Chương 38
Katie mất lúc nửa đêm.
Chuyện xảy ra sau khi Darla lay tôi dậy thay phiên cho cô ấy đi ngủ. Lúc đó, Katie vẫn còn thở nhưng người nóng rẫy như hòn than. Cô bé nằm trong vòng tay mẹ và hai mẹ con ôm nhau ngủ ngon lành.
Tôi ngồi theo dõi hơi thở của cô bé qua ánh lửa bập bùng. Cô bé thở hổn hển, càng lúc càng khẩn trương. Và rồi đột nhiên ngừng lại một lúc lâu, một phút, thậm chí là dài hơn, khiến tôi chột dạ không biết cô bé còn sống hay đã chết. Mỗi lần như vậy tôi lại đặt ngón tay lên cổ Katie để kiểm tra, mạch của cô bé đập rất nhanh và không ổn định.
Tôi chỉ mong, không, tôi muốn, tôi cần phải làm gì đó cho Katie, Nhưng giờ đến uống nước cô bé còn không uống được, nói gì đến uống thuốc. Trừ phi có xi-lanh. Nhưng tất cả mấy cái đó, thuốc men, bác sỹ và xi-lanh, đều là chuyện của quá khứ, của thế giới trước khi núi lửa phun trào, cái thế giới đã chết từ sáu tuần trước.
Vài tiếng sau, Katie đột nhiên co giật. Mắt cô bé bật mở, liếc sang trái, rồi sang phải. Đôi mắt xanh biếc như bầu trời tháng Tám trước vụ nổ núi lửa. Katie hít một hơi dài, rùng mình một cái rồi nằm yên.
Tôi đã nghĩ đến chuyện giằng Katie ra khỏi tay bà mẹ và hô hấp nhận tạo cho cô bé, tôi biết phải làm thế nào. Tôi từng tham gia một lớp học sơ cứu do cô Parker tổ chức. Có lẽ tôi vẫn nên cố cứu sống cô bé, nhưng tôi đã không làm vậy. Thay vào đó, tôi chỉ cầm lấy bàn tay vẫn đang nóng rẫy của Katie và nắm thật chặt. Các đầu ngón tay thâm sì của cô bé cứng đơ và không còn sự sống. Sau 5 phút không thấy Katie thở trở lại và mạch ở cổ tay cũng đã mất, tôi hiểu rằng cô bé đã vĩnh viễn ra đi.
Những người khác, mẹ, em trai, em gái của Katie, và Darla vẫn đang say giấc nồng. Chỉ có mình tôi chứng kiến sự ra đi của Katie.
***
Vài tiếng sau, khi bình minh bắt đầu ló dạng thì bà mẹ bỗng choàng tỉnh giấc. Bà ấy ôm chặt Katie vào lòng rồi nhìn xuống. Hai mắt cô bé vẫn đang mở và nhìn vào hư vô.
“Con bé chết rồi đúng không?” Bà ấy hỏi tôi.
Tôi mở miệng định trả lời nhưng có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ họng. Không một lời nào được thốt ra. Và tôi đã khóc.
Ai đó nắm lấy tay tôi. Tôi ngẩng mặt lên. Là mẹ của Katie, đang nhìn tôi với ánh mắt có phần thanh thản.
“Những rắc rối của thế giới này từ này sẽ không thể làm tổn thương Katie của tôi được nữa.”
“Cháu ước gì mình có thể làm gì đó… Cháu xin lỗi.”
Người phụ nữ ấy gật đầu. Vàu giây sau, nét mặt của bà ấy đột ngột thay đổi, sự nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt. “Cậu sẽ không ăn thịt con bé chứ hả?”
“Ă…Ăn… Katie ý ạ? Ôi Chúa ơi, tất nhiên là không rồi… Làm người ai lại đi làm điều khủng khiếp như vậy?”
“Vậy mà có đấy. Roger nhà tôi…” Bà ấy lặng đi một lúc lâu. Tôi nắm lấy tay bà và đợi. “Khoảng một tuần trước thì chúng tôi hết đồ ăn. Không biết phải tìm thêm ở đâu. Katie khi ấy sốt rất cao. Vì thế chúng tôi quyết định đi qua cây cầu ở Dubuque: Roger, đám trẻ và tôi. Nghe nói có trại tị nạn do chính phủ lập ra ở đầu bên kia, gần Galena. Chúng tôi hy vọng có thể tìm thấy thức ăn và thuốc men ở đó.”
“Chuyện gì đã xảy ra ạ?” Tôi hỏi khẽ.
“Chúng tôi đã được cảnh báo là ở Dubuque có vài băng nhóm chuyên đi cướp bóc lương thực và tranh giành đất đai. Anh Roger, chồng tôi, cho rằng nếu men theo mấy con đường nhỏ thì chúng tôi có thể tránh được chúng và an toàn qua cầu. Nhưng mới đi được nửa đường thì chúng tôi đã bị ba tên cướp phát hiện ra. Anh Roger đã cầm chân bọn chúng để bốn mẹ con tôi chạy đi.”
Nói đến đây, mẹ của Katie lại dừng lại. Để lấy hơi hay để nghĩ xem có nên kể nốt câu chuyện cho tôi nghe? Tôi cũng không dám chắc. “Sau đó tôi lén quay trở lại xem có giúp gì được anh ấy không. Nhưng tất cả những gì tôi nhìn thấy là một nhóm hơn chục người. Đang tụ tập quanh một đống lửa, Ngay giữa phố Jones… Phía trên ngọn lửa, chồng tôi đang bị xiên như một con heo quay.” Nỗi tức giận khiến mặt bà ấy méo mó, biến dạng. “Chúng đang quay sống Roger nhà tôi. Giống như quay một con heo.”
Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ từ băng ghế phía trên.
“Darla à, cậu không sao chứ?” Tôi hỏi.
“Ừ. Tất nhiên là có sao rồi.” Đầu cô ấy ngóc lên từ sau ghế. “Vừa tỉnh dậy đã bị nghe một câu chuyện kinh dị như vậy, nếu là cậu thì cậu thấy sao?”
“Mình nghĩ chúng ta không nên đi qua Dubuque nữa. Hoặc là tìm cây cầu khác hoặc là làm tạm một cái bè.”
“Ok. Đến lúc đó rồi tính.”
“Kể từ hôm đó, đêm nào tôi cũng lặp đi lặp lại một giấc mơ, hay nói đúng hơn là một cơn ác mộng. Tôi nhìn thấy đám người đó tụ tập quanh đống lửa nhưng người nằm trên cái xiên không phải là anh Roger mà là Katie. Và con bé đang gào thét gọi mẹ…” Ôm chặt cô con gái bé bỏng vào lòng, giọng bà ấy nấc lên từng cơn.Ở bên cạnh, hai đứa em của Katie vẫn đang ngủ ngon lành.
Darla xung phong làm bữa sáng để tôi ra ngoài đào một cái huyệt cho Katie. Cách vệ đường chừng 200 mét, tôi tìm thấy một khu đất khá bằng phẳng. Tôi dùng tay và chân gạt hết tuyết sang một bên. Lớp tro bụi ở bên dưới cũng đã đóng băng nhưng cũng may đó chỉ là một lớp băng mỏng nên tôi không gặp quá nhiều khó khăn để moi đám tro bụi ra khỏi hố. Sau tro bụi là đến tầng đất đá khô cằn và không còn dấu hiệu của sự sống. Tôi thử dùng ván trượt để đào nhưng vô ích. Không có cuốc hay thuổng tôi sẽ khó lòng đào sâu hơn.
Sau bữa sáng, chúng tôi đưa xác Katie ra cái huyệt nông vừa đào khi nãy. Darla gợi ý để lại bộ quần áo màu hồng của Katie cho hai đứa em, phòng khi cần dùng tới, nhưng đã bị mẹ cô bé lườm cho cháy mặt. Tôi dùng lòng ván trượt xúc tro bụi phủ lên người Katie, nhưng cái mộ quá nông, chỉ sâu chừng 30 phân là cùng.
“Cháu xin lỗi vì không thể đào sâu hơn. Mặt đất bị đóng băng dày quá.”
“Không sao đâu.” Mẹ Katie nói. “Tro bụi đã cướp đi mạng sống của Katie, nên giờ hãy cứ để nó lấy đi luôn cơ thể con bé.”
Tôi thay mặt mọi người nói lời cầu nguyện cuối cùng trước mộ Katie. Dạo gần đây có vẻ tôi bị thực hành công việc này hơi bị nhiều. Hy vọng đây sẽ là đám tang cuối cùng tôi phải trụ trì.
Lúc chúng tôi quay lại xe ô tô đã thấy Darla chuẩn bị xong xuôi đồ đạc để lên đường. Con Jack đang thò đầu ra khỏi miệng túi chờ đợi. Tôi mở balô, rút ra ba trong số năm túi bột ngô còn lại.
“Cậu định làm gì thế?” Darla nhíu mày hỏi.
“Mình để lại cho họ ít thức ăn. Mấy mẹ con có còn gì ăn đâu.”
“Cậu điên à? Thế bọn mình thì sao? Ngần ấy thức ăn chưa chắc đã đủ để đến được Warren, giờ lại còn cho đi gần hết thế này.”
Tôi không trả lời Darla. Tôi không biết phải trả lời thế nào. Cô ấy nói đúng. Chỗ thức ăn còn lại chắc chắc không đủ cho chúng tôi đến Warren, Nhưng rồi tôi nhớ đến bà Barslow, người đã mời tôi ăn bít-tết và thức đêm giặt quần áo cho tôi. Bà ấy hoàn toàn có thể để mặc kệ ông Elroy đuổi tôi đi mà không can thiệp. Hay như mẹ của Darla, nếu muốn cô ấy đã có thể bỏ mặc tôi chảy máu đến chết ở bên ngoài nhà kho. Nếu tất cả chúng ta đều làm cái việc phải làm để tồn tại thì chúng ta có hơn gì những kẻ như Mắt Bò. Tôi lấy ra ba chai nước và cái chảo rán.
“Alex, không được, cái chảo thì nhất định không được.”
“Nhưng họ sẽ lấy gì nấu chảy tuyết thành nước? Họ làm gì có dụng cụ gì đâu.”
“Mình không biết và cũng không cần biết. Đó không phải là vấn đề của mình. Mà tại sao họ không mang theo nồi hay bất kì cái bình nào nhỉ?”
“Chúng tôi có chuẩn bị nồi niêu và bình đựng nước đấy chứ, nhưng chúng ở hết trong balô của anh Roger.” Mẹ của Katie lẳng lặng chui vào xe trong lúc chúng tôi cãi nhau.
“Giời ạ!” Darla cầm con dao, cái rìu và gậy trượt của tôi ném ra bên ngoài. “Ngồi im đợi tôi ở đây!” Cô ấy gào lên và chui ra khỏi xem
“Cô ấy nói đúng đấy” Bà ấy lên tiếng. “Hai người không nợ chúng tôi cái gì hết. Hãy cứ giữ lại đồ đạc cho mình. Còn vợ cậu nữa.”
“Cô ấy không phải là vợ cháu.” Việc bà ấy đồng tình với Darla chả hiểu sao chỉ càng khiến tôi thêm áy náy. Tôi mở balô rút ra một túi bột ngô nữa và để lại cùng đống đồ trước đó cho ba mẹ con họ.
Darla bỏ đi được khoảng 40 phút thì đột nhiên chúng tôi nghe thấy những tiếng đập chan chat và tiếng kim loại cọ vào nhau rin rít vang lên từ phía trước chiếc SUV. Một lát sau, Darla quay lại với một tấm ốp phồng hình lòng chảo, hai đầu kim loại vẫn còn xù xì, lởm chởm như thể chỉ vừa mới được cắt bằng rìu và dao. Đúng là không có gì mà Darla không làm được.
“Bà có thể dùng cái này để nấu chảy tuyết. Nhưng cẩn thận mấy cái cạnh sắc, đừng để bọn trẻ con động vào.” Darla đưa cho mẹ Katie cái chảo tự chế rồi cầm lấy cái chảo của chúng tôi nhét vào ba-lô.
“Cảm ơn.” Bà ấy nói. “Và… xin lỗi hai người.”
Darla nắm lấy vạt áo của người phụ nữ tội nghiệp kia kéo sát về phía mặt mình. “Chúng tôi có thể sẽ phải chết chỉ vì đống đồ mà cậu bạn trai ngốc nghếch và đa cảm này của tôi để lại cho mấy người. Vì vậy, ba mẹ con bà không được chết. Hãy cầm lấy chỗ đồ đó và cố gắng sống. Hãy giữ lấy mạng sống của bản thân và của hai đứa con mình. Bà hiểu chưa?”
“Tôi hiểu.”
Tôi không thấy buồn khi bị gọi là ngốc nghếch và đa cảm. Tôi thích cái từ “bạn trai.”
Darla cầm lấy balô rồi chui ra khỏi xe. Tôi siết nhẹ tay mẹ Katie chào tạm biệt rồi trèo ra ngoài theo Darla.