← Quay lại trang sách

Chương 241 Kế Hoạch Thiệt Hại Nặng Nề

Ừm, phía trước hình như có giao thủ?

Vẫn luôn chú ý tình huống phía trước, mắt Huyết Hồ Kiếm Doãn Khai Niên như điện, trong sát na linh quang quanh người áo đen lão tam phun ra bị hắn bắt được.

- Hẳn là bọn hắn đã động thủ, sư tôn, người đợi đến tin tức tốt đi!

Trần Thái nhìn lướt qua, tràn đầy tự tin nói.

- Sư tôn, mời uống chén này! Qua hôm nay, trừ phi mấy trưởng lão trong tông môn Kiếm Nguyên tông cùng nhau xuất động, hoặc chưởng giáo Kiếm Nguyên tông Ngư Nhập Hải tự thân xuất mã, nếu không thì sư tôn có thể tùy ý hành tẩu thiên hạ.

Trần Thái chúc mừng.

- Tùy ý chưa nói tới, có điều, ít nhất không cần giống bây giờ qua đêm ở nội thành Tam Nguyên cũng không dám.

Gương mặt Doãn Khai Niên âm trầm, trong con ngươi lại đầy mong đợi.

Đã nhiều năm như vậy, Kiếm Nguyên tông vẫn chưa từng buông lỏng truy sát hắn, mỗi một ngày, hắn đều giống như dây cung căng thẳng, không dám ở một chỗ dừng lại quá ba ngày.

Một trưởng lão Hồn Hải cảnh Kiếm Nguyên tông đã có thể truy sát cho hắn tè ra quần.

Những chuyện này đã làm cho hắn đối với thực lực tràn đầy khát vọng!

Nhưng bởi vì nội thương trước kia, hắn muốn đột phá đến Hồn Hải cảnh trở nên vô cùng khó khăn, nhưng có một trung phẩm bảo kiếm lại có thể làm cho thực lực của hắn tăng vọt, ít nhất có thể có được thực lực đối kháng trưởng lão Hồn Hải cảnh của Kiếm Nguyên tông.

Nhưng trung phẩm bảo kiếm vô cùng hiếm có, cho dù trên đấu giá hội chợt xuất hiện thì cũng không phải hắn có thể đấu giá được, các trưởng lão Kiếm Nguyên tông, nguyên một đám tài lực hùng hậu, có thể bao trọn trung phẩm bảo kiếm.

Huống hồ, chỗ có nhiều Trưởng lão Kiếm Nguyên tông xuất hiện, hắn cũng không dám dễ dàng lộ diện. Lần này có dấu vết Huyền Dương kiếm là cơ hội tốt nhất của hắn.

Không ngờ kết quả lại bị Diệp Chân nửa đường cướp đi.

Sao hắn có thể không giận!

Vì thế, hắn thậm chí thay đổi thói quen trước giờ không dừng lại trong phạm vi ba trăm dặm gần Kiếm Nguyên thành, cướp đoạt Huyền Dương kiếm.

- Không đúng, sao lại không có động tĩnh?

Chậm chạp uống cạn một chén rượu, ánh mắt Doãn Khai Niên nhìn về phương hướng rừng cây phía xa đột nhiên biến đổi.

Thái nhi, ngươi an bài mấy người phục kích?

- Sư tôn, đệ tử an bài bốn người, hai Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, hai Dẫn Linh cảnh hậu kỳ, sở trường về phục kích....

Nói đến đây, Trần Thái cũng ý thức được sự không đúng.

Nếu thành công, dựa theo ước định bọn hắn sẽ lập tức phát phù tấn...

- Nếu còn chưa thành công, khẳng định sẽ có Linh Lực quang hoa mơ hồ truyền đến....

- Xảy ra ngoài ý muốn, ta đi xem một chút!

- Ngươi lưu tại nơi này, giám thị tình huống trên trời dưới đất. Có tình huống, lập tức phát ra báo động cho ta!

Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Doãn Khai Niên như tia chớp, cả người giống như chớp giật lao về rừng phong phía xa, trong nháy mắt Trần Thái xoay người, thân hình Doãn Khai Niên đã biến mất trong bầu trời đêm.

- Tốc độ của sư tôn thật nhanh.... Có điều, nếu không có tốc độ vượt qua người ta một bậc. Những năm này sư tôn há có thể trốn khỏi sự truy sát của Kiếm Nguyên tông?

Trần Thái đứng dậy cảm thán một câu, thân hình hơi động một chút, ánh mắt như chim ưng tuần tra qua lại ở trên trời và trên mặt đất, không buông tha cho bất kỳ ba động nào.

Võ giả muốn nhanh chóng tiến lên, nhất định phải thôi động Linh Lực, dưới phần lớn tình huống, chỉ cần thôi động Linh Lực, quanh người đều sẽ xuất hiện quang hoa hoặc mạnh hoặc yếu.

Quang hoa do thôi động Linh Lực này ban ngày không có gì, nhưng nếu là ban đêm sẽ vô cùng bắt mắt.

Nửa khắc đồng hồ sau, ở trong rừng cây phong, Doãn Khai Niên nhìn bốn thi thể trước sau ba trăm mét, sắc mặt tái xanh, một đôi mắt tam giác run rẩy. Trong đôi mắt lại tràn đầy vẻ kinh sợ.

- Thuật ám sát thật lợi hại!

- Ba trăm mét, liên tục ám sát ba võ giả Dẫn Linh cảnh đỉnh phong hơn nữa còn là sở trường về phục kích, mới bị người thứ tư phát giác. Phần năng lực này, chỉ sợ lão phu cũng làm không được!

- Miệng vết thương đều có một tia Huyền Dương khí tức phi thường nhỏ nhẹ, mấy người kia bị một kiếm mất mạng, công lao của Huyền Dương kiếm cũng rất lớn!

Trung phẩm bảo kiếm, quả nhiên...

- Huyền Dương kiếm này nhất định phải là của lão phu!

- Mới qua nửa khắc đồng hồ, bầu trời lại không có phi hành quang hoa, tiểu tử này khẳng định chạy không xa, nói không chừng đang ở gần đó!

Khuôn mặt mãnh liệt, Doãn Khai Niên đột ngột bay lên bầu trời, một đôi mắt tam giác trừng tròn xoe, gắt gao nhìn chằm chằm về phía mặt đất, không buông tha một tia sáng!

Khi Doãn Khai Niên bay lên không trung tìm kiếm, Diệp Chân đang ở biên giới rừng phong, híp mắt nhìn đạo Linh Lực quang hoa trên bầu trời.

Sau khi Diệp Chân một kiếm đánh chết áo đen lão tam, thân hình không dừng lại một chút nào đã chạy như điên về hướng chỗ sâu trong rừng phong, không có mấy hơi, một đạo lưu quang đã từ phương xa phi độn tới.

Sau khi nghĩ lại, Diệp Chân lập tức đoán được, đạo lưu quang hối hả đến này, tám chín phần mười chính là Huyết Hồ Kiếm Doãn Khai Niên đang muốn âm hắn.

Quan sát một phen, Diệp Chân phát hiện, giờ hắn chỉ có hai con đường.

Một con đường là lui về nội thành Tam Nguyên, tạm thời tránh mũi nhọn.

Lấy bản sự của Diệp Chân, bí mật hành tích thì khả năng an toàn quay về Tam Nguyên thành lớn vô cùng. Nhưng nếu như vậy, Diệp Chân sẽ triệt để lâm vào bị động.

Đối phương đã rõ ràng nắm chắc hành tung đêm nay của mình, nếu Diệp Chân quay về nội thành cũng chạy không thoát ánh mắt của bọn hắn. Huống hồ nội thành Tam Nguyên, đối với Diệp Chân mà nói cũng không phải chỗ an toàn.

Nếu thân phận Diệp Chân bại lộ, tình cảnh của Diệp Chân còn nguy hiểm hơn so với Doãn Khai Niên.

Vậy lưu cho Diệp Chân cũng chỉ còn lại có một con đường khác - xông vào!

- Có điều, muốn đuổi theo giết ta, cũng không phải chuyện nhẹ nhàng như vậy, đêm nay, làm gì cũng phải tặng ngươi một phần đại lễ cả đời khó quên!

Lẩm bẩm trong miệng, linh quang quanh người Diệp Chân trong nháy mắt dày đặc, thân hình lóe lên, nhảy vào trong tầng trời thấp, thi triển thân pháp Phù Quang Lược Ảnh, thân ảnh Diệp Chân như có một đạo như cuồng phong bay về phía trước.

Nháy mắt nhảy lên không trung, ánh mắt Diệp Chân liếc nhìn đạo quang hoa trên bầu trời kia.

Quả nhiên, quanh người Diệp Chân phát ra linh quang giống như tiêu chí bắt mắt nhất, nháy mắt xuất hiện quang hoa trên không trung kia đã nhanh như tia chớp đánh tới chỗ của Diệp Chân.

Có điều, khoảng cách giữa hai người đến mấy chục dặm, Doãn Khai Niên trên bầu trời muốn đuổi theo Diệp Chân cũng phải hao phí một chút thời gian.

Nhưng, chỉ cần Diệp Chân hiện thân, cũng đừng mơ tưởng chạy khỏi tay hắn.

Hết cách rồi, đây là chênh lệch giữa võ giả Dẫn Linh cảnh và võ giả Hóa Linh cảnh.

Võ giả Dẫn Linh cảnh chỉ có thể phi hành ở cách mặt đất hai trăm mét trong vòng tầng trời thấp, lại cao hơn, kình phong đi ngược ở trong không trung có thể thổi võ giả Dẫn Linh cảnh ngã trái ngã phải.

Võ giả Hóa Linh cảnh thì không có vấn đề như vậy, trong vòng ngàn mét trên không trung đều có thể nhanh chóng phi hành. Cũng bởi vậy, võ giả Dẫn Linh cảnh chỉ cần bại lộ hành tung trước mắt võ giả Hóa Linh cảnh thì sẽ giống như gà con bị diều hâu tiếp cận, không có đường chạy!

- Quả nhiên!

Nhìn quang hoa trên không trung điên cuồng đuổi theo, khóe miệng Diệp Chân hiện ra một tia lạnh lùng.

Doãn Khai Niên điên cuồng đuổi theo Diệp Chân ở trên không trung, đồng thời, đồ đệ Trần Thái được Doãn Khai Niên mệnh lệnh quan sát tình huống cũng nhìn thấy quang hoa Diệp Chân phi hành, hơn nữa còn cách hắn vô cùng gần!

Cơ hồ không có bất kỳ suy nghĩ gì, thân hình Trần Thái lóe lên, bỗng nhiên xông lên bầu trời, ngăn ở trước mặt Diệp Chân, làm cho quang hoa Diệp Chân phi hành dừng lại.

- Họ Trịnh, quả nhiên là ngươi!

Khi thấy rõ ràng người đến là Diệp Chân. Thần sắc Trần Thái buông lỏng, nếu đêm nay để cho Diệp Chân chạy thoát, không chỉ có sư tôn Doãn Khai Niên phải thất vọng, hắn cũng phải thất vọng vô cùng.

Nhưng khi Trần Thái thấy rõ ràng Diệp Chân lông tóc không hao tổn thì thần sắc đột ngột cả kinh.

- Bốn huynh đệ Hắc Xà không động thủ?

- Là ngươi an bài bọn hắn mai phục ta?

Diệp Chân quay đầu liếc quang hoa trên bầu trời đang đuổi đến, đánh giá thời gian một chút.

- Người nọ hẳn là Doãn Khai Niên?

Diệp Chân nhận ra, hoa phục thanh niên này chính là người trẻ tuổi đi theo bên cạnh Doãn Khai Niên kia.

- Bốn tên ban nãy chính là bốn huynh đệ Hắc Xà mà ngươi nói?

- Ngươi đã làm gì bọn hắn?

Gương mặt Trần Thái khẩn trương.

Bốn huynh đệ Hắc Xà chính là nguyên lão tinh nhuệ bên trong Đại Giang bang, đối với Đại Giang bang mà nói là vô cùng quan trọng, nếu bọn hắn đã xảy ra chuyện gì. Còn là dưới tình huống hắn an bài làm việc xảy ra chuyện, vậy thì....

- Còn có thể như thế nào? Đương nhiên là chết hết rồi!

Thân hình Diệp Chân trong tầng trời thấp hơi đổi, không ngừng đánh giá đạo quang hoa đang đuổi theo sau lưng, bắt đầu tính toán.

Nháy mắt nhìn thấy hoa phục thanh niên Trần Thái này, Diệp Chân đã có một kế hoạch cực kỳ tốt, nói không chừng có thể làm cho kế hoạch của Doãn Khai Niên thiệt hại nặng.

Võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng, dưới tình huống giao chiến chính diện. Lấy tu vi của Diệp Chân, căn bản không có bất kỳ khả năng kích thương, có Huyền Dương kiếm cũng không thành!

- Không thể nào!

- Tu vi của ngươi không sai biệt lắm với bốn huynh đệ Hắc Xà, sao ngươi có thể giết bốn người bọn họ được!

Mặt Trần Thái đỏ bừng, nếu bốn huynh đệ Hắc Xà chết, coi như hắn là con ruột của Bang chủ Đại Giang bang thì cũng không cách nào giao phó!

- Ngươi rất nhanh sẽ có thể biết!

Thần sắc của Diệp Chân càng ngày càng lạnh!

Nhìn thoáng qua quang hoa của Doãn Khai Niên nhà mình trên bầu trời đang bắn nhanh mà đến, tâm thần Trần Thái đại định, cũng có chủ ý.

Thân là con trai của Bang chủ Đại Giang bang, cũng không phải không có chút đầu óc.

Mặc dù rất tự tin đối với thực lực của mình, nhưng khi đối mặt với võ giả Dẫn Linh cảnh đỉnh phong còn mang theo một thanh trung phẩm bảo kiếm, hắn cũng không muốn mạo hiểm.

Hắn chỉ muốn kéo dài thời gian, chờ sư tôn Doãn Khai Niên đến, mọi việc cũng sẽ được giải quyết.

- Ngươi có ý tứ gì?

- Bởi vì, ngươi cũng sắp đi gặp mặt cùng bốn phế vật kia!

Diệp Chân lần nữa quay đầu liếc quang hoa trên bầu trời đang bay nhanh đến, đánh giá khoảng cách một chút.

Thân hình Trần Thái khẽ động, quang hoa quanh người nhanh chóng tăng lên, lộ ra vẻ cảnh giác.

- Chỉ bằng ngươi?

- Hừ, ngươi biết sư tôn ta là ai không? Tên tuổi của sư tôn ta, nói ra có thể hù chết ngươi! Nhìn xem, hắn lập tức tới ngay, chờ hắn vừa đến, chính là tử kỳ của ngươi!

- Nếu ta là ngươi, vẫn là ngoan ngoãn giao ra Huyền Dương kiếm và tám thanh tàn kiếm màu đỏ kia ra, nói không chừng sư tôn ta có thể tha cho ngươi một mạng!

Trần Thái tận khả năng kéo dài thời gian.

- Thật sao?

Diệp Chân cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Trần Thái lại giống như đang nhìn một tên ngu ngốc.

- Chênh lệch thời gian không nhiều lắm, đại lễ nên dâng lên....

Trong lời nói, Diệp Chân tiến lên trước một bước, thân eo ưỡn một cái, thần niệm lập tức dẫn động kiếm mạch thứ nhất.

Ông!

Nháy mắt trong cơ thể Diệp Chân hiển hiện âm thanh kiếm mạch thứ nhất, cả người Diệp Chân giống như một thanh lợi kiếm đã ra khỏi vỏ đang trực chỉ không trung, kiếm khí trùng thiên.

Kiếm thế kinh người kia càng để thần sắc Huyết Hồ Kiếm đang đuổi đến gần đột nhiên biến đổi.

Cơ hồ là đồng thời, Doãn Khai Niên hình như nghĩ tới điều gì, tức giận cuồng hống lên.

- Thái nhi cẩn thận!

Trong bầu trời đêm, tiếng hô như lôi âm cuồn cuộn!

Cơ hồ là đồng thời, đầu vai Diệp Chân nhoáng một cái, thân hình lập tức chia ra làm ba!

Ba thân ảnh đồng thời nhanh như tia chớp đánh về phía Trần Thái!

- Ba?

Nhìn thấy trong lúc đó xuất hiện ba Diệp Chân, Trần Thái lập tức choáng váng!