Chương 258 Bích Tâm Chân Nhân
Ngươi không biết sao? Hơn một nửa dược liệu Phân Hương Đan Vương dùng để luyện chế một lô Uẩn Linh Đan chính là do Thanh La tông chúng ta sưu tập cống hiến.
Lục La dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Diệp Chân, lập tức giật mình.
- Ngươi khẳng định không biết bản lĩnh chính của Thanh La tông chúng ta là gieo trồng linh dược? Hơn một phần ba linh dược bên trong Huyễn Thần đế quốc đều do Thanh La tông chúng ta cung cấp.
- Thì ra là như vậy, lần này Phân Hương Đan Vương luyện chế Uẩn Linh Đan, Thanh La tông các ngươi khẳng định có thể phân đến một nửa? Nếu không một nửa, thì cũng ba thành đúng không?
Ánh mắt Diệp Chân trở nên cực kỳ lóe sáng, nếu như vậy, độ khó hắn có Uẩn Linh Đan giảm xuống rất nhiều, có Lục La nhân sĩ nội bộ bên trong, thao tác cũng vô cùng nhanh.
- Nếu có thể cầm ba thành, ta đoán chưởng môn nằm mơ cũng có thể bật cười!
Lục La chu mỏ.
- Một viên!
- Bởi vì chúng ta cống hiến một nửa dược liệu, lại thêm linh dược luyện chế Uẩn Linh Đan vô cùng trân quý, có nhiều thứ bí dược viên cần phải hiểu rõ rừng sâu núi thẳm như Thanh La tông chúng ta mang tới.
Cho nên, Phân Hương Đan Vương đáp ứng sau khi xuất đan, đưa cho chúng ta Thanh La tông một viên Uẩn Linh Đan, mặt khác, cho Thanh La tông chúng ta một thiệp mời tham gia cạnh tranh!
- Không phải chứ, keo kiệt như thế?
Diệp Chân ngạc nhiên.
- Hừ, chuyện này, chưởng môn chúng ta vẫn phải nói lời cảm tạ đối với Phân Hương Đan Vương, vẫn phải nhận phần tình lễ của Phân Hương Đan Vương hắn đấy.
Nói đến đây, Lục La thở dài một hơi.
- Thật ra, cũng không phải Phân Hương Đan Vương keo kiệt, mà do luyện chế dược liệu Uẩn Linh Đan này rất khó tìm, nhiều năm qua mới có thể kiếm ra đủ một bộ.
Quan trọng nhất chính là, dưới tình huống sói nhiều thịt ít. Huyễn Thần tông bá đạo há miệng, trước hết cầm đi năm viên Uẩn Linh Đan, hơn nữa dưới tình huống mặc kệ một lò Phân Hương Đan Vương ra bao nhiêu đan dược, ít nhất phải có năm viên Uẩn Linh Đan.
Nghe nói, dưới tình huống bình thường, luyện chế một lò Uẩn Linh Đan cũng xuất ra tám đến mười viên.
- Tám đến mười viên, tính theo chín viên, trừ bỏ hạn ngạch, còn có thể có ba viên Uẩn Linh Đan....
- Sao có thể chứ, ân tình bạn cũ của Phân Hương Đan Vương, rất nhiều võ đạo thế gia đều đang nhìn chằm chằm, nhất là những người thừa kế con em thế gia thiên phú không cao kia đều đang trừng đỏ con mắt lên chằm chằm vào Uẩn Linh Đan đấy.
Cũng chính vì cho ai cũng sẽ mất lòng, Phân Hương Đan Vương mới quyết định lấy ra một viên Uẩn Linh Đan tổ chức hội đấu giá nội bộ nhỏ quyết định Uẩn Linh Đan thuộc về ai, như vậy sẽ không đắc tội ai.
Trên mặt Diệp Chân nổi lên một nụ cười khổ.
Vấn đề này đúng là phải làm, cánh cửa phủ đệ Hắc Thủy Đan Vương ở Hắc Thủy quốc đều sắp bị đạp phá, chớ nói chi Phân Hương Đan Vương là Đan Vương chân chính.
- Lục La, làm sao mới có thể có được một tấm thiệp mời Phân Hương Đan Vương phát ra? Ở đâu có thể lấy được, tiêu bao nhiêu đại giới mới có được?
Diệp Chân hỏi.
Không vào Hóa Linh cảnh, vẫn còn là phàm phu tục tử, trên con đường võ đạo, có chuyện ngoài ý muốn sẽ thân chết hồn diệt.
Cho nên, Diệp Chân nhất định phải mau sớm bước vào Hóa Linh cảnh.
- Tông môn chúng ta có một tấm thiệp mời, một tấn thiệp mời hẳn có thể mang nhiều người, một hồi ta đi hỏi sư phụ ta một chút.
Lục La nói.
Diệp Chân là khách nhân, Lục La tự nhiên phải chiêu đãi thật tốt một phen.
Mặc dù nói Lục La ở Thanh La tông chỉ có một tòa ngọn núi nhỏ vô danh, nhưng võ giả Hóa Linh cảnh có đặc quyền cái gì cần có đều có, phân phó cả bàn mỹ vị món ngon đã được bưng lên.
- Đại biểu ca, tất cả các món này, ngươi phải nếm thử thật tốt. Đây chính là đầu bếp đặc thù đã được Thanh La tông chúng ta bồi dưỡng làm, nguyên liệu nấu ăn đều ẩn chứa linh dược, mặc dù không thể để cho tu vi tiến nhanh, nhưng đại bổ nguyên khí, thanh trừ nội thương vẫn không có vấn đề gì.
Diệp Chân đương nhiên ăn như gió cuốn.
Tu vi võ giả đạt tới một trình độ nhất định, cuộc sống sẽ thuận theo tự nhiên trở nên rất xa hoa, nhưng, một võ giả bắt đầu tu hành lịch luyện, trôi qua thời gian khổ hạnh tăng.
Bởi vì cái gọi là, không có nỗ lực, nào có thu hoạch.
Không bao lâu, Lục La đi gặp sư tôn nàng, Bích Tâm chân nhân, cách thời gian Phân Hương Đan Vương Uẩn Linh Đan ra lò rất nhanh, đoán chừng chỉ mấy ngày, Thanh La tông cũng phái người tiến về Thần đô tham gia cuộc cạnh tranh kia, Diệp Chân muốn dựa vào chuyến xe này, nên rất vội.
Có điều, muốn để một ngoại nhân như Diệp Chân đi nhờ xe Thanh La tông, khẳng định quá không phù hợp, nhưng là người một nhà của Lục La, vấn đề cũng không sao.
Diệp Chân thương nghị với Lục La, dựa vào Lục La đi nhờ xe, giúp Diệp Chân tranh thủ cơ hội này.
Lục La đi thật lâu, ước chừng sau hai ba canh giờ, Diệp Chân mới nghe được tiếng kình phong vang lên ngoài cửa.
Lục La trở về, sắc mặt vui mừng.
- Đại biểu ca, chuyện đã thành! Một tấm thiệp mời có thể mang ba người, sư tôn ta đã tự mình đi gặp mặt chưởng môn, xin chưởng môn một danh ngạch đi theo!
- Vậy thì tốt quá!
Diệp Chân thả lỏng thở ra một hơi, xem ra, Liêu Phi Bạch hố mình cũng không phải không có nguyên nhân, ít nhất chuyện này có thể thành.
Có danh ngạch, chuyện kế tiếp sẽ dễ làm, chỉ cần liều mạng tích lũy tài phú.
Diệp Chân rất thoả mãn việc Lục La rất cẩn thận, cho dù hai người ở cùng nói chuyện, Lục La không sẽ không bao giờ lên tiếng, Diệp Chân cũng không sợ bị lộ thân phận.
- Nghe nói nửa tháng sau Phân Hương Đan Vương khai lò, trong đội ngũ tông môn ngày kia sẽ xuất phát, hai ngày nay, ngươi ở chỗ này của ta, ngày kia chúng ta cùng nhau tiến về Thần đô, theo chúng ta cùng một chỗ, ngươi...
- La nhi, vi sư ghé thăm biểu ca ngươi một chút, ngươi không ngại chứ?
Thanh âm ôn nhu bất ngờ vang lên từ ngoài cửa, khi Diệp Chân hướng ngoài cửa nhìn lại, lập tức đổ một thân mồ hôi lạnh, một cung trang phụ nhân có mấy phần già nua, đang lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, không có mảy may tiếng động.
May mắn Lục La cẩn thận, bằng không....
Lục La sư tôn tên Bích Tâm chân nhân, một vị trong mười một trưởng lão Thanh La tông, theo Lục La nói, sư tôn Bích Tâm chân nhân đối với nàng cực kì tốt, đối đãi nàng như nữ nhi.
Có điều, Diệp Chân có chút cho là không đúng.
Nếu thật sự đối đãi với Lục La như nữ nhi, vì sao lại thúc giục Lục La gả đi?
Nguyên nhân sư tôn Lục La - Bích Tâm chân nhân tới gặp Diệp Chân vô cùng đơn giản, đại khái bởi vì tấm mộc Diệp Chân này ngăn trở Lục La xuất giá, cố ý tới xem Diệp Chân này như thế nào.
- Mười tám tuổi đã có tu vi Dẫn Linh cảnh đỉnh phong. Ở Thanh La tông chúng ta cũng xem như thiên tài. Võ lâm thế gia, quả nhiên bất phàm, Trịnh gia ở đâu, liên lạc như thế nào, có phương pháp không?
Khảo sát một phen, Bích Tâm chân nhân có chút thoả mãn với Diệp Chân, nên mới hỏi tới gia thế.
- Chuyện này....
Diệp Chân lộ ra thần sắc khó chịu, đã sớm nghĩ kỹ một phen lý do, nói/
- Bích Tâm chân nhân, Trịnh gia ta đã ở ẩn ba trăm năm, rất ít lộ diện trên giang hồ. Không có sự cho phép của gia tổ, tuyệt đối không thể tiết lộ.
- Thật?
Đôi mi thanh tú của Bích Tâm chân nhân nhíu chặt, nhìn tướng mạo kia, lúc tuổi còn trẻ cũng là một đại mỹ nhân. Nhưng ngay lúc này cũng rất còn phong phạm.
Một khi võ giả tu vi bước vào Hóa Linh cảnh, mặc dù không thể trú nhan, nhưng có thể giảm tốc độ lão hóa.
- Đã như vậy, ta cũng không bắt buộc, nhưng hôn sự của ngươi và Lục La, trong vòng nửa năm, nhất định phải có kết quả! Kỳ thật lần này coi như ngươi không đến, ta cũng đi tìm Trịnh gia các ngươi bàn đến chuyện này.
- Đã có hôn ước, nên mau chóng thành hôn!
- Đều là nhi nữ giang hồ, cũng không có nhiều lễ tiết như vậy, mọi việc, mọi lễ nghi đều do Trịnh gia các ngươi nhìn mà làm, bên phía Lục La cũng không có yêu cầu quá lớn, nhưng chỉ có hai thứ!
Con mắt Diệp Chân đã có chút đăm đăm, Lục La cũng có chút ngạc nhiên chằm chằm vào Bích Tâm chân nhân, khuôn mặt đã trở nên đỏ bừng.
- Thứ nhất, hôn lễ nhất định phải tổ chức trong vòng nửa năm!
- Thứ hai, bất luận Trịnh gia các ngươi làm hôn lễ như thế nào, ở Thanh La tông, nhất định phải cử hành một lần hôn lễ, hơn nữa phải tổ chức lớn! Về phần hôn lễ trù bị bên này thì để ta làm, Trịnh gia các ngươi không cần quan tâm.
Nói xong, Bích Tâm chân nhân quay đầu nhìn về phía khuôn mặt Lục La đã bắt đầu nóng lên.
- Lục La, vi sư an bài như vậy, ngươi không có ý kiến gì chứ?
Lục La lần nữa ngạc nhiên, nàng còn có thể nói cái gì, tấm mộc Diệp Chân này do nàng tìm đến, nàng có thể nói có ý kiến gì?
- Sư tôn an bài, đồ nhi không có ý kiến, có điều, đây có phải hơi gấp hay không?
Chúng ta đều là võ giả, ta vẫn còn nhỏ tuổi, có phải hay không lại kéo...
- Kéo? Hôn sự của các ngươi, tuyệt đối không thể kéo dài được nữa.
- Lục La, không phải vi sư thúc ngươi. Ngươi nói không sai, theo võ giả mà nói, tuổi của ngươi còn rất nhỏ, kết hôn hay không cũng không sao cả.
- Nhưng, trong vòng nửa năm, nhất định phải thành hôn. Nguyên nhân chuyện này rất phức tạp, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu lại có quan hệ với....
Đột nhiên, Bích Tâm chân nhân nhìn Diệp Chân một cái, ngừng câu chuyện lại.
- Lục La, ngươi hiểu vi sư vì muốn tốt cho ngươi là được rồi. Những chuyện kia, không đề cập tới cũng được.
Hình như cố kỵ Diệp Chân ở đây, Bích Tâm chân nhân cũng không nhiều lời.
Sau đó lại rảnh rỗi hàn huyên một lát, khiến cho Diệp Chân và Lục La ngoài ý muốn chính là, Bích Tâm chân nhân ngồi yên không đi, ý tứ muốn ở lại ngọn núi nhỏ này.
- Sư tôn, ta đưa người về núi?
Lục La thận trọng hỏi.
- Không cần, vi sư cũng có nhiều thời gian không gặp ngươi rồi, ngọn núi lớn như vậy ở một người đã quen cũng không thoải mái, muốn ở mấy ngày trong ngọn núi nhỏ vô danh này.
- A?
- Ngươi không nguyện ý?
- Không không không!
Lục La ngạc nhiên, Diệp Chân lại hiểu rõ.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Diệp Chân liền hiểu dụng ý của Bích Tâm chân nhân.
Bao gồm thị nữ ở ngọn núi nhỏ vô danh của Lục La, tất cả đều là nữ tử, Diệp Chân một thân nam nhân đường hoàng vào ở, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Lục
La.
Nhưng Bích Tâm chân nhân ở đây, có trưởng bối, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Từ điểm này nói, có thể nói Bích Tâm chân nhân cực kỳ quan tâm với Lục La, tốt cực kỳ đối với Lục La.
Nhưng sao lại muốn ép gả?
Diệp Chân nghĩ mãi mà không rõ.
Hơn nữa hôm nay Bích Tâm chân nhân diễn xuất khiến cho Diệp Chân thật bất ngờ, Diệp Chân vốn tưởng rằng Bích Tâm chân nhân muốn trêu chọc hắn, không ngờ lại khen hắn.
Sau khi khen hắn, chính là bức hôn.
Còn phải là trong vòng nửa năm, còn nhất định phải tổ chức thật lớn một lần ở
Thanh La tông, mọi việc này, đều lộ ra vẻ quỷ dị.
Mang theo vô tận nghi vấn, Diệp Chân bị thị nữ đưa vào một gian tĩnh thất nghỉ ngơi.
Nhíu mày khổ tư vấn đề này một hồi, Diệp Chân từ bỏ. Bích Tâm chân nhân cũng không phải buộc hắn kết hôn với Lục La tại chỗ, còn có thời gian nửa năm, đủ thời gian nghĩ rất nhiều biện pháp.
Ngưng thần tĩnh tức một lát, Diệp Chân lấy ra một khối Thanh Linh Ngọc giữ ở trong tay, chuẩn bị bắt đầu tu luyện Toái Ngọc chiến thể đệ nhất trọng - Thanh Ngọc chiến thể.
Loại công phu bảo mệnh bực này, càng sớm tu luyện thành công càng tốt!