Chương 140 Tan rã
Một tràng tiếng thét của Giang Tinh Thần, người cả thôn đều nghe được, Kinh Thiên Long Binh Đoàn trong phủ lãnh chúa lại nghĩ đến xảy ra chuyện gì, vội vàng vọt vào căn phòng của Giang Tinh Thần. Tiếp theo, liền vang lên tiếng cười càng thêm dữ dội, một đám người đều không kiềm chế được, cười đến chảy
nước mắt. Hai người nữ Tần Mạn Vũ cùng Tâm Nhi đều cười khúc khích vài tiếng liền ho sặc sụa, làm cho mọi người lo lắng có khi nào các nàng nghẹt thở luôn không. Giang Tinh Thần đứng ở giữa nhà, vốn trên mặt trắng trẻo đã bị bút than về loạn lung tung. Quầng mắt đen xì, hai má vẽ ra nốt đen cực lớn, một cái đường cong mặt khi bắt đầu từ lông mày, vẽ một vòng quanh mặt hắn. Bộ phận cái trán tinh xảo nhất, lại là về hình dáng của cậu bé bút chì Shin, tuy rằng về cũng không đẹp lắm, nhưng vẽ ra hình thái chính thể, cảm giác vô cùng vui nhộn. Cơ bắp khóe miệng, khóe mắt, hai má Giang Tinh Thần co rúm liên tục, liên đới cậu bé bút chì Shin trên trán đều chuyển động theo, nhìn qua giống như nó đang cười hắc hắc... mọi người xem thấy càng không nhịn được cười. “Ta đã nói biểu hiện vừa rồi không giống nha đầu này, thì ra nàng muốn dô ta ngủ, để vẽ trên mặt ta...” Giang Tinh Thần giận đùng đùng rửa đi hình vẽ xấu trên mặt, sau đó đuổi đi hết các người khốn kiếp đang ôm bụng cười, rồi mới giận đùng đùng đi ra ngoài. Tiểu nha đầu trốn ở trong phòng Tâm Nhi, nhưng cuối cùng cũng không thể tránh khỏi, bị Giang Tinh Thần tìm được. - Ca ca! Ta sai rồi... Vừa thấy Giang Tinh Thần mặt đen lại, Mị Nhi lập tức cúi đầu nhận sai. Bất quá lần này Giang Tinh Thần không dễ nói chuyện như vậy, trực tiếp ôm tiểu nha đầu, đặt nằm ngang trên hai chân, vô trên cái mông nhỏ của nàng. Tiểu nha đầu cắn môi, vừa không có hô to hét to, cũng không có kêu lên đau đớn cầu xin tha thứ, mà im lặng không lên tiếng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như nhuộm ráng mây đỏ. - Tiểu nha đầu, lần sau còn dám như vậy, để xem ta thu thập muội thế nào? Giang Tinh Thần đánh mấy bàn tay, hung tợn nói một câu. - Ca ca mới không bỏ được đâu! Mị Nhi nghiêng người ngồi dậy, cúi đầu nhỏ giọng nói: - Một chút cũng không đau! - Hừ! Có lần sau nữa muội cứ chờ xem! Giang Tinh Thần nhẹ gõ đầu Mị Nhi một cái, nhưng cũng không đánh thêm nữa. Vừa rồi mấy bàn tay kia, trong lòng hắn cũng sinh ra một tia khác thường, lúc này hắn mới ý thức được, trải qua nửa năm điều dưỡng khôi phục, tiêu nha đầu đã là một đại cô nương. Về tới trong phòng mình, Giang Tinh Thần mệt mỏi một ngày vốn định ngủ dưỡng sức, nhưng ngoài sân thỉnh thoảng truyền vào tiếng cười, khiến hắn lại buồn bực, nha đầu này đã lâu không có đánh, lần này vừa đánh mới thấy lớn phổng rồi. Ngay lúc Giang Tinh Thần trằn trọc buồn bực không thôi, trong hoàng cung Đế đô xa xôi, Càn Khôn Đại Đế, Đại thần tài chính, Phùng Tuyển Chương, Nguyên soái cùng mười mấy đại thần còn đang nghiên cứu chuyện của Thú Nhân Liên Minh. - Thế nào, có tiến triển... gì không? Càn Khôn Đại Đế lên tiếng hỏi. Một người trung niên cất bước đi lên, vẻ mặt ác độc, trầm giọng nói: - Nguyệt Ảnh Vương Quốc uyển chuyển từ chối. Nói mùa đông không đủ rau cải... rõ ràng là không muốn tham dự trong đó! - Đại Ly và Đại Trần hai Vương triều thì sao? Càn Khôn Đại Đế hỏi tới. - Bọn họ... đưa ra điều kiện rất hà khắc! Vị đại thần này lộ vẻ mặt tức giận, oán hận nói: - Bọn họ chẳng những muốn kỹ thuật chế tạo chỉ ruột dê, còn muốn thiết kế đồ họa máy gieo hạt... Cái này còn chưa tính, bọn họ lại còn muốn Thú Nhân Liên Minh dạy cho bọn họ kỹ thuật chăn nuôi, mới đồng ý cung ứng rau cải mùa đông! Càn Khôn Đại Đế nhíu mày, ánh mắt từ từ híp lại. - Hừ! Đại thần tài chính cười lạnh một tiếng, tiếp lời nói: - Bọn họ đây là đã sớm tính toán từ trước, chuẩn bị cháy nhà hội của mà! Phùng Tuyển Chương nói: - Bọn họ đúng là ngu ngốc, nếu chúng ta không chống đỡ được bại lui, địa vực quặng mỏ siêu cấp rộng lớn kia liền toàn bộ rơi vào trong tay Huyền Nguyên Thiên Tông! Có tài nguyên phát triển lớn như vậy, người ta sớm muộn gì sẽ xưng bá cả thế giới, bọn họ cũng đừng nghĩ có chuyện gì tót! Nguyên soái tiếp lời: - Cho dù chúng ta đáp ứng, Thú Nhân Liên Minh cũng sẽ không đáp ứng, kỹ thuật chăn nuôi chính là mạch sống của bọn họ, chỉ sợ bọn họ thà rằng đầu phục Huyền Nguyên Thiên Tông, cũng sẽ không đồng ý điều kiện như vậy! Đại thần phụ trách đàm phán ngoại bộ lên tiếng: - Đại Trần và Đại Ly hai vương uốc, vừa không muốn dính vào, lại muốn thu được chỗ tốt, cho nên mới há mồm sư tử ngoạm, nếu không đánh chết bọn họ đều không đưa ra điều kiện như vậy... Nếu như Thú Nhân Liên Minh không đồng ý, điều đó vôn nằm trong dự liệu, cũng không sao! Nhưng nếu Thú nhân thật đáp ứng điều kiện, thì dù bởi vậy đắc tội với Huyền Nguyên Thiên Tông cũng đáng! - Nguyên soái! Toàn lực chuẩn bị một trận chiến này đi, Thú nhân sẽ không đáp ứng... Cho dù không giữ được địa vực quặng mỏ siêu cấp, Huyền Nguyên Thiên Tông cũng đừng nghĩ lấy đi dễ dàng! Càn Khôn Đại Đế chậm rãi thở ra một hơi, đưa ra quyết định. Ngay lúc Nguyên soái đang định lĩnh mệnh, đột nhiên ngoài cửa điện một tên nội vệ chạy nhanh vào, quỳ một chân trên đất bẩm báo: - Đại Đế, có tin khẩn gửi tới cho Nguyên soái! “Hã! Huyền Nguyên Thiên Tông động thủ rồi sao? Chẳng lẽ Thú Nhân Liên Minh cuối cùng chuyển hướng về bọn họ... Cái này cũng quá nhanh đi!” Nguyên soái trái tim nhảy bộp một cái, trừ điều đó ra, quả thực ông không nghĩ ra có tin khân gì mà phải gửi tới hoàng cung. Quay đầu nhìn về phía Đại Đế, thấy Đại Đế cũng ngưng trọng dị thường, gật gật đầu với mình. Nguyên soái bảo nội vệ trình thư lên, nhận lấy mở ra xem. Mọi người đều nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm Nguyên soái, có vẻ vô cùng khẩn trương. Thực lực của Huyền Nguyên Thiên Tông cộng thêm tám vương quốc, bảy quân đoàn thật rất khó ngăn cản. Nhưng mà, sự thật cũng không như bọn họ tưởng tượng như vậy, sau khi Nguyên soái đọc xong, đột nhiên lại lộ ra nụ cười, hai mắt cũng bắt đầu sáng lên, tiếp theo hai tay đều không khỏi run run. - Nguyên soái! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Phùng Tuyển Chương nóng lòng vội hỏi, ngay cả Đại Đế cũng cấp bách muốn biết xảy ra chuyện gì. - Định Bắc Hầu gởi thư, nói Giang Tinh Thần đã giải quyết vấn đề muối đắng của Đại Tần Vương Quốc! Nguyên soái nói, thanh âm hưng phấn đều có chút run run. - Cái gì! Trên đại điện vang lên một trang tiếng kinh hồ, Càn Khôn Đại Đế cũng không thể giữ được bình tĩnh, đứng dậy một tay đoạt lấy tấm lụa trắng trong tay Nguyên soái, đọc chăm chú. - Tốt! Tốt... Ha ha ha ha ha... Làm tốt lắm! Càn Khôn Đại Đế nói liên tiếp tốt, dùng sức vỗ tấm lụa trắng trên tay ghế, phát ra một tràng tiếng cười to vui sướng, áp lực mấy ngày liên tiếp trong nháy mắt trở thành hư không. Đại thần tài chính, Phùng Tuyển Chương, Hoàng Thạch đều hai mặt nhìn nhau, trong đầu óc đồng thời toát ra một câu nói: “Lại là tiểu tử này, hắn thật không chuyện gì không làm được sao?” Một cuộc nguy cơ trong nháy mắt tan rã, trong lòng nhập phồng to lớn, làm tất cả mọi người đều có chút phản ứng chậm chạp. Thẳng đến tấm lụa trắng chuyền tay mọi người đều đọc xong, các đại thần mới như trút được gánh nặng, lộ ra nụ cười vui sướng. Chỉ cần Thú Nhân Liên Minh còn ở phía mình bên này, thì Huyền Nguyên Thiên Tông không thể làm gì được. Càn Khôn Đại Đế đứng dậy xoa tay, cười nói: - Trời cao tuy rằng cho Huyền Nguyên Thiên Tông một cơ hội rất tốt, nhưng lại cho ta một nhân tài kiệt xuất hơn, bọn họ lần này chú định vô công mà trở về... Hơn nữa trải qua chuyện này, Đại Tần Vương Quốc coi như mặt ngoài vẫn giữ trung lập, bên trong cũng sẽ nghiêng về phía chúng ta bên này! Hơi ngừng một chút, Đại Đế lập tức ra lệnh: - Lập tức thông báo cho người của chúng ta, không cần nói chuyện với ba vương quốc kia, còn muốn chỉ ruột dễ của ta... Hừ hừ! Một lát, 2 con tốc ưng từ hoàng cung phóng lên cao, nhanh chóng bay về phương xa... Sắc trời đã gần đến tờ mờ sáng, nhưng La Vũ vẫn chưa ngủ, đã liên tục mấy ngày hắn không chợp mắt, nghĩ tới sắc mặt đáng ghét của đám Đại Lý Vương Quốc khốn kiếp kia, hắn liền cảm thấy một cơn uất khí chận ở trong tim, không phát ra không sảng khoái. Yêu cầu của đối phương quả thực quá độc ác, mất đi kỹ thuật chăn nuôi, chẳng khác gì cắt đứt mạch sống của Thú Nhân Liên Minh. Quốc gia khác đều có chăn nuôi, bọn họ còn đi đầu kiếm tiền. Nhưng tình hình hiện tại, Thú Nhân Liên Minh không có rau cải, khó qua được mùa đông năm nay a! Từ khi rời Thanh Sơn Thôn, hắn liền đi thẳng tới Đại Tần Vương Quốc, cũng biết nơi đó xảy ra chuyện gì. Tình huống bất ngờ như vậy quả thực làm hắn ngẩn người tại chỗ thật lâu, ai có thể nghĩ tới muối mỏ đang tốt, đột nhiên sản xuất ra đều là muối đắng. Dưới tình trạng đó, không thể làm gì hơn, đành phải nhờ ba vương quốc kia giúp đỡ, Nguyệt Ảnh còn dễ nói, biểu lộ sẽ không dính vào; nhưng Đạo Trần và Đại Ly, quả thực chính là bọn cháy nhà hội của. “Thật chẳng lẽ đầu phục về phía Huyền Nguyên Thiên Tông... Nhưng làm như vậy một là, quặng mỏ nguyên thạch siêu cấp sẽ rơi vào tay bọn họ, một khi bọn họ dựa vào đó đào tạo ra một nhóm lớn cao thủ, thì Thú Nhân Liên Minh chúng ta cũng xong đời... Nhưng nếu không đầu phục bọn họ, thì mùa đông năm nay... Hay là buông bỏ một phần kỹ thuật chăn nuôi...” La Vũ hết sức rối rắm, khó xử, đã gửi tin cho phụ thân, nhưng vẫn chưa có hồi âm, quyết định sau cùng của liên minh, hắn cũng không sao biết được. Sứ giả Càn Khôn Đế Quốc cùng đi với hắn cũng đã nói hết sức, thậm chí không tiếc buông bỏ rất nhiều lợi ích, hơn nữa còn gửi thư cho Càn Khôn Đại Đế, hỏi xem có đồng ý với điều kiện của đối phương, lấy ra chị ruột dê và máy gieo _ hạt hay không? Những điều đó cũng không cách nào làm cho đối phương nhả miệng, cắn chết cũng đòi phải có kỹ thuật chăn nuôi. Càng nghĩ trong lòng càng phiền não, La Vũ xoay người ngồi dậy: “Vậy đi, nếu hôm nay lão cha không gửi thư tới, ta sẽ làm chủ! Bất kể như thế nào cũng không thể giao ra kỹ thuật chăn nuôi. Về phần không có rau cải, thì cứ chiến một trận với Huyền Nguyên Thiên Tông... Thú nhân không có yếu đuối sợ chết, lúc trước chẳng phải Càn Khôn Đế Quốc dựa vào công hãm Bình Quận Thành, mới đổi lấy lương thực năm nay sao...” Trong đầu hắn mới vừa toát ra ý nghĩ này, đột nhiên ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân dồn dập. “A! Lão cha gửi thư tới!” La Vũ vội vàng đứng dậy, chạy tới mở ra cửa phòng. Một gã thuộc hạ vội vã chạy tới, quỳ một chân trên đất: - Thiếu tộc trưởng, Đệ nhất quân đoàn trưởng của Càn Khôn Đế Quốc gửi tin khẩn! - Không phải lão cha! La Vũ ngẩn người một hồi, kỳ quái lẩm bẩm: - Tình hình của Đại Tần Vương Quốc như vậy, cho dù Giang Tinh Thần giao hảo tốt với Hãng buôn Thiên Hạ cũng vô ích, thể nào Đường Sơ Tuyết còn gửi tin khẩn cho ta làm gì? Mang trong lòng đầy nghi hoặc, La Vũ nhận lấy thư, mở ra xem. - &*%$! Vừa đọc xong, lập tức La Vũ trợn tròn xoe hai mắt, con người đều sắp lọt ra hốc mắt, không nhịn được tuôn ra một câu chửi tề. - Giang Tinh Thần! Giang Tinh Thần... Ha ha ha ha... Tiếp theo La Vũ cất tiếng cười to, tên thuộc hạ quỳ trên mặt đất nhìn thấy đều giật mình thụt lùi ra sau, nghĩ là hắn bị kích thích gì rồi. Rất lâu, La Vũ vung vẩy tấm lụa trắng trong tay, cười hắc hắc âm hiểm: “Con bà nó! Đám khốn kiếp các ngươi, bỏ đá xuống giếng đúng không, cháy nhà hội của đúng không, hai ngày nay xem thường ta rất sảng khoái đúng không... - Người đâu! Thu lại ý cười, La Vũ lớn tiếng nói: - Chúng ta đi hoàng cung Đại Lý Vương Quốc...