← Quay lại trang sách

Chương 135 Đảo ngược vấn đề lớn

Một câu của Hàn Tiểu Ngũ, trên bàn loạn thành một mảnh, Lão gia tử, Triệu Đan Thanh, tiểu miêu nữ, dính dáng đến thụ tinh này của Giang Tinh Thần, từng người một cầm đũa chạy như bay đến thịt yêu thú cùng nấm đầu khí, giống như mấy đời chưa được ăn cơm. Đường Sơ Tuyết, Định Bắc Hầu, Mạt Hồng Tiêm, Uyển Như, Tôn Tam Cường đều nhìn đến trợn mắt há mồm, hoàn | toàn không biết chuyện gì xảy ra.

- Mị Nhi mau ăn đi, một lát vua ăn khỏe đến, chúng ta ai cũng không tranh giành được với hắn! Giang Tinh Thần một bên ra sức lấp đầy miệng, một bên không quên chiếu cố tiểu nha đầu. Phản ứng đầu tiên chính là Tôn Tam Cường, tiểu tử này trong ủ rũ nhất nhưng hắn cũng chưa từng để mình chịu thua thiệt, len lén hạ đũa, ăn nhiều hơn so với bất kỳ ai khác. Nghe lời nói của Giang Tinh Thần, cơ hồ trong nháy mắt mọi người đều hiểu rõ, Đường Sơ Tuyết đặt chén rượu lên bàn, cũng tham gia góp vui, Mạt Hồng Tiêm và Uyển Nhu càng không phải nói. - Thôi đi! Hai mắt Định Bắc Hầu trừng lớn, đọng lại biểu tình cả kinh, Đường Sơ Tuyết là đệ nhất quân đoàn trưởng, là Nữ thần trong lòng nam nhân trẻ tuổi của cả Đế quốc lại như vậy... Nếu để cho người khác thấy được, con người cũng có thể vứt bỏ. Mà ở trên một cái bàn khác lại càng thêm khoa trương, Đỗ Như Sơn, Nhị ca, lão Tứ còn có Thạch Oa Tử, từng người một đều không nói lời nào, hận không thể mọc thêm cánh tay, ngay cả Tâm Nhi cũng tham gia náo nhiệt. Lần trước La Vũ đến, bọn họ đều chứng kiến sức ăn của hắn. Ngắn ngủi mấy phút, mọi người để đũa xuống, tiếng “cách cách” liên tiếp vang lên, hai bàn thịt yêu thú cùng nấm đầu khi đã thấy đáy. - Huynh đệ, ngươi thật là không biết suy nghĩ, hôm nay sinh nhật cũng không nói trước một tiếng, may mắn ta tới kịp, nếu không liền bỏ lỡ... Mọi người mới vừa để đũa xuống, thanh âm La Vũ lập tức truyền vào tai.Tiếp theo đó thân hình cao lớn như gió vọt vào, mọi người đều có thể tinh tường thấy rõ nét mặt hưng phấn của La Vũ, ánh mắt đều sáng quắc lên, thậm chí còn nhấp môi, nuốt nước miếng. Nhưng mà khi La Vũ thấy được một đống hỗn độn trên bàn, lời nói ngừng lại, biểu tình trong nháy mắt cũng cứng lại, cơ bắp khóe mắt không ngừng co rúm. - Thơm, thật là thơm! Lão gia tử một bên xỉa răng, một bên tán thưởng, sau đó bưng lên món canh nấm đầu khỉ, nhấp một miếng. - Yêu thụ cấp bảy, thịt Hạt Vì Linh Dương có chứa linh khí nấm đầu khi trận phẩm! Đời này ta chưa từng ăn qua đồ ăn mỹ vị như vậy, chậc chậc... Triệu Đan Thanh cũng bưng chén lên, nhấp một hớp canh. - La Vũ, huynh tới hơi trễ rồi! Tiểu miêu nữ lắc đầu, gương mặt đồng tình. Biểu tình Định Bắc Hầu không nói nên lời, trong lòng oán thầm: “Lão gia tử, tốc độ vừa rồi của lão có thể ăn ra mùi vị mới lạ...Triệu Đan Thanh, người càng giả dối, đều tiếp tục nuốt đi... Còn có nha đầu tiểu miêu nữ này, lời nói cũng qua khinh người, cái gì gọi là tới chậm, thức ăn khác trên bàn đều không có động qua! Nghĩ tới đây, Định Bắc Hầu quay đầu nhìn về La Vũ còn ngốc lăng, mặt đầy đồng tình: - Thiếu tộc trưởng, ngươi rốt cuộc ở Thanh Sơn Thôn làm gì, bọn họ lại đối xử với người như vậy... La Vũ nhìn chằm chằm cái bàn hồi lâu, lại quay đầu nhìn bàn khác, lập tức hô to: - Mẹ nó, các người có còn nhân tính hay không, quá độc ác rồi! - Thiếu tộc trưởng! Giang Tinh Thần đứng lên, đi đến bên cạnh La Vũ, nói: - Hoan nghênh lần nữa đến Tinh Thần Lĩnh... Dừng một chút, Giang Tinh Thần cười ha ha nói: - Nhưng mà lần sau đến, phải lặng lẽ vào thông, không cần truyền báo... - Mẹ nó chứ... La Vũ khóc không ra nước mắt, tuy rằng nghe không hiểu có ý gì nhưng cũng biết tên khốn kiếp này đang nhạo | báng mình, lập tức kêu rên, lao ra ngoài: - Lưu lại canh rau cải cho ta! - Ai da! Mọi người bị lôi đi té ngã khắp nơi: - Mẹ nó này là thiếu tộc trưởng Hoàng Kim Sư Tử sao? Lần nữa mở tiệc, La Vũ ngồi xuống bàn, một chút cũng không có giác ngộ của thiếu tộc trưởng, thật sự kéo canh một bộ dạng muốn trữ thức ăn. - Mẹ nó... Hắn là làm thật! Mọi người nhất thời nói không nên lời. Giang Tinh Thần cuối cùng không có không biết xấu hổ mà để La Vũ uống canh rau cải, sinh nhật gia yến, đùa giỡn một chút, bầu không khí sống động là được rồi, nếu thật để thiểu tộc trưởng uống canh rau cải, quả thật có chút không nói được. Vì thế xuất hiện tình thế đảo ngược, Giang Tinh Thần từ trong phòng bếp bưng ra một phần nấm đầu khi cùng thịt yêu thú, lượng không lớn chỉ đủ một phần cho La Vũ. La Vũ thấy thế, nét mặt lập tức buông lỏng, một bên tán dương bạn chí cốt Giang Tinh Thần, một bên đắc ý, chậm rãi cắt từng miếng nấm đầu khí, không ngừng tán thưởng hương vị tươi ngon. Một đám người vừa rồi ăn tươi nuốt sống, căn bản không | cẩn thận thưởng thức, nhìn La Vũ nuốt từng ngụm chậm rãi, mắt đều sáng lên, tất cả gắt gao nhìn chằm chằm Giang Tinh Thần. “Ta thế nào lại quên, tiểu tử khốn kiếp này mới là ngoan độc nhất, thứ tốt hắn làm sao không tích trữ!” Lão gia tử cắn răng nghiến lợi, tóm cổ Giang Tinh Thần, dùng sức lắc lu: - Tiểu tử mau bưng ra đồ còn dư, nếu không đừng trách lão tổ tông ta không khách khí! Mạt Hồng Tiểm và Uyển Nhu cũng cười lạnh, tay dùng sức xoa tóc Giang Tinh Thần đến rối loạn. Ngay cả Đường Sơ Tuyết cũng thể hiện bất mãn mãnh liệt, lúc trước nàng bị ảnh hưởng, hình tượng cũng đã đánh mất, kết quả lại khiến Giang Tinh Thần chơi trò đảo ngược, đương nhiên trong lòng khó chịu. Tôn Tam Cường trong ủ rũ nhưng lại lén đứng dậy, đi vào phòng bếp! Cuối cùng, Giang Tinh Thần không thể không khuất phục dưới lực lượng cường đại của quần chúng, mặt đầy bất đắc dĩ bưng tất cả gì còn dư lại ra.... Một buổi tiệc sinh nhật quá náo nhiệt, mọi người thông qua đùa giớn kéo quan hệ lại gần nhau hơn, La Vũ cũng cùng tất cả mọi người quen thuộc. Chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, mỗi lần đến nơi này của Giang Tỉnh Thân, hắn lập tức quên mình là một thiếu tộc trưởng. Chẳng những là hắn, ngay cả Đường Sơ Tuyết có chức vị cao lâu như vậy cũng cảm giác khí tràng đệ nhất quận đoàn trưởng không ngừng suy yếu. Sắc trời tối dần, các thợ thủ công cùng các thôn dân lần lượt tản đi, trước khi đi còn đàm luận khí phái của tiệc sinh nhật Giang Tinh Thần, Định Bắc Hầu cùng quân đoàn trưởng vội tới Tước gia chúc phúc, ngẫm lại đều cảm thấy khó tin. Còn Mị Nhi tự tay vẽ bức tranh kia cũng là chủ đề mọi người đàm luận, bức tranh treo ở tinh hà vách núi, đánh vào thị giác mọi người. Mấy chữ Tinh Thần Lĩnh càng thêm khí phách so với Thanh Sơn Thôn, trong lòng bọn họ đều tiếp nhận danh xưng lãnh địa này, nghĩ sau này ra ngoài gặp các thôn dân nơi khác đều có thể tự hào nói “Ta là Tinh Thần Lĩnh”, trong lòng các thôn dân lập tức kích động khôn xiết khó tả. Thật ra sáng hôm nay, các đại lĩnh chủ xung quanh đều thấy được bức tranh kia, tên Tinh Thần Lĩnh đã truyền ra ngoài. Buổi chiều, hết thảy đều sửa sang thỏa đáng, Đường Sơ Tuyết cùng La Vũ hai người ngồi ở trong phòng, bầu không khí cười vui lúc trước hoàn toàn không thấy, ngược lại còn có chút ngang trọng. Giang Tinh Thần cho bọn họ hai chén mật ong, xoay người đi ra cửa! Lúc này hắn mới hiểu được, Đường Sơ Tuyết thật đúng không phải Lão gia tử gọi, mà là vì cùng La Vũ đàm luận, sinh nhật mình chỉ là cơ hội gặp gỡ. - Bạn già, gọi người đến đây thật xin lỗi, chủ yếu là ta phải lập tức rời đi, không kịp cùng người đến nơi đó! La Vũ nói với Đường Sơ Tuyết. - A a, không sao! Nếu không tới đây ta sẽ không được dự sinh nhật Giang Tinh Thần! Đường Sơ Tuyết cười khách khí nói.... Thật là biết nói chuyện!”? Đi tới ngoài cửa, Giang Tinh Thần nghe được âm thanh từ phía sau truyền đến, thầm khen, rõ ràng sinh nhật của mình là vô tình đến, những câu nói này nghe thế nào đều làm hắn thư thái không thôi. La Vũ lại không có tâm tư như Giang Tinh Thần, gật đầu nói: - Lần này vấn đề tương đối lớn, không chỉ là chuyện riêng của Thú Nhân Liên Minh chúng ta, đối với Càn Không Đế Quốc các ngươi ảnh hưởng lớn hơn! - Rốt cuộc có chuyện gì? Đường Sơ Tuyết ngẩn ra, Nga Mi cấp bách, nghiêm túc nhỏ giọng hỏi. - Đại Tần Vương Quốc không biết xảy ra chuyện gì, cho chúng ta biết, năm nay rau cải mùa đông, tối đa chỉ bán được cho chúng ta ba phần năm ngoái! La Vũ nói.. Ai cũng biết rau cải đối với Thú nhân trọng yếu, lâu dài ăn thịt, không ăn rau cải, thân thể sẽ xảy ra vấn đề. Nhưng Đường Sơ Tuyết có chút nghi hoặc hỏi: - Chuyện này người tìm ta có lợi ích gì, phải trực tiếp nói | chuyện cùng Đế quốc! Hơn nữa cũng không thể chỉ người tới, phụ thân cũng phải ra mặt mới được! Còn nữa, tại sao nói có ảnh hưởng lớn hơn với Càn Khôn Đế Quốc! Biểu tình La Vũ càng thêm nghiêm túc nói: - Vấn đề hiện tại là Huyền Nguyên Thiên Tông tìm chúng ta, hứa hẹn cung ứng rau cải, cũng nhường vùng Hắc Thạch Sơn, điều kiện chính là bọn họ xảy ra xung đột với Đế quốc, chúng ta không được can thiệp! - Cái gì? Đường Sơ Tuyết cả kinh hỏi: - Các ngươi đáp lại thế nào? - Nếu biết đáp lại thế nào, ta còn đến đây sao! La Vũ hỏi ngược một câu, nói tiếp: - Vốn là nếu không có chuyện Đại Tần Vương Quốc, cái buôn Thu nghe nói kip nữa tin lời nói của Huyền Nguyên Thiên Tông... Nhưng hiện tại Đại Tần Vương Quốc lại xảy ra chuyện như vậy, có chút phiền phức! Hít sâu, La Vũ tiếp tục nói: - Hiện tại Hùng tộc, Hổ tộc cùng Hồ tộc đều tán thành đáp ứng yêu cầu Huyền Nguyên Thiên Tông, cha ta cùng tộc trưởng Miêu tộc, Lang tộc muốn cùng bọn họ chu toàn, căn bản đi không thoát! Ta cũng muốn đi mấy vương quốc trung lập khác, thời gian không còn kịp nữa... Sở dĩ ta đến nơi này một chuyến... là vì nghe nói Giang Tinh có quan hệ tốt đẹp với Hãng buôn Thiên Hạ! La Vũ nói vô cùng uyển chuyển, nhưng với sự thông minh của Đường Sơ Tuyết, lại hiểu rõ đây mới là mục đích chủ yếu của La Vũ kêu mình tới, vì để mình hỗ trợ nói chuyện với Giang Tinh Thần! Càn Khôn Đế Quốc mùa đông cũng thiếu rau cải như vậy, Thú Nhân Liên Minh đương nhiên sẽ không kỳ vọng quá lớn nhưng cũng có thể thông qua quan hệ trên cao, ép Giang Tinh Thần xuống, liên hệ Hãng buôn Thiên Hạ. Nhưng như vậy chính là quy định cứng nhắc, không thành được sẽ thành trách nhiệm của Giang Tinh Thần, người bạn này đều không có cách nào khác. - Được, chuyện này ta tìm Giang Tinh Thần nói chuyện! Đường Sơ Tuyết gật đầu, cách làm của La Vũ như thế, nàng cũng tương đối tán thành, mời nàng tới đây quả thật so với cưỡng chế Giang Tinh Thần tốt hơn nhiều. Hiểu biết của nàng đối với Giang Tinh Thần, xem như làm chuyện này, sau này hắn sẽ sinh ra cái nhìn đổi với La Vũ. - A a! Bạn già, vậy thì đa tạ ngươi! La Vũ nở nụ cười, Giang Tinh Thần người bạn này hắn cũng không muốn mất đi, món ngon rượu ngon đều dựa vào hắn mà. Đường Sơ Tuyết nếu biết người này sở dĩ cân nhắc nhiều như vậy là vì món ngon rượu ngon, khẳng định sẽ tức giận giậm chân mà bỏ đi. Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác, gương mặt Định Bắc Hầu cũng nghiêm túc, nhỏ giọng đàm luận cùng Giang Tinh Thần.