Chương 13
Tôi cảm thấy thật khủng khiếp vào sáng hôm sau. Tấm vải che mặt đã khô cong từ đêm hôm qua, làm tôi choàng tỉnh với một cơn ho sặc sụa. Trong miệng tôi, tro đóng dày cộp thành từng mảng. Tôi cởi miếng vải bịt mặt ra và kiểm tra xem có máu không. Ơn Chúa, không có, mặc dù trời đang quá tối để có thể nhìn rõ. Tôi thấm ướt lại miếng và dùng thêm một ít nữa để rửa miệng, sau đó uống nốt chỗ còn lại trong chai. Chỉ còn lại một chai nước. Tôi cần phải tìm thêm nước ngay hôm nay.
Sau một đêm, mọi thứ quanh tôi, bao gồm cả tôi như được phủ thêm một lớp tro bụi mỏng. Tro chui vào mi mắt, vào nách, thậm chí cả kẽ quần tôi. Chúng kêu sột soạt khi tôi cử động. Cả người tôi ngứa ngáy khắp nơi, không biết là vì da khô hay là vì bụi tro nữa. Tôi đã nghĩ tới chuyện thay quần áo, trong balô vẫn còn một bộ mới tinh. Nhưng thay quần áo tại một cánh đồng phủ đầy tro bụi, giữa lúc trời đang phun tro mù mịt như thế này cũng chẳng giúp được gì cho tôi.
Mật độ phun tro hôm nay có vẻ đã khốc liệt hơn hôm trước. Chớp vẫn thình thoàng lóe lên như muốn xé toạc bầu trời nhưng khoảng cách giữa mỗi lần đã dài hơn, và tiếng sấm cũng thưa dần.
Tôi đi được khoảng một tiếng thì gặp ngã ba. Tôi rẽ phải với ý nghĩ sẽ sớm gặp quốc lộ 20 nếu đi về hướng Nam. Nhưng đi mãi vẫn chẳng thấy đường 20 đâu, mà tôi đang cần đi về hướng Đông, vì thế tôi quyết định rẽ trái ngay khi gặp đường giao tiếp theo.
Đến bữa trưa, tôi cảm thấy sự cấp thiết phải đi tìm nguồn nước càng lúc càng tăng. Tôi tìm được hai con suối nhỏ, nhưng nước đã bị tro làm cho đục ngầu, không uống nổi. Với chỗ nước ít ỏi còn lại, tôi thấm ướt miếng vải bịt mặt và hớp hai ngụm nhỏ cho đỡ khát. Tôi chỉ còn nửa chai.
Tôi đi được thêm vài giờ nữa thì phát hiện ra một trang trại nhỏ phía bên trái đường. Đó là một tổ hợp gồm ba tòa nhà: một căn nhà mái dốc hai tầng màu trắng, một khu nhà kho rộng mái đỏ, và một cái chuồng đã sập gần hết mái.
Cũng giồng như bao trang trại khác tôi từng đi qua, nơi này vắng hoe không một bóng người. Gợi ý duy nhất về con đường vào nhà là cái hộp thư lấp ló cách mặt đất chừng 40 phân. Bao quanh nhà là cái hàng rào đã bị tro bụi lấp gần hết, chỉ còn hở mỗi phần chóp. Tôi bước qua hàng rào và tiến về phía cửa chính.
Một ụ tro bụi lớn tập trung trước hiên nhà, chắn ngang cánh cửa lưới làm tôi không tài nào kéo ra được. Tôi đập thật mạnh vào cửa và gào lên rất to. Không có tiếng trả lời. Tôi đi vòng ra sau nhà và tìm thấy cánh cửa phụ. Cửa đã bị khóa. Tôi lại đập, lại hét nhưng vẫn không ăn thua. Tôi thất thểu rời khỏi sân, bước qua hàng rào và trượt về phía khu nhà kho. Cửa nhà kho cũng bị khóa trái.
Đáng ra tôi nên phá cửa và đột nhập vào căn nhà kia, biết đâu lại có nước ở trong đó. Nhưng tôi đã không dám. Thứ nhất, tôi không thể tự tiện phá nhà người khác chỉ vì cần tìm nước. Thứ hai, tôi lo sợ sẽ phải nhìn thấy những điều không muốn thấy. Không phải tự dưng mà nơi này bị bỏ không như thế, nhỡ chủ nhà vẫn đang ở trong nhà, đã chết hay gì đó thì sao?
Vài tiếng sau, tôi bắt đầu quay sang tự rủa xả bản thân vì đã ngu ngốc không chịu phá cửa vào căn nhà kia. Nước đã cạn sạch, sau khi tôi dùng nốt chỗ còn lại để thấm miếng vải bịt mặt một tiếng trước. Và giờ thì nó đã lại khô cong, khiến bụi bẩn đua nhau bay vào mồm và phổi tôi. Nếu cái trang trại đó hiện ra trước mắt tôi một lần nữa, chắc chắn tôi sẽ không do dự mà phi thẳng cây trường côn vào cửa sổ và trèo vào trong.
Không lâu sau, tôi nhìn thấy một trang trại khác bên tay phải, từ từ hiện ra giữa bóng tối mịt mù. Tôi lập tức tăng tốc và tiến thật nhanh về phía đó.
Càng đến gần tôi càng tin chắc rằng trang trại này đang có người sinh sống hoặc chỉ mới gần đây thôi. Dấu hiệu đầu tiên là mùi, mùi gỗ cháy và mùi thịt nướng thoang thoảng lẫn trong mùi hôi thối nồng nặc của lưu huỳnh. Trang trại bao gồm năm tòa nhà: một ngôi nhà và nhà kho gần giống hệt như cái tôi vừa đi qua, và ba căn nhà phụ, hai trong số đó đã sập hoàn toàn.
Tôi nhìn thấy có dấu chân bên ngoài căn nhà phụ mái dốc, nằm phía sau ngôi nhà chính. Dấu chân vẫn còn mới bởi vì chúng vẫn chưa bị tro bụi che lấp hoàn toàn. Ai đó đã quét dọn tro trước hiên nhà. Có rất nhiều ụ tro ở xung quanh nhưng chỉ có một lớp bụi mỏng phủ trên sàn trước hiên.
Tôi tháo giày ra khỏi ván trượt và tập tễnh bước vào trong hiên. Hai chân tôi tê dại đi vì đau và mỏi. Tôi bấm chuông, để rồi lắc đầu ngán ngẩm với chính mình, giờ này làm gì còn cái chuông cửa nào hoạt động. Tôi giơ tay gõ cửa.
Không có ai ra mở cửa. Có khi nào họ không nghe thấy bởi vì tiếng gõ cửa của tôi đang bị tiếng sấm át đi chăng? Tôi mở cánh cửa chớp và gõ lại lần nữa. Vẫn không có động tĩnh gì. Tôi thử lại, và lần này thì đập thình thình lên cửa.
Cánh cửa bị giật mạnh vào bên trong, và tôi nhìn thấy một họng súng đang chĩa thẳng về phía mình. Tôi hiểu điều đó có ý nghĩa gì. Toàn bộ cơ trong người tôi căng cứng, hai mắt tôi mở to.
Chủ nhân của cây súng săn đó là một người đàn ông cao, gầy với mái tóc và bộ râu trắng, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Nhưng điều đáng nói nhất ở người đàn ông này là ông ấy rất sạch. Từ mặt mũi, cánh tay đến đôi chân trần đều không có tí dấu vết nào của tro bụi. Đến bộ quần áo trên người ông cũng sạch bong, không một chút bụi bẩn. Nước, nhất định ở đây phải có nước. Không ai có thể sạch sẽ như vậy nếu không có nước.
Ý nghĩ đầu tiên vụt lên trong đầu tôi khi nhìn thấy khẩu súng là quay đầu chạy thật nhanh và hy vọng ông ta không muốn lãng phí đạn với một thằng nhãi ranh như tôi. Nhưng giờ tôi đã biết ở đây có nước. Đằng nào thì tôi cũng sẽ chết nếu không tìm được nước. Chết vì khát với chết vì đạn, cái nào đau đớn hơn? Cả hai tôi đều chưa thử qua, làm sao biết được. Cuối cùng, tôi quyết định đứng im, không nhức nhích.
Vẫn chĩa khẩu súng về phía tôi, ông ta gầm lên, giọng như tiếng động cơ lâu ngày không được tra dầu. “Biến đi, nhóc con.”
Tôi giơ hai tay lên, lòng bàn tay hướng về phía trước và lùi lại một bước. Một bước đi sai, nếu tôi định tấn công đối thủ bởi tôi đã vừa tự bước ra khỏi tầm đá của chính mình. Nhưng đá một khẩu súng là việc làm ngu xuẩn, trừ phi không còn cách nào khác. Bóp cò súng mất ít thời gian hơn rất nhiều so với việc tung một cú đá. “Cháu chỉ muốn xin ít nước thôi, thưa ông.”
“Ở đây không có nước cho mày. Biến ngay.”
Đúng lúc đó, một người phụ nữ từ trong nhà đi ra. Bà rút cái khăn lau bát vắt trên vai và quất nhẹ vào đầu ông ta. “Elroy! Nhà chúng ta còn nhiều nước mà. Ông không thấy đây chỉ là một cậu bé đáng thương à?”
“Không biết nó là ai. Không biết có ai đi cùng không.”
“Có ai đi cùng con không, cậu bé?” Bà ấy nhẹ nhàng hỏi tôi.
“Thưa bà không ạ.”
“Thế thì con vào đi.” Bà đẩy người đàn ông tên Elroy kia và khẩu súng sang một bên. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy mũi súng giờ đã chĩa vào tường, chứ không phải vào mình. Người phụ nữ này trông có vẻ thân thiện, có lẽ bà ấy sẽ đổ cho tôi đầy các bình nước. Bà ấy xua ông Elroy lùi qua tiền sảnh, về phía căn bếp đằng sau. Kế đó bà quay sang nói với tôi. “Vào nhà đi nào, con trai.”
Tôi chầm chậm bước qua bậu cửa, hai tay vẫn giơ lên trời. Ngay chính giữa lối đi dẫn vào tiền sảnh nằm chình ình một chiếc tủ đông lạnh to đùng, một cái máy đánh giày, và một hàng giày, bốt xếp ngay ngắn.
“Ôi, người con bám đầy tro bẩn quá.” Bà đưa cho tôi một cái chổi cán ngắn. “Con cầm cái này phủi đỡ bụi trên người đi. Thế con muốn món thịt bò của mình thế nào?”
“Món thịt bò của cháu ý ạ?”
“Ừ, tất nhiên rồi. Trong lúc con đi tắm, ta sẽ làm thêm cho con một đĩa thịt bò. Đúng lúc ông Elroy và ta cũng đang chuẩn bị ăn tối.”
“Ôi không ạ, cháu không thể lợi dụng lòng tốt của ông bà như vậy. Chỉ cần bà cho cháu xin mấy chai nước, cháu sẽ rời khỏi...”
“Vớ vẩn. Tại sao ư, vì nếu hai đứa con trai ta rơi vào hoàn cảnh như con, ta cũng mong ai đó sẽ mở rộng cửa đón chúng và cho chúng ăn một bữa ngon. Giờ chúng đã lớn và có gia đình riêng rồi. Vậy nên con muốn món thịt bò của mình thế nào nào?”
“Bà làm cho cháu tái vừa với ạ.” Chỉ mới nhắc tới hai chữ thịt bò thôi mà nước miếng trong miệng tôi đã muốn chảy ròng ròng, có điều cổ họng tôi đang khô nứt nẻ vì thiếu nước trầm trọng. Nhưng rồi tôi chợt nhớ tới bữa bít tết gần đây ở nhà chú Darren và chú Joe, lập tức cảm thấy nôn nao trong bụng.
“Ta sẽ cố gắng. Lâu lắm rồi ta không nấu bằng củi. Giờ mà có cái lò nướng truyền thống ngày xưa thì hay quá. Chứ chứ phải ngồi xổm trước lò sưởi thế này, đầu gối của ta chịu không thấu. Ôi phép lịch sự của ta bỏ đâu mất rồi? Tên ta là Edna. Edna Barslow.”
“Cháu là Alex.” Tôi chìa bàn tay lấm lem tro bụi của mình ra. “Rất vui được gặp bà, bà Barslow.”
“Cứ gọi ta là Edna. Giờ thì mau cất balô và giày vào trong sảnh rồi rũ sạch tro bụi trên người con đi. Ta không thích có tro ở trong bếp.”
“Vâng ạ. Trong túi cháu cũng có ít quần áo sạch.”
“Con cứ thay đồ tự nhiên nhé, ta sẽ đóng cửa phòng bếp lại cho con đỡ ngại. Lúc nào xong thì ra nhé.”
Tôi cởi sạch chỗ quần áo bẩn trên người và xếp gọn gàng trên sàn phòng để giày dép. Vừa thay tôi vẫn vừa thận trọng nhìn ra cửa. Bà Barslow trông có vẻ tử tế, nhưng tôi vẫn phải cảnh giác bởi vì phía bên kia cánh cửa còn có một người đàn ông cới khẩu súng săn đã lên đạn.
Quần áo trong balô của tôi không hẳn là sạch, bởi vì có vẻ như tro bụi đã tìm được đường chui vào đó. Nhưng chúng vẫn còn tốt chán so với bộ quần áo đóng đầy bụi cứng đơ tôi vừa cởi ra. Tôi dùng chổi phủi thật mạnh từ đầu xuống chân, hơi đau một chút nhưng được cái nhẹ bẫng cả người vì vừa trút được một lượng tro bụi kha khá khỏi cơ thể.
Lúc tôi bước vào bếp, ông Elroy đang ngồi ở đầu bàn với khẩu súng săn để chễm chệ trên đùi. Sau lưng ông là một phòng khách lớn có lò sưởi. Bà Edna đang ngồi xổm phía trước lò sưởi. Mùi thơm tỏa ra khiến đầu óc tôi váng vất.
“Bà Edna đã đổ một thùng nước vào bồn tắm cho cậu rửa ráy rồi đấy, nhóc con. Ngay sau lưng cậu ý.”
“Cháu cảm ơn ông.” Tôi liếc ra sau và thấy một cánh cửa nữa ngay bên cạnh cánh cửa mình vừa bước qua. Tôi rụt rè mở cửa, nhưng mắt vẫn len lén nhìn ông Elroy. Trong phòng tắm, ngoài bồn tắm ra còn có một miếng bọt biển để kì cọ người và một cái gáo bằng nhôm. Tôi cầm cái gáo lên và múc nước lên ngửi. Nước không có mùi gì đặc biệt, vì thế tôi ngửa cổ làm một hơi hết luôn nửa gáo, sau đó dùng chỗ còn lại để tắm.
Lúc tôi quay trở lại vào trong bếp, bà Edna đang đặt lên trên bàn một đĩa đầy ụ thịt bò cùng cà rốt và khoai tây bỏ lò. Sau khi mọi người đã yên vị trên ghế, bà quay sang hỏi chồng “Ông định cứ ôm khư khư khẩu súng đó đấy à Elroy?”
“Ừ.”
Bà nhìn chồng vài giây rồi nói. “Vậy thì hôm nay đến lượt ông cầu nguyện.”
“Được thôi.” Họ nắm hai tay lại và cúi đầu cầu nguyện. Tôi nhận thấy ông Elroy vẫn đang ti hí mắt theo dõi tôi. Phải công nhận là ông ấy đa nghi, nhưng bản thân tôi cũng đang quan sát đề phòng ông ấy nên chẳng trách được ai. “Lạy Chúa, cảm ơn Người đã ban lương thực này cho chúng con, để chúng con có thêm sức mạnh vượt qua giai đoạn thử thách này và trở nên mạnh mẽ, thông thái hơn. Amen.”
“Amen,” Bà Edna nói và tôi cũng phụ họa theo.
Cả bữa tối hầu như chỉ có mình bà Edna nói. Câu duy nhất ông Elroy nói là “ừ” và “không”, còn lại chẳng nói gì nhiều. Còn tôi, chỉ có ăn, ăn và ăn. Tôi không định sẽ xin thêm lần hai, nhưng cũng không từ chối khi bà Edna mời thêm. Cả lần thứ ba, thứ tư cũng vậy. Bà mời tôi cà phê nhưng tôi chỉ xin bà nước lọc. Tôi cứ ăn và uống như vậy cho tới khi không còn ních thêm được gì nữa vào bụng và bắt đầu buồn ngủ.
Tôi lắc đầu từ chối và đẩy đĩa sang một bên khi bà Edna mời tôi đĩa thứ năm. Tôi gục đầu xuống bàn nghỉ một lúc vì cảm thấy hơi chóng mặt do ăn quá nhiều.
Tôi chỉ bừng tỉnh khi bị bà Edna lay vai gọi dậy. Bà đỡ tôi đứng lên và dắt ra chỗ đi-văng trong phòng khách. Phòng khách bây giờ khá nóng do tàn dư của chỗ củi nấu ăn khi nãy. Tôi ngồi xuống đi-văng và bà Edna đắp một tấm chăn mỏng lên người tôi. Ngay lập tức tôi lại chìm vào giấc ngủ.
***
Trời vẫn tối đen như mực lúc tôi tỉnh dậy lần thứ hai. Ai đó đang lay tôi dậy. Là ông Elroy, tôi có thể nhìn thấy mặt ông qua ngọn nến ông đang cầm trên tay. Tôi ngồi bật dậy trên đi-văng.
Ông Elroy nói, giọng ồm ồm. “Nhóc con, ta xin lỗi khi làm thế này.”
“Vì chuyện gì ạ?” Tôi tỉnh ngủ ngay lập tức.
“Bà Edna cứ nhất quyết đòi ta giữ cậu ở lại đây, để chăm sóc cho cậu...”
“Ôi không đâu ạ. Cháu không thể ở lại... Cháu còn phải đi tìm gia đình.”
“Thế thì tốt rồi. Giờ thì dậy đi nào, để còn chuẩn bị đi nữa.”
Tôi đứng dậy và theo ông Elroy ra chỗ lò sưởi. Toàn bộ chỗ quần áo tôi mặc ngày hôm qua đang được phơi ngay ngắn trên sợi dây căng trước lò sưởi. “Tại sao...”
“Edna đấy. Bà ấy thức cả đêm qua để giặt quần áo cho cậu đấy. Kiểm tra xem chúng khô hết chưa?”
“Cháu nghĩ là rồi ạ. Cảm ơn ông.” Tôi lấy quần áo xuống khỏi dây cà gập đại khái lại. Sau đó đi theo ngọn nến của ông Elroy ra phòng để giày dép ngoài tiền sảnh.
“Ta đã đổ đầy các chai nước cho cậu tối qua rồi. Còn đây là mấy chai nữa để dự phòng.” Ông đưa cho tôi thêm một túi đựng sáu chai Coke nửa lít đựng đầy nước. Cũng may chỗ lương thực tôi đã ăn vơi hai ngày qua cũng vừa đủ chỗ cho mấy chai nước trong balô.
“Cháu nên nói lời tạm biệt bà Edna mới phải.” Tôi tần ngần nói.
“Thôi đừng, bà ấy sẽ khóc hết nước mắt mất. Trông cậu hơi giống một đứa con trai của chúng tôi hồi trẻ.”
“Ông cho cháu gửi lời cảm ơn bà ạ. Cháu cảm ơn ông bà về mọi thứ. Cảm ơn ông bà đã cho cháu ăn, cho cháu ngủ và cho cháu nước. Cháu thực sự...”
“Con trai đừng ủy mị thế chứ! Cậu nên rời khỏi đây trước khi bà Edna thức dậy và tìm cách thuyết phục cậu ở lại.”
“Làm sao nhà ông vẫn còn nhiều nước thế ạ?” Tôi vừa cài balô vừa hỏi.
“Việc đầu tiên ta làm khi vừa mất điện và tro bụi bắt đầu rơi là lắp ngay một cái bơm tay vào giếng nước. Chừng nào cái bơm tay còn hoạt động thì Edna và ta vẫn có đủ nước dùng. Còn thức ăn thì ta không biết. Nếu tình trạng này vẫn tiếp tục kéo dài thêm vài tháng nữa, chúng ta sẽ chẳng đủ cho hai miệng ăn, nói gì đến ba.”
Tôi gật đầu. “Cảm on ông, ông Elroy.” Tôi đeo balô lên vai và cuốn miếng vải quanh mặt. Sau đó tôi bắt tay chào tạm biệt ông Elroy.
Câu cuối cùng ông nói với tôi là “Đi cẩn thận nhé.”
Bầu trời bên ngoài vẫn đang tối đen. Tôi ngồi xuống dựa vào cái hiên trước nhà và đợi Mặt Trời mọc. Tất nhiên là tôi đã chờ đợi vô ích, bởi Mặt Trời không bao giờ mọc. Thay vào đó, chỉ có một dải sáng mờ mờ ở cuối đường chân trời phía đằng Đông và một bầu trời tối đen như mực. Tôi bước chân lên ván trượt và rời khỏi trang trại, tiến về phía ánh sáng tờ mờ kia.