Chương 39
Mặc dù lúc chúng tôi khởi hành đã là cuối giờ sáng nhưng bầu trời bẫn tù mù, u ám, do đám mây bụi và khí sulfur dioxide ở tầng trên cao vẫn đang che khuất Mặt Trời.
Darla cắm đầu cắm cổ trượt đi phăm phăm, làm tôi đuổi theo muốn hụt hơi. Chúng tôi quay trở lại con đường cũ ngày hôm qua, theo hướng Nam của quốc lộ 151. Đi được khoảng 2 dặm thì gặp một ngã tư, chúng tôi rẽ trái rồi đi tiếp.
Darla vẫn tiếp tục sưng sỉa mặt mày suốt cả bữa trưa. Chúng tôi dừng lại bên thành cầu phủ đầy tuyết trắng. Tôi lấy ra dải thịt thỏ hun khói cuối cùng, trừ phi chúng tôi làm thịt con Jack và hai cái bánh ngô còn thừa của bữa sáng, Darla bốc một nắm bột ngô đút cho con thỏ. Vừa ăn trưa tôi vừa vài lần thử bắt chuyện với Darla nhưng chỉ nhận được những tiếng ừ hữ khó chịu.
Càng đi, các ngọn đồi càng dốc hơn, cây cối cũng trở lên rậm rạp hơn. Khác với những con đường thẳng như kẻ chỉ ở đoạn đầu hành trình, các con đường về sau khá khúc khuỷu, lại liên tục uốn lượn quanh các triền đồi, con suối, con lạch… Các trang trại cũng mỗi lúc một thưa dần. Phần lớn thời gian chúng tôi di chuyển dọc theo sát bìa rừng, thỉnh thoảng mới thấy thấp thoáng một vài trang trại nhỏ. Tất cả đều đang có người ở vì thế chúng tôi quyết định tránh xa chúng ra.
Đến gần cuối giờ chiều thì tôi bắt đầu để ý tìm chỗ nghỉ đêm. Trong suốt hơn một tiếng đồng hồ, tôi chăm chú quan sát hai bên đường xem có cây thông nào tán vừa rộng lại bừa bị đổ gần sát gốc không.
Sau một hồi chọn lựa cuối cùng tôi cũng chọn được một cái cây ưng ý và gọi ầm lên kêu Darla dừng lại. Chưa bao giờ tôi gặp cây thông nào to đến thế, đường kính của nó chắc phải đến phải 60 phân là ít. Nó đang đổ rạp xuống, cách mặt đất chừng 2 mét. Phía sau gốc cây là một ụ tuyết cao, kéo dài khoảng 18-20 mét mà tôi đoán là phần còn lại của cái cây giờ đã chìm trong tro bụi và tuyết trắng.
Tôi dùng hai tay đào một đường hầm dọc theo gốc cây. Cái cây đổ đã tạo ra một khoảng không an toàn ở bên dưới các tán cây. Tôi dùng rìu chặt bớt những cành lởm chởm chúc xuống đất. Đây là nơi lý tưởng để nghỉ qua đêm: khô ráo, ấm áp và khó bị phát hiện từ bên ngoài. Chúng tôi có thể tận dụng các cành thông để làm giường.
Tôi gọi với ra. “Vào đi. Trong này ấm lắm.”
Darla bò qua cái lỗ chui vào và nhìn ngó xung quanh. “Công nhận cũng không đến nỗi nào. Mùi cũng dễ chịu.”
“Ừ, mình đã từng ngủ một đêm dưới tán cây như thế này sau khi rời khỏi Cedar Falls được vài ngày. Cũng khá ổn, chỉ hơi lạnh thôi. Nhưng chúng ta không thể đốt lửa trong này bởi vì sẽ rất dễ cháy.”
“Có hai bọn mình là đủ ấm rồi.”
Chúng tôi nhóm một đống lửa nhỏ bên ngoài và làm món bánh ngô. Sau khi trừ đi một phần để dành cho con Jack, với chỗ bột ngô còn lại chúng tôi sẽ chỉ còn đủ cho hai, cùng lắm là ba bữa nữa, nếu biết tiết kiệm.
Ăn tối xong, tôi trải tấm vải dầu và hai cái chăn ra đất để ngủ. Darla và tôi nằm ôm nhau dưới chăn. Tôi đoán là người mình rất hôi nhưng Darla không để tâm tới chuyện đó. Tôi cũng ngửi thấy mùi hôi trên cơ thể cô ấy, nhưng nó chỉ càng khiến tôi muốn kéo cô ấy sát vào mình hơn, thay vì đẩy ra xa.
Chúng tôi cứ nằm như thế rất lâu, nhưng không đứa nào chợp mắt được.
“Mình xin lỗi…” Tôi thì thầm “…vì đã cho đi phần lớn chỗ đồ ăn của bọn mình.”
Darla quay người lại. Tôi không nhìn thấy mặt cô ấy nhưng có thể cảm nhận được môi cô ấy đang áp chặt vào môi mình. “Thế mới bảo cậu ngốc.”
“Nếu không được bà Barslow và mẹ cậu giúp đỡ có lẽ mình đã chết từ lâu rồi… Mà đáng ra cậu nên cản mình mới đúng. Dù gì cũng là đồ ăn của cậu mà, đâu phải của mình.”
“Là đồ ăn của hai chúng ta. Với cả, mình nói cậu ngốc chứ có bảo là sai đâu.” Cô ấy lại hôn tôi. “Mình biết, ngày hôm nay mình có nhiều điều không phải…”
“Không, cậu không…”
“Tại mình sợ.”
Tôi không biết phải đáp lại thế nào nên quyết định im lặng.
“Chỉ là… nếu là ở trang trại, mình biết chúng ta sẽ không sao. Mình biết phải kiếm thức ăn ở đâu. Mình biết phải ngủ ở đâu. Mặc dù mẹ đã… nhưng mình biết phải tìm sự giúp đỡ ở đâu. Còn bây giờ, đến bữa ăn ngày mai sẽ ra sao chúng ta còn không biết. Nói gì đến chuyện tương lai.”
“Mình sẽ không để chuyện gì xảy ra với cậu đâu, Darla ạ. Mình hứa.” Tôi biết mình nói câu đó nghe có vẻ sáo rỗng bởi có rất nhiều điều xảy ra không nằm trong tầm kiểm soát của con người, nhưng đó là những lời thực lòng của tôi.
Chúng tôi tiếp tục hôn nhau. Tôi hôn lên khóe môi, lên má, lên cổ, lên tai Darla, làm cô ấy khúc khích cười.
“Lần đầu gặp cậu, mình đã nghĩ cậu là một thiên sứ khác người. Bởi vì chẳng có thiên sứ nào lại đi mặc quần yếm và đạp xe đạp như thế cả.”
Darla nhoài người sang đặt lên môi tôi một nụ hôn sâu, sau đó thì thầm nói “Mình yêu cậu, Alex.”
“Mình cũng yêu câu, Darla ạ.” Đáng ra tôi phải nói với cô ấy câu này từ lâu rồi mới phải, rằng tôi đã yêu cô ấy ngay từ giây phút đầu tiên gặp mặt, chỉ có điều tôi không hề nhận ra điều đó, cho tới lúc này.
“Cậu có nghĩ là bọn mình sẽ sống qua được cuộc khủng hoảng này không?”
“Chắc chắn được.”
“Sao cậu biết?”
Tôi nhún vai, kéo sát Darla vào lòng. “Mình tin là như thế.”
“Mình cũng vậy.”
Trong bóng tối, chúng tôi lóng ngóng cởi từng chiếc cúc cho nhau. Tôi cảm nhận được chiếc áo lót mềm mại của Darla áp vào ngực mình. Ngón tay của cô ấy vuốt dọc vết sẹo bên hông tôi và từ từ lần xuống cái thắt lưng quần. Tôi đưa tay ngăn cô ấy lại.
“Sao thế?” Darla hỏi.
“Ừm… Mình nghĩ chúng ta không nên…”
“Vì cậu vẫn chưa sẵn sàng hay là sao? Mình tưởng câu đó phải dành cho con gái nói chứ?”
“Ừm… không phải, mình cũng muốn. Rất muốn là đằng khác. Những nhỡ cậu có thai thì làm sao?”
Darla buông tay khỏi cái thắt lưng. “Mình không biết. Mình không định lo lắng về chuyện có thể xảy ra trong 9 tháng tới, khi mà chúng ta có sống sót nổi qua tuần sau hay không còn chưa biết.”
“Chúng ta sẽ qua được mà.” Tôi cố nói bằng giọng tự tin nhất có thể, mặc dù tận sâu thẳm trong lòng, tôi cũng không tin.
Darla rúc vào ngực tôi và chúng tôi cứ nằm ôm nhau như vậy trong bóng tối một lúc lâu.
“Cậu đã bao giờ làm chuyện đó chưa?” Đột nhiên cô ấy hỏi.
Tôi thấy mừng vì nhờ bóng tối mà cô ấy không nhìn thấy khuôn mặt đỏ dừ của tôi. “Chưa. Trước giờ mình mới chỉ hẹn hò với đúng một cô bạn gái. Tên cô ấy là Selene Carter. Nhưng bọn mình mới chỉ dừng ở mức như chúng ta đang làm đây thôi.”
“Cái tên hay thế, Selene. Cô ấy vẫn đang ở Cedar Falls à?”
“Mình không biết. Mình đoán là thế. Bọn mình đã chia tay hồi mùa Xuân năm ngoái.”
“Cô ấy không muốn à?”
“Đến mình còn không chắc là mình đã sẵn sàng nữa là. Có thể cô ấy chưa thích mình đến mức đó. Nhưng thú thật là mình cũng không đặt nặng vấn đề đó. Và rồi cô ấy đá mình, không một lời giải thích.”
“Mình nghĩ là mình đã sẵn sàng… với cậu. Nhưng cậu nói đúng, nhỡ chẳng may dính bầu thì chết. Có lẽ chúng ta nên kiếm ít biện pháp phòng vệ đã,”
“Ừ.” Ngay lập tức, bao cao su vọt lên đứng đầu danh sách các món đồ bắt buộc phải có của tôi, trước cả đồ ăn, nước uống và cách vượt sông Mississippi.
Thấy Darla im lặng không nói gì, tôi liền hỏi” Còn cậu?”
“Ý cậu là chuyện quan hệ ý hả? Chưa. Mình đã định làm chuyện đó với Robbie McAllister nhưng tự nhiên cậu ta quay sang càm ràm chuyện mình suốt ngày cắm mặt ở trang trại mà không chịu đi xem phim với cậu ta ở Dubuque. Và thế là mình đá luôn.”
“Vừa phải chăm lo cho trang trại vừa phải duy trì một mối quan hệ quả thực không hề đơn giản.”
“Đúng vậy.”