← Quay lại trang sách

Chương 24

Sáng sớm hôm sau chúng tôi dậy cho thỏ ăn và uống nước trước khi bình minh ló rạng. Tôi tìm thấy đôi giày trượt và bộ ván trượt ở góc nhà kho. Chiếc giày bên phải khô cong và cứng nhắc, làm tôi phải đập mãi mới mềm ra được một chút. Tôi lộn nó ra và một mảng tro bụi lẫn máu khô của tôi rơi lả tả xuống sàn

Cô Edmunds chuẩn bị cho mỗi đứa một gói bánh bột ngô to dùng gói trong giấy báo cũ. Darla mang theo thêm hai cái đùi thỏ xông khói. Cô ấy cứa thử vào một trong hai cái đùi để kiểm tra, vẫn còn hơi sống, nhưng được cái không có mùi thiu. Tôi đổ đầy nước vào các bình, gói ghém đồ đạc cho vào balô. Tôi bỏ lại đôi giày đi bộ; nếu chỉ đi trong ngày thì đôi giày trượt là đủ rồi. Tôi dự định sẽ mang theo cây trường côn và gậy trượt tuyết.

Darla nhét thêm vài túi bột ngô nữa vào trong túi để trao đổi, trong trường hợp tìm được thứ cần mua. Cô Edmunds dúi một cuộn tiền vào tay Darla và tôi lén mỉm cười. Đồng đôla bây giờ ngoài việc dùng để nhóm lửa chắc chẳng còn tác dụng gì khác. Nhưng Darla vẫn cầm và đút vào trong túi quần.

Cô Edmunds ôm Darla và hôn lên hai má, không quên dặn dò phải cẩn thận và chú ý chăm sóc cho tôi. Darla chẳng nói gì, chỉ gật đầu cho xong chuyện.

Tôi hơi bất ngờ khi được cô Edmunds ôm chào tạm biệt. Mới đầu, hai tay tôi cứ duỗi dơ ra hai bên, không biết phải làm gì. Nhưng sau đó tôi đã choàng tay ôm lại. Cái cách cô siết chặt lấy tôi, không chịu buông ra làm tôi liên tưởng đến mẹ. Đúng là mẹ nhiều khi khá làm tôi rất khó chịu và thường xuyên bất đồng quan điểm với tôi, nhưng tôi nhớ mẹ vô cùng. Tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được ôm mẹ, chứ không phải ôm nhờ mẹ của người khác như thế này.

Và rồi chúng tôi khởi hành, với tôi đi trên ván trượt, còn Darla ì ạch lội từng bước theo sau. Chúng tôi men theo con đường chạy qua phía trước trang trại nhà Darla, cố gắng tìm những chỗ ít tro bụi nhất để đi. Ở một số đoạn, tro bụi đóng thành lớp dày cộp khiến Darla có thể đi lại dễ dàng trên bề mặt. Nhưng ở các đoạn khác, mỗi bước đi của Darla ngập đến mắt cá chân.

Sử dụng ván trượt trở lại vất vả hơn tôi nghĩ, sau vài tuần không hoạt động, các cơ bắp của tôi dường như đã quên sạch cách trượt ván. Chưa kể tôi phải vừa đi vừa đợi Darla. Tôi dừng lại ở lưng chừng đồi khi nghe thấy tiếng gọi yếu ớt từ đằng sau “Ê, đợi đã.” Tôi quay lại và nhìn thấy Darla vẫn đang cách mình khoảng 40 mét. Tôi nhe răng cười, rồi cắm đầu trượt đi thật nhanh.

Ngọn đồi không phải quá dốc nhưng nhờ có ván trượt nên tôi hầu như không phải mất tí sức nào để đi xuống, thậm chí còn đủ thời gian nghĩ ngơi, đứng đợi Darla ở dưới chân đồi.

Xuống đến nơi, cô ấy hậm hực đi qua mặt tôi mà không thèm nói lời nào. Tôi cũng hơi áy náy khi nhìn cô ấy khó nhọc nhấc từng bước trên lớp tro bụi dày thế này nhưng không đủ để ngăn tôi không trượt qua mặt cô ấy lúc bắt đầu đi tiếp.

Ngọn đồi tiếp theo dốc hơn hẳn, khiến tôi gặp không ít khó khăn để leo lên. Đi được đến lưng chừng đồi thì tôi không còn trượt thẳng được nữa mà phải lạch bạch bước từng bước lên. Nhìn cái dáng tôi đi từ đằng sau hẳn là rất giống một con vịt. Bằng cách tõe hai đầu ván trượt sang hai bên, tôi vẫn có thể leo được lên đồi mà không sợ bị trượt lại phía sau mặc dù vất vả nhưng vẫn còn nhanh hơn là tháo ván trượt ra.

Với tốc độ rùa bò ấy của tôi, không có gì ngạc nhiên khi chỉ một lát sau Darla đã đuổi kịp. Cô ấy nhấc từng bước dứt khoát và mạnh mẽ, giống như một vận động viên đang leo cầu thang. Tôi đã cố gắng tăng tốc để đuổi theo cô ấy, nhưng không nổi. Mãi một lúc sau tôi mới bò lên được tới đỉnh, miệng thở hổn hển, một bên sườn đau buốt. Darla nhếch miệng cười đắc thắng.

“Giờ thì…” Tôi thở hổn hển nói. “… để xem cậu xuống đồi thế nào.” Tôi chống gậy xuống đất, trượt thật nhanh xuống dưới.

Vừa đi qua Darla, đột nhiên tôi thấy phía sau ván trượt nằng nặng và chòng chành mất thăng bằng. Tôi quay đầu lại: Darla đã nhảy lên cái ván trượt từ bao giờ, hai tay cô ấy đang ôm chặt lấy balô của tôi. Tôi đẩy cây gậy thật mạnh, với hy vọng việc tăng tốc có thể hất ngã cô ấy xuống đất.

Nhưng ngược lại với suy tính của tôi, đi càng nhanh cô ấy càng bám chặt, và tôi thực sự đang đưa được cả hai đứa đi. Chúng tôi lướt như bay xuống đồi.

Tôi gào lên qua vai, “Ê, cách này hay đấy. Chúng ta…” Đúng lúc đó, cái ván trượt bên trái của tôi mắc vào đống tro và mất thăng bằng. Chúng tôi ngã bổ nhào và lăn lông lốc xuống triền dồi. Nhờ có lớp tro bụi dày nên tôi không bị ảnh hưởng gì bởi cú ngã, nhưng lại không tránh được cái đầu gối của Darla. Nó thụi vào bắp đùi tôi đau điếng, lúc cô ấy đổ sập lên người tôi.

Darla chống tay đứng dậy. “Cậu không sao chứ? Tôi có đè vào người cậu không?” Cô ấy chìa tay về phía tôi.

Tôi nắm lấy tay Darla. “Ừ, không sao.?” Tôi mỉm cười, giật mạnh tay một cái, kéo cô ấy ngã xuống bên cạnh mình.

“Cậu chết với tôi!” Darla bốc một vốc tro và ném về phía tôi. Tôi cũng trả đũa lại tương tự.

Nó không hề giống như trò chơi ném tuyết bởi vì tro bụi không nắm lại được thành quả bóng. Nó bay tứ tung ngay khi bạn vừa thả tay ra. Nhưng vì đang nằm sát cạnh nhau nên cả hai vẫn có thể phủ kín đối phương bằng những nắm bụi tro.

Chẳng mấy chốc cả hai chúng tôi cùng cười ngặt nghẽo và ho sặc sụa vì hít phải tro. Tôi kêu lên, “Thôi không đùa nữa!”

Darla nói, “Được thôi” và đứng dậy. Lần này tôi để cậu ấy giúp mình đứng dậy thật sự. Toàn thân hai đứa lấm lem bụi tro, giống như mấy người thổ dân châu Phi vẫn thường thấy trên kênh Discovery Channel dùng bùn trắng vẽ lên người.

“Cách vừa rồi hiệu quả đấy. Bọn mình nên thử lại lần nữa.” Tôi đề nghị.

“Cách gì cơ?”

“Cậu bám vào đằng sau ván trượt của tôi ý.”

“À, ừ.” Darla leo lên ván trượt cùng với tôi và tôi trượt đi, một cách thận trọng.

Giờ ai mà nhìn thấy chắc sẽ hoảng hồn, tưởng chúng tôi là hai bóng ma xám đang cùng nhau trượt xuống đồi trên một đôi ván trượt, bỏ lại phía sau một dải bụi dài bay mù mịt trong gió.

Trên suốt chặng đường còn lại đến Worthington, Darla sẽ lên ván trượt cùng với tôi mỗi khi có ngọn đồi nào đủ dốc, đáng tiếc là cũng không nhiều. Cảm giác khi được Darla vòng tay ôm từ đằng sau thật tuyệt, mặc dù tôi sẽ khó kiểm soát ván trượt hơn. Tôi hy vọng gặp thêm nhiều triền dốc cao nữa, nhưng đa số chỉ toàn là đường bằng hoặc triền thoải. Vào những chỗ đường bằng, tôi cố gắng đi thật chậm để chúng tôi có thể đi song song với nhau nói chuyện. Chúng tôi nói về mọi thứ, chủ yếu là về cuộc sống trước khi núi lửa phun trào. Tôi ước gì khoảng khắc này có thể kéo dài mãi mãi: Darla đi bên cạnh trò chuyện với tôi và thỉnh thoảng ôm lấy tôi khi cùng nhau trượt xuống đồi.