← Quay lại trang sách

Chương 271 Toái Ngọc Chân Kinh

Tuổi một bó to, lại bị một thằng nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh đùa bỡn, trong lòng Thiên Trụ chân nhân tức giận có thể nghĩ...

Ừm, nói trở lại, lông của Diệp Chân nên tính dài đủ, chí ít có sợi râu đen kịt, mặc dù còn có chút mềm.

Điều làm cho Thiên Trụ chân nhân cảm thấy mất mặt nhất không thể nhịn được chính là, hắn lại bị chơi xỏ ở trước mặt mọi người, tính ra, Thiên Trụ chân nhân hắn ở

Huyễn Thần đế quốc cũng coi như tiếng tăm lừng lẫy, hôm nay trình diện, thật có rất nhiều người quen cũ.

Nhất là sau khi những người quen cũ này khi nhìn đến Thiên Trụ chân nhân bị đùa bỡn, nhao nhao phát ra tiếng cười "Ha ha", khiến cho Thiên Trụ chân nhân càng thêm tức giận.

Thiên Trụ chân nhân thì mất mặt đến đau lòng, Văn Thiên Ngọc thì phí tiền đến đau lòng.

Nhìn quản sự Phân Hương Đan Vương phủ cầm một trăm ba mươi mốt vạn lượng hoàng kim rời khỏi, nhìn lại Hóa Linh đan hai bình trước mặt mình, Văn Thiên Ngọc đau lòng khóe miệng cũng bắt đầu run rẩy.

Một trăm ba mươi mốt vạn lượng hoàng kim, cơ hồ là một phần ba tài sản của Văn Thiên Ngọc hắn.

Vốn bình thường tu luyện tiêu hao đã vô cùng lớn, đến giờ Văn Thiên Ngọc làm cho dành được phần tài sản này thực hao phí không ít công phu, bây giờ chớp mắt đã bị lấy đi một phần ba, đau đến trái tim cũng bắt đầu co quắp.

Quan trọng nhất là, hai bình Hóa Linh đan giá thị trường cao nhất cũng chỉ là năm sáu mươi vạn lượng hoàng kim, hắn lại bỏ ra một trăm ba mươi mốt vạn.

Văn Thiên Ngọc cảm giác, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía hắn đều đang nói một kẻ ngốc.

- Hỗn đản, đừng để cho ta chờ đến cơ hội!

Văn Thiên Ngọc nắm đấm bỗng nhiên nắm chặt, góc đối diện ba người Diệp Chân, Lục La, Hàn Thái ở bên trong chỗ ngồi số chín đang mỉm cưởi, ở trong mắt Văn Thiên Ngọc cũng biến thành hết sức dữ tợn.

Tiện nhân!

Khi Văn Thiên Ngọc đang oán niệm, tổ Hóa Linh đan thứ tư bắt đầu đấu giá.

Cũng là trùng hợp Diệp Chân lần này, những người có thể tham gia cuộc bán đấu giá này, phần lớn đối Hóa Linh đan chẳng thèm ngó tới, có thể tới nơi này, đều là hào phú tử đệ, tông môn danh tú, hoặc không thiếu Hóa Linh đan, hoặc có thể lấy con đường càng tiện nghi thu được Hóa Linh đan.

- Ta ra giá năm mươi vạn!

Diệp Chân kêu giá làm cho có một ít người đấu giá từ bỏ cạnh tranh. Giá cả của hai bình Hóa Linh đan, năm mươi vạn lượng hoàng kim là một tiết điểm. Vượt qua cái giá này không còn đáng giá.

Không khí đột nhiên an tĩnh lại đánh thức Văn Thiên Ngọc đang tràn đầy oán niệm, nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng Diệp Chân, Văn Thiên Ngọc lại hết sức phẫn nộ.

- Ta ra năm mươi mốt vạn!

Suy nghĩ một chút, Văn Thiên Ngọc vượt qua dự kiến của tất cả mọi người, lại một lần nữa tăng giá, tính cả hắn sư tôn Thiên Trụ chân nhân, đều không nghĩ đến Văn Thiên Ngọc sẽ lần nữa lần tăng giá.

Nhìn thấy phía đối diện, vẻ mặt Lục La hơi có chút kinh ngạc, Văn Thiên Ngọc có chút thỏa mãn. Vừa rồi sập bẫy của Diệp Chân, là hắn chủ quan, hắn nhưng mà rất có đầu óc.

Văn Thiên Ngọc nghĩ tới, vì sao Diệp Chân phải đấu giá nhiều Hóa Linh đan như vậy?

Có hai phương diện, một là Diệp Chân đang chuẩn bị đan cho bản thân.

Nghe nói Diệp Chân xuất thân từ một võ đạo thế gia lánh đời, có điều, không thế nào nổi danh, nghĩ đến thực lực không được tốt lắm, hẳn là quá bình thường.

Võ đạo thế gia bình thường khẳng định không có cao cấp đan sư chuyên môn luyện đan, Diệp Chân kể cả gia tộc của Diệp Chân khẳng định rất thiếu đan dược, đặc biệt là loại đan dược cần đan sư cao cấp mới có thể luyện chế này.

Còn nữa, Lục La và Hàn Thái một người Hóa Linh cảnh nhất trọng, một người Hóa Linh cảnh tam trọng đều vô cùng cần Hóa Linh đan, có khả năng là Diệp Chân đấu giá cho bọn hắn.

Cho nên, nếu có thể Diệp Chân khẳng định sẽ tận lực đấu giá mấy tổ Hóa Linh đan này, vừa rồi Diệp Chân không tiếc dùng giá cao bảy mươi vạn, tám mươi vạn lượng hoàng kim mua hai tổ Hóa Linh đan là chứng cứ rõ ràng.

Phân tích theo logic này, Văn Thiên Ngọc có lý do cực kỳ có thể xác định Diệp Chân sẽ không dễ dàng từ bỏ Hóa Linh đan.

Lúc này, Văn Thiên Ngọc lại hận đến Diệp Chân muốn chết.

Chỉ cần có thể làm cho Diệp Chân ăn thiệt thòi, chỉ cần có thể tìm về một chút mặt mũi, hắn nhất định sẽ đi làm, cho nên, hắn không chút do dự tăng giá.

- Sáu mươi vạn!

Thấy Văn Thiên Ngọc lại tại tăng giá quấy rối, Diệp Chân nhẹ nhõm gọi ra một giá cả.

Lấy giá thấp đập đến mấy tổ Hóa Linh đan là việc Diệp Chân vô cùng thích, nhưng có người tận lực tới quấy rối, Diệp Chân sẽ không làm cho ý cùng hắn chơi đùa, xem như tìm việc vui.

Về phần tốn nhiều hơn mười hai mươi vạn lượng hoàng kim, Diệp Chân thực sự không quan tâm.

Có điều, Diệp Chân không quan tâm, có người lại rất quan tâm.

- Ta ra sáu mươi mốt vạn!

Văn Thiên Ngọc lần nữa tăng giá.

Thêm hết lần này giá sau này, Văn Thiên Ngọc đã âm thầm cảnh cáo mình.

- Thấy tốt thì dừng, không thể tiếp tục tăng giá, giá cả trong tâm lý họ Trịnh hẳn là bảy tám chục vạn lượng hoàng kim, không thể tăng nữa.

Văn Thiên Ngọc tự cảnh cáo mình, đồng thời ánh mắt liếc nhìn Diệp Chân ở góc đối diện, chờ hắn lần nữa tăng giá, chính là vừa nhìn, sửng sốt.

Đối diện Diệp Chân, hoàn toàn không có bất kỳ ý tứ tăng giá nào, đang hết sức chuyên chú thưởng thức một chén nước trà.

- Tổ Hóa Linh đan thứ tư sáu mươi mốt vạn lượng hoàng kim lần thứ nhất....

- Tổ Hóa Linh đan thứ tư sáu mươi mốt vạn lượng hoàng kim lần thứ ba! Chúc mừng quý khách ở chỗ ngồi số mười ba đã mua được Hóa Linh đan!

Thanh âm của người bán đấu giá khiến khuôn mặt Văn Thiên Ngọc chớp mắt lại trắng bệch.

Thiên Trụ chân nhân cơ hồ có một loại khí thế dựng râu trừng mắt.

Sáu mươi mốt vạn lượng hoàng kim mua hai bình Hóa Linh đan chỉ là hơi đắt một chút mà thôi, nhưng tiền tài là việc nhỏ, mặt mũi là chuyện lớn.

Hôm nay người này, mặt mũi đều vứt xuống toàn bộ thần đô, chỉ sợ sau hôm nay, toàn bộ Thần đô đều sẽ đồn đãi Thiên Trụ chân nhân hắn thu một đồ đệ ngốc!

- Ha ha....

- Ha ha ha....

Trong hoa viên vang lên tiếng cười khẽ cao thấp không ngừng, hiển nhiên bị một màn này chọc cười. Gặp qua ngốc, chưa thấy qua ngu ngốc như vậy trực tiếp đưa tới cửa bị người hố.

Nhìn Văn Thiên Ngọc sắc mặt trắng bệch, Diệp Chân cười khẽ, cảm giác có tiền, rất tốt!

Văn Thiên Ngọc cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi bỏ ra sáu mươi mốt vạn lượng hoàng kim, thần sắc lại trở nên vô cùng uể oải, làm bộ đáng thương nhìn về phía sư tôn hắn.

Nói như thế nào, Văn Thiên Ngọc tới tham gia cái đấu giá hội này cũng không phải chuyên môn tìm đến Diệp Chân phiền toái, ở chỗ này làm trò cười.

Hắn cũng nhìn trúng một đan dược sẽ xuất hiện ở đấu giá hội, chuyên môn tới cạnh tranh viên đan dược này. Nguyên bản hắn vẫn có mấy phần lòng tin, bây giờ luân phiên trúng kế. Tài phú trực tiếp thu nhỏ lại một nửa, ước muốn chụp tới viên đan dược kia lập tức trở nên hết sức xa vời, bất đắc dĩ nhìn về phía sư tôn Thiên Trụ Tử nhờ giúp đỡ.

- Hừ, đồ vô dụng, đến lúc đó lại nói!

Thiên Trụ chân nhân thấp giọng quát mắng một tiếng, nhưng cũng không từ chối, dù sao cũng là đồ đệ của mình, không phải sao?

Có tiền lệ hai lần Văn Thiên Ngọc bị Diệp Chân liên tục hố, ngoài ý muốn là, hai tổ Hóa Linh đan sau cùng trực tiếp không ai đoạt với Diệp Chân.

Bọn hắn xem như đã nhìn ra. Diệp Chân căn bản không quan tâm tiêu phí nhiều hay ít mấy chục vạn lượng hoàng kim. Hắn chính là loại người nếu không thoải mái thì dù cho liều mạng bỏ ra số tiền lớn cũng phải gài bẫy ngươi.

Văn Thiên Ngọc bị Diệp Chân hố như vậy.

Cho nên, hai tổ Hóa Linh đan cuối cùng là Diệp Chân dùng giá cả một tổ ba mươi vạn lượng hoàng kim, một tổ bốn mươi vạn lượng hoàng kim chụp tới tay. Chính là Diệp Chân vừa gọi giá, thì không có người nguyện ý tăng giá.

- Đây. Mỗi người hai bình!

Trong nháy mắt, Diệp Chân đưa hai tổ Hóa Linh đan vừa mới tới tay phân biệt đưa cho Lục La và Hàn Thái.

- Này, không được đi?

- Cái này không được...

- Chớ nghĩ vậy, khi các ngươi giúp ta, ta cũng không nói lời nào nhận lấy, một lễ vật nhỏ của ta, các ngươi còn không nguyện ý nhận?

- Cái này...

- Bảo bối lên tràng, nhìn!

Diệp Chân chủ động đổi chủ đề, Hàn Thái cười khổ nhận.

Lục La lại khẽ cắn bờ môi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân tràn đầy nghi hoặc.

Đây là tiểu gia hỏa ngốc nghếch tu vi chỉ có Chân Nguyên tứ trọng một năm rưỡi trước mình nhìn thấy - Diệp Chân sao?

Có điều, tính cách hình như không thay đổi.

Trong thoáng chốc, trong đầu Lục La hiện lên một màn sau khi Diệp Chân tỉnh lại, lập tức liều mình dẫn dắt truy binh rời đi cho nàng...

- Ta chính là nửa cái vua sơn lâm!

- Ngoan, nghe lời....

Bất tri bất giác, cái mũi Lục La lại có cảm giác cay cay.

- Vật phẩm đấu giá thứ sáu, chính là trân tàng của Phân Hương Đan Vương, lần này vì đền bù tổn thất của các vị, Phân Hương Đan Vương đặc biệt lấy ra đấu giá, trung phẩm bảo kiếm Cổ Nguyệt kiếm! Giá khởi điểm năm vạn Hạ phẩm Linh Tinh, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn năm ngàn Hạ phẩm Linh Tinh.

Người bán đấu giá nói, lập tức làm cho tất cả mọi người trong hoa viên sôi trào.

Trung phẩm bảo kiếm, ai không đỏ mắt.

Cạnh tranh ngay từ đầu, giá cả giống như đi hỏa tiễn đi lên vọt trời.

Trong lúc đó, Diệp Chân cũng gọi giá một lần, nhưng mà trong nháy mắt đã bị những đại năng Hồn Hải cảnh kia kêu giá bao phủ lại, ngay cả Thiên Trụ chân nhân cũng gia nhập hàng ngũ kêu giá, trung phẩm Bảo khí, rất hiếm thấy.

Cuối cùng, trung phẩm bảo kiếm Cổ Nguyệt kiếm này lấy giá trên trời hai mươi bảy vạn Hạ phẩm Linh Tinh thành giao, bị một người bí ẩn đến từ chỗ ngồi số hai mua về.

Diệp Chân tính toán tiền tài của bản thân, thật ra ăn cái Cổ Nguyệt kiếm này cũng có khả năng.

Có điều, loại chuyện chuốc họa mất mạng này, Diệp Chân còn không muốn làm.

Đây chính là trung phẩm bảo kiếm chân chính, không giống Huyền Dương kiếm có vết rạn trong tay hắn, Diệp Chân dám đảm bảo, nếu hắn chụp tới trung phẩm bảo kiếm Cổ Nguyệt kiếm này, sau khi đấu giá hội chấm dứt, tầm mười cường giả Hồn Hải cảnh ở đây sẽ thay phiên tìm hắn tâm sự.

Đấu giá hội tiếp tục, không thể không nói, bảo bối trong cuộc bán đấu giá rất nhiều, so với đấu giá hội Diệp Chân tham gia ở Tam Nguyên thành Kiếm Nguyên đế quốc kia thì cao hơn không biết bao nhiêu cái cấp bậc.

Cơ hồ mỗi một dạng đồ vật gì đều hữu dụng đối với Diệp Chân, nếu như có khả năng, Diệp Chân muốn ôm tất cả vật phẩm đấu giá.

....

- Vật phẩm đấu giá thứ mười một chính là một bản công pháp bí tịch Địa Giai trung phẩm tên Toái Ngọc Chân Kinh, là công pháp Hóa Linh cảnh, quyển công pháp bí tịch này do một quý khách hôm nay lấy ra bán đấu giá.

- Toái Ngọc Chân Kinh?

Nháy mắt nghe được bốn chữ này mắt, vẻ ngạc nhiên từ trong mắt Diệp Chân chợt lóe lên, dáng ngồi nghiêng ngả không tự chủ được ngồi thẳng.

- Theo quý khách này nói, bản Toái Ngọc chân kinh này chỉ là tâm pháp nửa phần trước, nửa phần sau công pháp luyện thành Hậu Thiên linh thể thì lại thiếu.

- Có điều, Toái Ngọc chân kinh này luyện thành Linh Lực vẫn như cũ vô cùng lợi hại, có các loại kỳ diệu, nếu đại thành có thể bách tà bất xâm, còn có đủ loại chỗ tốt khác, sau khi mua được xin tự mình cảm nhận.

- Có thể lộ ra một chút là, bản Toái Ngọc chân kinh này có kèm theo sát chiêu.

- Tiếp theo, bắt đầu đấu giá bản công pháp Địa Giai trung phẩm này, giá khởi điểm năm vạn viên Hạ phẩm Linh Tinh, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn năm ngàn viên Hạ phẩm Linh Tinh.

Trong hoa viên, trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, lông mày Diệp Chân cũng khẽ cau lại.