← Quay lại trang sách

Chương 29

Trong giấc mơ, tôi lại bị mắc kẹt trong căn phòng ngủ của mình ở Cedar Falls. Cái bàn học đè vào ngực tôi, làm tôi khó thở. Bức tường trên đầu tôi nóng rẫy, khói bốc nghi ngút khắp nơi mắt mũi tôi cay xè vì khói.

Tôi choàng tỉnh dậy, người ướt đẫm mồ hôi vì cơn ác mộng vừa rồi. Có điều, mùi khói trong giấc mơ vẫn không hề thuyên giảm, trái lại còn càng lúc càng nồng nặc. Một quầng sáng màu cam rọi vào vựa cỏ từ căn phòng bên dưới. Darla vẫn đang cuộn tròn sau lưng tôi ngủ. Tôi lay cô ấy dậy và rón rén đi ra mép vựa cỏ ngó xuống.

Bên dưới kia, hai ngọn lửa lớn đang bốc cháy dữ dội. Gã Mắt Bò đang cầm ngọn đuốc châm vào cái bàn gỗ.

Tôi nhấc cái cối xay lên. Khi nãy, lúc vác nó trèo lên thang sao mà thấy nặng thế, vậy mà bây giờ cảm thấy nhẹ như đang bê hộp xốp. Men theo mép vựa cỏ, tôi âm thầm nhích từng bước ra phía Mắt Bò. Miếng gỗ dưới chân tôi kêu cọt kẹt, đủ to để người ở tận Worthington cũng nghe thấy được. Tôi nín thở nhìn Mắt Bò. Hắn không hề ngước lên.

Nhích thêm vài bước nữa, cuối cùng tôi đã tới được vị trí cần tới, ngay trên đầu của Mắt Bò. Trên vai hắn đang đeo một chiếc balô cũ rích nhưng căng phồng. Tôi nhắm thẳng vào hình xăm hình Mắt Bò trên gáy hắn và thả hòn đá xuống.

Một tiếng bịch vang lên. Mắt Bò đổ rầm xuống đất, cằm đập vào cạnh bàn. Thân hình to như trâu mộng của hắn nằm sóng soài trên sàn nhà kho. Ngọn đuốc rơi bên cạnh mặt vẫn tiếp tục cháy phừng phừng. Từ khoảng cách 3 mét trên cao, tôi có thể nhìn rõ vết lõm đằng sau gáy hắn. Mắt Bò không hề cử động, kể cả khi lửa bắt đầu liếm vào mũi và mặt hắn.

Tôi chẳng cảm thấy gì. Không một chút hả hê. Không một chút nhẹ lòng. Cái chết của Mắt Bò hoàn toàn vô nghĩa đối với tôi. Cô Edmunds vẫn sẽ không sống lại được.

Chẳng mấy chốc ngọn lửa bao trùm lên vựa cỏ và bén vào bốn bức từng của nhà kho. Tôi quay đầu tìm Darla và thấy cô ấy đang đứng ở mép vựa cỏ, nhìn chằm chằm xuống xác của Mắt Bò bên dưới. Tôi chộp vội lấy cái thang nhôm thả xuống. Nhưng Darla vẫn chỉ đứng im nhìn.

“Nhanh lên! Đi thôi! Đi, đi, đi!” Tôi hét lên.

Darla trèo vào thang và bước xuống từng bậc chậm rãi, chậm đến nỗi ai nhìn vào còn tưởng cô ấy đang đi dạo chứ không phải đang tìm cách thoát khỏi một cái nhà kho đang cháy. Tôi trượt xuống ngay đằng sau Darla, thiếu điều muốn đạp cho cô ấy vài cái vào đầu. Sự lề mề của cô ấy thật khiến người khác phát điên. Nhưng cuối cùng tất cả những gì tôi làm chỉ là gào thét, giục giã, để rồi lại kiên nhẫn bước từng bước sau lưng cô ấy. Vừa xuống đến nơi, tôi nắm vội lấy tay cô ấy kéo thật nhanh ra khỏi nhà kho.

Tôi đứng sững lại, bàng hoàng nhìn ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt trước mặt. Xem ra Mắt Bò đã ra tay với ngôi nhà trước tiên rồi mới đến nhà kho. Cả căn nhà đang chìm trong biển lửa, lớn hơn rất nhiều so với nhà tôi ở Cedar Falls.

Tôi nắm chặt hai tay và hét lên đầy căm phẫn. Toàn bộ thức ăn, chai đựng nước, lều bạt, quần áo…, tất cả đều ở trong nhà ấy. Tôi đã nghĩ đến chuyện xông vào cố gắng cứu vãn chút gì đó nhưng một phần mái nhà đã sập xuống. Tôi gào thét trong vô vọng. Không có những thứ đấy, chúng tôi chắc chắn sẽ chết. Giờ câu hỏi đặt ra là chúng tôi sẽ chết vì cái gì trước: bệnh bụi phổi silic, cái lạnh, cái khát hay cái đói.

Tôi chạy trở lại vào nhà kho. Hơi nóng và khói như muốn hút sạch ô-xy trong phổi tôi. Tôi ôm vội hai cái ván trượt, máy cây gậy trượt, cây trường côn chạy ra ngoài rồi vứt xuống cạnh chân Darla.

Vừa hỗn hển lấy lại sức, tôi vừa vắt óc suy nghĩ xem còn cái gì có thể cứu vãn không. Và rồi tôi chợt nhớ ra: cái balô của Mắt Bò. Hiển nhiên hắn đã phải lục lọi tung đồ đạc trong nhà trước khi châm lửa đốt nó. Biết đâu chừng cái balô ấy chính là con đường sống của chúng tôi.

Tôi quay trở lại vào trong nhà kho. Ngọn đuốc của Mắt Bò đã xơi trọn khuôn mặt hắn, nhưng cái balô trông có vẻ vẫn nguyên vẹn. Tôi nắm lấy cái quai và giật mạnh. Cái balô không hề nhúc nhích. Mắt Bò đang nằm úp mặt xuống sàn, lưng hướng về phía tôi. Một tay hắn đè dưới ngực, tay còn lại đang bị lửa bén vào cháy phừng phừng. Lửa trong nhà kho càng lúc càng bốc lên dữ dội nếu không hành động nhanh có thể tôi mất luôn cả mạng, chứ đừng nói là cái balô. Đúng lúc đó, tôi phát hiện ra cái rìu giắt ở bên hông của Mắt Bò. Tôi giật vội nó khỏi thắt lưng và chặt thật mạnh lên quai balô. Nhát đầu tiên tôi chém trượt, làm lưỡi rìu phập cả luôn vào mạng sườn hắn, trớ trêu thay, ở ngay gần chỗ hắn từng chém tôi trọng thương hồi ba tuần trước. Máu chảy ròng ròng trên lưỡi rìu. Tôi chặt thêm vài nhát nữa mới giật được cái balô ra khỏi vai Mắt Bò. Sau đó tôi ôm balô chạy thật nhanh ra ngoài.

Tôi buông rìu và balô rồi nằm phịch xuống nên tro bụi. Darla lẩm bẩm câu gì đó tôi nghe không rõ. Tôi há miệng cho không khí tràn đầy hai lá phổi. Darla lại lầm bầm nói.

“Cậu nói gì thế?”

“Bầy thỏ của tôi…” Cô ấy thốt lên đầy khó nhọc.

Thôi chết. tôi quên béng mất chúng. Tôi lại nghiến rang ngồi dậy và phi vào cái nhà kho đang ngùn ngụt bốc cháy.

Khói và hơi nóng tỏa ra khắp nơi khiến tôi có cảm giác như đang bị nhốt trong một cái lò hơi bật hết cỡ, không sao thở nổi. Tôi nín thở, xông vào căn phòng nuôi thỏ. Bằng cách nào đó tôi đã lần ra được chỗ treo mấy cái lồng thỏ. Tôi mở hai cái lồng và kẹp mỗi con vào một bên nách. Cả hai đều mềm rũ ra: Chết hay bất tỉnh do sặc khói, tôi cũng không chắc.

Tôi chạy ra ngoài, trao đôi thỏ cho Darla, sau đó định quay lại vào bên trong nhưng không thể. Ngọn lửa giờ đã nuốt trọn cái nhà kho.

Hơi nóng khiến da thịt tôi bỏng rát. Tôi quay lại nói với Darla “Lửa to quá. Tôi không thể… Xin lỗi cậu.” Cô ấy đang ngồi bệt trên đất, ôm hai con thỏ vào lòng và vuốt ve chúng. Không một con nào nhúc nhích.

Tôi đổ các thứ trong balô của Mắt Bò ra để kiểm tra. Ơn Chúa, chúng còn nhiều hơn so với tưởng tượng của tôi. Hơn một chục chai nước, sáu túi bột ngô, một cái chảo rán, toàn bộ chỗ thịt thỏ xông khói hôm trước, một cuộn dây thừng, tất cả nến và diêm trong ngăn kéo bếp của cô Edmunds, và con dao thái tôi mang theo từ Cedar Falls. Thậm chí còn có cả ít quần áo, mặc dù chúng quá rộng với tôi hay với Darla. Với chỗ lương thực này chúng tôi không những sống mà còn có thể cầm cự cả tuần.

Tôi dùng một ít dây thừng để sửa lại cái quai đeo ba-lô. Darla vẫn đang ngồi vuốt ve hai con thỏ. Một con bắt đầu có chút phản ứng. Con còn lại rõ ràng là đã chết. Tôi nhấc con thỏ đã chết ra khỏi tay Darla và giơ con dao lên.

“Cậu giúp tôi một tay chứ?”. Tôi chọc mũi dao vào cổ con thỏ rồi xẻ dọc xuống. Một vài giọt máu rớt xuống và tôi lập tức liên tưởng tới hình ảnh máu ộc ra từ miệng cô Edmunds… rồi cái đầu ngoẹo sang một bên của Ferret… và cái sọ nát bươm của Mắt Bò.

Tôi nôn thốc nôn tháo, ra cả mật xanh mật vàng. Tôi hiểu rằng mình không thể làm gì liên quan tới máu lúc này. Vì thế thay vì làm thịt con thỏ, tôi dùng trường côn đào một cái hố rồi chôn con thỏ xuống đó.

Darla lẳng lặng ngồi nhìn.

“Bọn mình đi thôi.” Tôi nói.

Darla quay đầu nhìn về phía ngôi nhà cháy đen của mình. Toàn bộ phần mái nhà đã đổ sập hoàn toàn. Tường nhà và ống khói vẫn còn nguyên nhưng tất cả cửa kính của các phòng đều đã bị sức nóng làm cho vỡ vụn. Đâu đấy lửa vẫn tiếp tục âm ỉ gặm nhấm nốt cái khung nhà. Darla thì thào câu gì đó có liên quan đến “Mẹ.”.

“Không sao đâu.” Tôi an ủi. Một câu an ủi ngu ngốc. Tất nhiên là có sao rồi.

Darla vẫn đứng im nhìn. Có lẽ cô ấy đang cố tìm hình bóng của mẹ mình trên bầu trời, nơi từng cột khói nâu của ngôi nhà cháy đang bốc lên nghi ngút.

Tôi nắm lấy ta Darla và dắt cô ấy đi gần về phía ngôi nhà, cho tới khi cảm nhận được hơi nóng của ngọn lửa bốc ra.

Tôi dừng lại, buông tay cô ấy ra nhưng Darla vẫn nắm chặt tay tôi. “Đáng ra chúng ta phải chôn mẹ tử tế mới đúng.” Cô ấy nghẹn ngào nói.

Một trong bốn bức tường đổ sập vào bên trong, làm tro bụi và khói bay mù mịt. “Nhiều người chọn hỏa táng sau khi chết.” Tôi nói. “Mẹ cậu lại còn được ở nhà. Tôi nghĩ cô ấy sẽ không buồn đâu.”

Chúng tôi cứ đứng nắm tay như trong im lặng như thế một lúc lâu. Con thỏ bắt đầu cựa quậy trên cánh tay còn lại của Darla và cô ấy ôm nó chặt hơn.

“Cậu có muốn… Chúng ta có nên cầu nguyện hay nói gì đó không?” Tôi hỏi. “Giống như người ta vẫn làm ở đám tang ý?”

Cô ấy gật đầu.

Nói xong tôi lại thấy ân hận. Trước giờ tôi mới chỉ tham dự đúng một đám tang, của ông nội tôi gần 10 năm trước. Lúc đó, tôi chẳng nhớ được gì ngoài làn da trắng bệch như tượng sáp của ông lúc nằm trong quan tài và cảm giác khi chạm vào tay ông lạnh lẽo và cứng đơ, chẳng hề giống da người thật.

Nhưng tôi vẫn phải làm. “Lạy Chúa, ừm…” Một câu mở đầu chẳng ra làm sao. Tôi không biết phải nói gì. Tôi đứng ngây người, nắm tay Darla, vắt óc suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo. Tôi nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên của tôi và cô Edmunds, khi ấy cô đang đổ ngô vào cái cối xay, ngay trước khi tôi gục xuống sàn nhà họ. Vì thế tôi quyết định bắt đầu bằng câu chuyện đó.

“Khi con gặp cô Edmunds, con gần như đã chết. Trong nhiều ngày liền con lang thang trên những con đường lạnh lẽo và đầy rẫy hiểm nguy. Con đã bị thương và chảy máu rất nhiều. Khi ấy con chỉ mong muốn tìm được một mái nhà để dừng chân, một nơi để con chữa lành vết thương hoặc chết. Nhưng thay vào đó, con đã gặp cô Edmunds và Darla. Họ đã mở cửa đón con, cho con chỗ ngủ, cho con ăn, và khâu vết thương cho con. Con còn sống là nhờ vào lòng nhân từ mà họ đã dành cho con, một người hoàn toàn xa lạ. Lạy Chúa, con không biết có phải vì con mà cô Edmunds phải chết hay không.” Tôi buông tay Darla nhưng cô ấy vẫn nắm chặt lấy tay tôi. “Có thể vì con mà Mắt Bò mới tìm đến đây, nhưng cũng có thể đó chỉ là một sự tình cờ oan nghiệt. Con ước gì… Con ước gì người chết dưới tay Mắt Bò là con chứ không phải cô Edmunds. Đằng nào con cũng đã chết nếu không có sự giúp đỡ của cô. Nhưng con không thể thay đổi điều đó. Và con đoán rằng Người làm vậy là có lý do của Người.” (Một lý do thật khó thông cảm! Một lý do đã khiến cho cả Iowa chìm trong địa ngục tro bụi, biến Darla thành trẻ mồ côi, và tôi bơ vơ không nhà không cửa, cũng chẳng biết mình có còn bố mẹ hay không. Nưng nói ra những điều ấy chẳng giúp ích được gì cho Darla.) “Vì thế con rất biết ơn vì đã được gặp cô Edmunds, người đã cưu mang con và khiến con cảm thấy được… thương yêu. Xin Người hay đón nhận cô ấy giống như cô ấy đã đón nhận con, một kẻ lữ hành xa lạ đang chảy máu sắp chết ở cửa nhà kho của mình. Amen.”

“Amen,” Darla thì thầm nói. “Chưa gì con đã nhớ mẹ rồi, mẹ ơi.”

Tôi quay sang ôm Darla. Chúng tôi cứ đứng như vậy rất lâu trước ngôi nhà giờ chỉ còn là một đống tro tàn, với chú thỏ trắng đang cựa quậy trong vòng tay chúng tôi.