Chương 267 Thiệp Mời Trên Trời Rơi Xuống
Sau khi nộp thuế vào thành đắt đỏ, ba người Diệp Chân, Lục La và Hàn Thái cùng nhau bước vào Thần đô Huyễn Thần đế quốc.
Tiến vào Thần đô, ngoại trừ võ giả Hồn Hải cảnh ra, những võ giả khác có mọi việc đặc quyền đều sẽ biến mất tại đây, không khác gì người bình thường.
Sau nửa đêm cấm đi lại, cấm tiêu, thậm chí là đi bộ trên đường cái, cũng phải bị
Thần vệ quân kiểm tra.
Qua nửa canh giờ công phu, ba người Diệp Chân đã bị Thần vệ quân kiểm tra hai lần.
Đối với việc này, dù cho có oán hận nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận, ai bảo ba người Diệp Chân phải đến nơi này làm việc, còn là đến lần đầu tiên.
Ngày hôm qua võ giả tụ hội lại mặc dù giúp cho Diệp Chân thu hoạch rất nhiều, nhưng mà, tin tức về thiệp mời của Phân Hương Đan Vương, cũng không có thu hoạch gì.
Võ giả tham dự tụ hội hôm qua cũng đều vô cùng muốn Phân Hương Đan Vương tham gia tổ chức hội đấu giá nhỏ này, theo thuyết pháp của bọn hắn, ngoại trừ Uẩn Linh Đan ra, còn có một ít vật phẩm rất trân quý khác sẽ xuất hiện trên đấu giá hội.
Hiện tại, Diệp Chân chỉ có thể cầm tín phù của Bích Tâm chân nhân đi tìm Xích Kim đại sư, nhìn có thể thu được một danh ngạch tham dự hay không.
- Ừm, nơi này chính là phủ của Xích Kim đại sư, ta lấy tín phù của sư tôn đi tuyên truyền.
Kèn kẹt!
Khi Lục La bước nhanh lên trước, đại môn phủ của Xích Kim đại sư đột nhiên mở rộng, một ra dáng là quản gia, đưa hai tên võ giả một già một trẻ bước ra khỏi phủ Xích Kim đại sư.
- Bái kiến Thiên Trụ chân nhân!
- Bái kiến Thiên Trụ chân nhân!
Thấy lão giả kia bước ra, Lục La và Hàn Thái cùng lúc bước lên vấn an tông môn trưởng bối. Đây nhất định là, sau lưng Thiên Trụ chân nhân kia, rõ ràng là Văn Thiên Ngọc.
- Lục La, các ngươi cũng là tơi cầu kiến Xích Kim đại sư sao? ừm, đúng rồi, Bích Tâm chân nhân có quan hệ với Xích Kim đại sư mà, các ngươi cầu lấy một hai thanh Bảo khí hẳn là không có bất cứ vấn đề gì.
Thiên Trụ chân nhân có thể hình dung là một lão giả vô cùng to lớn, đôi cánh tay vô cùng thô to, chỉ cần liếc mắt nhìn đã có thể khiến người ta nhớ thật kỹ.
- Sư tôn, ngươi có thấy đại biểu ca của Lục La có ở đây không? Bọn hắn sẽ tìm đến Xích Kim đại sư. Khẳng định không phải là cầu lấy được Hạ phẩm Bảo khí, mà là bởi vì Xích Kim đại sư có thiệp mời của Phân Hương Đan Vương, bọn họ là đi cầu lấy thiệp mời.
Thanh âm nhu thuận của Văn Thiên Ngọc từ sau lưng Thiên Trụ chân nhân vang lên một cách vô cùng ghen tuông.
Với bộ như vậy của Văn Thiên Ngọc sẽ chỉ làm Lục La đối với hắn càng thêm chán ghét.
- Vậy thì như thế nào?
- Nếu thật là vậy… vậy thì các ngươi nhất định thất vọng rồi!
Văn Thiên Ngọc dương dương đắc ý phì cười.
- Ba ngày trước, khi chúng ta đến đây bái phỏng Xích Kim đại sư, đã hỏi qua chuyện này. Không ngờ Xích Kim đại sư nói rằng ngày đầu tiên thiệp mời tới tay, đã bị một lão bằng hữu dùng nhân tình trực tiếp cầm đi.
- Vô sỉ, là ngươi giở trò quỷ!
Nghe thấy Văn Thiên Ngọc ba ngày trước vậy mà tìm đến Xích Kim đại sư yêu cầu danh ngạch, Lục La tức đến lông mày dựng thẳng lên, mắt trợn ngược!
- Lục La sư muội, lần này là ngươi hiểu lầm ta rồi, Xích Kim đại sư là thật lòng đã tặng thiệp mời cho người khác, nếu ta muốn giở trò cũng không có cơ hội.
Văn Thiên Ngọc là triệt làm cho vô sỉ, sư phụ của nàng vậy mà vẫn thờ ơ, mị mị cười nhìn Lục La, một bộ dáng xem trò vui.
- Ta không tin!
Lục La thở phì phò mà nói, xuất ra tín phù của Bích Tâm chân nhân, cùng hai người Diệp Chân, Hàn Thái bước vào phủ của Xích Kim.
Không thể không nói, mặt mũi Bích Tâm chân nhân lớn vô cùng.
Nghe được là Bích Tâm chân nhân phái đệ tử cầm tín phù đến đây, Xích Kim đại sư trực tiếp đuổi quản gia đi, tự mình nghênh đón ba người Diệp Chân, Lục La vào phủ, vô cùng nhiệt tình, cẩn thận hỏi tình hình của Bích Tâm chân nhân, khiến Diệp Chân không thể không hoài nghi Xích Kim đại sư và Bích Tâm chân nhân có phải có quan hệ gì không thể cho người khác biết hay không.
Đang nhìn vào tín phù của Bích Tâm chân nhân, mặt mo của Xích Kim đại sư triệt làm cho cứng đờ, thần sắc khỏi phải nói có bao nhiêu khó coi.
- Cái này... Cái này....
- Tin tức này của Bích Tâm hắn vì cái gì không đến sớm hơn nửa tháng? Nếu tới sớm hơn nửa tháng, cho dù là nhân tình gì, ta đều sẽ từ chối, lưu lại tấm thiệp mời này lại cho Bích Tâm rồi!
- Không được, đây là lần đầu tiên Bích Tâm mở lời cầu ta, ta tuyệt đối không thể làm cho nàng thất vọng! Các người ngồi đó chờ, ta ra ngoài một chuyến, xem có thể thu thiệp mời đã cho về hay không!
Nói xong, Xích Kim đại sư nhấc chân muốn đi gấp lại bị ba người Lục La cản lại.
Ba người bọn họ đến làm cho cầu người, không cần làm loại việc gây khó dễ cho người khác như thế này. Làm cho Xích Kim đại sư đòi đồ vật đã đưa ra ngoài về, suy nghĩ một chút đã có thể biết cơ hồi này xa vời như thế nào.
Có thể làm cho Xích Kim đại sư báo đáp nhân tình, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, đồ vật đã cho, đâu phải nói muốn là có thể đòi về.
- Ai nha, là lão phu muốn xoá nợ nhân tình, nếu là ta, sợ là cũng không muốn trả lại! Thế nhưng, lão phu là thật gấp, lần đầu Bích Tâm tìm ta hỗ trợ…Nếu sớm hơn nửa tháng….
Xích Kim đại sư gấp đến độ muốn vò đầu bứt tai.
Đến tận đây, tia hi vọng cuối cùng của Diệp Chân xem như tan vỡ. Còn nếu đến sớm, thì lại hoàn toàn vô dụng, nửa tháng trước, Diệp Chân còn chưa đến Thanh La tông.
Chuyện đã vô vọng, ba người đứng lên cáo từ, nhưng Xích Kim đại sư cho dù như thế nào cũng muốn lưu ba người lại ăn cơm. Diệp Chân nhìn ra được, Xích Kim đại sư thật lòng muốn giúp bọn hắn, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ trách do vận khí không tốt.
Cuối cùng, sau khi trong lòng rất không bỏ được, Xích Kim trực tiếp hạ bút đưa ra hai Hạ phẩm Bảo Giáp, xem như là lễ gặp mặt cho hai đệ tử của Bích Tâm chân nhân đi, còn về phần ‘Đại biểu ca’ Diệp Chân này, tất nhiên là không có cơ hội kia.
Sau nửa canh giờ, ba người Lục La, Diệp Chân, Hàn Thái ủ rũ cúi đầu bước ra cửa phủ của Xích Kim đại sư, nhất là Lục La, rất tự trách.
Nàng biết Diệp Chân vô cùng cần cơ hội này, cũng biết hiện tại một viên Uẩn Linh Đan đối với Diệp Chân có bao nhiêu quan trọng.
Diệp Chân bây giờ, chỉ cần gặp được phong vân sẽ có thể hoá thành Kim Lân, mà Uẩn Linh Đan, chỉ là xu thế phong vân này Diệp Chân lại đang thiếu, một khi có Uẩn Linh Đan, chính là lúc phong vân hoá Kim Lân.
- A, không lấy được thiệp mời đúng không? Ta đã sớm nói, Xích Kim đại sư đã sớm mang thiệp mời cho đi, các ngươi không có cơ hội đâu.
Ngoài ý muốn, Văn Thiên Ngọc vậy mà còn chưa đi, mà ôm cánh tay đứng ở bên cửa, chờ bọn người Diệp Chân đi ra. Ba người Diệp Chân vừa ra khỏi cửa đã chế nhạo nghênh đón hắn.
- Thế nào, rất thất vọng đúng không? Chỉ bằng các ngươi, còn muốn lấy thiệp mời đi cạnh tranh Uẩn Linh Đan, ta khuyên các ngươi nên dẹp mộng đẹp đi là vừa!
- Trịnh Phù Vân, ta thấy tu vi đời này của ngươi chắc sẽ mãi là Dẫn Linh cảnh đỉnh phong rồi đúng không? Nếu không thì ngươi có thể nếm thử mùi đi ngưng tụ hạt giống Linh Lực đi.
Có điều, Văn mỗ ta dám đảm bảo rằng, chỉ bằng thiên phú rác rưởi kia của ngươi, ngươi ngưng tụ hạt giống Linh Lực nhất định sẽ thất bại!
- Họ Văn kia, ngươi châm chọc cái gì đó? Thời gian còn hai ngày nữa hội đấu giá Phân Hương Đan Vương mới tổ chức, ta không tin, chúng ta không tìm được một tấm thiệp mời nào? Có phải đi chợ đen mua, cũng phải mua được một tấm!
Gương mặt Hàn Thái tức giận. Khuôn mặt Diệp Chân đã triệt bị làm cho âm trầm.
Văn Thiên Ngọc này thật đáng giận.
Lão tử không có trêu chọc ngươi, ngươi khắp nơi đều nhằm vào Diệp Chân ta?
Diệp Chân đã hạ quyết tâm, sau này có cơ hội. Nhất định phải hung hăng giáo huấn Văn Thiên Ngọc. Nếu không phải không được gây chuyện trong Thần đô này, Diệp Chân sẽ chuẩn bị thu thập Văn Thiên Ngọc.
- Chợ đen?
- Hàn Thái, ngươi bị ngốc à!
Văn Thiên Ngọc khoa trương cười ha hả.
- Có thể lấy được thiệp mời của Phân Hương Đan Vương, đều là đại nhân vật, ai sẽ cam lòng lấy thiệp mời của Phân Hương Đan Vương ra chợ đen bán? Ai dám bán chứ?
- Ngươi không đi qua, ai biết được, nói không chừng có thì sao?
Hàn Thái mặt đỏ lên cải.
- Hừ, chúng ta nhất định phải vì Trịnh huynh lấy được một tấm thiệp mời!
- Chỉ bằng các ngươi, chỉ bằng đầu óc heo của ngươi, còn muốn giúp Trịnh Phù Vân lấy thiệp mời của Phân Hương Đan Vương? Nếu đồ con lợn nhà ngươi cũng có thể giúp Trịnh Phù Vân lấy được thiệp mời, ta sẽ làm tôn tử của ngươi…
- Ai nói hắn không lấy được?
Một chiếc xe ngựa hoa lệ vô thanh vô tức dừng lại tại của phủ của Xích Kim đại sư, trong xe ngựa nhấc lên một mảnh vải nhỏ, một đôi bàn tay trắng nõn lắc một cái, một tấm thiệp mời mạ vàng thẳng tắp bay ra, bay về phía Diệp Chân.
- Trịnh thiếu hiệp, thiệp mời của Phân Hương Đan Vương, xin cầm lấy!
Văn Thiên Ngọc đang tuỳ tiện cười to, Hàn Thái đang cắn răng nghiến lợi, Lục La trợn mắt, Diệp Chân một mặt lạnh lùng, thần sắc bốn người trong cùng thời khắc đó trở nên vô cùng kinh ngạc.
Thời khắc kinh ngạc qua đi, Lục La, Hàn Thái đồng thời đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Diệp Chân.
Việc này thật sự quá quỷ dị, xe ngựa trên đường cái, đột nhiên ném ra một thiệp mời Phân Hương Đan Vương vô cùng trân quý, chuyện gì đang xảy ra?
Bánh từ trên trời rớt xuống sao?
Diệp Chân cũng ngẩn ra, không phải vì cái bánh từ trên trời rơi xuống tấm thiệp mời Phân Hương Đan Vương này, mà là thanh âm của nữ nhân trong xe ngựa kia, rất quen tai.
- Ha ha ha ha.... Chết cười ta, chết cười mất thôi!
Đột nhiên, Văn Thiên Ngọc đang thất thần bỗng ôm bụng cười ha hả.
- Ta nói Lục La, họ Trịnh các ngươi chính vì muốn tự mình tăng thể diện, cũng không cần phải an bài một màn kịch như thế này chứ?
- Tuỳ tiện ném ra một tấm thiệp mời, nói đó là thiệp mời của Phân Hương Đan Vương, ngươi cho rằng thiệp mời của Phân Hương Đan Vương là tảng đá trên đường cái? Có dám cho ta xem một chút không?
Các ngươi khẳng định không dám đưa thiệp mời cho ta....
- Ây....
Khi Diệp Chân mở thiệp mời ra đưa tới cho Văn Thiên Ngọc xem, hắn ta giống như bị nhét một trứng vịt lớn đến nghẹn chết vào miệng, trong nháy mắt không phát ra được thanh âm nào.
Quá giống, quá giống, quá giống thật!
Đan ấn màu xanh nhạt ở giữa thiệp mời tản ra mùi kỳ hương nhàn nhạt, giống như đúc thiệp mời thật mà Văn thiên Ngọc hắn đã thấy qua, trong thời gian ngắn, Văn Thiên Ngọc triệt để tịt ngòi.
- Cái này....
- Cung kính Hàn sư huynh, chúc mừng Hàn sư huynh đã thu Văn Thiên Ngọc làm cháu trai, trong nháy mắt thăng bối phận làm gia gia!
Trong lúc Văn Thiên Ngọc chấn kinh, Lục La lại nghiêm trang chúc mừng Hàn Thái.
- Văn sư huynh, vừa rồi ngươi nói Hàn sư huynh có khả năng giúp đại biểu ca lấy được thiệp mời, ngươi sẽ đồng ý làm cháu trai của Hàn sư huynh, đúng chứ? Ta và Hàn sư huynh là sư huynh muội, theo bối phận, ngươi cũng là cháu của ta, đến, cháu nội ngoan, mau gọi một tiếng bà cô nghe xem nào!
- Phốc!
Lục La khiến Diệp Chân và chủ nhân trong xe ngựa đồng thời bật cười ra tiếng, khuôn mặt Văn Thiên Ngọc trong nháy mắt giận đến thành quả cà tím.
- Hừ, người cho rằng, lấy được thiệp mời thì có thể chụp được Uẩn Linh Đan sao?
Dẫu sao Uẩn Linh Đan là vật luôn có giá cao, sao có thể làm cho quỷ nghèo hèn như tên Trịnh Phù Vân này lấy được chứ?
Ném lại một câu hình thức, Văn Thiên Ngọc vô cùng chật vật nhanh chóng rời đi.
Sau khi cười xong, ánh mắt của Lục La và Hàn Thái lần nữa nhìn về phía Diệp Chân, bọn họ cũng biết rất rõ ràng, thiệp mời hôm nay, không có một chút quan hệ nào với bọn họ, bọn họ chỉ muốn biết rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra?