← Quay lại trang sách

Chương 259 Chuyện Có Biến

Khi còn bé trong nhà đọc sách, câu cửa miệng trong sách là quân tử ôn nhuận như ngọc, bây giờ bắt đầu tu luyện Thanh Ngọc chiến thể, Diệp Chân mới hiểu được "Ôn nhuận như ngọc" đến cùng là cảm giác như thế nào..

Tay cầm kình lực nhẹ xuất, thôi động pháp môn Toái Ngọc Chiến Thể đặc hữu hấp thụ lực lượng ẩn chứa trong Thanh Linh Ngọc, ngọc linh lực tiến vào kinh mạch Diệp Chân, một loại cảm giác ấm áp lập tức truyền đến.

Trên căn bản, thể linh lực của võ giả thoát thai từ Thiên Địa nguyên khí cuồng bạo, mặc dù trải qua nhiều loại luyện hóa ôn dưỡng về sau mới trở thành Linh Lực, bản tính Linh Lực bạo ngược cũng không thay đổi, bằng không, dựa vào đâu mà lực công kích của Linh Lực mạnh như vậy?

Bình thường lúc tu luyện, Linh Lực vận chuyển chậm chạp còn không có tác dụng gì, nếu trong lúc chiến đấu Linh Lực tuôn ra, trong kinh mạch thổi qua như đao, ẩn ẩn cực kỳ đau đớn, mặc dù theo thói quen, kinh mạch vẫn có chút không thoải mái.

Nhưng linh lực trong Thanh Linh Ngọc ngọc không giống vậy, chảy xuôi trong kinh mạch, như hơi nóng dầu trơn chảy qua, không có chút khó chịu.

Diệp Chân có chút hiểu rõ, vì sao tu vi còn chưa đột phá đến Hóa Linh cảnh, bí tịch Toái Ngọc Chiến Thể này lại có thể giúp cho võ giả sớm rèn luyện Hậu Thiên linh thể.

Vì năng lượng ẩn trong Thanh Linh Ngọc ôn nhuận như ngọc, lại không làm thương tới tạng phủ, nhục thân.

Dựa theo lời trong bí tịch Toái Ngọc Chiến Thể, nhục thân võ giả như một sơn động ẩn chứa vô số sơn phong, không chỗ nào không thể dung nạp Linh Lực, chỉ là đan điền lớn như một hang núi, cũng là một phương thức dung nạp Linh Lực.

Mà Toái Ngọc chiến thể chính là lợi dụng nhục thân khác với sơn động để dung nạp lực lượng linh lực trong ngọc, hoàn toàn khác biệt, có thể tự hợp thành nhất thể, sau đó có thể ngưng tụ thành Thanh Ngọc Linh Giáp.

Bước đầu tiên tu luyện Toái Ngọc chiến thể chính là dùng ngọc Linh Lực rèn luyện da thịt, khiến cho da thịt càng cường đại hơn, trong da thịt mở ra một nhà kho nhỏ chứa đựng ngọc linh lực, sau khi bước đầu tiên rèn luyện da thịt thành công, có thể ngưng tụ thành một tầng Thanh Ngọc Linh Giáp thật mỏng.

Đương nhiên, Thanh Ngọc Linh Giáp này ngưng tụ ra sơ bộ, khẳng định không thể so sánh với lực phòng ngự Thanh Ngọc Linh Giáp của Trâu Trì.

Theo Diệp Chân biết, bước đầu tiên khi võ giả đột phá Hóa Linh cảnh chính là linh hóa da thịt, giống như đúc Toái Ngọc chiến thể này.

Có điều, Diệp Chân dùng ngọc Linh Lực rèn luyện da thịt thành công cũng không có nghĩa là tu vi của Diệp Chân dựa vào một loại phương thức khác đột phá đến Hóa Linh cảnh nhất trọng. Hóa Linh cảnh, không phải chỉ có tu luyện Hậu Thiên linh thể.

Diệp Chân đã từng thử qua thôi động Linh Lực trong cơ thể rèn luyện da thịt, nhưng rèn luyện, nhất định phải dùng phương pháp Linh Lực đặc biệt rèn luyện da thịt.

Một khi toàn lực thôi động Linh Lực bắt đầu rèn luyện, da thịt quanh người đau đớn như bị đao cắt, cảm giác kia, như bản thân đang thôi động Linh Lực công kích chính mình.

Nếu tận lực thôi động tốc độ Linh Lực chậm dần, tác dụng của Linh Lực không nhiều.

Da thịt không khác gì người bình thường lập tức sẽ bị thương, khiến con ngươi không thể không bỏ dở tu luyện.

Cũng chính vì loại nếm thử này, Diệp Chân mới hiểu được, vì sao nhất định phải ngưng tụ hạt giống Linh Lực câu thông thiên phú huyết mạch mới có thể bắt đầu rèn luyện Hậu Thiên linh thể.

Thiên phú huyết mạch của võ giả như chuyển hóa khí, có thể theo tâm ý võ giả khiến cho Linh Lực trở nên cuồng bạo hoặc dịu dàng ngoan ngoãn, trình độ lớn nhất có thể bảo hộ nhục thân.

Nhưng, loại chuyển hóa này có hạn.

Mặc dù Diệp Chân không tu luyện qua, nhưng võ giả Hóa Linh cảnh rèn luyện thân thể, thường thường đều mấy ngày một lần, hơn nữa còn phải phục dụng lượng lớn đan dược, mới có thể tiếp tục tu luyện, tiến độ có chút chậm chạp.

Có thể tưởng tượng, võ giả dùng Linh Lực có thể phá núi, đánh nát đá hành vụn nhỏ của mình bắt đầu hướng vào nhục thể của mình, tiến độ sẽ vô cùng chậm.

Nhưng, khi dùng ngọc Linh Lực tu luyện Thanh Ngọc chiến thể, hoàn toàn không có loại tình huống này.

Ngọc linh lực ẩn chứa trong Thanh Linh Ngọc ôn nhuận như nước như dầu, mỗi một lần rèn luyện cũng có thể làm cho da thịt nhận tổn thương, nhưng khi rèn luyện, linh lực ôn nhuận như ngọc cũng đồng thời tiến nhập rèn luyện da thịt, như xuân phong hóa vũ, làm dịu mỗi một khối da thịt.

Có thể khôi phục lại da thịt bị tổn thương trong thời gian ngắn nhất để tiếp nhận lần rèn luyện tiếp theo.

Rất nhanh, Diệp Chân đã đắm chìm vào quá trình tu luyện Thanh Ngọc chiến thể, dùng ngọc linh lực ôn nhuận như ngọc trong Thanh Linh Ngọc tu luyện Thanh Ngọc chiến thể, đây quả thực là một loại hưởng thụ.

Diệp Chân không thể không tán thưởng, tiền bối sáng tạo ra Toái Ngọc chiến thể này tuyệt đối là một vị thiên tài.

Khuyết điểm duy nhất là tốc độ tiêu hao Thanh Linh Ngọc quá nhanh.

Tu luyện Thanh Ngọc chiến thể, hoàn toàn chính là đốt tiền, không, phải nói là đốt Linh Tinh.

Một khối Thanh Linh Ngọc có giá trị không sai biệt lắm với một khối Hạ phẩm Linh Tinh, nhưng trong vòng một canh giờ, Diệp Chân tiêu hao hết năm mươi khối Thanh Linh Ngọc, tính theo một ngày tu luyện ba canh giờ, một ngày tiêu hao tối thiểu nhất cũng phải một trăm năm mươi khối.

Hơn nữa, đây là Diệp Chân vừa mới bắt đầu tu luyện, mặc dù trong Thanh Linh Ngọc ẩn chứa Linh Lực ôn nhuận như ngọc, nhưng vẫn như cũ là kẻ ngoại lai, đối với da thịt, khô lâu, tạng phủ đều có chỗ kích thích, tốc độ có phần chậm hơn.

Một khi tu luyện vài ngày sau, thân thể từ từ cường đại đồng thời thích ứng loại kích thích này, Diệp Chân đoán, một đêm bốn năm trăm khối Thanh Linh Ngọc cũng không đủ.

Đổi thành người bình thường, không đợi được Thanh Ngọc chiến thể tu luyện thành công đã phá sản. Hơn nữa còn chưa nói đến Xích Ngọc chiến thể cao hơn một tầng.

Xích ngọc linh giáp của Xích Ngọc Chiến Thể lợi hại hơn có thể trực tiếp so sánh với thượng phẩm bảo giáp, ngay cả trưởng lão Kiếm Nguyên tông như Trâu Trì cũng không luyện thành.

So sánh với Thanh Linh Ngọc, Xích Linh Ngọc có giá trị cao hơn, càng hiếm có, càng khó mua hơn, Xích Ngọc Chiến Thể tự nhiên cũng càng khó tu luyện.

Có điều, nói đi thì nói lại, nếu Trâu Trì tu thành Xích Ngọc chiến thể, ngày đó tở trong độc chướng sơn cốc, nếu Diệp Chân xuất toàn bộ sức mạnh, sợ cũng không làm gì được Trâu Trì.

- Tiểu tử này, tu luyện pháp môn cổ quái, lại dùng Thanh Linh Ngọc tu luyện.

Pháp môn cổ quái bực này, nghĩ đến cũng chỉ có những tế gia lánh đời kia mới có....

Trong tĩnh thất khác của ngọn núi nhỏ vô danh, Bích Tâm chân nhân thu hồi thần niệm.

Võ giả đạt tới tu vi Hồn Hải cảnh ở trình độ nhất định, thần niệm có thể ngoại phóng trong phạm vi nhất định, như con mắt. Mặc dù không thấy chân thật bằng con mắt, nhưng cảm ứng được tin tức, có đôi khi chuẩn xác hơn so với mắt thật.

- Ai, nếu không phải....

Than nhẹ một tiếng, Bích Tâm chân nhân một lần nữa nhắm hai con ngươi lại.

Ngay lúc đó, Diệp Chân cũng thở dài một hơi, loại cảm giác nhìn trộm loáng thoáng này, khi Diệp Chân còn chưa tu luyện đã bắt đầu, chủ yếu là Thần Hồn lực lượng của Diệp Chân cũng không yếu, bằng không, cũng không cách nào cảm ứng được thần niệm của Bích Tâm chân nhân.

Diệp Chân suy đoán, Bích Tâm chân nhân đang quan sát hắn, không phải trưởng lão khác trong tông môn Thanh La tông. Dù sao bây giờ Bích Tâm chân nhân cũng đang ở ngọn núi nhỏ này, những người khác cũng không dám trắng trợn dùng thần niệm điều tra nơi này.

Lần nữa lấy ra mấy chục khối Thanh Linh Ngọc, nhắm đôi mắt lại, Diệp Chân chuyên chú tu luyện Thanh Ngọc chiến thể.

...

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai Lục La mang theo Diệp Chân thưởng thức sơ bộ dược viên Thanh La tông, kỳ phong thanh tú cảnh phụ cận xem như lợi dụng tối đa hóa tấm mộc Diệp Chân, triệt bỏ những người đánh tâm tư chủ

ý lên Lục La.

Theo như Diệp Chân quan sát, Lục La và Liêu Phi Bạch tuyệt đối là một loại người, loại nữ giới không phụ thuộc vào việc nam nhân ưa thích mình, cho mình làm nữ chủ nhân.

Nhưng vì nguyên nhân thực lực, Liêu Phi Bạch trực tiếp bạo lực, trực tiếp tuôn ra hung danh hiển hách, ngăn cách mọi việc quấy rối, làm theo ý mình.

Mà Lục La cũng không có thực lực khủng bố như Liêu Phi Bạch, hơn nữa cũng giống nữ nhân hơn một chút, có một số việc không cách nào xử lý gọn gàng giống như

Liêu Phi Bạch.

- Ta nói, sư tôn cô để ngươi trong vòng nửa năm thành hôn, việc này, ngươi phải nghĩ biện pháp, thời gian nửa năm, trôi qua cũng rất nhanh.

Phía trên Thiên phong tuyệt bích, Diệp Chân nghiêm túc với Lục La, một câu tán gẫu cũng không có.

- Phiền toái, ta cũng đau đầu! Ta thực sự nghĩ mãi mà không rõ tại sao sư tôn lại muốn ta thành hôn sớm như vậy? Hỏi nguyên nhân cụ thể, sư tôn lại không nguyện ý nói, chỉ nói vì tốt cho ta.

- Vốn dĩ ta nghĩ đến nàng tác hợp ta với Văn Thiên Ngọc, có phải có nguyên nhân khác hay không, nhưng bây giờ lại bức ta thành hôn với đại biểu ca là ngươi, ta thực sự nghĩ không thông.

- Ai, đúng rồi, nếu không thì, ngươi giúp ta thành hôn?

Lục La ý tưởng đột phát.

Diệp Chân sợ hãi kêu lên một cái.

- Thật? Đầu cô không có phát sốt không?

- Không phải, thành hôn chỉ hình thức mà thôi, lại không làm gì? Ngươi cho rằng ta nguyện ý gả cho ngươi?

Lục La quyệt miệng, gương mặt khó chịu.

- Dù sao chính cử hành một trận nghi thức mà thôi, giang hồ nhi nữ chúng ta, như đi ngang qua sân khấu!

- Chuyện này, không thích hợp...

Diệp Chân cảm thấy, theo như lời Lục La tiêu sái đi ngang qua sân khấu hình như cũng được, nhưng luôn cảm thấy là lạ.

- Ai, thật sự phiền toái. Vẫn là Liêu tỷ tỷ nói rất hay, dựa vào gì mà nam nhân có thể cưới vợ? Vì sao không thể để nữ nhân cưới chồng?

- Hừ, chờ ngày nào đó ta có thực lực như Liêu tỷ tỷ, nhất định cưới chồng về nhà vợ, vì thiên hạ tranh giành một hơi cho bọn tỷ muội ta!

Nghe Lục La nói một mình, Diệp Chân mồ hôi đổ như thác.

Quả thật là vật họp theo loài, Lục La có thể nhập bọn với Liêu Phi Bạch, thực chất bên trong còn có một loại thiên tính. Có điều, nghe Lục La nói, hình như

Yêu Diện La Sát Liêu Phi Bạch sắp dạy hư Lục La mất rồi?

Diệp Chân đến Thanh La tông ngày thứ ba, theo ước định, vào buổi sáng hôm nay cùng Lục La rời đi Thanh La tông, tiến về Thần đô Huyễn Thần đế quốc.

Lúc sáng, Lục La chờ đợi lên đường đã bị Bích Tâm chân nhân gọi đi, Diệp Chân vốn tưởng rằng phải lên đường, không ngờ, sau nửa khắc đồng hồ, Lục La trở về, trên gương mặt xinh đẹp đã hiện đầy sương lạnh.

- Làm sao vậy?

Diệp Chân ẩn ẩn có loại dự cảm không ổn.

- Văn Thiên Ngọc này quá hèn hạ!

- Làm sao?

- Hắn cho sư tôn hắn ra mặt đi tìm chưởng môn, trực tiếp cướp đi danh ngạch đi theo. Gia hỏa này nhất định cố ý, trước khi sư tôn ta không có đi tìm chưởng môn, làm sao hắn không cần?

Lục La tức giận đến cắn chặt răng, răng ngà đều sắp bị cắn nát.

Ở trong từng đại tông môn đều có chuyện nội bộ.

Rất khéo, sư tôn Bích Tâm chân nhân của Lục La là loại người không ra mặt, vô cùng điệu thấp, không hỏi nhiều đến sự vụ tông môn, trong các trưởng lão Thanh La tông, xếp bài danh rất thấp.

Mà sư tôn Văn Thiên Ngọc, nghe nói chính là phụ tá đắc lực của chưởng môn Thanh La tông.

- Không sao, đường này không thông, chúng ta tìm những biện pháp khác.

Diệp Chân không tỏ ra khó chịu khiến cho trái tim Lục La dễ chịu.

- Lục La sư muội, thực sự không có ý tứ, vi huynh đoạt danh ngạch đi theo của ngươi, đặc biệt đến tới chịu nhận lỗi với ngươi.

Thanh âm lanh lảnh vang lên trong gió, đó là thanh âm của Văn Thiên Ngọc.