← Quay lại trang sách

Chương 28

Tôi cứ đứng đó, hai tay chống lên hai gối. Trong 10 phút? Có thể là lâu hơn. Tiếng ọc ọc  của máu tuôn ra trong cổ họng cô Edmunds đã tắt lịm từ lâu. Mắt cá chân tôi đau nhói. Tôi cúi xuống kiểm tra, vỏ đạn đã găm vào giày tôi nhưng không thấy có máu.

Tôi đau đớn nhìn cô Edmunds. Máu trong miệng cô đã ngừng chảy. Vũng máu quanh đầu cô cũng đã ngừng lan rộng. Tôi cúi xuống bắt mạch trên tay cô. Không còn mạch. Mọi thứ trong tôi đột nhiên trống rỗng, mọi cảm xúc dường như bị cuốn đi đâu mất. Tôi giống như một con rối mà Alex thực sự chỉ có thể đứng quan sát từ xa.

“Darla ơi?” Tôi khẽ. “Cô mất rồi.”

“Mẹ ơi? Mẹ tỉnh dậy đi mẹ ơi. Mẹ sẽ không sao đâu.” Darla nhấc cái áo ướt sũng máu ra khỏi cổ mẹ mình. Máu không còn chảy ra từ vết thương. Cô Edmunds đã mất máu đến chết.

Darla run rẩy sờ tay lên cái cổ họng bị bắn nứt toác của mẹ mình, sau đó ghé sát má vào miệng mẹ kiểm tra lần nữa. Cô ấy nấc lên thành từng tiếng, “Không, Không, Không…”

“Mẹ câu mất rồi. Mình xin lỗi.”

Darla bắt đầu chồm dậy, làm tôi giật bắn mình. “Tất cả là lỗi tại cậu!” Cô ấy vừa gào thét vừa đấm thùm thụp vào ngực tôi. “Chính cậu đã dẫn hắn tới đây.” Thêm một cú đấm nữa. “Mẹ con tôi vẫn đang yên ổn, cho tới khi cậu xuất hiện.” Thêm một cú đấm nữa. “Hắn nói hắn biết cậu.” Thêm một cú đấm nữa. “Hắn nói hắn đã đi tìm cậu.” Thêm một cú đấm nữa. “Tất cả là lỗi của cậu!”

Cả người tôi bầm tím và đau nhức. Máu chảy ròng ròng bên mạng sườn tôi, cú đấm khi nãy của Mắt Bò đã làm rách lại vết thương cũ. Nhưng tôi cứ để yên cho cô ấy trút giận lên mình, không hề chống trả. Nếu những gì cô ấy nói là đúng thì sao?

“Tôi căm thù cậu.” Darla điên cuồng đấm vào ngực tôi. “Tôi căm thù cậu! Tôi căm thù cậu!”

Cô ấy đang khóc. Tôi choàng tay ôm lấy Darla. Trong vòng tay của tôi, cô ấy không ngừng đấm vào ngực tôi.

Cuối cùng, khi không còn sức để đấm nữa, cô ấy dừng lại. Tôi không lo lắng cho vết thương của mình, nhưng tôi lo Mắt Bò có thể sẽ mò trở lại bất cứ lúc nào.

Trông Darla như sắp ngã khuỵu, tôi đỡ lấy vai và dìu cô ấy ngồi xuống một cái ghế. Sau đó tôi cúi xuống nhặt cái áo khoác và choàng lên vai cho cô ấy.

Giờ tôi không mong muốn gì hơn là được ngả lưng trên cái ghế bên cạnh Darla và buông xuôi tất cả, mặc kệ cho nỗi đau đớn và tuyệt vọng xâm chiếm, mặc kệ cho thế giới này có ra sao. Mặc kệ cho Mắt Bò quay lại và giết tôi. Có lẽ tôi đáng bị như vậy.

Nhưng Darla thì không. Tôi đi ra cửa và ngó ra ngoài, xem Mắt Bò có đang lảng vảng đâu đây không.

Mặt Trời đã lặn từ lâu. Kể từ sau khi núi lửa phun trào, tôi chưa hề nhìn thấy lại Mặt Trời, nhưng bầu trời phía đằng Tây đang nhuốm một màu đỏ giận dữ. Nhưng trong ánh sáng tù mù thế này dù Mắt Bò có đang đứng cách đó 5 mét thì tôi cũng chẳng nhìn thấy gì.

Tôi quay trở lại vào trong bếp, mở ngăn kéo lấy ra một ngọn nến. Darla vẫn đang ngồi im ở chỗ cũ, mắt nhìn trân trối vào hai bàn tay đặt trên đùi. Khẩu súng săn nằm chỏng chơ trên sàn. Chúng tôi cũng chẳng có đạn để dùng vì thế tôi giấu nó lên nóc tủ bếp.

“Chúng ta phải tìm chỗ trốn thôi.” Tôi nói với Darla. “Cứ qua đêm nay đã rồi tính tiếp.”

Không có phản ứng.

“Đi mà, Darla. Chúng ta nên trốn ở chỗ nào thì được? Cho tối nay thôi.”

Vẫn không có phản ứng.

Tình thế không thể tuyệt vọng hơn, Darla không thèm nói chuyện với tôi. Nhưng cũng không trách được cô ấy. Tôi chỉ muốn từ bỏ tất cả, nằm khóc một trận cho thỏa nỗi tức giận và bức bối đang đè nặng trong mình. Nhưng Mắt Bò nói sẽ quay trở lại. Và tôi tin hắn.

Tôi vắt óc suy nghĩ tìm một chỗ vừa an toàn, vừa kín đáo lại có thể phòng thủ… Vựa cỏ khô trong nhà kho, chỗ chúng tôi đã cạy sàn gỗ để làm nhà xông khói. Chúng tôi mới chỉ lấy đi một phần sàn nhà thôi, vẫn còn rất nhiều chỗ để trốn. Tôi quay sang nói với Darla.

Cô ấy không nói gì. Cũng chẳng đi theo lúc tôi rời khỏi phòng bếp. Tôi đành phải quay lại nắm tay cô ấy dắt đi, như dắt một đứa trẻ lên ba. Tôi phải vất vả lắm mới dỗ được Darla vẫn lặng thinh lên cái ván trượt. Từ nhà ra tới nhà kho chỉ mất một quảng ngắn, nhưng tôi đã quá mệt và đau để có thể đi bộ, dù chỉ là một bước.

Cái thang nhôm dẫn lên vựa cỏ vẫn đang ở nguyên chỗ cũ. Lúc chúng tôi lách qua cái máy xay ngô tự chế của Darla, tôi chợt nảy ra một ý. Sau khi thuyết phục được Darla trèo lên thang, tôi quay trở lại chỗ cái máy xay. Tôi tháo sợi dây cu-roa và nhấc tảng đá nặng trịch đó lên. Nó nặng phải đến cả tấn, nhưng tôi đã khom người lăn nó lên một bên vai.

Tôi ì ạch bò từng bước lên vựa cỏ, một tay ôm cối xay trên vai, một tay bám vào bậc thang. Vừa lên đến nơi, tôi thả vội nó xuống đất, làm rung rinh cả sàn nhà. Sau đó tôi kéo thang lên và dựa vào mép của vựa cỏ.

Tôi kiểm tra lại vết thương ở bên sườn phải. Cú đấm của Mắt Bò làm rách một đường nhỏ nhưng không quá nghiêm trọng. Tôi sẽ sống tốt nếu Mắt Bò không tìm ra tôi lần nữa.

Chỉ mỗi việc tháo giày ra thôi cũng đủ khiến tôi đau muốn chết. Tôi dốc cái tất bên phải xuống và hai mảnh vỏ đạn rơi ra. Mắt cá nhân tôi tím bầm, bàn chân sưng vù nhưng xương cốt không làm sao, ơn Chúa.

Rồi tôi chợt nhớ ra là mình quên mất cây gậy bóng chày trên sàn bếp. Nhưng giờ tôi đã quá mệt để làm bất cứ chuyện gì, chứ đừng nói là quay lại bếp lấy nó.

Darla ngồi im lặng trên đống cỏ khô, mặt thất thần nhìn xuống hai tay, như một cái xác không hồn. Tôi chúc cô ấy ngủ ngon rồi đổ sụp xuống đống cỏ bên cạnh.