Chương 25
Cuối giờ sáng hôm ấy, lúc tôi nhìn thấy thị trấn Worthington thấp thoáng từ đằng sau cũng là lúc bụng tôi bắt đầu réo ầm ĩ, báo hiệu đã đến giờ ăn trưa. Ba chiếc bồn chứa màu xám to đùng từ từ hiện ra trước mắt chúng tôi: là bồn silo chứa ngũ cốc. Chúng to hơn rất nhiều những chiếc tôi từng nhìn thấy ở các trang trại quanh đây.
Càng vào gần đến Worthington, các tòa nhà càng hiện ra rõ hơn. Gần đó có một nhóm người, đàn ông, phụ nữ, trẻ em đủ cả, đang làm việc trên cánh đồng dọc bên đường. Họ xếp thành một hàng dài ngay ngắn, người cầm xẻng, người cầm cuốc, thậm chí có người chỉ có mỗi cái gậy. Tất cả đều đang cắm cúi đào đất. Một vài đứa trẻ trông có khi còn nhỏ tuổi hơn em gái tôi.
Lúc chúng tôi đến gần, một người đàn ông tay cầm khẩu súng trường nhanh chóng rời khỏi đội hình. Nòng khẩu súng chĩa xuống đất. “Hai người có việc gì ở Worthington?”
“Cứ phải có việc cháu mới được tới Worthington hả chú Earl?” Darla lên tiếng.
“Là cháu đấy hả Darla? Làm sao chú nhận ra nổi cháu dưới lớp bụi lấm lem thế kia. Cháu đã làm gì thế, lăn lộn trên đó à?”
“Vâng, đại khái như thế.”
“Mẹ cháu thế nào? Chú cũng mấy lần định ghé qua để xem hai mẹ con thế nào nhưng công việc ở đây nhiều quá.”
“Mọi thứ không đến nỗi quá tệ ạ. Mẹ con cháu vẫn cầm cự được.”
“Thế thì tốt rồi. Cháu cứ vào trong thị trấn đi. Chú còn phải đi đào ngô cùng mọi người cái đã.”
“Thế chú không muốn biết cháu tới đây làm gì nữa à?”
“Thôi mà, chú xin lỗi. Nhưng có nhiều người đến từ quốc lộ 20 cứ nghĩ rằng có ngô ở trong mấy cái bồn silo kia…”
“Thế không có…” Tôi dừng lại ngay khi bị Darla quay sang nhìn.
“Đã đến mùa thu hoạch đâu mà có. Tất cả đều đã được bán và chuyển đi rồi.” Chú Earla nói.
“Thôi bọn cháu đi đã nhé.” Darla nói. “Hẹn gặp lại chú sau, chú Earl.”
Chúng tôi đi qua một vựa lúa và vài tòa nhà thương mại lớn giờ chỉ còn là một đống đổ nát. Đi sâu thêm một quãng nữa là những ngôi nhà theo kiểu trang trại trải dài hai bên đường. Chúng tôi dừng lại trước căn nhà có tấm biển hiệu lớn với dòng chữ: Bác sỹ Thú y Smith.
Nhìn từ xa trông ngôi nhà có vẻ không sao. Mái nhà hầu như không còn tro bụi. Nhưng cái nhà kho kế bên lại là chuyện khác. Trông nó như thể vừa bị một gã khổng lồ giận dữ dùng tay đấm xuống, thẳng từ mái nhà xuống đến sàn. Bốn bức tường vẫn còn nguyên nhưng cái mái nhà băng kim loại thì bẹp dúm, nằm đọng chỏng chơ dưới đất.
Tôi đi theo Darla vào trong sân. Khóa trên cửa đã bị phá, cánh cửa trước đang mở hé, làm tro bụi bay theo gió ùa vào bên trong.
Darla khẽ đẩy cửa bằng hai ngón tay và nó từ từ mở ra. Cái hành lang trước mặt chúng tôi phủ đầy bụi tro và tối om. Không thấy có vết chân nào trên sàn, chứng tỏ lâu rồi không có ai dẫm chân lên đó.
“Xin hỏi có ai ở nhà không ạ?” Darla gọi.
“Có gì đó không ổn.” Tôi ngần ngừ không muốn đi tiếp.
“Ừ.” Darla kép cửa lại, mặc dù không thể rập vào nhưng nếu nhìn từ xa sẽ tưởng cửa đang đóng. Đang phân vân không biết đi đâu tiếp thì đột nhiên chúng tôi phát hiện ra làn khói trắng bốc lên từ ống khói của mái nhà bên trái. Chúng tôi quyết định đi qua nhà bên đó để hỏi.
Cửa trước của ngôi nhà này đóng kín, ổ khóa cũng còn nguyên. Darla gõ cửa.
Một người phụ nữ to béo với khuôn mặt hồng hào ra mở cửa. Có hai điểm về người phụ nữ này lập tức thi hút sự chú ý của tôi. Thứ nhất, trên tay bà ấy đang cầm một khẩu súng trường, nhưng là cầm vào nòng súng. Chứng tỏ bà ây không hề có ý định sử dụng nó. Thứ hai, mọi thứ trên người bà ấy đều rất sạch sẽ, từ mặt mũi, chân tay đến cả tạp dề. Tôi chưa hề thấy ai sạch thế này kể từ sau lần ở nhờ gia đình Barslow cách đây hơn ba tuần.
“Tôi có thể giúp gì hai cháu?” Bà ấy hỏi.
“Cháu xin lỗi vì đã quấy rầy cô.” Darla nói. “Bọn cháu đang muốn tìm bác sỹ Smith…”
“Và cháu là?”
“Darla Edmunds. Mẹ cháu là Gloria.”
“Ồ, thế hóa ra mẹ cháu quen chị Peterson à?”
“Vâng ạ, họ thường hay chơi bài với nhau.”
“Cô là Jean. Jean Matthews.” Cô ấy buông khẩu súng xuống và dựng vào góc nhà.
“Rất vui được gặp cô.” Darla đáp lại.
“Cô cũng muốn mời hai đứa vào nhà lắm nhưng …”
“Người bọn cháu hơi bẩn.” Darla nói. “Cháu xin lỗi.”
“Hai đứa đi vòng ra sau nhà đi. Nhân tiện giúp cô mang thức ăn ra đồng cho mọi người luôn.”
“Bọn cháu chỉ đang muốn tìm…” Không đợi Darla giải thích xong cô ấy đã quay lưng đóng cửa lại.
Phía sau nhà có một bình khi propan to đùng màu trắng được dựng kế bên chiếc cửa kéo bằng kính thẳng vào trong bếp. Cả bốn bếp trên lò nướng đều đang được sử dụng. Mùi thịt lợn muốn xông khói và ngô làm tôi thèm rỏ dãi, nuốt nước bọt ừng ực.
“Mùi thơm quá.” Tôi thốt lên.
Cô Matthews mỉm cười. “Nếu là trước đây chắc cô chẳng bao giờ dám đem ra mời ai. Nhưng giờ thì… ít ra chúng cũng giúp cho chúng ta no bụng.”
Darla ngập ngừng “Về bác sỹ Smith…”
“Cô sẽ kể cho cháu nghe trên đường ra đồng.” Cô Matthews nói. “Giờ chúng ta cần chuẩn bị đồ ăn cho mọi người cái đã.” Thì ra ý cô ấy muốn chúng tôi giúp một tay. Tôi quay sang nhìn Darla và cô ấy nhún vai đồng ý.
Cô Matthews hối hả đi lại trong bếp, chuẩn bị túi to túi nhỏ đựng đồ ăn, thìa dĩa và cốc chén. Cô tắt bếp lò và bê ra cửa sau bốn chiếc nồi lớn. Tôi không dám mạo hiểm bê chúng trên ván trượt nên đã tháo hết ra để lại ở nhà, từ ván trượt đến cây trường côn và gậy trượt tuyết.
Ba chúng tôi quay trở lại chỗ lúc trước gặp chú Earl. Trên đường đi Darla lại hỏi, “Bác sỹ Smith cũng đang làm việc ngoài cánh đồng ạ? Bọn cháu có ghé qua nhà bác ấy nhưng cửa trước đã bị phá khóa và không có ai ở nhà.”
“Bác sỹ Smith mất rồi cháu ạ.”
“Bác ý chết rồi ý ạ? Chuyện gì… Tại sao ạ?”
“Bác ấy ngã từ trên mái nhà xuống trong lúc đang dọn tro bụi.”
“Ôi Chúa ơi.”
“Lottie, vợ bác ấy chuyển vào sống trong trường rồi. Khá nhiều người giờ cũng đang phải chuyển qua sống bên đó. Nhưng bác ấy hầu như chẳng nói chuyện với ai. Tội nghiệp, bị sốc quá ý mà.”
“Bầy thỏ của cháu đang bị ốm.” Darla giải thích. “Cháu còn đang định đến hỏi bác ấy xem chúng bị làm sao.”
“Hay là cháu thử hỏi nhân viên cứu thương ở trạm cứu hỏa xem. Nghe nói cậu ta khá giỏi khoản nắn xương và chữa trật khớp đấy. Nhưng cậu ấy có giúp được gì về bệnh tình của bầy thỏ không thì cô không biết.”
“Cháu nghĩ là không.”
“Nhiều người ở đây thường hay đến khám một bác sỹ ở Manchester nhưng cô không biết là ông ấy còn ở đó hay không. Với tình trạng liên lạc bị cắt đứt thế này thì chịu.”
“Thư viện có còn mở không ạ?” Darla hỏi.
“Thư viện của bà Rita Mae ý hả? Vẫn mở đấy. May mà hôm ấy bà thị trưởng cùng trợ lý đi thị sát ngoài đồng nên không có ai ở nhà lúc hiên nhà trước bị sập. Nghe nói giờ bà ấy đang sống tạm trong túp lều dựng ngay đằng sau thư viện.”
“Để lát bọn cháu qua đó xem có tìm được gì không. Cảm ơn cô.”
Darla và tôi phục vụ món cháo ngô và thịt hun khói cho nhóm người đào ngô ngoài cánh đồng. Sau khi mọi người ăn xong, cô Matthews múc một ít cho tôi và Darla.
Tôi không nhớ là mình đã xung phong, chỉ biết rằng một lát sau hai đứa khệ nệ bê đống bát đĩa bẩn quay lại nhà cho cô Matthews. Vừa vào đến sân, cô mở cửa bếp lấy ra một cái chổi và đưa cho Darla, “Đập hết bụi trên người cậu ấy rồi nhờ cậu ấy phủi bụi cho cháu.”
Darla làm theo đúng lời chỉ dẫn của cô Matthews, cầm chổi đập vào người tôi túi bụi, chỉ chừa mỗi vết thương. Tôi cắn răng nhẫn nhịn, không một lời phàn nàn bởi vì tôi biết người cầm chổi tiếp theo sẽ là tôi. Cô Matthews cũng dùng một cái chổi ngắn để phủi bụi trên người, mặc dù không cần thiết bởi ngoài hai cái gấu quần ra thì trên người cô ấy hầu như chẳng có tí bụi nào. Như thể người cô ấy có ra chất gì đó khiến cho bụi không thể bám được vào.
Tôi giúp Darla phủi hết chỗ bụi trên người rồi đi vào nhà theo cô Matthews. Việc đầu tiên cô ấy làm sau khi vào bếp là trút nột chỗ cháo thừa trong nồi vào một cái hộp nhựa. Tiếp đến, cô vét tới cả từng cái cốc mọi người vừa dùng xong. Đa phần đều đã được liếm sạch nhưng cái nào còn sót lại, dù chỉ là một thìa, cũng được đổ hết vào hộp nhựa.
Nhưng có lẽ điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là khi cô với tay vặn vòi, xả nước vào chậu rửa. Mặt tôi lúc ấy hẳn là nghệt ra trông rất buồn cười vì cô Matthews bật cười hỏi tôi, “Trông cháu cứ như là chưa từng thấy nước chảy qua vòi bao giờ ý, nhóc con.”
“Đúng là thế ạ.” Tôi nói. “Ý cháu là cháu nhìn thấy nhiều rồi, nhưng kể từ khi núi lửa phun trào thì chưa.”
“Tất cả là nhờ bà thị trưởng đấy. Ngay sau khi vụ nổ kết thúc, bà ấy sai người đi khắp nơi bắt mọi người hứa sẽ sử dụng không quá 20 lít một ngày. Ai sử dụng nhiều hơn sẽ bị cắt nước. Họ nói nước trên tháp còn đủ dùng cho cả năm.”
“Thị trưởng của các cô giỏi thế.”
“Ừ, công nhận là bà ấy tháo vát. Từ chỗ ở cho người vô gia cư đến công việc đào ngô ngoài đồng đều do bà ấy đứng ra kêu gọi mọi người đấy. Tất nhiên là vẫn có người kêu ca đòi quyền dân chủ này nọ, nhưng hầu hết đều hiểu chuyện và nhiệt tình tham gia giúp đỡ.”
Nước đã được xả đầy vào chậu rửa, tôi cầm lấy giẻ rửa bát treo bên tường và bắt tay vào công việc dọn rửa. Thấy chai nước rửa bát Dawn bên cạnh chậu rửa, tôi định lấy một ít để cọ nồi cho sạch nhưng đã bị cô Matthews chặn lại ngay, bởi vì không muốn lãng phí xà phòng.
Và thế là tôi rửa còn Darla tráng và lau khô. Phải mất hơn nửa tiếng chúng tôi mới rửa xong chỗ bát đĩa đó. Như một thỏa thuận ngắn, chúng tôi vội vã rời khỏi đó trước khi cô Matthews kịp nghĩ ra thêm việc giao cho chúng tôi.