← Quay lại trang sách

Chương 15

Tôi bò ra rìa nơi ẩn nấp và ghé mắt nhìn ra ngoài. Ai đó đang lục lọi phía trước trạm xăng, họ nhặt từng mảnh vỡ và ném sang một bên. Tôi lùi lại vào trong và khẩn trương thu dọn đồ đạc, cố gắng không để phát ra tiếng động.

Tôi rón rén nấp ra đằng sau cái mái che bằng kim loại, định bụng theo dõi thêm một lát nữa rồi tính tiếp. Một người đàn ông và một phụ nữ đang đào bới tung đống đổ nát bên ngoài tiệm tạp hóa, làm tro bụi bay mù mịt khắp nơi. Đằng sau họ là hai đứa trẻ con, đứa bé khoảng 4-5 tuổi, đứa còn lại lớn hơn một chút, đang ngồi trên một tấm gỗ dán cong queo, một sợi dây thừng buộc ở hai góc, tạo thành một cái xe trượt tự chế. Bên cạnh hai đứa trẻ là mấy cái túi bằng vải thô.

Tôi định xỏ chân vào ván trượt và lặng lẽ rời khỏi đây, không để cho họ nhìn thấy. Nhưng vừa nấp vừa xỏ ván trượt khó hơn tôi tưởng rất nhiều.

“Xin chào?” Người đàn ông kêu lên. “Có ai ở đó không?”

Tôi đứng dậy. “Chào chú.”

Người kia nhìn tôi đầy cảnh giác. “Cậu có một mình à?”

“Vâng.” Tôi thành thật trả lời, mặc dù có hơi chột dạ không hiểu tại sao ông ta lại hỏi mình câu đó. Người phụ nữ vẫn tiếp tục tìm kiếm, không buồn để ý đến chúng tôi.

“Ở đây có gì ăn được không?”

“Chỉ có một ít kẹo.”

“Cậu có đồ ăn không?”

“Không ạ.”

“Trông cậu chẳng có gì là đói cả.” Ông ta bắt đầu đi xuyên qua đống đổ nát tiến về phía tôi.

Tim tôi như muốn ngừng đập. Sau nhiều ngày lê lết trên đường, tôi vừa đói, vừa mệt, vừa đau nhức khắp nơi. Điều cuối cùng tôi muốn lúc này là đối mặt với người đàn ông kia. Tôi không nói gì, lẳng lặng bước lên ván trượt, nhìn quanh một lượt để chắc chắn là mình đã có đường tiến hoặc lùi.

“Gia đình tôi đang trên đường đến Nebraska thì chuyện xảy ra. Chúng tôi chỉ mang theo một ít đồ ăn vặt. Cả tuần nay chúng tôi gần như chưa có gì vào bụng.”

“Cháu rất tiếc.” Tôi cố nói giọng đầy thông cảm, nhưng hai mắt mở to đầy cảnh giác, còn tay thì nắm chặt cây trường côn. Bước đi của người đàn ông kia càng lúc càng nhanh.

“Cái balô trên vai cậu có vẻ nặng nhỉ. Hẳn là phải có đồ ăn trong đó, tôi có thể ngửi thấy mùi thức ăn.”

“Cháu không còn chút thức ăn nào.”

“Hãy để thằng bé yên, anh Darryl. Nó chỉ là một đứa trẻ!”

Tôi rất ghét khi bị mọi người gọi là trẻ con, nhưng nếu gọi thế có thể khiến người đàn ông tên Darryl dừng lại thì tôi cũng sẵn lòng.

“Im đi, Mabel. Chúng ta cần thức ăn.”

Tôi đã nghĩ đến chuyện bỏ chạy, mặc dù không chắc là mình có thể xoay ván trượt và chạy thoát kịp. Nhưng rồi tôi lại tính đến phương án đánh trả trong khi đang đứng trên ván trượt, một tay cầm trường côn, một tay cầm gậy trượt tuyết. Cũng không ổn. Tôi xuyên gậy trượt tuyết qua thắt lưng để có rảnh tay điều khiển cây trường côn. Ông ta đã đến rất gần, quá gần để tôi có thể quay đầu bỏ chạy. Tôi cầm cây trường côn bằng cả hai tay, giống như đang cầm một cây gậy bóng chày dài 2m, rồi giơ lên xoay tròn trên đầu. Cô Parker mà thấy tư thế cầm gậy của tôi lúc này chắc sẽ mắng tôi chết thôi, đáng ra tôi phải di chuyển theo mỗi lần xoay gậy, làm sao để cơ thể xoay theo cùng cây côn, nhưng cô ấy cứ thử vừa đi ván trượt vừa xoay trường côn xem.

Người tên Darryl kia hoặc là quá ngốc, hoặc là quá tuyệt vọng, hoặc là cả hai thì mới vẫn tiếp tục hùng hổ xông tới như thế. Cái đuôi của cây trường côn giờ đang xoay với tốc độ 100 dặm/giờ là ít. Nếu bị đập trúng chắc chắn ông ta sẽ không bao giờ còn có thể đứng dậy. Một trong hai đưa bé bắt đầu bật khóc.

Tôi vung gậy đập vào tấm vách ngăn kim loại gần đó để cảnh cáo. Rầm! Cả cái vách ngăn rung lên bần bật, và lõm hẳn một góc.

Darryl dừng lại.

“Tôi không có đồ ăn.” Tôi gầm lên. “Hãy để tôi yên.”

“Darryl T.Jenkins, anh quay lại đây ngay cho tôi!” Cô vợ Mabel rít lên.

Tôi từ từ trượt về phía sau và vung trường côn lên một lần nữa.

Darryl trừng mắt nhìn tôi đầy tức tối, sau đó quay lưng đo về phía cô vợ. Tôi vội vàng trượt khỏi đó thật nhanh, trước khi ông ta đổi ý. Từ đằng xa tôi quay đầu nhìn lại và thấy hai vợ chồng Darryl và Mabel vẫn đang vừa đào bới vừa cãi nhau. Còn hai đứa trẻ thì đang khóc.