Chương 266 Thu Hoạch Tụ Hội
Hưu hưu hưu hưu!
Trong chốc lát, mấy chục hạc ảnh màu xanh từ bốn phương tám hướng mổ về phía Diệp Chân, làm cho người ta không phân rõ cái nào là thật, cái nào là hư.
Nhưng ngươi cho rằng mấy chục hạc ảnh màu xanh chỉ có một con là thật à, vậy cực kỳ sai. Một khi bị đánh trúng, mỗi một đạo hạc ảnh màu xanh đều sẽ mang đến đòn công kích trí mạng cho Diệp Chân.
Hạc ảnh thật thật giả giả hư hư thật thật đối với người khác mà nói là một chiêu tuyệt sát, vô cùng cao minh, nhưng đối với hiện tại Diệp Chân thì không có bất kỳ bí mật gì.
Được Kiếm Tâm Thông Minh gia trì, mấy chục đạo hạc ảnh màu xanh hư thực này, Diệp Chân nhất thanh nhị sở.
- Đây là sát chiêu của ngươi sao?
Đột nhiên, ánh mắt Diệp Chân ngưng tụ, ngón trỏ nhẹ nhàng điểm ra, một ngón tay xanh ngọc đột ngột xuất hiện bên cạnh Diệp Chân, nhấn là phía trên một hạc ảnh màu xanh trong đó.
Phù Vân Chỉ.
- Không thể nào?!
Ngụy Vô Kỵ hoảng sợ kêu to, trong đôi đồng thời mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Răng rắc!
Hạc ảnh màu xanh của Ngụy Vô Kỵ đột nhiên vỡ vụn thành từng mảnh, sau khi chân thân vỡ vụn thành từng mảnh, mấy chục hư ảnh cùng nhau mổ về Diệp Chân cũng trong phút chốc tan thành mây khói.
Không chỉ như thế, bởi vì Ngụy Vô Kỵ và hạc ảnh màu xanh của hắn hòa làm một thể, nháy mắt hạc ảnh màu xanh vỡ nát thành từng khúc, Ngụy Vô Kỵ càng như bị sét đánh.
Phốc!
Một ngụm máu tươi cuồng phún ra, Ngụy Vô Kỵ dùng một loại ánh mắt khó có thể tin chằm chằm vào Diệp Chân, thân hình không tự chủ được lảo đảo nghiêng ngã lui về phía sau, máu tươi hết hớp này đến hớp khác điên cuồn phun ra.
Phù Vân Chỉ này của Diệp Chân không chỉ phá hạc ảnh màu xanh của Ngụy Vô Kỵ, mà còn càng đả thương nặng Ngụy Vô Kỵ. Cũng chính là luận bàn, nếu không phải luận bàn, lúc này Ngụy Vô Kỵ đã biến thành người chết.
- Cái này... Hí!
Thanh âm hít một hơi lãnh khí vang lên liên miên.
Vừa rồi Diệp Chân đánh ngang tay với Ngụy Vô Kỵ đã làm cho bọn người Sa Mộc Siêu, Bao Hồng chấn kinh cực độ, bây giờ chỉ dùng một chỉ trọng thương Ngụy Vô
Kỵ, đơn giản phá vỡ nhận thức của bọn hắn.
Từ lúc nào võ giả Dẫn Linh cảnh đỉnh phong lại mạnh như vậy.
- Nếu Lục Chỉ Ưng Ma La Kinh Thiên không chết, chỉ sợ cũng đến loại trình độ này?
Trong lúc vô tình, Sa Mộc Siêu lại so sánh Diệp Chân với thiên tài La Kinh Thiên đã vẫn lạc của Huyễn Thần tông.
- Đa tạ!
Chắp tay, Diệp Chân tiêu sái quay lại chỗ ngồi.
Ngã ngồi trên mặt đất, ngực tràn đầy vết máu, mặt Ngụy Vô Kỵ lúc xanh lúc trắng, cực kỳ xấu hổ, hắn lại bị một võ giả Dẫn Linh cảnh đỉnh phong đánh bại, việc này truyền đi cũng không ai tin tưởng.
Chủ động khiêu chiến muốn trả lại một ngụm ác khí, kết quả bị người ta thu thập.
Xảy ra chuyện như vậy, tụ hội lần này, Ngụy Vô Kỵ tự nhiên không ở nổi nữa. Hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không quay đầu lại rời khỏi võ viện.
- Tuyệt kỹ của Trịnh huynh thật làm cho chúng ta mở rộng tầm mắt, ta kính ngươi một chén!
Trải qua trận này, thái độ của đám người đối với Diệp Chân đột nhiên chuyển biến, từng người tranh nhau mời rượu, tranh nhau kết giao.
Giữa các võ giả kết giao chính là như vậy, ngươi có thực lực chính là bánh trái thơm ngon, không có thực lực thì cho dù ngươi có nhiệt tình cũng là mặt nóng dán mông lạnh.
Có trận chiến này, triệt để làm cho trong nội viện náo nhiệt lên.
Vốn là hai võ giả Hóa Linh cảnh ra tay đánh nhau, cuối cùng là một tán tu trong đó thắng thảm, kế tiếp Lục La giao thủ với một nữ võ giả Hóa Linh cảnh nhị trọng khác, Lục La dựa vào đấu pháp dũng mãnh đánh bại nữ võ giả kia.
Mấy trận qua đi, người tổ chức tụ hội lần này - Sa Mộc Siêu tự mình đọc kết quả.
Người thứ nhất đại chiến với Sa Mộc Siêu, là đao khách Hóa Linh cảnh tam trọng, Lương Tiếp.
Lương Tiếp xuất thân từ một thế gia võ lâm ở Huyễn Thần đế quốc, công pháp gia truyền cũng rất cao minh, có điều, xuất hiện ở trước mặt Huyễn Thần tông Sa Mộc Siêu thì không đáng chú ý.
Mà thực lực của Sa Mộc Siêu - cao thủ xếp hạng thứ sáu mươi tám trên Hắc Long bảng xác thực bất phàm, vừa tiếp đã đè Lương Tiếp lên đánh, cuối cùng, lấy chưởng pháp Thiên Tuyệt Chưởng Địa Giai trung phẩm của Huyễn Thần tông nhẹ nhõm đánh bại Lương Tiếp.
Chiến thắng Lương Tiếp, Sa Mộc Siêu lại có loại vẫn chưa thỏa mãn, ánh mắt nhìn về phía Bao Hồng vẫn chưa xuất thủ.
- Nếu Sa huynh đã cố ý, Bao mỗ hẵn nên chiến một trận!
Cười dài một tiếng, Bao Hồng phi thân đánh về phía Sa Mộc Siêu, khởi thân, hai chân liên hoàn đá ra, Linh Lực huyễn ra như trùng điệp núi cao, như bài sơn đảo hải đánh về phía Sa Mộc Siêu.
Bao Hồng am hiểu công phu bằng chân.
- Trịnh huynh, ngươi cảm thấy Bao huynh có cơ hội thắng không?
Trải qua chuyện vừa rồi, Hàn Thái đã triệt để phục rồi Diệp Chân, trong tiềm thức đã coi Diệp Chân trở thành một loại nhân vật như sư huynh, cho nên lúc thỉnh giáo khẩu khí rất khiêm tốn.
- Xét theo tình huống trước mắt, rất khó, có điều nếu hắn có ẩn giấu tuyệt kỹ, vậy không nhất định.
Diệp Chân nói.
- Thật ra, Bao Hồng là nhân vật không sai biệt lắm với Sa Mộc Siêu, hơn bốn năm trước khi chiến đấu tranh dành bài danh Hắc Long Cổ Địa, vận khí của Bao Hồng không tốt, trận chiến đầu tiên lại gặp phải võ giả Hóa Linh cảnh ngũ trọng, trực tiếp bị đào thải.
- Vận khí....
Diệp Chân cười khổ.
Nói như thế nào đây, trong giới vỏ giả truyền lưu rộng nhất một câu, đó là vận khí cũng là một loại thực lực.
- Bao huynh, xem ra mấy năm này ngươi tiến cảnh rất lớn.
Sa Mộc Siêu chiến với Bao Hồng đến thoải mái, cất tiếng cười to.
- Đương nhiên!
- Bốn năm trước không tranh đoạt được xếp hạng trên Hắc Long Cổ Địa, lần này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua, Sa huynh ngươi phải cẩn thận bị ta gạt ra khỏi bảng!
- Muốn gạt ta ra khỏi bảng ra, chỉ dựa vào chút thực lực ấy còn chưa đủ?
- Thật sao? Vậy tiếp ta một chiêu này thử xem!
Trong chốc lát, Bao Hồng thối ảnh mãnh liệt, vô số thối ảnh như gió lốc xoắn ra, trong thời gian ngắn lại ngưng tụ thành một lồng giam thối ảnh hình tròn, gắt gao vây quanh Sa Mộc Siêu, làm hắn chỉ có thể cực kỳ bị động bị thối ảnh của Bao Hồng không ngừng oanh kích.
- Sa huynh, chiêu Hoa Địa Lao Lung này của ta như thế nào?
Thấy Sa Mộc Siêu bị nhốt, Bao Hồng hơi có chút đắc ý, Linh Lực quanh người tuôn trào ra, toàn lực duy trì chân ảnh Hoa Địa Lao Lung này, không ngừng nặng chân oanh kích Sa Mộc Siêu.
Loại tình huống này chỉ cần tiếp tục hơn mấy cái hô hấp là hắn có thể đánh bại Sa Mộc Siêu.
- Ừm, không tệ!
Ngoài ý muốn, Sa Mộc Siêu lại gật đầu thừa nhận.
- Ha ha ha ha, nói như vậy là Sa huynh nhận thua?
- Nhận thua?
- Bao huynh, ta nói không tệ. Là nói chiêu này của ngươi tại bốn năm trước là không tệ, bốn năm trước nếu ta như gặp phải chiêu này của ngươi thì hắn phải thua không thể nghi ngờ, nhưng hiện tại sao, Hừ!
Tiếng của Sa Mộc Siêu đột ngột đề cao, hơi ngồi xuống, hai tay hợp lại, Linh Lực quanh người giống như du long tụ tập chung một chỗ, một đạo hư ảnh hình gấu loáng thoáng bỗng nhiên hiện ra trong tay Sa Mộc Siêu.
- Hùng Vương Bàn Sơn Chùy, phá cho ta!
Rống!
Một tiếng gấu gầm loáng thoáng phát ra. Hư ảnh hình gấu trong tay Sa Mộc Siêu đột ngột giống như sao băng cắm đầu xô ra!
Ba!
Thối ảnh lồng giam của Bao Hồng đang vây khốn Sa Mộc Siêu trong nháy mắt bị hư
ảnh gấu xông ra làm chia năm xẻ bảy. Không chỉ như thế, sau khi hư ảnh hình gấu phá tan thối ảnh lồng giam như giống như sao băng bắn ra, trong thời gian ngắn vượt qua khoảng cách bốn trăm mét, đánh cho vỡ nát một khối đá luyện công cực kỳ cứng rắn trong nội viện!
Một màn này làm cho Bao Hồng trợn mắt há hốc mồm, giật mình không thôi.
Hắn không ngờ, Sa Mộc Siêu Hùng Vương Bàn Sơn Chùy sau khi đánh nát thối ảnh lồng giam của hắn còn có thể có này uy lực kinh khủng như thế này. May mắn Hùng Vương Bàn Sơn Chùy kia hướng về đất trống, nếu đánh lên người của hắn thì hắn không chết cũng phải trọng thương.
Diệp Chân cũng hơi kinh hãi, uy lực một chiêu Hùng Vương Bàn Sơn Chùy này đã đủ bằng võ giả Hóa Linh cảnh tứ trọng thậm chí ngũ trọng công kích, Huyễn Thần đế quốc này quả nhiên ngọa hổ tàng long.
Hơn nữa, Sa Mộc Siêu này lợi hại như thế mà chỉ mới xếp hạng thứ sáu mươi tám trên Hắc Long bảng, vậy thì mười vị trí đầu, ba vị trí đầu, thậm chí người đứng đầu Hắc Long bảng sẽ có chiến lực kinh người đến mức nào?
- Sa huynh, tiểu đệ cam bái hạ phong!
Trước có chiêu này, sau lại có Sa Mộc Siêu thủ hạ lưu tình, Bao Hồng tại chỗ nhận thua.
- Ha ha, đa tạ!
- Sa huynh, một chiêu này là ngươi thu hoạch được từ Hắc Long Cổ Địa sao?
Đột nhiên Bao Hồng lên tiếng hỏi.
Ánh mắt Sa Mộc Siêu ngưng tụ, cười nhưng không nói, nhưng mà cũng coi là biến tướng thừa nhận.
- Sa huynh phải cẩn thận! Thời gian Hắc Long Cổ Địa lần nữa mở ra còn có một năm, trong một năm này, tiểu đệ nhất định sẽ không ngừng khổ tu, một năm sau Hắc Long Cổ Địa, chúng ta tái chiến!
- Tốt, Hắc Long Cổ Địa một năm sau chúng ta tái chiến!
Sa Mộc Siêu cười to đáp lời, nhưng không có ý tứ hạ tràng ngưng chiến, ánh mắt tiếp tục tuần tra qua lại trên mặt mọi người tại đây, đang tìm kế tiếp mục tiêu khiêu chiến.
Đáng tiếc, vừa rồi hắn dùng Hùng Vương Bàn Sơn Chùy chiến thắng Bao Hồng kia đã làm cho mọi người đều kinh hãi, hơn nữa những võ giả có tu vi Hóa Linh cảnh tam trọng tương đương với Sa Mộc Siêu đều đã thua, những người còn lại coi như muốn ước chiến luận bàn cũng sẽ không ngu ngốc lên chiến đấu với Sa Mộc Siêu để rước khổ.
Nhìn ánh mắt tránh né của đám người, Sa Mộc Siêu hơi có chút thất vọng.
Cuối cùng, ánh mắt Sa Mộc Siêu rơi vào trên người Diệp Chân, Diệp Chân là một võ giả duy nhất không tránh đi ánh mắt của hắn.
Nhớ tới một chỉ mà Diệp Chân dùng để đánh bại Ngụy Vô Kỵ, Sa Mộc Siêu không khỏi hưng phấn lên. Trong số mọi người ở đây, Diệp Chân là một người duy nhất hắn nhìn không thấu, cũng là người duy nhất hắn không nắm chắc tất thắng.
Đám người đứng ngoài xem võ giả Hóa Linh cảnh nhị trọng tam trọng, Sa Mộc Siêu đều có nắm chắc, nhưng Diệp Chân này chỉ là võ giả Dẫn Linh cảnh đỉnh phong, nhưng trong lòng hắn lại không chắc, loại cảm giác này nếu nói ra sẽ thành trò cười, nhưng là chân thật.
Dưới sự hưng phấn, ánh mắt Sa Mộc Siêu nhìn về phía Diệp Chân có kích động khiêu chiến.
Diệp Chân lại kiên định lắc đầu, từ chối ánh mắt của Sa Mộc Siêu, làm cho Sa Mộc Siêu thất vọng không thôi.
Nguyên nhân rất đơn giản, Diệp Chân vô cùng rõ ràng đối với chiến lực chân chính của mình.
Lấy thực lực của Diệp Chân, cho dù có Huyền Dương kiếm, Kiếm Tâm Thông Minh tăng phúc thì đối phó với võ giả Hóa Linh cảnh nhị trọng đã là cực hạn.
Nếu đối đầu với võ giả Hóa Linh cảnh tam trọng nhưng có được chiến lực Hóa Linh cảnh tứ trọng thậm chí cao hơn như Sa Mộc Siêu, Diệp Chân muốn thắng trừ phi thôi động Chiến Hồn Huyết Kỳ, lấy thêm đấu pháp liều mạng ra mới có thể gian nan thủ thắng.
Dưới tình huống đó, tất cả át chủ bài của Diệp Chân đều sẽ bại lộ, Diệp Chân sẽ không ngu như vậy.
Hôm nay nhìn nhiều võ giả Hóa Linh cảnh đối chiến như vậy, thu hoạch đã rất lớn.
Dưới tình huống không có đối thủ, Sa Mộc Siêu bất đắc dĩ tràng.
Sau đó, lại có mấy cặp võ giả lên luận bàn chém giết, có điều, đều không đặc sắc bằng mấy trận trước đó.
Hơn một canh giờ sau, luận võ luận bàn kết thúc.
Luận võ luận bàn kết thúc, nhưng tụ hội vẫn chưa kết thúc.
Cái gọi quen biết chính là có duyên, Diệp Chân lại cho thấy thực lực siêu cường, một trận thịnh đại tiệc tối diễn ra tiếp theo.
Mà tiệc tối giữa các võ giả cũng không chỉ có vui chơi giải trí, võ giả uống rượu nói chuyện phiếm không có ý trong lúc nói chuyện với nhau làm cho lộ ra lượng tin tức vô cùng lớn.
Có đôi khi mấy câu đã có thể nói ra sát chiêu ẩn giấu của một võ giả thành danh, hoặc nhược điểm của công pháp nào đó, lại hoặc tác dụng của một loại thiên tài địa bảo nào đó.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, trong lúc nhất thời, Diệp Chân thu hoạch rất nhiều, thầm than loại tụ hội giữa các võ giả này, có cơ hội mình phải tham gia nhiều hơn.
- Đúng rồi, chỉ sợ các ngươi không biết, Phân Hương Đan Vương sắp khai lò luyện Uẩn Linh Đan. Còn có ba ngày nữa Phân Hương Đan Vương sẽ tổ chức một đấu giá hội cỡ nhỏ, ngoại trừ Uẩn Linh Đan, khẳng định lại có bảo bối tốt khác, nhưng đáng tiếc ta không có thiệp mời.
Sa Mộc Siêu khẽ thở dài một tiếng.
Nghe xong cái này, lỗ tai Diệp Chân lập tức dựng lên, đan dược sắp ra lò, còn có ba ngày, thời gian lưu cho hắn không nhiều lắm.