← Quay lại trang sách

Chương 27

Lúc chúng tôi quay về đến trang trại, ánh sáng vàng vọt ban chiều bắt đầu chuyển sang màu xám. Cánh cửa nhà kho đang mở hé. Tôi chỉ cho Darla xem nhưng cô ấy nói có thể mẹ mình đang cho thỏ ăn. Vì thế chúng tôi quyết định đi thẳng vào nhà để tắm rửa nghỉ ngơi. Việc di chuyển liên tục cả ngày trên tro bụi đã vắt kiệt sức của chúng tôi.

Vừa vào đến cửa phòng bếp, cả người tôi như hóa đá, sững sờ với những gì đang hiện ra trước mắt mình. Chân phải tôi run rẩy trên bậu cửa, mặt cắt không còn giọt máu.

Mẹ Darla không phải đang ở trong nhà kho. Cô ấy đang nằm vắt ngang trên bàn ăn, mặt úp xuống. Một gã nhỏ thô, mặt mày bặm trơn, hôi hám bụi tro đang khống chế cô bằng chiếc gậy bóng chày. Mặt cô tím ngắt, máu chảy ròng ròng trên mặt.

Darla hét lên. Gã kia giật mình ngẩng đầu lên, tay vẫn giữ khư khư cây gậy bóng chày.

Tôi không hề nghĩ, tôi không thể nghĩ. Đầu tôi khi ấy trống rỗng, không có gì ngoài một nỗi giận dữ khôn tả. Tôi gầm lên, điên cuồng lao về phía gã côn đồ kia.

Hắn vung gậy lên, nhưng vẫn chậm hơn tôi một bước. Nhanh như cắt, tôi chộp lấy cái cổ tay đang cầm cây gậy của hắn, và bẻ thật mạnh. Một tiếng khực vang lên và cây gậy trên tay hắn rơi phịch xuống đất.

Hắn giơ tay định đấm vào tai phải tôi, nhưng đã bị tôi giơ tay chặn lại và xoay người giáng trả cho một cú vào chính giữa cổ.

Cả người hắn đổ sập xuống, nằm bất động trên sàn. Tôi đã chém đúng huyệt của hắn.

Darla mặt mày tái mét, chạy vội tới bên bàn ăn. “Mẹ ơi?”

“Ừm…” Cô Edmunds khẽ cựa người, trong lúc tôi kéo lại cái váy cho cô. Darla run rẩy nắm lấy tay mẹ và cúi rạp người về phía cô.

Tôi bước tới kiểm tra, để chắc chắn là gã kia đã gục hẳn, ít nhất là trong lúc này. Hắn đang nằm trên sàn, bất động hoàn toàn. Trên cánh tay hắn là một hình xăm to đùng hình con chuột hay con chồn gì đó. Tôi cúi xuống, sờ một ngón tay lên cổ hắn. Một vết lằn màu đỏ hằn trên cổ hắn. Không có gì. Không có mạch. Tôi hoảng hồn rụt vội tay lại. Tôi kiểm tra lại lần nữa, lần này bắt thử mạch ở cổ tay. Kết quả  vẫn như vậy: không có gì. Cả căn phòng quay cuồng trước mắt tôi, và tôi quay sang nói với Darla, “Tôi nghĩ mình giết chết hắn rồi.”

“Tốt.” Giọng Darla lạnh tanh, sau đó quay sang hỏi cô Edmunds. “Mẹ ơi? Con lấy cho mẹ ít nước nhé.”

“Tôi… Tôi không cố ý muốn giết hắn. Tại lúc đó tôi giận quá.” Tôi run rẩy rụt tay khỏi cái cổ tay đầy hình xăm trổ kia, đầu quay mòng mòng, cả người nôn nao khó chịu.

Và rồi tôi nghe tiếng ai đó vang lên từ phía cửa phòng bếp. “Hô hô xem ai đây nào? Chẳng phải là thằng ranh ở chỗ lửa trại hôm trước đây sao? Là Alex đúng không?”

Tôi ngước mắt lên nhìn. Mắt Bò đang đứng sừng sững ở bậu cửa. Với miếng vải đen ngòm quấn quanh đầu, che một bên mắt trái. Một bên mắt và tay của hắn vẫn còn nguyên vết sẹo bỏng chưa lành hẳn. Trên tay hắn là một khẩu súng săn hai nòng và một con thỏ. Đầu và vai con thỏ nát bươm, như thể vừa được lôi lên từ cái cối xay thịt. Mắt Bò vứt con thỏ xuống sàn và giơ súng chĩa thẳng về phía tôi.

Tôi đã nghĩ tới chuyện tấn công hắn, nhưng với khoảng cách 3-5 mét thế này tôi sẽ bị hắn bắn chết trước khi chạm được vào người hắn. Vì thế tôi quyết định đứng im không làm gì hết.

“Ôi, cuộc hội ngộ này thật là cảm động làm sao. Tao đã đi tìm mày suốt, mày biết không. Xem ra mày đã giết Ferret rồi hả? Tao biết mày có khả năng đó mà.”

Tôi liếc xuống cái xác dưới chân mình và nhún vai. “Tao đoán vậy.”

“May quá gặp mày ở đây. Cái mắt chết tiệt này không thể lành lại. Tao đã nằm mơ về mày, mơ đến ngày được tự tay móc mắt mày ra và…”

“Sao cũng được.”

“Tao sẽ không bắn mày. Như thế thì nhẹ nhàng quá…”

“Tùy mày. Hãy để cho Darla và mẹ cô ấy đi. Sau đó mày muốn làm gì tao thì làm.” Tôi nhún vai, cố gắng không để lộ ra cho hắn thấy là mình đang sợ.

“Darla, đúng không?” Hắn nhếch miệng cười, để lộ cái sẹo dài dưới cằm và xoay nòng súng chĩa về phía Darla, cô ấy đang nhẹ nhàng nâng đầu mẹ đặt vào lòng.

“Darla!” Tôi hét lên và phóng người về phía trước, đẩy cô ấy ngã sang một bên. Một tiếng súng chát chúa vang lên và tôi thấy đau nhói ở mắt cá chân.

Tôi quay đầu nhìn lên và thấy Mắt Bò đang đứng lù lù sau lưng, nòng súng chĩa thẳng vào lưng. Tôi gồng mình ôm lấy Darla, chỉ mong sao có thể làm lá chắn đạn cho cô ấy. Bên dưới tôi, Darla cũng đang co rúm ró sợ hãi.

Mắt Bò bóp cò. Một tiếng cạch nhỏ vang lên.

Tôi mở mắt ra, không nhớ là mình nhắm mắt từ lúc nào. Tôi vẫn chưa chết.

Mắt Bò lại kéo cò thêm ba lần nữa. Cạch, cạch, cạch.

Tôi chợt hiểu ra vấn đề. Mắt Bò, thằng ngu ấy, đã dùng súng bắn chết con thỏ rồi quên nạp đạn lại. Tại sao hắn không dùng tay bẻ ngoéo cổ con thỏ, thay vì lãng phí đạn như thế, đó là điều tôi không hiểu nổi. Có lẽ đầu của bọn tội phạm chỉ nghĩ được đến vậy.

Tôi giơ tay chộp lấy nòng súng. Nó vẫn còn ấm. Mắt Bò cố giật nó ra khỏi tay tôi và tôi đã nhân cơ hội đó để hắn kéo mình đứng dậy và lấy đà đạp cho hắn một phát vào chính giữa thận. Hắn gầm lên và loạng choạng lùi ra sau nhưng lùi không nhiều. Phải công  nhận là gã này quá khỏe. Cú đá đó của tôi đáng ra phải hạ được cả một con ngựa.

Tay trái cầm báng súng, hắn lừ lừ tiến lại chỗ tôi. Nắm tay phải của hắn đấm thẳng vào mạng sườn tôi, đúng cái chỗ mới chỉ ba tuần trước chỉnh hắn đã bổ rìu vào. Tôi đau đớn hét lên, lùi vội ra sau, tay phải vẫn giữ chặt lấy cái báng súng. Tôi sợ rằng chỉ cần buông tay ra thôi hắn sẽ dùng khẩu súng đó đập tôi đến chết.

Mắt Bò lại tiếp tục vung tay đánh tiếp, nhưng đã bị tôi dùng tay gạt sang một bên và thọc trả thật mạnh vào ngực hắn. Thêm một cú đấm nữa giáng xuống và tôi lại một lần nữa chặn được. Vừa thấy Mắt Bò định thò tay rút rìu ở thắt lưng tôi lập tức tung một cú đấm vào giữa mặt hắn, làm hắn phải rụt tay lại để đỡ.

Chúng tôi cứ đấm qua đấm lại như vậy 4-5 lượt, không ai chịu buông tay khỏi báng súng. Tôi hết né rồi lại phòng thủ, liên tục tìm cách tấn công vào những chỗ hiểm trên người hắn nhưng không thành công. Bản thân Mắt Bò cũng không thể thò tay lấy rùi bởi còn bận rộn bảo vệ cho mặt và đầu.

Và rồi tôi sực nhận ra cách mình đang làm là sai. Kẻ đang đối đầu với tôi là một tên cướp, chứ không phải bạn đồng môn trên sàn tập. Đây thực sự là một cuộc chiến sống còn chứ không phải bài tập trên lớp. Không việc gì tôi phải tuân thủ theo các quy tắc ở sàn tập : không được đánh dưới đai, không được đấm vào mắt, không được đá vào hạ bộ…

Từ đằng sau, Darla vung cái gậy bóng chày của Ferret lên, nhắm thẳng đầu Mắt Bò bổ xuống. Nhưng hắn đã né kịp và cây gậy sượt qua đầu, đập mạnh xuống bả vai hắn. Cú đập chỉ đủ làm cho hắn hơi loạng choạng. Tôi chồm về phía trước, dùng tay chọc thẳng vào con mắt lành lặn còn lại của Mắt Bò nhưng hắn đã kịp nghiêng đầu, làm các ngón tay của tôi chỉ chém được vào một bên thái dương.

Darla vung gậy định đập tiếp, nhưng lần này Mắt Bò đã lao về phía cô ấy, giật lấy gậy và lăng cô ấy sang một bên. Với việc một bên giằng gậy với Darla, một bên giằng súng với tôi, vô tình Mắt Bò đã để hở toàn bộ phần thân giữa cho tôi tấn công. Tôi xoay người, dùng hết sức bình sinh đá thật mạnh vào hạ bộ của hắn.

Mắt Bò rú lên, gập đôi người lại, buông tay thả rơi cả súng và gậy. Ngay lập tức Darla và tôi lao vào dùng gậy và báng súng đập hắn túi bụi. Hắn vùng lên chạy ra ngoài cửa, hai tay ôm đầu.

Darla đuổi theo hắn ra ngoài sân.

“Darla!” Tôi gào lên. “Mẹ cậu.”

Nghe thấy vậy, cô ấy vội quay lại, xô tôi sang một bên và chạy xộc vào trong bếp.

Cách đó khoảng 15-20 mét, Mắt Bò gầm gừ nhìn tôi đe dọa. “Rồi sẽ có lúc mày phải ngủ. Tao sẽ quay lại. Tao sẽ dùng dao cứa cổ họng mày và con bạn gái mày.”

Tôi im lặng đứng nhìn hắn. Hơi thở của tôi bắt đầu chậm lại, cả người tôi bắt đầu thấy đau. Mắt Bò hò hét, chửi rủa chán chê một hồi rồi bỏ đi. Tôi cũng quay  trở vào trong bếp để xem Darla và mẹ cô ấy thế nào.

Còn chưa hết run rẩy sau trận quyết đấu vừa rồi, tôi lại phải tiếp tục đối mặt một sự thật còn tàn khốc hơn thế, một sự thật mà cả đời này tôi mãi mãi không bao giờ có thể vượt qua.

Cô Edmunds vẫn đang thở, nhưng đó chưa chắc đã là điều hay. Phát đạn khi nãy của Mắt Bò đã trúng phải đầu cô. Mặt cô nát bấy, máu túa ra thành từng dòng trên miệng. Hai mắt cô đã bị phá hỏng hoàn toàn, cô sẽ không bao giờ nhìn thấy được nữa.

Trong căn phòng bếp lạnh cóng, Darla đang quỳ sụp bên cạnh mẹ, trên người chỉ mặc mỗi cái quần bò và cái áo lót. Cô ấy vo tròn cái áo trong tay và ấn vào cổ cô Edmunds nhưng không ăn thua, máu từ cổ họng cô Edmunds vẫn tiếp tục phun ra như suối, tạo thành vũng quanh đầu gối Darla.

Tôi quỳ xuống, toàn thân rung lên bần bật. Tôi đã khóc nhưng không bật ra được thành tiếng.

Cô Edmunds thều thào nói câu gì đó. Nghe giống như từ “yêu.”

Darla thì thầm “Con biết. Con cũng yêu mẹ nhiều lắm.”

Tôi đứng trân trối nhìn hai mẹ con họ, cảm thấy hoàn toàn bất lực. Toàn bộ nỗi giận dữ trong tôi giờ đây đã bị cuốn trôi bởi cơn sóng của sự tuyệt vọng. Tôi còn có thể nói hay làm được gì? Nếu là ba tuần trước thì tôi đã rút điện thoại gọi số khẩn cấp 911, cầu cứu bố mẹ, hoặc chạy tới nhà chú Darren và Joe. Giờ tôi chẳng có sự lựa chọn nào hết. Chỉ có mình tôi và Darla, cùng người mẹ đang hấp hối của cô ấy và cái xác của một gã tên là Ferret. Một mình giữa ngọn đồi phủ đầy tro bụi.