Chương 139 Thành công Rửa chân
Thành công rồi! Tần Mạn Vũ sững sờ nhìn Giang Tinh Thần đang vô cùng hưng phấn, trong lúc nhất thời có chút không nói ra lời, trước đó nàng thật nghĩ là không có hy vọng, sở dĩ đợi thêm hai tiếng, cũng là xuất phát từ tâm lý gặp may cuối
cùng, không nghĩ tới... Nghiêng đầu, Tần Mạn Vũ nhìn về phía Quân Bất Diệt, muốn từ nơi lão xác nhận lại tin tức này, nhưng thấy lão đang một bộ dạng sửng sốt ngẩn người. Mà ngay lúc này, Định Bắc Hầu, Đường Sơ Tuyết đã vọt tới, cầm lên kết tinh tách ra cho vào trong miệng. - Thực sự thành công rồi! Trong nháy mắt, hai người đồng thời nhảy dựng lên vô cùng mừng rỡ. Lão gia tử thấy vẻ mặt của bọn họ, “vù” một cái vọt tới bên cạnh Giang Tinh Thần, dùng cánh tay kẹp lấy cổ của hắn, tay kia và loạn trên đầu hắn. - Ha ha ha ha... Tiểu tử khốn này, thực nhờ có ngươi... thật đúng là giải quyết được vấn đề muối ăn! Ngươi là làm thế nào nghĩ ra loại phương pháp này... - Thành công rồi! Thực sự thành công rồi! Tần Mạn Vũ cuối cùng cũng kịp phản ứng, trong mắt lóng lánh nước mắt... Tranh tuyến đường sa mạc này nàng đầu tư vào quá nhiều tinh lực, cơ hồ quan hệ trực tiếp tới địa vị tương lai của nàng tại Đại Tần Vương Quốc... hiện tại, cuối cùng bảo vệ được. Quân Bất Diệt cũng giống như vậy, thở ra một hơi thật dài như trút được gánh nặng. Sau đó nhìn Giang Tinh Thần đang vùng vẫy trong cánh tay của Lão gia tử, trong mắt lóe lên tia sáng khác thường: “Hắn đầu óc phát triển kiểu gì, như thế nào lại biết phương pháp như vậy... Thật chẳng lẽ như lời nói của đại công chúa, không có chuyện gì hắn không làm được sao?” Đường Sơ Tuyết đứng thẳng thân hình, nụ cười trên mặt thế nào cũng không che giấu được: - Giang Tinh Thần, quả nhiên người làm được, ta đã biết người nhất định sẽ mang đến vui mừng cho ta! Định Bắc Hầu cười đến râu quai nón trên mặt run lên, khóe miệng đều không khép lại được: “Công lao này quá lớn! Nói là cứu quốc có chút khoa trương, nhưng bảo vệ đồng minh tránh khỏi một mình chống lại Huyền Nguyên Thiên Tông thực lực cường đại, cái quặng mỏ siêu cấp kia cũng không đến mức vứt bỏ!” “Sau chuyện này, để ta xem ai có thể ngăn cản Đại Đế phong thưởng... Ngay cả ta và Đường Sơ Tuyết, chỉ sợ cũng theo đó được thơm lây! Có tiểu tử này ở bên cạnh quả thực có nhiều phước khí a!” Định Bắc Hầu đắc ý nghĩ thầm. Mà lúc này, Đỗ Như Sơn, Mị Nhi cũng đều chạy ra, hoàn toàn không hiểu rõ đây là tình huống gì, trong nhất thời đều có chút phát mộng. - Buông tay! Lão già kia buông tay cho ta! Giang Tinh Thần dùng sức vùng vẫy, Lão gia tử cao hứng đến điên điên... điều này không có gì, mấu chốt là tay phải của hắn hiện tại vô cùng đau đớn a. “Má nó, vui quá hóa buồn a! Không khống chế nổi tâm tình, quả nhiên là gặp xui xẻo...” Giang Tinh Thần tự cảnh tỉnh mình, vừa rồi một bàn tay vô trên mặt đất, lúc đó không có cảm giác gì, hiện tại lại đau đến tận xương tủy. - Mau dùng tay! Còn chưa có xác định cuối cùng làm được hay không đâu... Không tin... Ải... lão già kia sau này mỗi ngày lão ăn bánh bột mì trắng đi! Giang Tinh Thần cuối cùng không thể không sử ra đòn sát thủ, có thế Lão gia tử mới buông hắn ra. Lão gia tử vừa buông lỏng tay, Giang Tinh Thần lập tức nhảy qua một bên, giơ lên tay phải sưng phù giống như bàn chân gấu, không ngừng thổi phì phì” - Ca ca! Tay ca ca sao thế? Tiểu nha đầu kêu lên một tiếng duyên dáng, vội vàng chạy tới, nước mắt liền chảy xuống. Lúc này Lão gia tử mới phát hiện bàn tay Giang Tinh Thần sưng lên to như vậy, lập tức liền biến sắc: tiểu tử này chính là nhờ đôi tay linh hoạt nhất này, nếu xảy ra vấn đề gì, thì thật phiền toái rồi. Lão gia tử lắc mình một cái đến bên cạnh Giang Tinh Thần, ra tay nhanh như chớp, dùng cây chấm nhỏ thật dài điểm liên tiếp mấy cái trên tay hắn. Giang Tinh Thần vừa thấy Lão gia tử vọt tới, còn muốn né tránh, nhưng hắn phát động trận pháp đều không tạo nên tác dụng gì, trong chớp mắt Lão gia tử đã kết thúc động tác, tay hắn cũng không còn đau nữa. Con bà nó! Đây mới chân chính là thực lực của lão già này đây! Cùng quá nhanh đi! Trước đây xem ra lão vẫn luôn không thật sự động a!” Giang Tinh Thần lắc lắc tay, thầm nghĩ. - Tiểu tử, còn đau không! Lão gia tử hỏi. - Không còn! Y thuật của Lão gia tử quá hay! Giang Tinh Thần khen một tiếng. Nghe Giang Tinh Thần nói không còn đau, Lão gia tử nhẹ thở ra, sau đó ngẩng đầu đắc ý nói: - Đương nhiên! Ta chính là đại y sư! Một hồi cho người chút thuốc, vài ba ngày thì tốt rồi! Giang Tinh Thần quay lại an ủi Mị Nhi mấy câu, mới lần nữa ngồi xổm xuống, vừa rồi chỉ mới làm xong một nửa thôi. Quả nhiên, theo nhiệt độ giảm thấp kéo dài, phân ra không riêng gì muối ăn, còn có những tạp chất tinh thể khác. Lúc này, trận pháp của hắn cuối cùng phát ra tác dụng, sau lần nữa tăng nhiệt dung dịch, rất nhanh hắn phán đoán ra nhiệt độ cần thiết để tách ra muối ăn, còn có nhiệt độ để tách ra các tinh thể khác. Cứ như vậy, muốn hoàn toàn tách rời muối ăn, trình tự làm việc liền phức tạp, cần phải giữ mức nhiệt độ nhất định, đồng thời không ngừng tăng thêm muối mỏ, để cho dung dịch bão hòa mới được. Làm công việc này, sợ là phải cần rất nhiều nhân công, hơn nữa nắm giữ nhiệt độ cũng là một kỹ thuật linh hoạt... Nhưng không quản thể nào, vấn đề mỏ muối đắng, cuối cùng đã giải quyết!”. Giang Tinh Thần thở ra một hơi dài, nói cho Tần Mạn Vũ biết kết quả sau cùng. Tần Mạn Vũ vô cùng mừng rỡ lập tức viết thư gửi cho Đại Tần Vương Quốc, dùng tốc ưng thả bay đi. Đường Sơ Tuyết và Định Bắc Hầu đồng dạng cũng không có nhàn rỗi, vội vàng thông báo tin tức này cho Đế quốc và La Vũ. Mà lúc này Giang Tinh Thần cảm giác cả người mệt mỏi, suốt một ngày hắn đều quay túi bụi trên muối mỏ này, lặp đi lặp lại nhiều lần thí nghiệm, quả thật vừa tốn công lại hao phí tâm thần. - Ta đi nghỉ trước một chút! Giang Tinh Thần lên tiếng chào mọi người, xoay người trở về phòng. Định Bắc Hầu, Đường Sơ Tuyết cũng không có ở lại lâu, bọn họ chờ đợi ở Thanh Sơn Thôn cũng rất lâu rồi, hiện tại chuyện giải quyết xong, nhất thiết phải lập tức trở về. Tần Mạn Vũ cùng Quân Bất Diệt thì lưu lại, bọn họ phải cấp tốc điều người từ Đại Tần Vương Quốc đến đây, thủ pháp lọc muối của Giang Tinh Thần này, tuyệt đối là một kỹ thuật linh hoạt, phải học tập chuyên môn, đặc biệt là biết cách canh nhiệt độ. Cơm tối do Mị Nhi làm, hơn nữa lúc ăn cơm nói cái gì cũng không cho Giang Tinh Thần động tay, muốn tự tay đút cho hắn ăn. Để tiểu nha đầu đút cơm cho mình ăn, Giang Tinh Thần cảm giác có chút không được tự nhiên, mới vừa muốn cự tuyệt, Mị Nhi đã đưa muống đến bên miệng hắn: - Ca ca ngoan a, há miệng ra, a... “Cái! Ngươi làm như đút ăn cho trẻ con à!” Cơ má Giang Tinh Thần giật giật, nhưng vừa thấy trong mắt tiểu nha đầu chớp chớp tia sáng giảo hoạt, hắn lập tức nhớ lại đã từng bị nha đầu này cưỡng ép đút cơm, không nhịn được trái tim co rụt lại, ngoan ngoãn há miệng ra. - Hì hì! Thật ngoan! Trên mặt Tiểu nha đầu nổi lên nụ cười dào dạt chiến thắng, nhẹ nhàng đưa muỗng vào trong miệng hắn. Nghe tiểu nha đầu nói, Giang Tinh Thần vốn có chút buồn bực, nhưng thấy bộ dáng thận trọng của nàng, dường như sợ đụng đau mỏi của mình, trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Tiếp theo tiểu nha đầu cũng không nói gì, chỉ đút từng muỗng từng muỗng đến hết chén cơm. Giang Tinh Thần cũng không nói gì, yên lặng hưởng thụ chăm sóc của Mị Nhi. Thu dọn xong chén đũa, Mị Nhi lại bưng tới một chậu nước ấm, rồi ngồi xuống tháo giày vớ của Giang Tinh Thần ra. - Mị Nhi! Tay ca ca không sao rồi, ca ca có thể tự rửa mà! Giang Tinh Thần thật ngượng ngùng. - Đừng nhúc nhích! Mị Nhi quát khẽ một tiếng, ngẩng đầu, sắc mặt có chút đỏ hồng, nhẹ giọng nói: - Lần trước lúc Mị Nhi bệnh nặng, ca ca cũng chiều cổ cho muội như vậy, đút cơm cho muội, còn... tắm cho muội... Nói tới đây, tiểu nha đầu cúi đầu, nhưng trong miệng vẫn tiếp tục nói: - Hơn nửa năm nay, luôn là ca ca chăm sóc Mị Nhi, hôm nay tay ca ca bị thương, đương nhiên nên là Mị Nhi chăm sóc cho ca ca! Giang Tinh Thần cảm động, nhẹ đưa tay xoa xoa đầu Mị Nhi: - Tiểu nha đầu, cần gì tính toán với ca ca rõ ràng như vậy chứ! Ca ca chăm sóc muội, không phải là đạo lý chính đáng sao! - Vậy Mị Nhi chăm sóc ca ca sẽ không là đạo lý chính đáng sao? Thật là! Mị Nhi vừa nói, vừa một tay nâng chân Giang Tinh Thần đặt vào chậu nước. - Ái da... Nóng quá! Giang Tinh Thần lập tức phát ra một tiếng gào như tiếng sói tru. - A! Mị Nhi cũng bị dọa cho hoảng sợ, vội vàng kéo chân ca ca ra, gấp giọng hỏi: - Ca ca không sao chứ! Muội đã thử rồi, nước này... Nói mới nửa câu, Mị Nhi đột nhiên phát hiện Giang Tinh Thần đang mím môi, mang tài không ngừng co rúm, rõ ràng là đang nín cười, bộ dáng đâu có chút gì là đang đau đớn. Vội vàng đưa tay vào trong chậu thử một chút, không lạnh không nóng rất thích hợp, đâu có nóng gì. - Ca ca... Gương mặt nhỏ nhắn của Mị Nhi nhi lập tức nhắn lại, phát ra tiếng gầm giận dữ. - Khụ khụ! Giang Tinh Thần vội vàng cầu xin tha thứ: - Mị Nhi! Ca ca là thây muội nói rất khách sáo, nên mới đùa với muội, muội đừng trách ca ca được không? - Hừ! Mị Nhi nhẹ giậm chân, chu chu cái miệng nhỏ nhắn, nói: - Quên đi! Coi như tay ca ca bị thương, muội không so đo với ca ca! Hả!” Giang Tinh Thần nghe vậy sửng sốt: “Cứ như vậy liền bỏ qua sao? Có điểm không giống tính nha đầu này a!” Lúc hắn đang buồn bực, tiểu nha đầu lần nữa ngồi xuống, đặt chân hắn vào trong chậu, cẩn thận rửa sạch. Hai người đều không nói chuyện nữa, trong phòng chỉ còn lại có tiếng nước roạt roạt”. Bàn tay nhỏ mềm mại chạm vào gan bàn chân Giang Tinh Thần, làm hắn có cảm giác nhột nhột, muốn bật cười, những cảnh tượng lúc này, quả thực hắn không cười được, cả người đều đắm chìm trong âm áp. - Ca ca! Sau này không cần kích động như vậy, nếu tay ca ca thật xảy ra vấn đề thì sao? Mị Nhi đột nhiên lên tiếng nói. - Ừm! Giang Tinh Thần gật đầu: - Sau này sẽ không, hôm nay để Mị Nhi lo lắng rồi! - Vậy thì tốt! Ca ca mệt mỏi một ngày, một hồi tắm xong liền đi ngủ sớm đi! - Phải! Mị Nhi vừa nói câu này, hắn quả thật cảm thấy mệt mỏi rã rời, dưới chân ngâm nước ấm, còn có Mị Nhi bóp nhẹ cho hắn, cơn buồn ngủ liền ập tới, hai đối mí mắt cũng bắt đầu đụng nhau. Đang lúc mơ mơ màng màng, hắn đột nhiên cảm giác Mị Nhi gọi mình: - Ca ca, đi lên giường ngủ! - A! Giang Tinh Thần mở ra cặp mắt mơ hồ, mang hài vào đi tới giường bên kia. Đúng lúc này, Lão gia tử đi đến: - Tiểu tử! Cờ tướng bị đám tiểu tử Kinh Thiên Dong Binh Đoàn kia chiếm mất rồi, đưa bộ của người cho ta, ta đi ngược đãi Quân Bất Diệt một phen... này... Phốc! Nói được một nửa, Lão gia tử đột nhiên phun ra một miệng to nước miếng, chỉ vào mặt của Giang Tinh Thần cười ha hả. - Hả! Giang Tinh Thần sửng sốt, rụt rè hỏi: - Lão gia tử, ngài cười cái gì thế nào? - Thế nào! Ta... Lão gia tử nước mắt đều chảy ra, ôm bụng, tay phải không ngừng đấm mặt bàn. - Mị Nhi! Giang Tinh Thần quay đầu gọi Mị Nhi, lại phát hiện nha đầu này không thấy bóng dáng đầu, lập tức thầm kêu một tiếng không xong. Một lát sau, cả thôn xóm đều nghe tiếng Giang Tinh Thần hét to điên cuồng: - Giang Mị Nhi... hãy đợi đấy...