh nhật của mình, nhiều người ăn cơm, những cái này tuyệt đối sẽ không còn dư lại. Nhưng nghĩ đến đám người Mạt Hồng Tiêm, Uyển Nhu, Tôn Tam Cường, Định Bắc Hầu, Giang Tinh Thần vẫn là nên giữ lại một chút nấm đầu khi cùng thịt yêu thú, chuẩn bị | trở về đưa đến Hồng Nguyễn Thành. Nhưng mà, ý nghĩ của hắn rơi vào khoảng không, ngay khi hắn định động đao, lưu lại cho các bằng hữu một ít thịt yêu thú, Hàn Tiểu Ngũ báo rằng Định Bắc Hầu, Mạt Hồng Tiêm, Tạ Uyển Nhu, Tôn Tam Cường dắt tay nhau đến.. Giang Tinh Thần hơi kinh ngạc, lập tức nở nụ cười, hắn thật không nghĩ tới đám bằng hữu này lại chạy tới đây chúc mừng sinh nhật hắn, lại càng không ngờ Định Bắc Hầu sẽ đích thân tới trước. Đặc biệt Định Bắc Hầu làm một đại lĩnh chủ, tự mình tới trước, ảnh hưởng quá lớn, đoán chừng không ít lãnh chúa trấn nhỏ cùng thôn xóm đều sẽ chạy đến. Giang Tinh Thần đi ra ngoài tiếp đón, câu nói đầu tiên Mạt Hồng Tiêm chào đón hắn là một câu đả kích: - Tiểu đệ đệ, nghe nói lần này vận số tốt nha, nấm đầu khi kỳ trận, yêu thú cấp bảy! Ha ha... Giang Tinh Thần trợn tròn mắt, không nói nên lời: - Hồng Tiểm tỷ, các người thật đúng là đến chúc mừng sinh nhật đệ sao... Sau khi thấy qua Định Bắc Hầu, Giang Tinh Thần lập tức bận rộn hơn, quả nhiên như hắn đoán, lãnh chúa xung quanh dồn dập tới, đều là mượn cớ đến chúc mừng sinh nhật hắn, sau đó vẫn cùng nói chuyện với Định Bắc Hầu, ném hắn sang một bên. Mãi cho tới gần buổi trưa, lãnh chúa tới chơi từ từ giảm bớt, Giang Tinh Thần mới có thể thoát thân! Nhưng ngay khi hắn muốn đi phòng bếp, lại có người đến báo Đường Sơ Tuyết lại đến. Giang Tinh Thần không khỏi thất kinh, đệ nhất quận đoàn trưởng làm sao có thể rời khỏi lãnh địa của mình, phải biết Lễ hội Mỹ Thực nàng cũng không lộ diện. Không kịp nghĩ nhiều, Giang Tinh Thần lần nữa ra ngoài tiếp đón. Việc làm hắn không nghĩ tới chính là câu nói đầu tiên khi gặp mặt của Đường Sơ Tuyết lại giống với Mạt Hồng Tiểm: - Lễ hội Mỹ Thực ta không có cơ hội tới, nấm đầu khỉ cùng yêu thú cấp bảy lần này, nói cái gì cũng không thể bỏ qua! - Thôi đi, các ngươi đây là cấu kết cùng nhau đúng không! Giang Tinh Thần ngốc lăng nửa ngày, quay đầu nhìn về phía Lão gia tử, chỉ là trở mình một cái, Đường Sơ Tuyết lại lập tức chạy đến, tuyệt đối là thông tin từ Lão gia hỏa này. Nhưng không nghĩ tới là Lão gia tử đưa ra vẻ mặt vô tội, điều này làm cho Giang Tinh Thần vô cùng nghi hoặc. Căn cứ vào hiểu biết của hắn với Lão gia tử, nếu quả thật Lão gia tử làm, lúc này đối phương sẽ lộ ra biểu tình đắc ý chọc giận hắn. Chào hỏi với Đường Sơ Tuyết xong, Giang Tinh Thần mang theo nghi hoặc lần nữa đi vào phòng bếp, bắt đầu làm việc... Thu thập xong hết thảy, Giang Tinh Thần dùng dã trĩ, chân giò hun khói, thịt nạc, treo một nồi lớn canh suông dùng để làm nấm đầu khỉ. Trấn phẩm như vậy hắn cũng không biết làm thế nào, nhưng dùng làm canh nhất định không thành vấn đề. Nhưng người khác trong thôn cũng đã sớm hoàn thành việc nhà nông, chạy về, hôm này là sinh nhật Tước gia, hơn nữa lại nhiều người như vậy, rất nhiều việc cần phải làm. Việc nấu ăn Giang Tinh Thần có thể tự mình lo cho hai ba bàn, những thứ khác các thôn dân tự mình xử lí. Nhiều ngày như vậy, bọn họ cũng đều biết phương pháp nấu ăn trước kia không tốt, đều đi theo Mị Nhi nâng cao bản lĩnh. Cả một buổi chiều, tiếng người Thanh Sơn Thôn ồn ào, thẳng đến khi sắc trời tối dần, mặt trời chiều ngã về tây, trong ngoài cả phủ lãnh chúa đã dọn gần ba mươi bàn. Thức ăn trên bàn không phải quá nổi danh, nhưng cũng tương đối phong phú, cá, thịt đều là chứa trong chén lớn, nhìn chỉ có thèm. Người toàn thôn đều đang ngồi, ngay cả những thợ thủ công đều mở lửa, sinh nhật Tước gia làm sao có thể thiếu bọn họ.. Giang Tinh Thần ngồi đầu chủ trì bàn tiệc, tâm tình kích động, không nghĩ tới lần sinh nhật khí phái nhất của bản thân lại ở Dị giới này, điều này làm hắn có cảm giác như mộng ảo. Tiệc rượu bắt đầu, sau khi các thôn dân dồn dập đưa ra lời chúc phúc, lập tức đều lui ra ngoài. Trên bàn rượu, Định Bắc Hầu, Đường Sơ Tuyết bưng ly rượu lên, bàn về chức vị, bọn họ cao nhất, đương nhiên từ bọn họ bắt đầu mời rượu trước. Nhưng mà hai người còn chưa mở miệng, Hàn Tiểu Ngũ vội vã chạy vào, lớn tiếng nói: - Tước gia, La Vũ vào thôn rồi! Chỉ một câu nói này, trên bàn rượu vừa rồi còn yên lặng lập tức trở nên long trời lở đất, thấy Định Bắc Hầu cùng Đường Sơ Tuyết trợn mắt há mồm!