← Quay lại trang sách

Chương 260 Nhân Lang Kỳ

Lục La sư muội, thật xin lỗi, tu vi đường đệ ta bị vây ở Dẫn Linh cảnh đỉnh phong đã lâu, nhu cầu cấp bách cần một viên Uẩn Linh Đan, ta cũng bất đắc dĩ...

Văn Thiên Ngọc đạp không mà đến, gương mặt tỏ ra vẻ áy náy, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Chân lại tràn đầy đắc ý.

- Lục La sư muội, nghe Bích Tâm chân nhân nói, đại biểu ca theo ngươi....

- Hư tình giả ý! Ra ngoài!

Lục La giận dữ mắng mỏ một tiếng khiến cho sắc mặt Văn Thiên Ngọc đến đây khoe khoang trở nên cực xấu hổ, thần sắc cũng đột ngột trở nên u ám.

- Lục La sư muội...

- Ra ngoài, ta không muốn gặp lại ngươi!

Tính tình Lục La có chút giống với Liêu Phi Bạch, đều vô cùng nóng tính, thuộc kiểu người sắc mặt không chút thay đổi, một vài tiếng giận dữ mắng mỏ cũng khiến cho Văn Thiên Ngọc hơi tức giận.

- Lục La, ta cũng nghĩ không thông, đại biểu ca ngươi có cái gì tốt, ngươi lại cứ coi trọng phế vật như thế?

- Một võ giả đột phá đến Hóa Linh cảnh đều cần Uẩn Linh Đan, có thể có bao nhiêu thiên phú huyết mạch? Vì sao ngươi lựa chọn hắn? Ta có điểm nào kém hắn?

- Trung phẩm huyết mạch thiên phú Lục mạch, tu vi Hóa Linh cảnh tứ trọng, lời nói khoác lác, cũng chỉ cách xa một bước với trưởng lão Hồn Hải cảnh trong tông môn, ngươi làm sao lại có thể lựa chọn hắn?

Xem ra, Văn Thiên Ngọc là kiểu người đố kị rất nặng, nhưng sắc mặt Diệp Chân lập tức âm trầm xuống, Văn Thiên Ngọc này có bụng dạ hẹp hòi, Diệp Chân hắn không xen vào, nhưng mắng Diệp Chân hắn là phế vật, đây là đang vũ nhục Diệp Chân.

- Họ Văn, dám nói lại không? Ta thấy ngươi cũng muốn chết rồi!

Thanh âm Diệp Chân có chút lớn.

- Ừm?

Văn Thiên Ngọc lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Chân.

- Họ Trịnh, ngươi nói ta đang tìm cái chết?

- Nếu như không phải ở Thanh La tông, đầu của ngươi sớm đã bay lên, máu sớm đã chảy khô!

Diệp Chân lạnh lùng nói.

Tuy tức giận, Diệp Chân vẫn cố hết sức giữ lý trí. Trên địa bàn Thanh La tông người ta dạy dỗ đệ tử chân truyền người ta, đó là Diệp Chân đang chán sống.

- Ha ha, ha ha....

Đột nhiên Văn Thiên Ngọc cười khan vài tiếng, chỉ vào Diệp Chân, một mặt trào phúng.

- Họ Trịnh, đây là chuyện cười buồn cười nhất ta nghe qua trong năm nay.

- Ngươi chỉ là một Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, miễn cưỡng đối phó với Hóa Linh cảnh nhất trọng xem như vận khí. Còn muốn trừng trị Hóa Linh cảnh tứ trọng như ta? Không cần ta đánh, một đầu ngón tay của ta, đều có thể ấn chết ngươi!

Cười nhạo một tiếng, Diệp Chân chỉ cười lạnh.

- Làm sao, không phục đúng không?

- Không phục, tới đánh với ta một trận! Có dám hay không? Để Lục La nhìn, ai mới là nam nhân chân chính!

Lồng ngực Văn Thiên Ngọc đập đến vang động trời, trong đôi mắt, lại hiện lên một tia âm độc.

Chỉ cần Diệp Chân dám động thủ, hắn sẽ đánh cho Diệp Chân không thể nhúc nhích.

Vốn dĩ Văn Thiên Ngọc vẫn ôm một tia hi vọng đối với chuyện hắn và Lục La, cho nên hôm trước đến tìm Diệp Chân ra oai phủ đầu, hắn rất thận trọng, ít nhất không thể để Lục La xem thường.

Nhưng, từ chiều hôm qua Bích Tâm chân nhân để lộ ra tin tức Diệp Chân và Lục La muốn thành hôn, Văn Thiên Ngọc triệt để không cố kỵ gì.

Hắn ngưỡng mộ Lục La trong lòng không phải một năm hai năm, nhất là gần hai năm qua, Lục La trổ mã đến càng dịu dàng, đẹp như tiên nữ.

Nhưng Lục La vẫn đối với hắn không giả từ sắc, một năm trước, vì tin tức kia, sư tôn hắn Thiên Trụ chân nhân đã nói với Bích Tâm chân nhân về hôn sự của hắn với Lục La.

Bích Tâm chân nhân đồng ý, nhưng Lục La lại nhắc đến đại biểu ca chưa từng nghe qua tới thoái thác, khi đó, Văn Thiên Ngọc không vội, vì theo như giao tình của sư tôn hắn cùng Bích Tâm chân nhân, đại biểu ca kia hẳn là do Lục La bịa đặt ra.

Có điều, khi sự kiện kia thời gian vừa đến, Lục La nghĩ không đồng ý cũng phải đồng ý. Huống hồ, chỉ cần hắn lộ diện nhiều hơn trước mặt Lục La, nghĩ đến lại có chuyển biến.

Không ngờ, một đại biểu ca chân chính hoành không xuất thế, hơn nữa Bích Tâm chân nhân cũng đứng ở bên phía Lục La, khiến cho Văn Thiên Ngọc triệt để mất đi hi vọng, cũng triệt để không cố kỵ gì.

- Đánh một trận?

Khóe miệng Diệp Chân xuất hiện một tia lạnh lùng, đang suy nghĩ đến hậu quả nếu đánh Văn Thiên Ngọc thổ huyết bên trong Thanh La tông.

- Văn Thiên Ngọc, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Muốn đánh đúng không, ta đánh với ngươi?

Hưu!

Trường tiên bên hông Lục La đột ngột bay ra, ở giữa không trung nổ ra một tiếng sét đùng đoàng, tức giận đánh tới Văn Thiên Ngọc.

Lúc này, Lục La đã bắt đầu cảm thấy may mắn, may mắn vì nàng rất sáng suốt, không có đồng ý sư tôn an bài, lấy Diệp Chân làm tấm mộc, nếu thật gả cho loại người như Văn Thiên Ngọc, nàng muốn khóc cũng không kịp.

Cũng ở một khắc này, Lục La đột nhiên rất phản cảm đối với chuyện lấy chồng.

Dựa vào gì nữ nhân nhất định phải gả cho nam nhân, nghe lời nam nhân?

Văn Thiên Ngọc biến sắc, trường kiếm trong tay giương lên, đột ngột kiếm chỉ

Diệp Chân.

- Họ Trịnh, ngươi còn là nam nhân hay không, có gan đánh với ta một trận?

Hô!

Trên bầu trời đột nhiên vang lên kình phong phá không, Bích Tâm chân nhân một thân cung trang dây lụa bồng bềnh rơi xuống ở giữa mọi người, khi ánh mắt nhìn về phía Văn Thiên Ngọc, ánh mắt phát lạnh, đột ngột quát.

- Cút!

Tiếng hét này, nghe như phích lịch, chính là trong tiềng gầm của Bích Tâm chân nhân có xen lẫn một tia Thần Hồn lực lượng, khiến cho toàn thân Văn Thiên Ngọc run lên chấn động, mặt như màu đất, trường kiếm trong tay đều có chút cầm không vững.

Bích Tâm chân nhân cũng thực sự giận.

Vốn cho là chuyện tốt, nhưng lại bị sư phụ Văn Thiên Ngọc - Thiên Trụ chân nhân chọc ngang một gậy, cướp đi danh ngạch kia, tìm chưởng môn lý luận, cũng đụng phải cái đinh.

Tượng đất cũng có ba phần hỏa khí, cho dù tính tình Bích Tâm chân nhân rất tốt đều sẽ muốn đánh người.

Cảm giác được quanh người Bích Tâm chân nhân có chút khí tức ngang ngược, Văn Thiên Ngọc hận thù nhìn chằm chằm Diệp Chân một cái, chạy nhanh như làn khói.

- Họ Trịnh, không có danh ngạnh này, ta xem ngươi làm sao đột phá đến Hóa Linh cảnh? Không cách nào đột phá đến Hóa Linh cảnh, lão tử cả đời đều có thể giẫm chết ngươi!

Âm thanh Văn Thiên Ngọc truyền đến từ xa, khiến cho sắc mặt Bích Tâm chân nhân rất khó coi thêm mấy phần, chuyện đáp ứng tiểu bối, không thể thành công.

- Chuyện này, là vì sư làm không tốt....

- Sư tôn, chuyện không liên quan tới người, đây là Văn Thiên Ngọc quá mức vô sỉ!

Hôm nay ta mới phát hiện, người xưng là thư sinh kiếm, Văn sư huynh lại quá vô sỉ.

Lục La nói.

- Cũng do...

- Lục La, vi sư và luyện khí đại sư Thần giáo - Xích Kim đại sư có mấy phần giao tình. Nghe nói Xích Kim đại sư lần này cũng nhận được một tấm thiệp mời, một tấm thiệp mời có thể mang ba người. Đây là tín phù của vi sư, ngươi mang đến Thần đô đi tìm Xích Kim đại sư, xin hắn giúp các ngươi chuyện này.

Bích Tâm chân nhân lấy ra một khối ngọc phù, hơi có chút áy náy.

- Cảm ơn sư tôn!

- Đa tạ Bích Tâm chân nhân!

Nghĩ đến Bích Tâm chân nhân đã biết Lục La làm tất cả vì đại biểu ca hắn, dứt khoát thoải mái tiến lên gửi lời cảm ơn.

- Trịnh thiếu hiệp, ta làm như vậy cũng không phải vì giúp ngươi, mà vì Lục La.

Chỉ cần ngươi sau này đối với Lục La thật tốt, ta đã đủ hài lòng.

Bích Tâm chân nhân nói một câu, khiến cho gương mặt Lục La đỏ thẫm, Diệp Chân cũng chỉ có thể hừ hừ đáp lời.

- Đi thần đô mấy vạn dặm đường, hai người các ngươi vẫn nên đi chung làm bạn đường, nhưng vẫn chưa hết hôn, các ngươi tuyệt đối không thể làm loại chuyện hoang đường kia!

- Chuyện gì....

Vừa hỏi nửa câu, Lục La đã phản ứng lại, khuôn mặt vốn đã đỏ lập tức giống như quả táo lớn chín muồi.

- Sư tôn....

- Được rồi, lần này đi thần đô quá mức xa xôi, hơn nữa bên trong thần đô anh kiệt tề tụ. Hai người các ngươi quá mức đơn bạc, ta bảo Hàn sư huynh đi chung các ngươi một chuyến, tu vi hắn cao, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Khi đang nói chuyện, Bích Tâm chân nhân đánh ra một đạo phù tấn, không bao lâu, có một võ giả nhìn qua có chút thật thà chạy đến.

Diệp Chân và Lục La hai mặt nhìn nhau, dở khóc dở cười.

Bích Tâm chân nhân lo lắng bọn họ trên đường **, không yên lòng, còn chuyên môn an bài một bóng đèn đi cùng bọn họ để bảo vệ bọn hắn.

Có điều, nói đi thì nói lại, Bích Tâm chân nhân quan tâm với Lục La đến nước này, đối với Lục La cũng cực tốt.

....

Hàn sư huynh của Lục La tên Hàn Thái, một võ giả Hóa Linh cảnh tam trọng, chính là một vị đệ tử chân truyền khác của Bích Tâm chân nhân.

Hàn Thái người cũng như tên, tướng mạo rất chất phác, tính cách cũng như thế, nhưng thiên phú tu luyện lại cực cao. Nói chuyện trời đất với người khác, chưa nói đã cười, miệng rộng mở ra đã có hảo cảm.

Mặc dù trên danh nghĩa là bóng đèn Bích Tâm chân nhân an bài đi theo Diệp Chân và Lục La, nhưng trên thực tế, dù Lục La hay Diệp Chân, đều rất hoan nghênh Hàn Thái.

Không gì khác, Hàn Thái này quá thật thà. Trên đường đi, chưa bao giờ nói vất vả, các việc cực khổ như trực đêm, canh chừng, săn thức ăn, cho tới bây giờ Hàn Thái đều không nói một tiếng đã sớm hoàn thành, khiến cho Diệp Chân đều có chút không có ý tứ.

Huyễn Thần đế quốc là một đế quốc có lãnh thổ diện tích rộng nhất Hắc Long Vực, nghe nói từ đầu đông đến tây đầu, dài tới mấy trăm ngàn dặm. Mà Thanh La tông cách thần đô Huyễn Thần đế quốc ước chừng bảy vạn dặm đường.

Ba người cưỡi Thanh Diện Quỷ Diễm Câu do Thanh La tông cung cấp chạy như điên trên lãnh thổ mênh mông của Huyễn Thần đế quốc Thanh Diện Quỷ Diễm Câu cũng là một loại hung thú đê giai bị võ giả thuần hóa, ngày đi năm nghìn dặm, nếu đám người Diệp Chân đi cả ngày lẫn đêm, trong vòng mười ngày có thể đuổi tới Thần đô.

Trong ngày đi đường thứ ba, ba người đều có chút mỏi mệt, cho nên khi trong tầm mắt xuất hiện một tòa thành trì, Lục La ra tay trước ra tiếng hoan hô.

- Sư huynh, đại biểu ca, đêm nay chúng ta vào thành nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai lại đi tiếp được không?

Lục La nói.

Nữ nhi yêu nhất sạch sẽ, ba ngày này chạy đi phong trần mệt mỏi, thực sự không có hình tượng.

- A, sư huynh, vì sao tòa thành trì kia có lửa?

Đột nhiên, đại lượng khói lửa từ phía trước bên trong tòa thành nhỏ kia truyền đến.

- Bốc cháy? Làm sao lại, nơi này là đất liền thành thị, lại không có chiến tranh...

Đột nhiên, thần sắc Hàn Thái trở nên ngưng trọng.

- Trên đầu thành cắm huyết kỳ một mặt, huyết kỳ một mặt rất quỷ dị, trên lá cờ có thêu một con sói đen, sói đen đứng thẳng người lên, không đúng, con sói đen hình như thêu lên mặt người!

Nghiêng nhìn mặt cờ, sắc mặt Diệp Chân cũng biến thành băng lãnh, vẻn vẹn một mặt cờ, khiến cho người ta cảm thấy một loại cảm giác cực độ âm tà.

- Nhân Lang Kỳ! Người sói đồ thành!

Thần sắc Hàn Thái đột ngột trở nên vô cùng khó coi.

- Nhanh, chúng ta đi mau!

Ba người ngồi trên Thanh Diện Quỷ Diễm Câu dùng tốc độ cực nhanh, dựa vào công phu này cũng đã tiếp cận tòa thành nhỏ này ở trong năm dặm.

Thính lực của võ giả phi thường cường hãn, tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu cứu mạng, âm thanh hỏa diễm, tiếng cười to xen lẫn thành một mảnh, như thanh âm Địa Ngục vọt vào trong lỗ tai ba người.

- Nhanh! Chúng ta đi mau....

- Không, Hàn sư huynh, tại sao chúng ta phải đi? Chẳng lẽ nhìn bách tính bình dân trong tòa thành trì này bị tàn sát sao? Ngươi nhìn, còn có đứa bé!

Khi Lục La chỉ hướng tường thành, nước mắt lập tức bừng lên.

Trên tường thành, một đứa bé tám chín tuổi khóc đạp vào đầu tường, ý muốn nhảy xuống đầu tường tìm kiếm một tia sinh cơ, khi một cước vừa mới bước ra, một bàn tay Linh Lực từ trong hư không xoắn tới.

Hí!

Đứa bé tám chín tuổi lập tức bị xé ra hai nửa, phun ra máu tươi khắp hư không, chỉ để lại con mắt nho nhỏ trợn trừng tràn đầy sợ hãi của nó...Tạo Hóa Chi Vương

-