Chương 245 Nghi Ngờ
Bảy ngọn núi cao ở xung quanh khiến cho ngọn núi nhỏ bé nhất ở giữa trở nên không giống núi cao mà giống như sơn cốc.
Nhìn qua, trong sơn cốc tràn đầy khí độc màu đỏ trắng lẫn lộn trôi lững lờ, khó tìm thấy vật sống, địa hình khó phân biệt. Nhìn từ xa, Diệp Chân chỉ có thể phát hiện thảm thực vật trong sơn cốc rất tươi tốt, không phát hiện gì thêm.
- Đến đây thì phải tìm tòi một chút, nhưng cần rất chú ý đề phòng đám khí độc màu sắc sặc sỡ này!
Đột nhiên, một luồng gió núi nhẹ nhàng chậm rãi thổi qua, một sợi khí có mùi thoang thoảng xông vào mũi, cơ thể lắc lư một chút, Diệp Chân lập tức cảm thấy chóng mặt hoa mắt, vận chuyển linh khí quanh cơ thể trở nên chậm lại mấy lần.
- Khí độc thật mạnh!
Diệp Chân ngạc nhiên, cách xa nơi đó như vậy, chỉ không cẩn thận hít phải một mùi hương rất nhỏ đã khiến cho hắn có dấu hiệu trúng độc.
Diệp Chân vội vàng nín thở ngưng khí, luân phiên vận chuyển Linh Lực, mới bỏ đi tia khí độc vừa mới hít vào, ánh mắt của nhìn về phía khí độc nhiều màu sặc sỡ nà, cũng trở nên cẩn thận hơn.
Hễ là rừng rậm núi cao, không khí khó lưu thông, hoặc tụ tập nhiều vật có độc, hoặc là nơi chồng chất xác chết sẽ hình thành đủ loại khí độc.
Trong các loại khí độc, màu sắc càng tươi sáng, khí độc càng nguy hiểm.
Giống như loại khí độc này, người bình thường chỉ hít vào một chút, sẽ mau chóng chết đi, võ giả cảnh giới Chân Nguyên, Dẫn Linh nếu như hít vào vài ngụm, cũng sẽ trúng độc rất sâu, khó mà cứu chữa.
Phần lớn tình huống, võ giả cảnh giới Hóa Linh cảnh tu luyện Hậu Thiên linh thể tới đại thành, sức chống cự chất độc sẽ được đề cao, nhưng mà khi gặp phải loại khí độc màu sắc sặc sỡ này cũng phải vô cùng cẩn thận.
Nhưng mà khí độc vẫn chỉ là vật chết. Chỉ cần chuẩn bị kỹ càng cũng không phải cấm địa nào chạm vào là chết.
Lúc này, Diệp Chân cảm thấy vừa rồi gặp được hai người Hà Khánh Băng và Điền Phong có phải phóng đại quá mức?
Vừa ngậm một viên giải độc đan trong miệng, Diệp Chân vừa vận chuyển Linh Lực, phong bế miệng mũi, dùng nội tức do vận chuyển Linh Lực sinh ra, thay thế cho sự hô hấp của miệng mũi.
Pháp môn nội tức rất đơn giản, trên cơ bản thì sau khi tu vi đạt tới Chân Nguyên nhị trọng đều có thể làm được.
Diệp Chân bay qua núi, từng bước từng bước. Xuống chân núi, đi vào nơi khí độc đậm đặc.
Sau khi Diệp Chân bước vào sơn cốc đầy khí độc, hai người Hà Khánh Băng và Điền Phong từng “tốt bụng” nhắc nhở Diệp Chân, đột nhiên xuất hiện ở nơi Diệp Chân vừa đứng yên.
- Đại ca, ngươi nói tên này có phải tới tìm bảo vật hay không? Hắn có thể tìm thấy chỗ kia không?
Điền Phong hơi lo lắng nhìn theo thân ảnh Diệp Chân biến mất.
- Nếu không phải như thế, tại sao hắn vừa nghe chúng ta nói đặc điểm của bảy ngọn núi trên tàng bản đồ đã vội vã xông tới? Mà hắn đã đi vào trong sơn cốc đầy khí độc kia rồi.
- Đúng là vào trong đó rồi, nhưng ta không biết hắn có thể vào sâu bên trong sơn cốc hay không. Có thể giúp chúng ta tìm được một con đường sống, chỉ sợ hắn là võ giả đi rèn luyện, gặp khó khăn sẽ rời đi!
Điền Phong cau mày.
- Gặp khó khăn sẽ rời đi?
Hà Khánh Băng cười ha ha.
- Lão nhị, ngươi còn không biết tính tình của đám võ giả này rồi. Võ giả chỉ cần biết tới một chút xíu tin tức về bí cảnh, di phủ, thậm chí thiên tài địa bảo, tên nào cũng giống như Yêu Thú ngửi thấy mùi máu tươi, ai sẽ lùi bước?
- Giống như chúng ta, biết rõ sơn cốc khí độc này cực kỳ nguy hiểm, mà còn không phải ngắm nhìn hơn nửa năm, nghĩ hết biện pháp để tìm bảo tàng bên trong kia à?
- Về phần có thể xông vào trong đó hay không, kẻ này đã có thể xông tới sâu trong An Thai Sơn, nơi Yêu Thú tụ tập đông đúc, chắc hẳn có vài phần bản lĩnh.
- Huống chi, không phải còn có huynh đệ chúng ta lưu lại một chút xíu nhắc nhở sao?
Hai người liếc nhìn nhau, Điền Phong và Hà Khánh Băng đột nhiên cười lên ha ha.
- Lão nhị, đi thôi! Nếu chúng ta tương đối may mắn, nói không chừng tên nhóc này sẽ giúp chúng ta vượt qua cửa ải cuối cùng, chúng ta sẽ có thể thu hoạch được bảo tàng!
Dáng người hai huynh đệ Điền Phong và Hà Khánh Băng thoắt ẩn thoắt hiện, không lâu sau khi Diệp Chân đi vào trong sơn cốc khí độc, cũng đi theo vào.
…
Nhẹ nhàng vỗ Vân Dực Hổ nằm trong ngực, Vân Dực Hổ kêu nhẹ một tiếng, xem như trả lời Diệp Chân.
Vân Dực Hổ trời sinh có năng lực khống chế vân khí, che đậy đi những khí độc này, dễ dàng hơn Diệp Chân.
Thực sự đi vào trong sơn cốc này, Diệp Chân mới phát hiện sự khủng bố của những khí độc màu sắc sặc sỡ ấy.
Khí độc sặc sỡ như cái ô che, giăng đầy cách xa mặt đất mấy chục mét, một chưởng phong bổ tới, khí độc không thay đổi chút nào, có thể thấy được độ dày của nó.
Ngoài ý muốn là thảm thực vật bị khí độc bao trùm trong sơn cốc lại rất tươi tốt, màu sắc sặc sỡ, nhưng đều là những màu sắc rực rỡ tươi sáng không giống bình thường, phần lớn chúng đều là vật có độc mạnh.
Không chỉ như vậy, Diệp Chân còn nghe được tiếng động vật kêu, các loại động vật màu sắc sặc sỡ có độc như con cóc, nhện, thạch sùng, con rết,… dễ dàng có thể thấy được trong các bụi hoa.
Thấy thế, Diệp Chân càng thêm cẩn thận.
Chưa đi được mấy bước, Diệp Chân đột nhiên có một loại cảm giác buồn nôn chóng mặt, đây là triệu chứng của trúng độc, Diệp Chân kinh hãi.
Sau khi kinh hãi, Diệp Chân đột ngột nghĩ tới trong các loại khí độc có một loại vô cùng lợi hại, gọi khí độc thực cốt. Loại khí độc này, ngoại trừ khiến người ta trúng độc khi hít vào từ miệng mũi, còn khiến người ta khi tiếp xúc tới, bất kể xương cốt hay làn da, đều sẽ bị ăn mòn, vô cùng lợi hại.
Trong chớp mắt, Diệp Chân vội vàng bộc phát linh cương hộ thể, lúc này mới thoáng chuyển biến tốt đẹp.
Đi thêm bốn, năm dặm về phía trước, trong tầm mắt Diệp Chân xuất hiện một bộ xương khô, xương khô dựa nghiêng vào một cây chết héo, xem ra, là một võ giả chết do trúng khí độc này.
Diệp Chân tiến lên nhìn thoáng qua, cũng không phát hiện gì, khi xoay người, đột nhiên nhìn thấy có một dòng chữ nhỏ vô cùng lộn xộn trên cây, giống như người nào đó trước khi chết dùng móng tay khắc ra.
- Nhầm...xông vào cốc này, trúng… khí độc, khí độc vào... ngủ tạng… bắt đầu nhớ lại...hễ là vật có độc...xung quanh bảy trượng...tất nhiên có khắc tinh… tử hoa là…
- Bông hoa nhỏ màu tím?
Diệp Chân nhìn về mấy bông hoa nhỏ màu tím phía trên bộ xương khô trắng.
Việc mà bộ xương khô nhớ tới trước khi chết là sự thực.
- Ừm!
Diệp Chân hái xuống một bông hoa nhỏ màu tím, hít nhẹ mùi hương hoa, trong thời gian ngắn, một tia hương cực kỳ tỉnh não bay thẳng lên đầu Diệp Chân.
Lúc trước bởi vì hít vào một tia thực cốt khí độc mà dẫn đến cảm giác chóng mặt buồn nôn, lập tức biến mất. Cả người thanh tỉnh trong nháy mắt, không còn khó chịu chút nào.
Diệp Chân thử một chút, chỉ cần ngậm hoa màu tím trong miệng, cho dù hô hấp bằng mũi miệng, cũng không có vấn đề gì.
Có thứ để ngăn chặn cái thực cốt khí độc này, Diệp Chân cảm thấy tâm thần ổn định, lập tức bước nhanh về phía khí độc sâu bên trong sơn cốc, trên đường đi chợt có một ít độc vật không có mắt chắn đường, cũng bị Diệp Chân dùng một kiếm chém chết.
Lại đi về trước thêm mười dặm, một đóa hoa khổng lồ có nụ hoa trắng trên đồng cỏ tiến vào ánh nhìn của Diệp Chân, làm cho Diệp Chân giật mình là một thanh trường thương bên cạnh nụ hoa khổng lồ kia.
Trường thương thoạt nhìn được chế tạo rất tốt, mặc dù không phải Hạ phẩm Bảo khí. Nhưng cũng không phải phàm phẩm. Lại ngoài ý muốn đặt nghiêng ở bên cạnh nụ hoa khổng lổ, điều này khiến cho Diệp Chân vô cùng cảnh giác Kiếm cương bên trên Huyền Dương kiếm phun ra nuốt vào, hộ thể linh cương quanh người Diệp Cương dày đặc, hầu như cực kỳ cẩn thận chậm rãi đi qua bên cạnh phía trên nụ hoa.
Sưu!
Trong chớp mắt đi ngang qua nụ hoa, nụ hoa khổng lồ bỗng nhiên duỗi ra, giống như một ô hình giác hút to lớn, từ không trung úp xuống hướng Diệp Chân.
Huyền Dương kiếm nhanh như chớp, kiếm cương tạo thành hình chữ thập giao nhau cắt đi, trong một thời gian ngắn cắt nát nụ hoa khổng lồ.
- Hẳn là hoa ăn thịt người! Thứ này đột nhiên tập kích, quá khủng bố!
Tuy đây không phải điểm kinh khủng của hoa ăn thịt người, kinh khủng là biển hoa ăn thịt người ở sau lưng Diệp Chân, nếu khi đóa hoa ăn thịt người đầu tiên đột nhiên tập kích mà xử lý không tốt, một đám hoa ăn thịt người sau lưng sẽ từng cái từng cái liên tiếp bất ngờ đánh tới, đến lúc đó, đừng nói võ giả Dẫn Linh cảnh, dù võ giả Hóa Linh cảnh cũng phải chịu chết.
Có chuẩn bị, kế tiếp biển hoa ăn thịt người dày đặc uy hiếp cũng không phải quá lớn đối với Diệp Chân, vượt qua một cách có kinh sợ mà không gặp nguy hiểm.
Lại nói đến, cũng được hưởng lợi từ người đi trước.
Có vài chỗ hoa ăn thịt người đặc biệt nhiều, hình như bị người đi trước xử lý qua, để mật độ hoa ăn thịt người nhỏ đi rất nhiều, nếu không, Diệp Chân phải mất rất nhiều sức lực mới có thể vượt qua.
Diệp Chân tiếp tục đi.
Không bao lâu khi Diệp Chân đi, "Người hảo tâm" Điền Phong và Hà Khánh Băng cũng xuất hiện ở nơi hoa ăn thịt người bị Diệp Chân chém đứt.
- Tên nhóc này thân thủ hay sức chiến đấu đều rất giỏi! Ngươi nhìn bông hoa ăn thịt người này xem, rễ cây vô cùng cứng cỏi đều bị chém đứt, trình độ như thế, cho dù ngươi hay ta cũng không làm được một cách quá dễ dàng!
Điền Phong nói.
- Chuyện tốt! Sức chiến đấu của hắn càng mạnh, khả năng giúp chúng ta tìm đường ra càng lớn! Giả sử không tìm thấy đường ra, chúng ta cũng có thể phân tích ra kích thước của cái đồ vật khủng bố kia.
Sau lưng cái đồ vật khủng bố kia, hẳn là sơn động chứa bảo tàng!
Hà Khánh Băng nói.
- Mau đi, nhất định không thể bỏ qua trò hay!
- Lão nhị, cẩn thận một chút, thực nhân hoa trận mặc dù chúng ta đã tới mấy lần, nhưng vẫn không nên khinh thường.
...
Có hoa ăn thịt người nhắc nhở, Diệp Chân tất nhiên sẽ vạn phần trăm ngàn lần cẩn thận, trên đường đi tập trung tinh thần chú ý lắng nghe.
Mặc dù động vật trong sơn cốc khí độc rất ít khi nhìn thấy, nhưng vật có độc như con cóc, độc xà, con rết, cũng là động vật, mặc dù không nhiều, nhưng khi Diệp Chân cẩn thận lắng nghe, quả thực lại phát hiện hai nơi nguy hiểm.
Một chỗ là Phong Độc Đại Trận trên cây.
Mặc dù Hoàng Vĩ Độc Phong chỉ là Yêu thú Nhân Giai Trung phẩm, nhưng số lượng nhiều, một tổ ong ước chừng sẽ có hàng chục ngàn con ong, Hoàng Vĩ Độc Phong trong mười mấy cái tổ ong này mà cùng một thời gian xông tới, dù cường giả cảnh giới Hồn Hải cảnh cũng chỉ có thể sợ chạy trối chết.
Diệp Chân đang lo lắng, lại phát hiện một bó đuốc bị vứt bỏ ở gần đó.
Đốt khói lửa lên, Hoàng Vĩ Độc Phong không dám tới gần, Diệp Chân an toàn đi qua được mảnh Phong Độc Đại Trận, lúc đi qua, thấy được vô số hài cốt màu đen ở bên cây cối, khiến Diệp Chân trong lòng vô cùng sợ hãi.
Sau Hoàng Vĩ Độc Phong, Diệp Chân lại phát hiện Xà Nghĩ Trận.
Đó là một đoạn mặt đường cát vàng dài khoảng mười dặm, nhìn thoáng qua, cực kỳ yên tĩnh, không có tí nguy hiểm nào, Diệp Chân lại từ trước kia nghe được tin tức, đã sớm biết được đoạn sự khủng bố của mặt đường cát vàng này.
Ở dưới cát vàng tràn đầy Liệt Diễm Sa Nghĩ và Hưởng Vĩ Xà - Nhân Giai hạ phẩm, một khi có võ giả đụng tới cát vàng, lập tức sẽ đánh thức hai quần thể lớn này.
Hưởng Vĩ Xà còn dễ xử lý, mà Liệt Diễm Sa Nghĩ chỉ bé bằng ngón tay cái mới là kinh khủng nhất, một đám Liệt Diễm Sa Nghĩ đi qua, cái gì cũng không còn.
Điển tịch trong tông môn ghi lại những điều cấm kỵ khi đi lại trong sa mạc.
Khi không biết tình huống, tùy tiện bước vào, cho dù võ giả Hóa Linh cảnh cũng chỉ có một con đường chết.
Nhưng biết được tình huống này, vấn đề này sẽ trở nên đơn giản.
Không giống như thực cốt độc khí độc cách mặt đất cách chừng mười mét đến hai ba mươi mét, võ giả chỉ cần nhanh chóng vượt qua từ năm mét cách mặt đất có thể an toàn đi ra được.
Để Diệp Chân loáng thoáng cảm thấy có chút kỳ quái là, phía trước mười thước Xà Nghĩ trận này, rơi rải rác vài cái vũ khí bình thường dính máu, rất là kỳ quái.
Trong tình huống bình thường, cái vũ khí mang máu này cũng cần ở bên trong Xà Nghĩ trận, mà không phải ở ngoài Xà Nghĩ trận, mà ở ngoài trận, thì có ý cảnh báo, làm cho Diệp Chân cau mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lúc này nổi lên nghi ngờ, Diệp Chân nghĩ tới nghĩ lui, từng chỗ nguy hiểm đến tính mạng trong sơn cốc này, không phải có hài cốt thì có đao kiếm, hơn nữa luôn xuất hiện ở phía trước nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Diệp Chân cau mày, trong đầu càng vô cùng nghi ngờ, kỳ quái, quả thực quá kỳ quái!
Thuận lợi thông qua mười dặm Xà Nghĩ trận, trong tầm mắt của Diệp Chân xuất hiện một cửa vào đen sì, làm cho Diệp Chân vui mừng nhất chính là phía trên cái cửa động kia lại có chữ viết!
- Chẳng lẽ là bảo tàng?