← Quay lại trang sách

Chương 138 Dẫn Nguyên

Khống Trận - Kiến thức trung học Vang lên “ầm ầm” như tiếng sấm bên tai, một biến hóa xuất hiện ngoài ý liệu của Giang Tinh Thần, Dân Nguyên Khống Trận cũng không có phát triển, ngược lại Nguyên Tuyền bắt đầu biến hóa ở trong đầu, vừa giãn vừa co phảng phất như đang hít thở. “Đây là chuyện gì xảy ra?” Giang Tinh Thần vô cùng nghi hoặc, tình huống như vậy hoàn toàn ra ngoài dự liệu của hắn. Tuy nhiên, hắn cũng không có dừng lại tra xét, mà tiếp tục vận chuyển phương pháp hô hấp.

Theo luồng hơi nóng hội tụ ngày càng nhiều, Nguyên Tuyền co giãn cũng càng lúc càng nhanh, cuối cùng đạt tới tần suất cao nhất, ầm một tiếng nổ vang chấn cho ý thức của Giang Tinh Thần đều có chút mơ hồ. Khi ý thức của Giang Tinh Thần lần nữa khôi phục, hắn phát hiện, Nguyên Tuyên trong đầu dường như trở nên lớn hơn, cũng càng thêm sáng hơn, toàn bộ trong óc biến thành một bộ tinh không sáng chói. Chẳng biết lúc nào, Dẫn Nguyên Khống Trận cũng thành công kích hoạt, tuy rằng chỉ có một lớp mỏng mờ nhạt, nhưng hắn lại có thể cảm giác nguyên khí ở bên cạnh càng thêm rõ ràng. Đồng thời, hắn còn phát hiện, những nguyên khí bị Nguyên Tuyền chấn động dẫn đường, từng chút một thấm vào thân thể của mình. Ồ! Đây là các võ giả nói dẫn nguyên vào cơ thể chăng! Chẳng lẽ ta có thể... Oái!” Giang Tinh Thần mới vừa nghĩ tới có phải mình có thể luyện võ không, lập tức bùng phát một cơn đau nhức kịch liệt. Má nó... Ta còn chưa có nghĩ hết mà!” Giang Tinh Thần mắng to trong lòng, đoàn sương mù này là nói có chết cũng không cho hắn luyện võ đây! Đợi hơi bình tĩnh một chút, Giang Tinh Thần không khỏi lại nghĩ: “Có thể dẫn nguyên vào cơ thể, nhưng không thể luyện võ, vậy trận pháp kia có tác dụng gì đây...” Rất nhanh, hắn liền hiểu rõ, tia tia nguyên khí vào cơ thế, tất cả đều dung nhập vào trận pháp, tiếp theo hắn cũng cảm nhận được, nguyên khí ở bên cạnh dường như có thể bị khống chế, bị dẫn đường, tụ tập lại với nhau. “Tụ tập nguyên khí sao! Là để dẫn nguyên khí vào trong cơ thể ư?” Nghi vấn này vừa lóe lên, hắn lập tức phát hiện, cho dù tụ tập nguyên khí nhiều hơn nữa, cũng không thể dân vào trong cơ thể, nguyên khí chỉ có thể tia tia đi vào, hơn nữa rất chậm rất chậm... Luồng hơi nóng biến mất, Giang Tinh Thần ngừng lại cách hít thở, một đoàn nguyên khí tụ tập thành lớn chừng hột đào tiêu tán trong không trung... cuối cùng hắn cũng không biết rõ chỗ dùng của tụ tập nguyên khí. “Quên đi. Không nghĩ nữa! Khẳng định lại giống như trước kia, không biết khi nào, tác dụng liên đột ngột hiện ra!” Lắc lắc đầu, Giang Tinh Thần xoay người đi trở về thôn trang. Hai ngày sau đó, Giang Tinh Thần đều quan sát thùng nuôi ong phía sau sườn núi, không khác mấy với dự liệu của hắn, hơn mười thùng nuôi ong rất nhanh thì ong mật vào ở. Mà trong hai ngày này, thanh Sơn Thôn như cũ náo nhiệt phồn hoa, đặc biệt là buổi tối, mấy thôn xung quanh, thôn dân xong việc bận rộn nhà nông, đều chạy tới lối vào khe núi vẫy xem bức tranh tinh hà treo trên vách núi kia, phát ra những tiếng tán thưởng. Mỗi khi đến thời điểm này, thôn dân Thanh Sơn Thôn cũng sẽ đi qua một vòng để hưởng thụ một chút ánh mắt hâm mộ của người khác. Tiểu nha đầu Ny Nhi thì lôi Mị Nhi, giọng non nớt thổi phồng với người ta: - Nhìn nè... Đây chính là Mị Nhi tỷ tỷ ta về, lợi hại không! Mị Nhi tuy rằng có chút ngượng ngùng, nhưng nghe tiếng khen ngợi ở xung quanh, cũng không khỏi len lén mím môi cười. Hai người Định Bắc Hầu, Đường Sơ Tuyết tuy rằng trong lòng rất lo âu, nhưng cũng biết chuyện như vậy không thể gấp, trong lúc cực kỳ rỗi rảnh nhàm chán, liền nghiên cứu chơi cờ tướng, kết quả lập tức liền nghiện. Lão gia tử vừa thấy tự nhiên mừng rỡ như điên, lập tức liền gia nhập trong đó... Kết quả, lần đầu tiên Giang Tinh Thần nghe Đường Sơ Tuyết chửi thề. Ngày thứ tư, Giang Tinh Thần đang quan sát tình huống sinh trưởng của hạt mè và hoa hướng dương trong ruộng nương, thì Hàn Tiểu Ngũ chạy tới báo, Tần Mạn Vũ và Quần Bất Diệt đến. - Nhanh như vậy! Giang Tinh Thần nghe báo sửng sốt, tốc ưng truyền tin đều phải hơn một ngày, cách xa nơi này chính là hơn 3000 dặm đấy, bốn ngày liền chạy tới. Vội vàng quay trở về phủ lãnh chúa, ngay lúc nhìn thấy hai người, Giang Tinh Thần xem như hiểu rõ vì sao bọn họ tới được nhanh như vậy, hai người đều quầng mắt thâm đen thật to, không cần hỏi cũng biết nhất định là chạy gấp ngày đêm. - Chúng ta ngày đêm chạy đi, trên đường chạy chết tám con ngựa! Tần Mạn Vũ giải thích một câu, sau đó mang ra 100 cân muối mỏ, ánh mắt nhìn Giang Tinh Thần có chút khẩn thiết: - Giang Tước gia, ta liền giao phó toàn bộ cho ngài! - Ôi! Giang Tinh Thần rùng mình: “Đại tỷ! Nói chuyện đừng có nghĩa khác như vậy được không, cái gì gọi là tỷ giao phó toàn bộ cho ta, ta mới 17 tuổi không tiện..” Lắc lắc đầu, Giang Tinh Thần vội vàng ép xuống ý niệm này. Ai ngờ, Tần Mạn Vũ thấy Giang Tinh Thần lắc đầu, lập tức biến thần sắc, vội vàng hỏi: - Thế nào, không được sao? Lão gia tử, Đường Sơ Tuyết, Định Bắc Hầu cũng đều lộ ý lo lắng, hiện tại chính là hy vọng tất cả vào Giang Tinh | Thần, nếu như không được... - Ta chỉ có thể thử xem, thật không có nắm chắc, các người ngàn vạn đừng ôm hy vọng quá lớn! Giang Tinh Thần giải thích một câu, liền gọi Tiểu Ngũ mang muối mỏ đi ra ngoài, để lại một đám người đầy lòng nặng trĩu. Đương nhiên hắn không thể nói ra hết, thế giới này không giống với địa cầu, ai biết được kiến thức học được ở | lớp trung học có thể dùng được hay không. Đi tới trong sân, Giang Tinh Thần mở ra cái bao lớn, lấy ra một nhúm muối mỏ, đều là kết tinh thành khối lớn, nhìn qua sáng bóng, trừ số ít màu sắc không bình thường, nhìn không ra có điểm nào khác thường. “Muối này nhìn không tệ a!” Giang Tinh Thần thầm nói một tiếng, đời trước hắn chỉ nhìn thấy muối mỏ trên hình ảnh, cũng không có nhận biết trực quan. Nhưng muối mỏ này cũng tương đối tốt, nhìn hình dáng thế nào cũng không nghĩ rằng có vấn đề. - Càng như vậy, chỉ sợ càng là khó làm đấy! Giang Tinh Thần thấp giọng lẩm bẩm, lấy ra mấy khối muối mỏ ném vào trong chậu, sau đó cho nước vào hòa tan... Mấy người Tần Mạn Vũ từ trong phòng đi ra, đứng phía sau Giang Tinh Thần, nhìn hắn bận rộn, đều là một bộ mặt căng thẳng. - Tiểu tử này đang làm gì thế nào lại cho muối vào trong nước? Lão gia tử thấp giọng hỏi. - Không biết, nhìn thì tốt rồi! Đường Sơ Tuyết lắc đầu. - Hắn lấy nhiều lụa trắng chồng chất lên như vậy làm gì, còn chế nước lên trên... - Nhìn kỹ, chớ nói chuyện, đừng làm ảnh hưởng đến hắn! Đường Sơ Tuyết nhíu mày nói. - A! Hắn lại lấy than củi làm gì... - Lão bất tử câm miệng cho ta! Suốt một buổi sáng, Giang Tinh Thần lặp đi lặp lại thí nghiệm, phương pháp lọc bằng than củi đều dùng đến. Mọi người phía sau rốt cuộc cũng hiểu rõ, đây là hắn đang loại bỏ tạp chất. Không khỏi phát ra tiếng cảm thán, dùng than củi lọc bỏ, bọn họ không hề nghĩ tới. Nhưng mà, tuy rằng loại bỏ tạp chất trong muối mỏ không ít, nhưng nước muối vẫn còn đắng, điều này không khỏi làm cho Giang Tinh Thần có chút uể oải. - Giang Tước gia, không được sao? Tần Mạn Vũ lo lắng hỏi. Giang Tinh Thần trầm ngâm im lặng, tình huống như vậy, nhất định là có tạp chất cũng hòa tan trong nước, nhưng thật ra còn có thể dùng cách kết tinh thử xem... nhưng hắn hoàn toàn không biết tính chất của tạp chất có thể tách ra được hay không, quả thật trong lòng cũng không nắm chắc. - Tiểu tử! Thật không có hy vọng sao? Lão gia tử cũng cau mày hỏi, cùng so sánh với Đại Tần Vương Quốc, Càn Khôn Đế Quốc bị ảnh hưởng còn lớn hơn. - Ta lần nữa thử lại phương pháp khác xem sao! Giang Tinh Thần chậm rãi thở một hơi, nói. Chưng phát kết tinh, chính là lợi dụng độ hoà tan bất đồng của vật chất trong nước, dựa theo kết tinh tách rời vật chất phân ra thứ tự trước sau. Giang Tinh Thần bảo Lão gia tử ra tay, cầm hòn đá đào cái hồ chứa nước muối không lớn, đổ dung dịch bão hòa vào. Phơi dưới ánh nắng mặt trời, quả thật tách ra một phần tạp chất, nhưng muối ăn phía dưới vẫn đăng như cũ. “Con bà nó!” Giang Tinh Thần cũng không nhịn được sắp mắng thành tiếng, cái này cũng quá ngoại hạng đi! Rốt cuộc là chất gì, độ hoà tan đều tương tự với muối ăn, gần như phân ra cùng một thời điểm. Bận rộn suốt một ngày, tuy rằng tách ra không ít tạp chất, nhưng kết quả sau cùng vẫn bị thất bại. Lúc này, Tần Mạn Vũ, Quận Bất Diệt, Lão gia tử, Đường Sơ Tuyết, Định Bắc Hầu đều đã không còn máy | may hy vọng, Giang Tinh Thần vẻ mặt như đưa đám bọn họ đều nhìn ở trong mắt đây. - Ngay cả tiểu tử này cũng không có cách nào, xem ra là thật không được rồi! Mấy người Lão gia tử liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng chim ưng kêu, một con tốc ưng hạ xuống. - Hoàng cung gửi thư! Quân Bất Diệt vời từ trên đùi chim ưng tháo xuống một cái ống tròn, trút ra tấm lụa trắng bên trong, đưa cho Tần Man Vů. - Ô... Mở ra vừa xem Tần Mạn Vũ thở dài một tiếng nặng nề: - Huyền Nguyên Thiên Tông bức quá cấp bách, phụ hoàng đã không chịu được nữa rồi! Nếu không ký hiệp nghị với bọn họ... - Xem ra chúng ta đành phải bỏ qua tuyến đường sa mạc này! Quân Bất Diệt tiếc nuối lắc đầu nói: - Ta cho hoàng thượng... - Chờ một chút! Giang Tinh Thần đột nhiên cắt ngang lời Quân Bất Diệt: - Đợi thêm ta hai tiếng nữa! Lão gia tử, Định Bắc Hầu, Đường Sơ Tuyết đều ngẩn ra, bọn họ trước nay còn chưa từng nhìn thấy vẻ mặt của Giang Tinh Thần nghiêm túc như thế. - Hay là quên đi! Tần Mạn Vũ lắc đầu, suốt một ngày liên tục thất bại, nàng đã không còn mảy may hy vọng gì. - Nếu ngài muốn gửi thư, cứ gửi đi! Giang Tinh Thần không có giải thích cho Tần Mạn Vũ điều gì, lại ngồi xuống bận rộn. Tần Mạn Vũ cùng Quận Bất Diệt liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn không có gửi thư cho Đại Tần Vương Quốc. Kiến thức trung học, đã qua nhiều năm như vậy không | dùng tới, tuy rằng đã quên đi rất nhiều, nhưng Giang Tinh Thần cũng nhớ có vài loại phương pháp kết tinh, không chỉ là một loại chưng bốc hơi kết tinh. Vừa rồi hắn vẫn luôn nỗ | lực nhớ lại còn có phương pháp gì có thể dùng. Ngay khoảnh khắc Quận Bất Diệt chuẩn bị gửi thư cho | Đại Tần Vương Quốc, cuối cùng hắn nhớ lại, còn có một loại phương pháp giảm nhiệt độ kết tinh. Nước lạnh tăng nhiệt, theo nhiệt độ không ngừng tăng cao, vật chất độ hoà tan cũng không ngừng tăng lên, sau khi dung dịch hoàn toàn đạt tới bão hòa, Giang Tinh Thần tắt lửa, cẩn thận quan sát biến hóa của dung dịch! Người chung quanh đều tập trung cao độ theo dõi, tất cả đều không khỏi nín thở, sợ tạo ra một chút động tĩnh sẽ quấy nhiễu Giang Tinh Thần. Thời gian từ từ trôi qua, dung dịch theo nhiệt độ giảm xuống, từ từ tạo thành một tầng tinh thể ở mặt ngoài dung dịch. Giang Tinh Thần bóc lên liếm thử một chút, lập tức nhận mặt, phun ra “phèo phèo”... không phải cái này! Lột đi lớp tinh thể kia, Giang Tinh Thần tiếp tục chờ đợi, rất nhanh, kết tinh tách ra được ngày càng nhiều. Giang Tinh Thần thật nhanh tay, hơi nếm thử, lập tức liền bỏ đi tạp chất... Cuối cùng, khi Giang Tinh Thần lại một lần nữa tách ra tinh thể màu trắng tinh khiết đặt trên đầu lưỡi, cuối cùng nhếch khóe miệng. “Thành công rồi! Chính là nó, làm xong!” Dùng kiến thức từng học qua giải quyết vấn đề thực tế, cảm giác như vậy quả thực quá sung sướng, trong lòng Giang Tinh Thần hưng phấn khó tả khôn xiết, không nhịn được dùng sức vỗ mạnh trên mặt đất một cái, phát ra một tiếng “bịch”...