Chương 247 Phù Vân Động Và Đại Giang Bang
Đây thật đúng là....
Nhìn qua Điền Phong và Hà Khánh Băng trong giây lát biến thành một đống bạch cốt, Diệp Chân cũng vô cùng khiếp sợ.
Liệt Diễm Sa Nghĩ này còn kinh khủng hơn so với trong tưởng tượng Diệp Chân, chớ đừng nói đến Hưởng Vĩ Xà còn chưa xuất kịch độc, nhìn điệu bộ này, đừng nói Hóa Linh cảnh, ngay cả cường giả Hồn Hải cảnh tới sợ cũng phải ăn thiệt thòi.
Sau khi chờ Liệt Diễm Sa Nghĩ dần dần trầm tĩnh lại, Diệp Chân hơi nghiêng người đi, nhìn qua hai cỗ bạch cốt trên không, thần niệm ngưng tụ, trữ vật giới chỉ của Điền Phong và Hà Khánh Băng chôn trong cát, chậm rãi lơ lửng, từ từ trôi dạt đến trong tay Diệp Chân.
Đây là một trong năng lực khi tu vi Thần Hồn đạt tới nhiếp vật cảnh, nếu tu vi Thần Hồn của Diệp Chân có thể đột phá đến nhị trọng, nghe nói, có thể vô thanh vô tức giết địch.
Động tĩnh này, kinh động không ít Liệt Diễm Sa Nghĩ, nhưng cũng không làm gì được.
Hết cách rồi, bây giờ Diệp Chân là kẻ nghèo hèn, còn có hơn mười vạn khối Hạ phẩm Linh Tinh trên người hai sư đồ Doãn Khai Niên, cũng không tính nghèo rớt mồng tơi.
Có điều, sau này tham gia cuộc đấu giá kia, Diệp Chân mới phát giác, chút bạc trên người mình thật đúng không có gì, lúc này mới có hành động thu thập trữ vật giới chỉ của Điền Phong và Khánh Phong.
Hai tên võ giả Hóa Linh cảnh, thân gia chắc có lẽ không quá kém.
Sau khi gặt hái được mấy vạn khối Hạ phẩm Linh Tinh, hơn ba trăm vạn lượng hoàng kim, ánh mắt Diệp Chân lại nhìn chằm chằm về phía Phệ Huyết Đằng màu đỏ sậm.
Rất rõ ràng, Phù Vân Động này hẳn là động phủ của một vị tiền bối cao nhân đã từng tiềm tu. Không nói những cái khác, trước cửa làm ra nhiều đồ chơi giữ nhà như vậy, ít nhất cũng phải là tiền bối Hồn Hải cảnh.
Hơn nữa nhìn trận thế giữ nhà trước Phù Vân Động vẫn luôn tồn tại, nếu không cẩn thận, nói không chừng vị tiền bối kia ra ngoài Phù Vân Động gặp chuyện ngoài ý muốn, trong động, khẳng định có đồ tốt.
Điền Phong và Hà Khánh Băng cũng phát hiện Phù Vân Động, muốn đi vào, kết quả xông không qua thủ hộ cửa ải cửa động Phệ Huyết Đằng này, vẫn luôn không cách nào đạt được.
Lúc trước mấy quan cảnh cáo kia, hẳn là hai người này làm ra, để kẻ khác xông qua thành công Phệ Huyết Đằng nơi này, có thể thay bọn hắn tìm ra một con đường hay không.
Nhưng vấn đề là, hai vị võ giả Hóa Linh cảnh đều không thể xông qua Phệ Huyết Đằng, Diệp Chân xông qua như thế nào?
Nếu chỉ có một hai đầu, có thể liều mạng, có lẽ Diệp Chân có thể vượt qua.
Nhưng phạm vi năm trăm mét quanh cửa động tràn đầy Phệ Huyết Đằng, Diệp Chân xông qua thế nào?
Diệp Chân ngồi khổ tư trước cửa động.
Chưa tới nửa giờ sau, Diệp Chân đột nhiên đứng dậy, thần niệm khẽ động. Chiến Hồn Huyết Kỳ trong ngực sáng ngời, một đạo huyết quang vô thanh vô tức sáp nhập vào trong cơ thể Diệp Chân, qua một hô hấp, Thần Hồn lực lượng của Diệp Chân tăng vọt gấp đôi.
Ngưng thế, kiếm cương trên Huyền Dương kiếm bỗng nhiên sáng lên, Phong Vân kiếm cương nhanh như tia chớp chém ra.
Diệp Chân muốn xem thử một chút, sau khi dùng Chiến Hồn Huyết Kỳ tăng lên chiến lực, có thể xông qua năm trăm mét Phệ Huyết Đằng này hay không?
Nhưng kết quả lại làm cho Diệp Chân rất thất vọng.
Dưới tình huống Chiến Hồn Huyết Kỳ gia trì, Diệp Chân bổ Phệ Huyết Đằng ngã trái ngã phải, lại không thể tạo thành tổn thương, chưa đến mấy hơi, Phệ Huyết Đằng đã phục hồi như cũ.
Ngay lúc đó, Phệ Huyết Đằng hình như cũng bị Diệp Chân chọc giận, mười Phệ Huyết Đằng đồng thời xuất kích, trả thù Diệp Chân.
Phệ Huyết Đằng chủ động xuất kích, Diệp Chân cũng không sợ, trực tiếp dùng mũi kiếm Huyền Dương kiếm nghênh tiếp, lập tức chặt đứt những xuất kích Phệ Huyết Đằng.
Diệp Chân vốn định chọc giận Phệ Huyết Đằng như vậy, dùng kế có công mài sắt có ngày nên kim, mười ngày nửa tháng từ từ xử lý Phệ Huyết Đằng.
Nhưng sau khi bị thương lần thứ hai, Phệ Huyết Đằng hình như thông minh hơn, dù cho Diệp Chân dùng kiếm cương bổ kích như thế nào cũng không trả thù.
Nhưng tương tự, Diệp Chân cũng không dám tiến lên.
Mấy cái Phệ Huyết Đằng, Diệp Chân còn có thể đối phó, mấy trăm đầu Phệ Huyết Đằng đánh tới, có thể đánh bay Huyền Dương kiếm trong tay Diệp Chân.
Cực khổ một canh giờ không có kết quả, Diệp Chân đột nhiên vươn người đứng dậy, thời khắc kiếm mạch thần thông trong cơ thể vang lên, một đạo kim sắc bản nguyên kiếm mạch như lôi đình bổ về phía Phệ Huyết Đằng.
Phốc phốc phốc!
Kiếm quang kim sắc bản nguyên kiếm mạch lao đến, tất cả Phệ Huyết Đằng đều bị chém đứt, một kiếm đi qua, dọn dẹp ra một thông đạo chừng một bàn tay, dài ước chừng hai mươi mét.
Hí!
Trong lúc mơ hồ, Phệ Huyết Đằng hình như phát ra tiếng hô tức giận, tiếng ma sát nhánh dây Phệ Huyết Đằng vang lên không ngừng.
Nhìn dọn dẹp ra thông đạo rộng bàn tay, dài chừng hai mươi mét, trên mặt Diệp Chân vừa mới hiện ra nụ cười lần nữa thu lại.
Uy lực bản nguyên kiếm mạch xác thực bất phàm, có thể giải quyết Phệ Huyết Đằng, nhưng, Phệ Huyết Đằng nơi này nhiều lắm.
Dựa theo phạm vi Phệ Huyết Đằng dài đến mấy chục mét tập kích, Diệp Chân ít nhất phải dọn dẹp ra một khu đất trống rộng chừng trăm mét, mà nơi yếu nhất của Phệ
Huyết Đằng, đều hơn năm trăm mét.
Dựa theo phạm vi bản nguyên kiếm mạch giải quyết, chỉ sợ bổ ra kiếm mạch bản nguyên hơn vạn lần mới có thể giải quyết tất cả.
Chưa kể bây giờ tu vi Thần Hồn của Diệp Chân chỉ đủ cho hắn một lần bổ ra năm đạo kiếm mạch bản nguyên, bổ ra hơn vạn đạo bản nguyên kiếm mạch, kiếm mạch thần thông Kiếm Tâm Thông Minh mà Diệp Chân thật vất vả bù đắp một chút sợ sẽ lại trở về như trước.
Phương pháp này không thể thực hiện được!
Diệp Chân đang suy nghĩ đau đầu.
Khổ tư một lần, chính là hai ngày thời gian.
Sau hai ngày, Diệp Chân lại thử nhiều phương pháp.
Thí dụ như thực vật khắc tinh hỏa diễm, nhưng Diệp Chân thả lửa, căn bản không có bất kỳ tác dụng gì với Phệ Huyết Đằng, muốn thu thập Phệ Huyết Đằng này, cũng phải Linh Lực hỏa diễm mới có thể.
Thậm chí Diệp Chân còn để cho Vân Dực Hổ tiểu mãnh liệt ra tay một lần, cuối cùng đều thất bại.
- Như thế nào mới có thể tiến vào Phù Vân Động đây?
Nghĩ đến tâm phiền, Diệp Chân phất tay loạn vung mấy kiếm, bổ đến bùn đất cuồn cuộn xung quanh.
Phệ Huyết Đằng kai hình như có mấy phần linh tính, nhìn bộ dáng Diệp Chân bất đắc dĩ, nhánh dây ma sát, loáng thoáng có ý tứ cười nhạo Diệp Chân.
Diệp Chân lại càng phẫn nộ, chẳng lẽ không có biện pháp giải quyết Phệ Huyết Đằng?
- Thật chẳng lẽ không có biện pháp?
- A, không đúng, còn có một loại lực lượng chưa thử qua!
Khi chán chường vạn phần, trong lòng Diệp Chân bất ngờ hiện lên một loại lực lượng khác hắn có, Hàn Băng sát khí!
Hắn luyện thành Hàn Băng sát khí!
Thần niệm thôi động, Hàn Băng sát khí tồn trữ ở trong góc đan điền trong nháy mắt tuôn ra ngón tay, bổ về phía Phệ Huyết Đằng.
Hàn Băng sát khí vừa ra, trong sơn cốc ẩm ướt oi bức lập tức trở nên âm lãnh.
Xoạt xoạt xoạt!
Thanh âm kết băng bên tai không dứt, sau mấy hơi thở công phu, Phệ Huyết Đằng bị
Hàn Băng sát khí bổ trúng, bị băng phong ra một khu vực dài nửa mét.
Có điều, Phệ Huyết Đằng này rõ ràng có chứa linh tính, Phệ Huyết Đằng khác một mạch xông lên, một trận quật, đã phá vỡ băng cứng đông kết ở dưới Hàn Băng sát khí.
Khiến lông mày Diệp Chân ần nữa nhíu chặt, hiệu quả Hàn Băng sát khí mạnh hơn bản nguyên kiếm mạch. Nhưng muốn triệt để phá vỡ Phệ Huyết đằng lâm này, còn chưa đủ.
Bây giờ Diệp Chân có chút minh bạch, vì sao Điền Phong và Hà Khánh Băng phải tốn hao nhiều tâm tư chờ đợi người tới phá Phệ Huyết đằng lâm này, thật sự là một món đồ chơi khó giải quyết, nước lửa đều chơi không vô.
Đột nhiên, nhãn tình Diệp Chân sáng lên.
- Hàn Băng sát khí không cách nào hoàn toàn băng phong bọn hắn. Nhưng có một thứ có thể đóng băng bọn nó!
Trong nháy mắt tiếp theo, một khối Hàn Băng Linh Tinh bay ra từ trong trữ vật giới chỉ Diệp Chân, bay về phía Phệ Huyết đằng lâm
Dựa vào mức khủng bố của Hàn Băng Linh Tinh, Diệp Chân không dám lấy tay cầm, chỉ thôi động thần niệm từ từ ném vào Phệ Huyết đằng lâm.
Ba đạo Phệ Huyết Đằng nhanh như tia chớp thò ra, cuốn lấy khối này Hàn Băng Linh Tinh, ý muốn cắn nát Hàn Băng Linh Tinh.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, trên ba đạo Phệ Huyết Đằng kia lập tức hiện đầy băng cứng tối tăm mờ mịt, lập tức bị đông lại!
Ầm!
Hàn Băng Linh Tinh giống như vật vô chủ, rơi xuống bên trong Phệ Huyết đằng lâm.
Xoạt xoạt xoạt!
Hàn Băng Linh Tinh rớt xuống, giống như mở xưởng nhuộm, trong thời gian ngắn, hoàn toàn đóng băng lại Phệ Huyết đằng lâm trong mấy chục mét xung quanh.
Không chỉ có như thế, phạm vi bị băng phong, còn đang chậm rãi kéo dài hướng ra phía ngoài, Phệ Huyết Đằng ngoại vi ý muốn đánh nát băng cứng, nhưng một dây leo quất xuống, băng cứng bị Phệ Huyết Đằng muốn rút biến thành một khối vỡ nát.
Thần niệm Diệp Chân khẽ động, hơn mười khối Hàn Băng Linh Tinh từ trong trữ vật giới chỉ Diệp Chân bay ra ngoài.
Hí!
Loáng thoáng, hình như bên trong Phệ Huyết đằng lâm truyền đến âm thanh the thé hoảng sợ.
- Hừ, các ngươi cũng có lúc sợ?
Trong tiếng cười lạnh, Diệp Chân bước đi hướng về Phệ Huyết đằng lâm bị băng phong, chỉ trong chốc lát, dưới tác dụng đồng thời của mười mấy khối Hàn Băng Linh Tinh, một thông đạo rộng hai trăm mét, dài đến năm trăm mét băng phong được Diệp Chân dọn dẹp.
- Ai, võ giả có tranh mệnh với trời, đã vẫn lạc tại nơi này, nên nghỉ ngơi đi!
Dọn dẹp ra thông đạo, Diệp Chân cũng không vội tiến vào Phù Vân Động, mà dọn dẹp hơn mười cỗ hài cốt bên trong Phệ Huyết đằng lâm, chôn ở chỗ Phệ Huyết đằng lâm, cũng xem như giúp bọn hắn nhập thổ vi an.
Đương nhiên, Hạ phẩm Bảo khí còn có trữ vật giới chỉ của những người này thất lạc ở bên trong Phệ Huyết đằng lâm, Diệp Chân cũng thuận tay lấy đi.
Sau nửa khắc đồng hồ, Diệp Chân dọn dẹp Phệ Huyết Đằng bị đóng băng ngay ở cửa ra vào Phù Vân Động, bước chân đạp mạnh, tiến vào Phù Vân Động.
Vừa mới tiến động, một tầng cầu thang, cầu thang như dùng đao tước kiếm bổ ra, uốn lượn vào trong.
Đi xuống mấy chục bậc thang, Diệp Chân bước vào gian phòng tầng thứ nhất của Phù Vân Động.
Bước vào nháy mắt, Diệp Chân bị một màn trước mắt sợ ngây người!
....
Tổng bộ Đại Giang bang trong nội thành Tam Nguyên, Kiếm Nguyên đế quốc.
Ngày xưa Bang chủ Đại Giang bang Trần Nhất Giao cao cao tại thượng lúc này như một đầu chó chết phủ phục dưới mặt đường.
Không hề nghi ngờ, bởi vì Trần Thái mà Kiếm Nguyên tông nhổ tận gốc Đại Giang bang, tất cả có liên quan đến chuyện của Trần Thái, cũng bị cắt tỉa ra.
"Trịnh Diệp" kết thù kết oán với Trần Thái cũng xuất hiện ở bên trong tình báo Kiếm Nguyên tông.
Người Kiếm Nguyên tông không ngốc, Trịnh Diệp, Diệp Chân, rất dễ dàng hiểu rõ, lâu chủ Vạn Tinh Lâu - Hải Lạc Sương cũng bị liên lụy vào.
Có điều, bối cảnh Vạn Tinh Lâu quá cường đại, ngay cả Kiếm Nguyên tông cũng không dám khinh động. Sau khi Trâu trưởng lão trải qua chọn được ngày hẹn với Hải Lạc Sương, đều chỉ đạt được một đáp án.
Vạn Tinh Lâu tiếp xúc với Trịnh Nghiệp, chỉ muốn dụ dỗ Trịnh Nghiệp nhập lâu, cái khác hoàn toàn không biết.
Kiếm Nguyên tông dùng hết mọi thủ đoạn bức cung, hi vọng tìm ra một chút tin tức.
Trí Thắng trưởng lão Kiếm Nguyên tông một chân giẫm trên gương mặt Bang chủ Đại Giang bang, Trần Nhất Giao.
- Nói, Trịnh Nghiệp kia, còn có nhi tử Trần Thái của ngươi làm sao có qua lại với nhau?
Một cước đạp xuống, Trần Nhất Giao phun ra một ngụm máu tươi.
Trưởng lão Trâu Trì bên cạnh lại than nhẹ một tiếng.
- Trần Bang chủ, ngươi biết gì mau nói hết đi! Đại Giang bang đã hôi phi yên diệt, nếu ngươi nói chút tin tức hữu dụng, tiểu nhi tử vừa đầy hai tuổi còn chưa hiểu chuyện đời của người có thể giữ lại kế thừa hương hỏa cho ngươi!
- Thực sự?
Trên mặt Trần Nhất Giao lộ ra một tia thần thái.
- Đương nhiên, Kiếm Nguyên tông ta làm việc, nói được thì làm được!
- Tốt!
- Ta có một tin tức không quá xác thực, Hải Thú thuyền Hoành Hải Hào dừng lại nửa ngày ở Trấn Hải thương hành, bến cảng Tam Nguyên thành.
- Lúc dỡ hàng, ta nghe được quản sự Hoành Hải Hào nói chuyện phiếm, cười nói có võ giả thanh niên nửa đường rời thuyền, không biết hưởng thụ thị nữ bọn hắn cố ý an bài trên Hoành Hải Hào, thật sự lãng phí, võ giả thanh niên kia gọi là Trịnh Nghiệp!
- Ta biết chỉ nhiêu đó, hương hỏa huyết mạch các ngươi sẽ giữ lại cho ta....
- Sẽ!
Trí Thắng nhe răng cười một tiếng, đầu Trần Nhất Giao vỡ nát.
- Trâu trưởng lão, Kiếm Nguyên tông chúng ta có liên hệ với Trấn Hải thương hành? Ngươi lập tức phát tín phù hỏi thăm mục đích lúc Trịnh Nghiệp lên xuống thuyền, chúng ta sẽ tra theo manh mối này!
- Tốt!
Trâu Trì lên tiếng.
Lúc hai trưởng lão Trí Thắng cùng Trâu Trì rời đi, một tên chấp sự Kiếm Nguyên tông ôm một nam hài hai tuổi hôn mê xin chỉ thị:
- Hai vị trưởng lão, đây là con nhỏ nhất của Trần Nhất Giao, nên làm sao....
Phốc!
Trí Thắng trưởng lão điểm ra một chỉ, một lỗ máu lập tức xuất hiện trên đầu tiểu nam hài hai tuổi, sắc mặt chấp sự Kiếm Nguyên tông sợ đến tái nhợt như tờ giấy.
- Một tiểu nghiệt chủng, làm gì, ngươi còn muốn giữ hắn lớn lên tìm chúng ta báo thù?
Trí Thắng tông nhe răng cười!
- Còn những người còn lại?
Sắc mặt chấp sự tái nhợt xin chỉ thị.
- Đại Giang bang này cũng dám cấu kết nhiều năm với Doãn Khai Niên, những người này, giết hết toàn bộ!
- Giết toàn bộ!