Chương 44
Chúng tôi dành nốt thời gian ít ỏi còn lại của buổi sáng đi thám thính quanh khu trại. Khu trại chính, nơi chúng tôi và toàn bộ hàng ngàn người tị nan đang bị vây lại bên trong hàng rào, rộng khoảng 1,5 km 2 . Ở phía Nam, nằm giữa khu trại và đường cao tốc là ba khu vực hàng rào riêng biệt: khu thứ nhất là khu vực hành chính lúc chúng tôi đến, ở đó dựng rất nhiều trại lính và lều cho nhân viên hành chính. Khu thứ hai là khu nhà xe với ba xe ủi đất, một máy xúc, một xe buýt, vài chục xe tải và xe bọc thép Humvee. Khu thứ ba khá nhỏ với những cái lều nhỏ trông giống như chuồng chó.
Cái rãnh nhà xí chúng tôi sử dụng tối qua nằm ở góc Đông Bắc của khu trại, cách xa hẳn khỏi khu hành chính. Một dãy năm vòi nước được nối với các thùng gỗ chạy dọc theo rìa phía Tây. Tuyết đóng băng quanh khu vực vòi nước. Mọi người sử dụng tất cả các đồ vật có thể kiếm được để chứa nước.
Khu nhà bếp cũng nằm ở cuối rìa phía Tây. Tất cả đều đang đóng im ỉm và tĩnh lặng, ngoài trừ một căn. Khoảng hơn chục người trong chiếc áo paca trùm đầu màu vàng đang làm việc ở đó.
Darla và tôi lững thững đi dọc theo rìa phía Bắc. Bên kia hàng rào không có gì đặc biệt ngoài một đường nhỏ có lính đi tuần, một khu đất trống và một rừng thông héo khô.
“Mình nghĩ từ đây chạy vào rừng không quá xa đâu.” Tôi nói.
“Ừ. Nhưng vấn đề là đám dây thép gai kia.”
“Tay đại úy nói tên của bọn mình sẽ được niêm yết trên bảng tin, nếu gia đình mình đọc được chắc chắn họ sẽ tới.”
“Ừ. Nhưng mình thà tin vào cái kìm cắt dây thép gai còn hơn là lời hứa của tay đại úy đó.”
“À mà hắn thậm chí còn chưa hề hỏi tên bọn mình đúng không?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy.” Darla cau mày. “Tên khốn khiếp!”
“Không biết có cách nào để gọi hay viết thư cho bác mình không nhỉ? Mà nếu có, chắc gì tay đại úy đó đã cho phép bọn mình.”
“Ừ, mình cũng nghĩ là không. Bọn mình quay lại chỗ mấy người mặc áo vàng đang nấu ăn đi. Ít ra ở đấy mùi còn thơm.”
Lúc chúng tôi quay lại khu nhà bếp đã thấy một nhóm hơn trăm người đang xếp hàng ngay ngắn và trật tự trước nhà bếp, khác hẳn với đám đông sáng nay. Điều lạ là hầu hết đều là trẻ con. Một vài bà mẹ bế con nhỏ đứng ngay đầu hàng, một số khác được bố mẹ dắt đi, còn lại chủ yếu là những đứa trẻ tự đi một mình. Chúng không nô đùa hay đánh nhau như cách bọn trẻ con thường làm mỗi khi bố mẹ không để ý. Đứa cúi gầm mặt xuống đất, đứa ngồi bệt trên tuyết, nói chung là trông đứa nào cũng buồn bã và khổ sở.
Có hai người mặc áo vàng cũng đang đứng bên này hàng rào cùng chúng tôi, thỉnh thoảng lại quay sang trò chuyện với đám trẻ con. Phải tới lúc họ đến gần chỗ Darla và tôi đang đứng, tôi mới đọc được dòng chữ in trên áo họ: Liên hiệp Hội Thánh Báp-tít Miền Nam.
Một trong hai người nhẹ nhàng nói với chúng tôi “Hai cháu có thể đi lên phía đầu hàng.” Trông bà ấy già hơn mẹ tôi chừng vài tuổi, có mái tóc nâu dài quá lưng.
“Cháu không muốn cắt hàng.” Tôi nói.
“Không phải cắt hàng đâu. Ban đầu mọi người quy định xếp hàng theo độ tuổi nhưng cách đó không khả thi vì thế giờ chuyển sang xếp theo chiều cao. Đi nào.”
Chúng tôi theo bà vượt lên trên khoảng 50 người. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy vui mừng vì mình không phải quá cao. Darla có thể xếp trên chừng 20-30 người nữa nhưng cô ấy muốn ở lại cùng tôi. Người phụ nữ trong chiếc áo vàng đi tiếp, vừa đi vừa trò chuyện và chỉnh đốn lại hàng ngũ.
Khoảng 15 phút sau, mọi người bắt đầu lục đục tiến lên phía trước. Đi gần lên phía trên, tôi nhìn thấy một nhóm trẻ con đang ăn ngấu nghiến món thịt lợn hầm với đậu đen, được đựng trong những cái bát xốp và múc bằng thìa nhựa, một bữa ăn quá xa xỉ nếu so với bữa sáng nay.
Hai người mặc áo vàng khi nãy lặng lẽ đứng quan sát đám đông, trong khi ở phía bên kia hàng rào, những người áo vàng còn lại đang bận rộn múc đồ ăn và dọn dẹp. Hai tay lính gác đứng bên cạnh, mặt mũi lầm lì khó ưa.
Chúng tôi còn cách phía trước khoảng chục mét thì đột nhiên cả hàng dừng lại. Đoàn người xếp sau tôi thở dài cái thượt rồi lũ lượt giải tán, bọn trẻ con nhanh chóng tản đi khắp nơi.
Tôi quay sang hỏi người phụ nữ tóc nâu khi nãy. “Có chuyện gì thế ạ? Tại sao mọi người lại bỏ đi?”
“Cô rất tiếc, nhưng hôm nay hết thức ăn rồi. Thực ra đồ ăn thì còn nhưng chúng ta phải chia ra để còn cầm cự tới đợt hàng tiếp theo. Mặc dù đã hết sức tiết kiệm nhưng chỗ thức ăn này chắc cũng chỉ đủ đến tuần sau. Hy vọng xe cứu trợ của Chính phủ sẽ sớm quay lại.”
“À, thế ạ.”
“Cô vẫn luôn tin rằng Chúa sẽ che chở và ban thức ăn cho chúng ta. Nhưng mọi người đều nói mùa Đông này có thể sẽ còn kéo dài trong nhiều năm. Giá cả lương thực tăng đột biến. Mọi người thi nhau tích trữ đồ. Nhà thờ của bọn cô là một trong những nhà thờ duy nhất vẫn còn tham gia vào hoạt động cứu trợ thiên tai, bởi vì bọn cô đã làm việc này từ nhiều năm nay rồi nên cũng có nhiều kinh nghiệm hơn mọi người.”
“Thế bao giờ thì đến bữa tối ạ?”
“Cháu là người mới đúng không?”
“Cháu mới tới đây ngày hôm qua.”
“Ở đây ngừng cung cấp bữa tối từ hai tuần trước rồi. Họ cũng không có đủ lương thực.”
“Tức là bọn cháu sẽ phải sống với một cốc gạo mỗi ngày ạ?” Darla hỏi.
“Tạm thời là vậy. Mục sư của bọn cô đang làm mọi cách để kêu gọi quyên góp từ thiện và gây sức ép với Cơ quan Đối phó tình trạng khẩn cấp liên bang để họ phải gửi thêm đồ cứu trợ.”
Từ chỗ đang có đầy một balô thịt lợn và lúa mì, giờ chúng tôi đến một bữa ăn cũng phải chật vật lắm mới kiếm được. Thật không cam tâm! Tôi nắm chặt tay lại, lòng đầy căm phẫn. Trong mắt nhiều người, có thể chúng tôi đã ăn cắp chỗ thịt lợn kia, nhưng họ đâu biết Darla và tôi đã vất vả thế nào để làm thịt và quay con lợn đó. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ việc gặp FEMA lại khiến cho tình trạng lương thực của mình trờ nên tồi tệ đến như vậy. Hơn nữa, chuyện đó đâu phải lỗi của người phụ nữ này. Tôi lầm bầm nói “Vâng ạ, cảm ơn cô,” rồi quay đầu bỏ đi.
Bà ấy nắm lấy áo tôi, cố kéo lại nói nốt “Hãy tin tưởng vào Chúa. Ngài không bao giờ bỏ rơi những đứa con của mình đâu.”
Darla muốn quay lại khu nhà xe vì thế chúng tôi lững thững đi bộ về phía đó. Vừa mới đến được dãy lều đầu tiên thì đột nhiên có người từ đằng sau lao tới huých mạnh vào người tôi, làm tôi loạng choạng tí ngã.
Darla hét lên “Alex!” nhưng tôi đã kịp nhảy sang một bên và lấy lại thăng bằng. Tôi liếc sang phải, một gã thanh niên cao to lực lưỡng đang tìm cách thọc tay vào túi áo tôi. Tôi chộp lấy tay hắn, xoay một vòng và bẻ ngoặt nó ra đằng sau. Trong nháy mắt tôi đã hoán đổi vị trí với hắn và hoàn toàn khống chế được hắn với cú chém cạnh tay vào cổ, trong khi tay còn lại vẫn đang bóp chặt cổ tay hắn.
Tôi cũng không biết tại sao mình lại chọn đòn đánh ấy. Tôi đã có thể đá vào đầu gối, bẻ gãy cánh tay hoặc cổ tay hắn, hoặc lựa chọn cách ra đòn ít nguy hiểm hơn thế nhiều. Gã kia rên rỉ câu gì đó và vùng vẫy tìm cách thoát ra. Cuối cùng tôi chỉ vỗ nhẹ vào cổ hắn rồi buông tay xuống.
“Tôi chỉ muốn tìm ít thức ăn thôi mà!” Hắn kêu lên.
Tôi thả tay hắn ra và hắn ba chân bốn cẳng vừa chạy vừa xoa cổ tay.
Chúng tôi đi được thêm độ chục mét thì một anh chàng khác chạy tới chặn lại giữa đường. “Tôi có một đề nghị với cậu.” Anh ta nói.
“Tôi không có đồ ăn.” Chuyện quái gì đang xảy ra với nơi này thế không biết? Tôi không thể bình yên đi dạo một lúc được hay sao?
“Tôi đã nhìn thấy cậu xử lý gã lúc nãy.”
“Tôi không hề làm anh ta bị thương.”
“Đúng, nhưng cậu hoàn toàn có thể làm được, nếu muốn.”
Tôi nhún vai.
“Chúng tôi có một chỗ trong lều. Khoàng 20 phân. Cậu có thể ngủ trong đó nếu đồng ý đứng canh gác mỗi đêm ba tiếng.”
“20 phân?”
“Một chỗ an toàn để ngủ. Rộng 20 phân, dài 2 mét. Lều được dựng trên sàn gỗ. Đây là loại tốt nhất rồi, không còn loại nào tốt hơn đâu. Đổi lại, cậu giúp chúng tôi bảo vệ nó vào ban đêm.” Anh ta từ tốn giải thích.
“Tôi cần hai chỗ. Cô ấy đi cùng tôi.” Tôi chỉ về phía Darla.
“Chịu thôi. Tôi chỉ còn một chỗ. Mà đấy là do ông Greeley vừa chết đêm qua.”
“Vậy thì thôi.” Tôi quay lưng định bỏ đi.
“Đợi chút.” Darla xen vào. “Chúng tôi sẽ nhận chỗ đó. Thay vì chỉ 3 tiếng mỗi đêm, chúng tôi sẽ nhận canh gác cả đêm. Alex và tôi sẽ thay phiên nhau, mỗi người một nửa. Nhưng với điều kiện là hễ khi nào trong lều có thêm chỗ trống, nó sẽ là của chúng tôi và chúng tôi sẽ chuyển về gác 3 tiếng mỗi đêm như đề nghị của anh.”
“Cô cũng biết kung fu à?” Anh ta hỏi.
“Là taekwondo.” Tôi sửa lại.
“Tôi không biết kung fu hay taekwondo gì hết” Darla thản nhiên trả lời. “Nhưng tôi biết một ngón đòn còn hiệu quả hơn. Đó là nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra tôi sẽ đánh thức cậu ấy dậy, và cậu ấy sẽ tẩn cho đám người định phá lều của anh một trận tơi bời. OK?”
“Thế cũng được.” Nói rồi anh ta chỉ cho chúng tôi vị trí căn lều rồi bảo chúng tôi quay lại lúc trời tối.
***
Chúng tôi dành nốt thời gian còn lại của buổi chiều đứng quan sát khu nhà xe qua hàng rào. Tôi vốn biết Darla khá khác người nhưng không ngờ tới mức này. Cô ấy có thể dành nguyên một tiếng nhìn chằm chằm vào cái xe ủi đất đang đỗ tại chỗ. Thỉnh thoảng cố ấy lại quay sang hỏi tôi mấy câu vô nghĩa kiểu như “Cậu có nghĩ bên dưới mấy cái cần nâng kia có một hệ thống thủy lực hỗ trợ không?” hoặc “Theo cậu thì họ sẽ dùng dụng cụ gì để tháo xích khóa ra khỏi cái máy kéo đó?” Và tất nhiên tôi chỉ có thể nhúng vai và ậm ự cho qua chuyện.
Nhưng đổi lại tôi có nguyên một giờ đứng ngắm Darla. Không làm gì hết, chỉ đơn giản là đứng ngắm cô ấy. Mặc dù chúng tôi đang vừa đói vừa mệt, quần áo thì hôi hám, bẩn thỉu nhưng tất cả những cái đó đều không quan trọng, bởi tôi đang yêu. Tôi nghĩ Darla cũng đang yêu nhưng là với cái xe ủi đất.
Tôi đút hai tay vào túi áo cho đỡ lạnh. Có gì đó cồm cộm trong túi bên phải, tôi vội tháo găng ra để kiểm tra và tìm thấy một nắm hạnh nhân.
“Nhìn này!” Tôi mở hé tay ra cho mình Darla xem.
“Chúng ở trong túi áo cậu ý hả?”
“Ừ.”
“Vậy ra lúc nãy bà ý nói Chúa không bao giờ bỏ rơi những đứa con của mình là có ý này à.”
“Chắc thế. Bà ấy thật tốt vì đã lén cho chúng ta đồ ăn thế này. Ít ra tối nay bọn mình cũng không đến nỗi bụng rỗng đi ngủ.” Tôi chia đôi chỗ hạt nhận trong túi và đưa cho Darla phần cô ấy: 6 hạt hạnh nhân.
“Đây phải gọi là đồ ăn vặt thì đúng hơn. Nhưng thôi, có ăn là tốt rồi. Còn hơn không có gì bỏ vào bụng.”
“Ừ.” Tôi lén lút đưa hạt hạnh nhân lên miệng nhấm nháp, mắt đảo như rang lạc, chỉ sợ bị người khác nhìn thấy.
***
Đêm hôm đó tôi nhờ Darla trực ca đầu, bởi vì cô ấy biết khi nào cần phải đánh thức tôi dậy. Trước giờ tôi vốn không giỏi khoản ước lượng thời gian, nay lại còn không có trăng hay sao để nhìn căn giờ nên tôi đã mất hoàn toàn khái niệm về thời gian.
Chỗ của tôi nằm sát ngay cạnh cửa, kế bên một bà lão mà tôi đoán là vợ ông Greeley. Tôi gối đầu lên balô để không ai có thể động vào nó mà không làm tôi thức giấc.
Nằm chen chúc nhau trong cái lều nhỏ xíu như thế này cũng không đến nỗi kinh khủng như tôi đã nghĩ. Tất nhiên, nó không hề thoải mái, tôi không thể xoay người mà không va đầu gối và khuỷu tay vào người bên cạnh. Và mùi người rất kinh, bởi vì hàng tuần nay chưa có ai được tắm. Nhưng được cái ở trong này vừa kín gió vừa ấm do mọi người nằm úp thìa san sát với nhau. Điều khổ sở nhất có lẽ là việc nằm ở đó chẳng biết làm gì ngoài việc nghĩ đến cái bụng rỗng. Tôi đang đói cồn cào, nhưng đấy là mới chỉ thiếu ăn hai hôm nay. Mấy người trong lều chắc chắn đã phải khổ sở hơn tôi rất nhiều. Không ai nói về chuyện đó nhưng tôi có thể nhìn thấy cái đói trong hõm má trũng sâu của họ, nghe thấy nó trong những tiếng rên rỉ và thở dài.
Tôi vừa thiếp đi được một lúc thì Darla đá vào chân tôi “Alex” Cô ấy thì thào gọi. “Dậy đi.”
Tôi lăn người qua cửa lều rồi đứng bật dậy. Darla dẫn tôi chạy sang góc đằng xa của lều. Tôi nhìn thấy ba thằng thanh niên choai choai, mặt trông có khi còn trẻ con hơn tôi đang lúi húi ở góc lều. Một đứa đang nhắc tấm vải bạt lên còn đứa thứ hai đang quỳ và thò tay vào trong lều. Đứa thứ ba đứng gác.
Tôi vào ngay tư thế sẵn sàng chiến đấu. “Biến ngay khỏi lều của bọn tao.” Tôi gầm lên, cố bắt chước theo cái giọng đầy uy nghiêm của Clint Eastwood, nhưng thay vào đó chỉ phát ra một tiếng ồm ồm như Mike Tyson.
Đứa đứng gác tháy vậy vọi vỗ vào vai một trong hai đứa còn lại.” Chúng ta đi thôi.”
Đứa kia đứng dậy, rút tay ra khỏi lều và thản nhiên nói với tôi. “Trong này cũng có cái quái gì đâu.” Sau đó cả ba đứa đi giật lùi ra đằng sau và rời khỏi đó.
“Cảm ơn cậu.” Darla nói. “Đây là lần thứ ba trong đêm nay rồi đấy. Hai lần trước chúng đi một mình nên mình đuổi đi được.”
“Hay là để mình canh ca đầu cho, ca sau chắc sẽ đỡ nhộn nhạo hơn.”
“Ừ, thế cũng được. Lúc nào cậu thấy mệt cứ đánh thức mình. Chúng ta có thể ngủ bù vào ban ngày sau.”
Tôi hôn Darla chúc ngủ ngon và cô ấy chui vào trong lều nằm vào đúng chỗ tôi vừa nằm khi nãy.
Tôi đi chậm rãi quanh căn lều, vừa đi vừa đếm một Mississippi, hai Mississippi, ba Mississppi... Theo như cách đếm của tôi thì đi một vòng lều mất 40 giây. Ở vòng thứ 17, tôi nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đi tới. Tôi đứng chặn giữa họ và căn lều, trừng mắt nhìn cho tới khi họ bỏ đi. Ở vòng thứ 58, tôi phát hiện ra một người đang lén bò vào trong lều được gần nửa người, chỉ còn hở mỗi cái mông và chân ở bên ngoài. Ai đó trong lều tỉnh dậy và hét ầm lên. Tôi nắm lấy cổ chân anh ta kéo giật ra khỏi lều và đứng nhìn cho tới khi bóng anh ta khuất hẳn vào trong màn đêm
Sau đó, mọi thứ trở nên yên tỉnh hơn. Tôi đi hết vòng thứ 360 rồi đánh thức Darla dậy. Cái chăn vẫn ấm và vương mùi của cô ấy. Vừa nằm xuống tôi ngủ ngay lập tức.