← Quay lại trang sách

Chương 244 Tam Nhãn Ma Lang

Dựa theo so sánh lúc ban đầu của Diệp Chân, chỗ biểu thị trên tàng bảo đồ này, chỉ có Phù Hồng Giang trung bộ An Thai Sơn và phần đuôi Thăng Long Giang Dã Lan Sơn phù hợp điều kiện.

Nhưng khi Diệp Chân đến Phù Hồng Giang trung bộ An Thai Sơn so sánh thực địa và tàng bảo đồ, Diệp Chân đã có chắc chắn tám phần mười kết luận chỗ biểu thị địa điểm tàng bảo đồ này ở An Thai Sơn.

Lúc này quan sát ở trên bầu trời, địa hình gần đó càng phù hợp chỗ rất nhỏ bên trên tàng bảo đồ. Giống như chi nhánh sông ngang trước hẹp sau rộng, các tòa sơn phong lân cận Phù Hồng Giang có chút dốc đứng.

Thần niệm của Diệp Chân khẽ động, hình thể Vân Dực Hổ dài đến hơn mười mét lập tức bắt đầu thu nhỏ, không có mấy hơi, một tiểu Miêu lớn chừng bàn tay nhào vào lòng bàn tay Diệp Chân.

Vân Dực Hổ tiểu Miêu vừa thu cánh thịt lại, lượng lớn vân khí bị nó tụ tập đến tán đi, thân hình Diệp Chân cũng hiện ra trên không trung.

Khẽ động, Diệp Chân hướng về đỉnh núi gần nhất, đã tới, Diệp Chân chuẩn bị tìm tòi bình thường một phen, tấm tàng bảo đồ kia nhìn qua rất cổ xưa, nói không chừng thật có thể phát hiện vật gì tốt.

Có điều, nghĩ thì nghĩ, khi Diệp Chân đưa mắt nhìn xung quanh mới phát giác độ khó rất lớn, dù trong tay Diệp Chân nắm giữ tàng bảo đồ.

An Thai Sơn là một trong những sơn mạch lớn nhất, hung hiểm nhất cảnh nội Cổ An quốc, không có kéo dài gần vài nghìn dặm, gần vạn ngọn núi lớn nhỏ, quy mô của nó chỉ nhỏ hơn Âm Sơn sơn mạch bên trong Hắc Thủy quốc một chút, muốn bằng một điểm chưa bằng ba thước vuông được đánh dấu trên tàng bảo đồ vô cùng đơn giản mà tìm được địa điểm tàng bảo, quá khó khăn.

Theo như chỗ biểu thị bên trên tàng bảo đồ, nơi tàng bảo chắc hẳn là trung tâm An Thai Sơn. Có điểm giống đất trũng, bốn phía đều là ngọn núi cao vút.

Cũng may Diệp Chân đã là võ giả Dẫn Linh cảnh, có thể ngự không phi hành quan sát quan sát địa hình trên không trung, bằng không, chuyện đầu tiên Diệp Chân hiện tại làm là quay đầu rời đi.

Ngay cả Diệp Chân có thể quan sát ở trên không, khi đi đường, Diệp Chân chỉ có thể dùng hai chân chạy, ngẫu nhiên lúc cần quan sát địa hình, tiêu tốn mấy hơi thời gian nhất phi trùng thiên. Nhanh chóng quan sát mấy hơi sau đó lại lập tức quay về mặt đất.

Trên bầu trời, nhất là phía trên những dãy núi này tràn đầy Yêu Thú, ở trên không trung nguy hiểm gấp mặt đất mấy lần thậm chí mười mấy lần.

Ngay tại vừa rồi, một quái điểu phát ra khí tức khủng bố xông ra từ một chỗ sơn phong. Hình như xem Diệp Chân trở thành con mồi, nếu không phải Diệp Chân xem thời cơ nhanh, khoảng cách lại có chút xa, hắn giờ phút này sợ là bảo tàng không tìm được, mà đã thành món ăn trong bụng quái điểu.

Đương nhiên, nguy hiểm trên mặt đất cũng không nhỏ, Yêu Thú dày đặc, không cẩn thận bước vào lãnh địa Yêu Thú cường đại, vậy lập tức sẽ chịu tai hoạ ngập đầu.

Nhưng, tên tuổi nửa vua sơn lâm của Diệp Chân cũng không phải gọi không.

Cẩn thận lắng nghe, trong núi rừng đủ loại động vật, cho dù nhím gai lớn chừng quả đấm cũng thành tình báo cho hắn.

Có thể làm cho Diệp Chân sớm biết được xâm nhập lãnh địa của loại Yêu Thú nào, ở đâu là khu vực nguy hiểm, lẩn tránh hơn phân nửa nguy hiểm.

Cao hứng nhất phải kể đến Vân Dực Hổ tiểu Miêu, mấy ngày kế tiếp, ăn được miệng đầy dầu, ừm, phải nói miệng đầy máu.

Huyết nhục Yêu Thú vừa mới bị Diệp Chân chém giết ẩn chứa lượng lớn năng lượng là thứ Vân Dực Hổ tiểu Miêu yêu thích nhất, săn giết thu được Yêu Thú Nhân Giai thì bị Diệp Chân xem như đồ ăn vặt trực tiếp thưởng cho tiểu Miêu.

Trong lúc mơ hồ, Diệp Chân cảm thấy lông tóc tiểu Miêu lại trở nên sáng một chút, khí tức cũng càng thêm hùng hồn.

Có điều, Diệp Chân cảm thấy cái này có thể do ảo giác của mình, bởi vì phẩm giai huyết mạch của tiểu Miêu là Địa Giai trung phẩm, bây giờ tu vi đã đạt tới Địa Giai trung phẩm, rất khó còn khả năng tăng trưởng nữa.

Nhưng Diệp Chân nhớ rõ, mẫu thân của tiểu Miêu năm đó bởi vì nguyên nhân ấu tử mất mà phát cuồng, dưới cơ duyên xảo hợp đột phá phẩm giai đến Địa Giai thượng phẩm, đã trở thành Vân Dực Hổ Vương. tiểu Miêu có cùng huyết mạch Vân Dực Hổ Vương với mẫu thân, nếu dưới kích thích cực đoan, nói không chừng cũng có một khả năng có thể đột phá trở thành Vân Dực Hổ Vương.

Nhưng Diệp Chân đi đâu tìm loại kích thích này?

Ít nhất ở trước mắt, Diệp Chân cũng phải trước hết để cho Vân Dực Hổ tiểu Miêu sinh ra mấy hổ con.

Chỉ có thể trước hết để cho Vân Dực Hổ tiểu Miêu tích lũy dần qua thời gian, hậu tích bạc phát cũng khó nói.

Dù sao trước mắt Diệp Chân săn đuổi đến Yêu Đan, toàn bộ từ Địa Giai trở xuống đều vào trong bụng tiểu Miêu.

Về phần Yêu đan Địa Giai Hạ phẩm, còn có ngẫu nhiên có thể săn đuổi Địa Giai trung phẩm thì tiến vào bụng Diệp Chân.

Nói cho đúng là tiến vào bụng Thận Long Châu.

Lúc ở Ma Hồn chiến trường, Thận Long Châu bởi vì hấp thu đại bộ phận lực lượng bên trong Yêu đan Địa Giai thượng phẩm của Thủy Hỏa Kim Viên để Diệp Chân cảm giác không gian tầng hai của Thận Long Châu hình như sắp được giải phong.

Diệp Chân rất chờ mong không gian Thận Long Châu tầng hai có thể mang cho hắn chỗ tốt thế nào, cho nên trong khoảng thời gian này, vẫn luôn vì thế mà cố gắng.

Chỉ cần có Yêu Đan Địa Giai, Diệp Chân một mực để Thận Long Châu hấp thu.

Nhưng làm cho Diệp Chân buồn bực là, năng lượng ẩn chứa bên trong hai mươi viên Yêu đan Địa Giai Hạ phẩm, ba viên Yêu đan Địa Giai trung phẩm đều bị Thận Long Châu thu nạp sạch sẽ.

Nhưng, không gian phong ấn tầng hai Thận Long Châu chỉ rung động, tựa như lúc nào cũng có khả năng sụp đổ, nhưng mãi không tiêu tan.

Chuyện làm chín mươi chín, cái kia cuối cùng khẽ run rẩy nhưng không ra.

Đối với cái này, Diệp Chân cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể chờ đợi.

Lớp phong ấn Thận Long Châu thứ nhất giải phong, bởi vì vô ý thức giải phong, đã trải qua mấy trăm năm, hơn mấy chục thế hệ.

Cái lớp phong ấn thứ hai này nghĩ đến cũng sẽ không quá dễ dàng.

Diệp Chân ở lại An Thai Sơn tìm tòi mấy ngày, chém giết vô số Yêu Thú, linh dược cũng không ít, nhưng vẫn không tìm được nơi bốn phía đều là núi cao giống như đánh dấu bên trên tàng bảo đồ kia.

Sau khi xâm nhập An Thai Sơn, cho dù không trung quan sát cũng không dám dùng.

Chỗ sâu sơn mạch, mây mù dày đặc, không trung quan sát cái gì cũng không nhìn thấy, Diệp Chân chỉ có thể tìm kiếm chẳng có mục đích.

Trong nháy mắt, Diệp Chân ở chỗ sâu trong An Thai Sơn nửa tháng, nếu không phải trữ vật giới chỉ tùy thân mang vật tư rất nhiều, Diệp Chân đã có thể thành dã nhân.

Một ngày này, Diệp Chân vừa mới chém giết năm đầu Yêu thú Địa Giai Hạ phẩm Âm Phong Lang vây công, vừa mới tìm ra hai viên Yêu Đan, hai tiếng kình phong đột ngột từ trong núi truyền đến.

Theo tiếng vang, hai đạo kình phong hình như hướng về phía Diệp Chân.

Vân Dực Hổ tiểu Miêu trong nháy mắt nhỏ đi, thu liễm khí tức che dấu đi qua một bên, nếu thật sự có gì ngoài ý muốn, xem như kì binh trong giây lát đập ra, tác dụng phi phàm, hôm đó chém giết Huyết Hồ Kiếm Doãn Khai Niên, tiểu Miêu kì binh đột xuất có công rất lớn.

Trong thời gian ngắn, hai võ giả trung niên đã xông cực nhanh đến cách Diệp Chân mấy trăm mét, tay Diệp Chân lập tức ấn vào trên chuôi kiếm, gương mặt đầy vể cảnh giác.

Diệp Chân bén nhạy cảm ứng được, một người trong đó tản ra khí tức võ giả Hóa Linh cảnh, khí tức một người khác cũng vô cùng lăng lệ.

- Ai, nghe lầm, ta còn tưởng là âm thanh của Tam Nhãn Ma Lang, không ngờ tới, không phải.... Ai, Tam Nhãn Ma Lang này quá giảo hoạt...

Võ giả Điền Phong mặt chữ quốc đi đầu chạy đến, quanh người tản ra khí tức Hóa Linh cảnh liếc nhìn xác sói trước người Diệp Chân, liền thở dài một hơi, gương mặt đầy vẻ thất vọng.

Vẻ cảnh giác trên mặt Diệp Chân trong nháy mắt nhảy lên tới cực hạn, linh cương hộ thể quanh người đã lóe lên, bởi vì đến gần, Diệp Chân phát hiện, võ giả phía sau kia cũng là võ giả Hóa Linh cảnh.

Mà ở trong núi rừng, chuyện võ giả lấy mạnh hiếp yếu quá thường gặp, chuyện thấy hơi tiền nổi máu tham nói giết là giết, nhiều vô số kể.

- Huynh đệ, chớ khẩn trương, chúng ta không có ác ý!

Võ giả Hà Khánh Băng chậm một bước chạy tới, xương gò má cao ngất thấy gương mặt khẩn trương của Diệp Chân, xa xa đã cười giơ lên hai tay, ra hiệu bọn hắn không có ác ý.

- Huynh đệ, có thấy qua hành tung của Tam Nhãn Ma Lang hay không? Hai huynh đệ chúng ta bởi vì cần một vật trên người Tam Nhãn Ma Lang tìm đồ chơi kia hơn một tháng, nay nghe được âm thanh sói gào mới chạy tới.

Hà Khánh Băng giải thích.

- Tam Nhãn Ma Lang? Không có!

Diệp Chân đáp.

Chân mày Hà Khánh Băng cau lại.

- Huynh đệ, thực sự chưa thấy qua? Úc, đúng rồi, phân và nước tiểu của Tam Nhãn Ma Lang cũng rất đặc thù, phân và nước tiểu có ba màu, có thấy qua hay không?

Nếu huynh đệ có thể cung cấp tin tức cho chúng ta, hai huynh đệ chúng ta tất có thâm tạ?

- Phân và nước tiểu ba màu? Chưa thấy qua.

Diệp Chân chậm rãi lắc đầu, thần sắc lại không dám buông lỏng chút nào, giảo hoạt như hồ ly, Diệp Chân gặp qua không ít, sao lại bởi vì mấy câu mà buông lỏng cảnh giác!

- Đã như vậy, chúng ta đây sẽ không quấy rầy! Nếu huynh đệ phát hiện hành tung Tam Nhãn Ma Lang, chỉ cần bay đến không trung phát ra vài tiếng sói tru, chúng ta sẽ có thể phát hiện, đến lúc đó tất có thâm tạ!

- Được!

Nói xong, Điền Phong và Hà Khánh Băng xoay người rời đi, xem ra không hề giống ác nhân thấy hơi tiền nổi máu tham giết người cướp của.

Vừa đi ra không có vài bước, Hà Khánh Băng đột nhiên quay người nói.

- Huynh đệ cũng tới trong núi rừng xông xáo à? Xin thứ cho ta lắm miệng một câu, nơi này đã là dải đất trung tâm An Thai Sơn, huynh đệ tuyệt đối không thể xông lên trước nữa.

- Vì sao?

- À, ra khỏi cánh rừng cây này đi lên trước hai trăm dặm đường, bay qua ngọn núi nhỏ kia, bên trong có thung lũng, khí độc dày đặc vô hình vô vị, cho dù võ giả chúng ta vào bên trong hẳn phải chết, tuyệt đối không thể xâm nhập!

- Đúng rồi, chỗ kia rất rõ ràng, xung quanh có mấy ngọn núi cao vút, ngàn vạn không thể xâm nhập! Một huynh đệ của ta, ai, không nhắc đến nữa....

Nói xong câu đó, không đợi Diệp Chân nói cái gì, Điền Phong và Hà Khánh Băng đã xoay người rời đi, không có mấy hơi, thân hình biến mất trong núi rừng.

Diệp Chân lại lặng người tại chỗ.

Thung lũng, xung quanh là ngọn núi cao vút, còn rất nhiều ngọn núi, những yếu tố này tụ hợp cùng một chỗ, không phải địa hình đặc thù có bảo trên tàng bảo đồ sao?

Tìm thời gian dài như vậy không tìm được, Diệp Chân hắn đang chuẩn bị từ bỏ, nhưng lại lấy được manh mối từ mấy câu của người qua đường.

- Vậy cũng là vận khí sao?

Diệp Chân cười cười, thân hình triển khai, chạy gấp về phía trước, ra khỏi rừng cây, chạy hết tốc lực hai trăm dặm, khi nhìn thấy một tòa núi nhỏ tràn đầy thảm thực vật, ánh mắt đột nhiên vui vẻ!

Phương xa, đứng vững bảy ngọn cao phong, tạo thành một vòng, không phải chính là địa điểm chỗ bày ra tàng bảo đồ sao?