← Quay lại trang sách

Chương 246 Ai Chơi Xấu Ai?

Phù... Vân Động!

Đi về trước một dặm đường, Diệp Chân cũng không dám tiến về phía trước, ngưng tụ thị lực, mới nhìn thấy được cửa động bị cỏ dại, rêu phong bao trùm.

Về phần không dám tiến lên, rất đơn giản, tình hình trước mắt quá mức kinh người.

Lúc này Diệp Chân cách Phù Vân Động ước chừng ba dặm, trong đó hơn hai dặm đường, nhìn qua toàn bãi cỏ vô cùng không an toàn. Một đoạn trước Phù Vân Động năm trăm mét vô cùng khủng bố.

Nhánh dây màu đỏ sậm, rễ mọc vô cùng um tùm chồng chất đầy phía trước Phù Vân Động năm trăm mét, hơn phân nửa cửa động Phù Vân Động cũng bị nhánh dây màu đỏ sậm này che lại.

Bên trong nhánh dây màu đỏ sậm, quấn quanh rất nhiều hài cốt, Diệp Chân tùy tiện đếm thử, không dưới mấy chục cỗ. Trong đó có sáu cỗ hài cốt mặc dù đã thành bạch cốt nhưng một bộ phận quần áo dù nát vụn nhưng vẫn còn lưu giữ ở giữa nhánh dây.

Trong đó có một bộ hài cốt, quần áo nát vụn trên người vô cùng mới, nhìn qua, mới chết trong một tháng nay.

Nhìn qua khoảng mười cỗ hài cốt, từng vòng tay trữ vật, từng trữ vật giới chỉ tán lạc phía dưới nhánh dây, rơi lả tả, còn có rất nhiều vũ khí, đao, thương, kiếm, roi đều có.

Hơn một nửa đều là Hạ phẩm Bảo khí rất tốt, thậm chí còn có một kiện Hạ phẩm bảo giáp bị xoắn đến nhừ.

Đối với võ giả, có thể có được Hạ phẩm bảo phẩm trên cơ bản đều là hảo thủ, bây giờ toàn bộ lại chôn vùi ở chỗ này, hết sức làm cho người ta sợ hãi, cho dù Diệp Chân cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Nhánh dây màu đỏ sậm này đến cùng có gì mê hoặc?

Nghi hoặc, Diệp Chân tiện tay lấy ra một kiện trường kiếm thép tinh, ném tới.

Xoạt xoạt xoạt!

Mấy đạo nhánh dây màu đỏ sậm nhanh như tia chớp thò ra, quấn lấy chuôi trường kiếm thép tinh này, tiếng vang truyền đến, trường kiếm do thép tinh đúc thành đã bị nhánh dây trực tiếp cuốn nổ tung.

Hí!

Diệp Chân hít vào một ngụm khí lạnh.

Nhánh dây màu đỏ sậm cũng quá kinh khủng?

Chỉ một đầu còn ổn, nhìn tình huống này, sợ có mấy trăm đầu, thì sẽ có mấy trăm nhánh dây đồng thời quấn tới, đừng nói Diệp Chân, ngay cả võ giả Hóa Linh cảnh cũng phải xong đời.

- Không biết Huyền Dương kiếm trong tay của ta có thể đối phó được nhánh dây này hay không?

Nếu Huyền Dương kiếm có thể chặt đứt nhánh dây này, dù cho nhánh dây nhiều hơn nữa, Diệp Chân dựa vào kiếm pháp cũng có thể đối phó.

Chọn một góc độ, Diệp Chân bẩm khí ngưng thân, thần niệm khẽ động, kiếm mạch thần thông trong cơ thể xuất hiện.

Ông!

Hưu!

Nháy mắt kiếm mạch thần thông trong cơ thể vang lên. Diệp Chân bổ ra một Phong Quyển Tàn Vân, kiếm quang như vòi rồng lăn đi. Thanh âm Băng băng băng vang lên không ngừng, phía trên những nhánh dây màu đỏ sậm tung tóe tia lửa!

Lúc tia lửa tung tóe, nhánh dây màu đỏ sậm như bị chọc giận, trong đó một đạo nhánh dây như độc xà bắn ra, như hung hăng trả thù đánh về phía Diệp Chân.

Huyền Dương kiếm nhoáng một cái, nhanh như tia chớp nghênh đón tiếp lấy.

Phốc!

Kiếm thể Huyền Dương kiếm hung hăng đụng vào nhánh dây màu đỏ sậm, phát ra một tiếng va chạm, một nửa nhánh dây rơi xuống trên mặt đất, một nửa khác nhanh như tia chớp rụt trở về.

Hổ khẩu Diệp Chân cầm kiếm bị chấn động kịch liệt.

Mặc dù chặt đứt một đoạn nhánh dây, nhưng cũng chấn động khiến cho cánh tay Diệp Chân vô cùng nhức mỏi.

Diệp Chân lần nữa bị chấn kinh.

Trung phẩm bảo kiếm mặc dù được xưng là trung phẩm bảo kiếm, ngoại trừ phù văn khắc phía trên có thể tăng phúc Linh Lực đến trình độ cao hơn, bản thân cũng cực kỳ sắc bén, sắc bén và bền bỉ gấp đôi Hạ phẩm bảo kiếm.

Nhưng bây giờ, dưới tình huống Diệp Chân vận dụng toàn lực trảm một cái, chặt đứt nhánh dây, nhưng cánh tay lại bị chấn động đến vô cùng nhức mỏi, nhánh dây màu đỏ sậm này đến cùng có bao nhiêu cứng cỏi?

Khi nhánh dây màu đỏ sậm nhấc lên, Diệp Chân kinh ngạc phát hiện, một nửa miệng vết thương của nhánh dây, chảy ra chất lỏng màu đỏ như máu tươi.

- Đây là.... Hả?

Diệp Chân nhanh như tia chớp quay đầu.

Ánh mắt quét qua phía sau, trống rỗng, không có cái gì.

Thần sắc Diệp Chân đột ngột trở xuất hiện nghi ngờ, hắn vừa rồi rõ ràng cảm thấy ánh mắt thăm dò, hơn nữa không chỉ một đạo, khi quay đầu, lại không có gì.

- Tuyệt đối không phải ảo giác!

Sau khi có cảm giác, Diệp Chân nghi hoặc càng lớn.

Càng quan trọng hơn, khi Diệp Chân lắng nghe thanh âm độc vật của nơi này, thu tập được một tin tức, chính là nơi này gần đây trong khoảng thời gian này tới vài võ giả.

Vốn nơi này có nhiều tử thi, có người đến rất bình thường, nhưng xung quanh phía trước giống như có dấu hiệu cảnh cáo, cũng rất không bình thường.

- Hai huynh đệ kia....

Sau khi cẩn thận hồi tưởng một lần, Diệp Chân đột nhiên cả kinh.

Bây giờ nghĩ lại, đột ngột xuất hiện Điền Phong và Hà Khánh Băng vô cùng kỳ lạ, tìm Tam Nhãn Ma Lang chính là Tam Nhãn Ma Lang, lúc gần đi, lại chuyên môn nhắc với Diệp Chân tìm không được sơn cốc, còn dặn kỹ hai ba trăm dặm có hơn một sơn cốc.

Trước sau liên tưởng một hồi, lòng Diệp Chân nghi ngờ càng nặng!

Có điều, Diệp Chân quyết định dò một hồi.

Quăng nhánh dây trong tay ra, linh quang quanh người dâng trào, kiếm cương trên Huyền Dương kiếm lần nữa phun ra ngoài, Diệp Chân làm ra bộ dáng muốn công kích nhánh dây.

Khi giả bộ, Thần Hồn cường đại hơn võ giả Hóa Linh cảnh bình thường triệt để lan rộng, khiến cho lục giác Diệp Chân trong thời gian ngắn tăng lên mấy lần.

Ngay lúc đó, cảm giác có ánh mắt thăm dò rõ ràng xuất hiện trong đầu hắn.

Phía sau có người thăm dò!

Hẳn là sâu trong rừng Hoàng Vĩ Độc Phong cát vàng mười dặm!

- Lão nhị, cẩn thận một chút! Gia hỏa này cũng là hàng cứng, ánh mắt thu liễm một chút, đừng để hắn cảnh giác! Chúng ta còn trông cậy vào hắn dò đường cho chúng ta!

Hà Khánh Băng lên tiếng nhắc nhở.

- Ừm!

Điền Phong lên tiếng, cây gậy cỏ trong tay bốc khói thoáng di chuyển, tận lực dùng hơi khói để tránh lộ tẩy.

- Đại ca, ta xem chuôi kiếm trên tay tiểu tử kia có chút bất phàm, lại có thể chặt đứt Phệ Huyết Đằng, đây chính là chuyện chúng ta đều không làm được.

- Đúng vậy! Nếu không nhầm lẫn, là trung phẩm Bảo khí! Tiểu tử kia mới bước vào Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, có thể phát huy ra toàn bộ uy lực trung phẩm bảo kiếm, nếu ta dựa vào Hóa Linh cảnh tam trọng tu vi tới thôi động trung phẩm bảo kiếm.

Nói không chừng có thể nhẹ nhàng chặt đứt nhánh dây kia.

Nghe vậy, con mắt Điền Phong đột nhiên sáng ngời.

- A, đại ca, đây không phải tìm được biện pháp sao? Chúng ta xử lý hắn ngay bây giờ không, đoạt kia trung phẩm bảo kiếm?

- Không vội, để hắn lại tìm kiếm hư thực Phệ Huyết Đằng này....

- A, đại ca, ngươi nghe đây là thanh âm gì?

Hưu!

Tiếng xé gió thê lương như ma âm quan tiến vào trong tai Điền Phong và Hà Khánh Băng, khi hai người hướng về thanh âm nơi phát ra nhìn lại, tiếng rít một đạo Linh Lực mũi tên lấy phóng tới hướng Hoàng Vĩ Độc Phong trận.

Nhưng, phương hướng kia, cách địa phương hai huynh đệ Điền Phong, Hà Khánh Băng ẩn giấu hơn mười thước, hai huynh đệ không chút để ý, trong mắt đồng thời lộ ra ngạc nhiên.

- Đại ca. Tiểu tử kia nổi lên lòng nghi ngờ. Hắn đang bắn tên thăm dò ta....

- Không tốt!

Đột nhiên, hai mắt Hà Khánh Băng trừng một cái, lộ ra bộ dáng như gặp quỷ.

- Mau lui lại!

Ngay lúc đó, Diệp Chân dùng Thanh Dực Thần Cung bắn ra Thanh Dực linh tiễn. Vô cùng chuẩn xác đánh vào trên một cây đại thụ, mà bên trên cây đại thụ kia, treo ít nhất ba cái tổ ong lớn Hoàng Vĩ Độc Phong.

Ầm!

Bỗng nhiên Thanh Dực linh tiễn trên đại thụ nổ tung, khí lãng kinh người và dư uy Linh Lực xung kích bốn phương tám hướng, ba tổ ong to lớn treo trên Hoàng Vĩ

Độc Phong trong thời gian ngắn bị khí lãng và dư uy phá hủy.

Thường nói, chọc tổ ong vò vẽ.

Chọc tổ ong vò vẽ là tình huống gì?

Ngay tại lúc này chính là tình huống đó.

Mấy vạn con ong Hoàng Vĩ Độc Phong to bằng nắm đấm trẻ con bị hủy đi tổ, trong thời gian ngắn bị chọc giận đến điên cuồng, điên xông về Điền Phong và Hà Khánh Băng đang vội vàng thối lui về sau.

Hết cách rồi, Thanh Dực Thần Cung của Diệp Chân có tầm bắn rất xa, những con ong Hoàng Vĩ Độc Phong này không thấy hung thủ thật sự, điên cuồng trút giận lên hai người Điền Phong và Hà Khánh Băng.

Hai huynh đệ quay người vội vàng thối lui, mới hãi nhiên phát hiện, mũi tên Linh Lực nổ tung tổ ong sau lưng bọn họ.

- Nhanh, tiến nhanh vào Xà Nghĩ trận!

Hà Khánh Băng rống to, linh quang quanh người đã bùng lên thành một cái mặt trời nhỏ.

Hoàng Vĩ Độc Phong trước mặt đang điên cuồng, hơi khói lúc trước dùng để đuổi ong đã triệt để không dùng được.

Mười dặm cát vàng đối diện, Diệp Chân xa xa nhìn Hà Khánh Băng và Điền Phong kinh hồn quát lên chói tai thì cười lạnh, Thanh Dực Thần Cung trong tay lần nữa mở ra.

Hưu!

Thanh Dực linh tiễn bùng lên, phá hủy tiếp mấy tổ ong.

Mấy vạn con Hoàng Vĩ Độc Phong điên cuồng phô thiên địa xông về Điền Phong và Hà Khánh Băng, trong thời gian ngắn đã bao phủ hai người.

Mặc dù hai người là võ giả Hóa Linh cảnh, bạo phát linh quang quanh người, đã có mấy chục đến hơn trăm con Hoàng Vĩ Độc Phong bị đánh chết, nhưng ngay sau đó, càng nhiều Hoàng Vĩ Độc Phong lại nhào tới.

- Hỗn đản, dám chơi xấu ta, ta xxx........ Tổ tông ngươi!

Điền Phong tức giận mắng to, hộ thể linh cương lại bị Hoàng Vĩ Độc Phong đánh vỡ, trong thời gian ngắn trúng phải mấy trăm đạo độc châm, đợi hộ thể linh cương lần nữa lóe lên, Điền Phong đã sưng thành đầu heo, quanh người đều biến thành xanh đen.

Thời khắc mấu chốt, Hà Khánh Băng kéo Điền Phong một cái, chạy như điên về phía trước mấy trăm mét, chạy ra khỏi Hoàng Vĩ Độc Phong trận.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu hai người Hà Khánh Băng có thể xông Hoàng Vĩ

Độc Phong trận là do bọn hắn vốn ở biên giới của Hoàng Vĩ Độc Phong trận, cách mười dặm cát vàng chỉ có mấy trăm mét.

Bằng không, đừng nghĩ xông ra khỏi đây.

Thân hình vừa lên, lôi kéo Điền Phong bỗng nhiên lướt lên, từ mười dặm trên cát vàng chưa tới năm mét, xông tới hướng Diệp Chân ở Phệ Huyết Đằng.

Người lướt trên không trung, ánh mắt Hà Khánh Băng khát máu, như độc xà nhìn chằm chằm về phía Diệp Chân.

- Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!

Ở trong mắt Hà Khánh Băng, lúc này Diệp Chân đã là người chết.

Chỉ cần hắn nhanh chóng xẹt qua mười dặm cát vàng, đã tới nơi gia hỏa chơi xấu bọn hắn.

- Nhất định phải cho gia hỏa này nếm thử tư vị Phệ Huyết Đằng, để hắn chết không toàn thây!

- Lão nhị, chống đỡ, đi qua ta cho ngươi bức....

Đột nhiên, ánh mắt Hà Khánh Băng ngẩn ngơ, trong đôi mắt, đột nhiên hiển hiện sợ hãi vô tận!

Đối diện thiếu niên kia, cũng tức là Diệp Chân, lần nữa kéo ra cung tên trong tay, phía trên ngưng hiện màu xanh linh tiễn, đã tập trung vào hắn.

Một loại cảm giác bị độc xà nhìn chằm chằm, bất ngờ xuất hiện trong ngực Hà Khánh Băng.

- Đừng, tha cho ta một....

- Hưu!

Thanh Dực linh tiễn như một tia chớp màu xanh, hung hăng đánh vào ngực của Hà Khánh Băng, sống chết trước mắt, Hà Khánh Băng tránh đi yếu điểm trái tim, nhưng Điền Phong đang được lôi kéo hắn lại không thể tránh khỏi mà rơi xuống cát vàng phía dưới.

Ầm!

Cát vàng văng khắp nơi!

Thoáng chốc, mười dặm cát vàng tĩnh mịch như hòa tan nước biển điên cuồng phun trào, từng thân ảnh màu vàng đen nhoi lên khỏi cát vàng như từng con giòi lúc nhúc.

Trong thời gian ngắn đã bao phủ huynh đệ Hà Khánh Băng và Điền Phong.

A....

Tiếng kêu thảm thiết, Hà Khánh Băng và Điền Phong lần lượt giãy dụa muốn đứng lên, nhưng, khi bọn hắn đứng lên, còn có vô số Liệt Diễm Sa Nghĩ đã ở trên người.

Trong nháy mắt này, toàn thân hai người đã bị vô số Liệt Diễm Sa Nghĩ bao trùm.

Sau khi đứng lên thở một cái, hai tay, hai chân đã biến thành bạch cốt âm u.

Trong âm thanh nổ vang, thân hình Điền Phong và Hà Khánh Băng lần nữa nằm lăn vào mười dặm cát vàng, biến thành hai cỗ xương khô...