← Quay lại trang sách

Chương 242 Giết Huyết Hồ

Ba thân ảnh Linh Lực loé lên phân ra ba hướng trước, sau, trái nhanh như tia chớp đánh về phía Trần Thái.

Trần Thái rất rõ ràng, trong đó có hai đạo là nhuyễn ảnh, nhưng ba đạo huyễn ảnh Linh Lực lấp loé quanh người, đừng nói ban đêm, ngay cả ban ngày cũng không phân biệt được thật giả.

Huống chi, thời gian cho hắn phán đoán lại quá ngắn.

Có điều, Trần Thái cũng không phải đồ ngốc.

Kiếm quang vừa lên, trảm ra một chiêu kiếm Dạ Chiêu Bát Phương, linh cương hộ thể quanh người trong tích tắc cũng lay động đến cực hạn.

Đây là phương pháp ứng đối tốt nhất mà Trần Thái trong thời gian ngắn nghĩ ra được.

Một kiếm này chỉ có thể phá vỡ huyễn ảnh của đối phương, Trần Thái cũng đã chuẩn bị tốt để đón đỡ một chiêu của Diệp Chân.

Theo Trần Thái thấy, tu vi của hắn và Diệp Chân không sai biệt lắm, nhưng Diệp Chân đang giữ trong tay trung phẩm bảo kiếm Huyền Dương Kiếm, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng bản thân mình chắc chắn sẽ bị thương.

Chỉ cần bất thình lình phá vỡ huyễn ảnh đằng sau, cho dù sau khi bị thương, trước mặt Diệp Chân hắn cũng có thể chống đỡ mấy hơi, trong lúc đó, sư tôn hắn -

Huyết Hồ Kiếm Doãn Khai Niên có thể kịp thời chạy tới.

Đây là tính toán của Trần Thái!

Thế nhưng tính toán vĩnh viễn là tính toán, không phải hiện thực!

Phốc phốc!

Kiếm quang hiện lên hai phát liên tiếp, huyễn ảnh phía trước và bên trái của Trần Thái tan biến như bọt khí.

Xùy!

Tiếng xé gió ngắn mà nhanh bỗng nhiên vang lên từ sau lưng Trần Thái.

Một đạo kiếm quang như roi hướng từ phần cổ của Trần Thái cuốn ngược tới, gần như là đồng thời, Trần Thái ý thức được nguy hiểm, cương khí hộ thể quanh người lay động đến cực hạn.

Quang hoa từ Linh Lực loé lên khiến Trần Thái giống như một ngôi sao sáng chói trong bầu trời đêm.

Không, phải nói là sao băng mới đúng!

Như sao băng lóe lên một cái rồi biến mất!

Quang hoa Lưu Vân kiếm cương tăng vọt từ phun ra ngoài từ Huyền Dương kiếm, dược đạo kiếm mạch thứ nhất mà trợ lực, dùng Huyền Dương Kiếm thi triển Lưu Vân Kiếm quyết, huyền ảo bực nào, vừa chạm vào, cương khí hộ thể sáng chói của Trần Thái đã bị Lưu Vân kiếm cương của Diệp Chân xé mở như một tờ giấy lộn.

Thật ra Trần Thái cũng đủ để kiêu ngạo!

Để cho ổn thoả, Diệp Chân dùng kiếm mạch thần thông, công thêm sức mạnh của Huyền Dương kiếm, chứ nếu dùng kiếm phổ thông thì không cách nào có thể một kích lấy mạng Trần Thái, nên cố ý vận dụng Lưu Vân kiếm cương.

Xoát!

Đầu Trần Thái phóng lên tận trời, linh cương hộ thể quanh người vừa mới sáng lên, giống như một ngôi sao băng thoáng qua rồi biến mất.

Khi đầu mình bay lên, con mắt của Trần Thái trợn trừng nhìn về phía thi thể đang rơi xuống dưới.

- Thân thể của ta thế nào lại….

- Thái nhi!

Thấy một màn như vậy, Doãn Khai Niên đang cách Diệp Chân chỉ còn khoảng ba bốn dặm nhìn đến muốn rách cả mí mắt!

Lấy thực lực của một võ giả Hoá Linh cảnh ngũ trọng như hắn, cảm giác kia, giống như đầu của đồ đệ trước mặt mình tự bay lên, một màn chém giết này, Doãn Khai Niên có một loại cảm giác muốn điên.

Mặc dù Doãn Khai Niên là một con người máu lạnh, nhưng vẫn là người, chung quy cũng có chút tình cảm, người duy nhất có thể làm cho hắn nảy sinh ra tình cảm con người chính là đồ đệ Trần Thái của hắn!

Mười mấy năm trước, hắn bị Kiếm Nguyên tông truy sát trọng thương đến bước đường cùng phải nhảy xuống sông thoát thân. Khi tỉnh lại, phát hiện mình được Trần Thái chỉ mới mười bảy tuổi cứu chữa.

Trần Thái tư chất bình thường, không có cách nào bái nhập vào Kiếm Nguyên tông luyện võ là tiếc nuối cả đời của hắn!

Doãn Khai Niên đã thu Trần Thái làm đồ đệ, có thể nói, qua nhiều năm nay, Trần Thái là một phụ tá đắc lực của hắn, là tài nguyên tu luyện của hắn, hắn giết người cướp của đoạt được tang vật, đều do Trần Thái giúp hắn xử lý.

- Hỗn đản, lão phu nhất định phải băm thây ngươi ra làm nghìn mảnh!

Linh quang quanh người Doãn Khai Niên đột nhiên bị một tầng huyết quang bịt kín, đó là dấu hiệu lúc thi triển kiếm pháp thành danh - Huyết Hồ kiếm pháp của hắn!

Diệp Chân đứng vững trong tầng mây thấp, ánh mắt nghiêm nghị bất động, thần niệm Chiến Hồn Huyết Kỳ khắc sâu trong ngực, thần niệm thúc giục, một đạo huyết quang vô thanh vô tức sáp nhập vào trong cơ thể.

Huyết quang dung nhập, Thần Hồn Diệp Chân trong thời gian ngắn tăng lên gấp đôi, giống như vừa ăn thuốc thập toàn đại bổ.

- Chết đi cho ta!

Trong nháy mắt, Huyết Hồ Kiếm trong vòng một dặm vọt tới bên Diệp Chân, huyết sắc kiếm quang bổ ra như nước, sấm sét chạy dọc trên huyết sắc kiếm quang hoá thành một đạo huyết hồ quang dịu dàng nhưng lại làm cho người ta sợ hãi!

Nhìn thấy Doãn Khai Niên đánh đánh tới mình càng ngày càng gần, Diệp Chân cũng đã sớm chuẩn bị.

Thần niệm trầm xuống chợt tăng gấp đôi, lập tức dẫn động nửa mạch thần thông của bản nguyên kiếm mạch Kiếm Tâm Thông Minh!

Ông!

Kiếm mạch thứ nhất vang lên, một bản nguyên kiếm mạch màu vàng lập tức bay ra, gần như là đồng thời cùng Linh Lực và Thần Hồn của Diệp Chân kết hợp với nhau.

Diệp Chân bước ra một bước, Huyền Dương kiếm thuận thế bổ ra.

Diệp Chân rút lấy hai đạo kiếm mạch bản nguyên màu vàng đằng sau và hai thành lực lượng Thần Hồn dung hợp với Linh Lực trong cơ thể, chỉ trong nháy mắt tăng vọt thành kiếm quang màu vàng dài đến hai mươi mét.

Bên trong bản nguyên kiếm mạch ẩn chứa kiếm ý khủng bố, ở dưới sự giúp đỡ của Huyền Dương kiếm, lực lượng càng thêm cường bạo đánh ra ngoài! Giờ khắc này, không khí cũng không tự chủ được bị chấn động mà nứt ra thành từng đường dài!

Bản nguyên kiếm mạch màu vàng va chạm hung ác với kiếm quang huyết hồ của Doãn Khai Niên.

Xùy!

Kiếm quang huyết hồ của Doãn Khai Niên trong nháy mắt bị bản nguyên kiếm mạch màu vàng bổ vỡ nát, dư uy của bản nguyên kiếm mạch vẫn còn dư chém về phía Doãn Khai Niên.

Bất luận lúc trước sốt ruột cứu đệ tử, hay bây giớ sốt ruột vì báo thù cho đệ tử, tốc độ của Doãn Khai Niên rất nhanh, cơ hồ dùng hết tốc lực.

Thấy kiếm quang của mình bị Diệp Chân chém nát, Doãn Khai Niên chấn động, hắn thu thế không kịp, cơ hồ giống như đối diện va chạm với bản nguyên kiếm mạch màu vàng của Diệp Chân.

Ba!

Kiếm quang của Doãn Khai Niên chấn động loé lên liên tục, mới có thể chém nát dư uy của bản nguyên kiếm mạch!

Hưu!

Cũng trong nháy mắt này, Diệp Chân bước ra Truy Tinh Bộ, nháy mắt đột nhập đến cách Doãn Khai Niên mười thước, bản nguyên kiếm mạch màu vàng dài đến hai mươi mét mang theo kiếm ý kinh khủng kia giống như lôi đình màu vàng đánh xuống đầu Doãn Khai Niên!

Trong nháy mắt đó, sắc mặt của Doãn Khai Niên đột ngột thảm biến!

Vội vàng xuất kiếm ra ngăn cản, nháy mắt kiếm quang vừa xuất hiện một tia sáng đã bị kim sắc kiếm quang kia của Diệp Chân bổ vỡ nát.

Bản nguyên kiếm mạch mang theo vài phần huyết sắc hung hắng đánh vào linh cương hộ thể trên người Doãn Khai Niên, trong nháy mắt khiến Doãn Khai Niên thổ huyết bay ngược lên trời.

- Ngươi đến cùng là ai?

- Võ giả Dẫn Linh cảnh đỉnh phong sao có thể mạnh như vậy?

Trên mặt Doãn Khải Niên lộ ra thần sắc như gặp phải quỷ, chiêu kiếm mạnh như thế, thế nhưng tu vi rõ ràng là Dẫn Linh cảnh đỉnh phong.

- Người đến để lấy mạng ngươi!

Diệp Chân như hình với bóng đuổi theo Doãn Khải Niên đang thổ huyết vội vã bay đi.

Hưu!

Bản nguyên kiếm mạch lần nữa bạo phát, màu vàng giống như lôi đình bổ về phía Doãn Khai Niên.

Oanh!

Không hề nghi ngờ, Doãn Khai Niên lại lần nữa thổ huyết.

Có điều, lần này, đầu Doãn Khai Niên lại triệt để minh mẫn, hắn mượn lực kích nổ của kiếm quang nhanh như chớp lui về phía sau từ trên không.

Lúc trước kiếm quang màu vàng phá Huyết Hồ kiếm quang, uy lực ẩn chứa đã bị tiêu giảm hơn phân nửa. Nói cách khác, chỉ cần kéo dài khoảng cách, cho hắn thời gian trong tích tắc, thì hắn có thể vãn hồi được tình hình yếu thế hiện nay!

Quan trọng nhất chính là, chênh lệch giữa võ giả Hoá Linh cảnh và võ giả Dẫn Linh cảnh đã xác định sách lược của hắn sẽ thành công.

Cực hạn lên không của võ giả Dẫn Linh cảnh là ba trăm mét, mà võ giả Hoá Linh cảnh lại có thể tự do hành động trên bầu trời ở độ cao ngàn mét. Chỉ cần hắn bay đến độ cao khoảng năm, sáu trăm mét, Diệp Chân có thề làm gì hắn?

Hơn nữa, tốc độ của võ giả Hoá Linh cảnh đã được chú định không phải loại võ giả

Dẫn Linh cảnh có thể so sánh!

Thân hình Doãn Khai Niên nhanh chóng bay lên, đột nhiên phát hiện đối thủ của hắn, cũng là hình ảnh Diệp Chân trong con ngươi hắn xuất hiện nụ cười quái dị.

Rống!

Một tiếng hổ gầm chấn động tâm hồn, đột ngột vang lên từ đỉnh đầu Doãn Khai Niên.

Nháy mắt Doãn Khai Niên quay đầu lại, chỉ thấy một bóng đen to lớn đánh về phía đầu hắn. Còn chưa kịp phản ứng, một móng hổ mang theo vân khí hung hăng đành về phía đầu hắn!

- Yêu Thú Địa Giai trung phẩm!

Trong mắt Doãn Khai Niên dâng lên vẻ kinh hãi!

Ầm!

Móng hổ của Vân Dực Hổ tiểu Miêu hung hăng đập vào lưng Doãn Khai Niên, Doãn Khai Niên vừa mới lên không lại giống như sao băng rơi xuống mặt đất, máu tươi phun ra ào ạt từ trong miệng.

Vừa rồi ở lằn ranh sinh tử, Doãn Khai Niên nhờ vào nội lực cường tuyệt thay đổi thân hình, tránh đi vận rủi bị một móng hổ bổ vào đầu, bằng không, hiện tại có khả năng hắn đã xong đời.

Yêu Thú Địa Giai trung phẩm thù dù là võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng cũng phải cẩn thận ứng đối.

Hưu!

Thân hình Diệp Chân giống như sao băng va vào trong ngực Doãn Khai Niên, cùng với đó còn có bản nguyên kiếm mạch.

Linh cương hộ thể của Doãn Khai Niên gặp liên hoàn trọng kích, nháy mắt trở nên suy yếu đến cực hạn!

Kiếm quang màu vàng nhanh như chớp xé nát linh cương hộ thể của Doãn Khai Niên, hung hăng cắt vào ngực trái của hắn. Võ giả Hoa Linh cảnh ngưng luyện thành Hậu Thiên linh thể, lúc này tỏ ra được lực phòng ngự cực kỳ cường hãn.

Trong đống máu thịt lẫn lộn, kiếm quang màu vàng của Diệp Chân chỉ vẻn vẹn đâm vào ba tấc thịt, đã bị Linh Lực kinh người ẩn chứa trong máu thịt triệt để tán đi!

- Hỗn đản, ta muốn giết ngươi!

Đối với tình trạng sống chết trước mắt, Doãn Khai Niên không né tránh, mà nổi lên ý nghĩ lấy thương đổi mệnh, bản thân võ giả Dẫn Linh cảnh nhỏ bé, không thể so sánh với Hoá Linh cảnh như hắn có nhục thể Hậu Thiên linh thể cường đại.

Cơ hồ là đồng thời, mấy đạo băng hàn dị thường từ Hàn Băng Sát Khí hung hăng đánh lên người Doãn Khai Niên, chính là muốn đông cứng Thần Hồn của hắn, khiến cho quanh người hắn lập tức đông kết thành một đống hàn băng mịt mờ!

Cảm nhận được hàn băng khủng bố, sự sợ hãi lộ rõ trong mắt Doãn Khai Niên!

Linh Lực trong đan điền nhanh chóng bị lay động đến cực hạn.

Băng băng băng băng!

Hàn băng kết đông quanh người Doãn Khai Niên giống như hạt đậu nổ tung.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, hắn phát hiện đối thủ của hắn, Diệp Chân lại không hề động.

Mặc dù hắn phá vỡ hàn băng quanh người chỉ trong thời gian không đến nửa hơi thở, nhưng trong thời gian đó, lại đủ để Diệp Chân bổ cho hắn mấy kiếm, mặc dù không lấy mạng hắn, nhưng đủ khiến hắn bị thương nặng.

Nhưng, Diệp Chân lại không làm vậy.

Không chỉ không động thủ, mà trong đôi mắt còn toát ra vui vẻ và nhẹ nhõm khác thường.

- Chuyện gì xảy ra?

- Không tốt!

Cơ hồ là đồng thời, tiếng hổ gầm trầm thấp vang lên phía sau Doãn Khai Niên.

Xoẹt!

Móng hổ của Vân Dực Hổ tiểu Miêu vồ xuống đã xé rách phần cổ Doãn Khai Niên, máu tươi tức khắc phun ra, ngực Doãn Khai Niên như trong cơn động kinh co lại mãnh liệt, không cam lòng đập xuống mặt đất.

Giờ khắc này, hắn rốt cục nhớ lại hắn đã không để ý đến cái gì.

Huyền Dương kiếm của Diệp Chân không cách nào có thể một kiếm lấy mạng của một võ giả Hoá Linh cảnh có Hậu Thiên linh thể đại thành như hắn, nhưng mà Yêu Thú Địa Giai trung phẩm thì có thể!

Cơ hồ là đồng thời, mấy đạo lưu quang từ thành Tam Nguyên xa xôi bay đến, hướng về vị trí của Diệp Chân!