Chương 270 Đấu Giá
Ninh Thần Ngọc Dịch, uống một phần có thể khôi phục Lực lượng Thần Hồn bị hao tổn quá mức, có thể trị liệu Thần Hồn bị thương, hơn nữa mỗi một lần uống đều có thể tăng lên một tia tu vi Thần Hồn, hiệu quả như vậy, ở lần uống thứ nhất rõ ràng nhất, đây chính là linh dược hiếm gặp có thể tác dụng đối với Thần Hồn..
Người bán đấu giá vừa mới giới thiệu một chút tác dụng, bên trong mười tám chỗ ngồi trong hoa viên vang lên một mảnh tiếng hô ngạc nhiên, cơ hồ tất cả cường giả Hồn Hải cảnh đều ngồi ngay ngắn nhìn về phía cái này Ninh Thần Ngọc Dịch, phần lớn đại bộ phận Võ giả Hóa Linh cảnh cũng đỏ mắt..
Đôi mắt của Diệp Chân cũng đột nhiên có chút đăm đăm.
Thấy cái bảo bối đầu tiên mới mang ra đã thành công trấn trụ quý khách, người bán đấu giá khóe miệng hiện lên một tia tự tin.
- Chư vị, Ninh Thần Ngọc Dịch này chính là Phân Hương Đan Vương dùng mấy chục năm trước lấy được một phần linh dược cực kỳ quý hiếm điều chế ra, cách điều hòa tuy rằng đơn giản, nhưng phần dược liệu chủ yếu lại hiếm thấy trên đời, Ninh Thần Ngọc Dịch này coi là kỳ trân hiếm thế cũng không đủ.
- Nghĩ đến đại bộ phận chư đều hướng về phía Uẩn Linh Đan, chính là Uẩn Linh Đan lần này có thể cung cấp bán đấu giá chỉ có một viên, cho nên Phân Hương Đan Vương quyết định lấy ba phần Ninh Thần Ngọc Dịch còn sót lại ra đền bù tổn thất cho các vị.
- Ba phần Ninh Thần Ngọc Dịch, chia làm ba lần đấu giá, giá bắt đầu là năm ngàn Hạ phẩm Linh Tinh, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một ngàn Hạ phẩm Linh Tinh, phía dưới....
- Lão phu ra một vạn Hạ phẩm Linh Tinh!
- Một vạn năm ngàn!
- Ba vạn!
- Năm vạn!
Trong một chớp mắt, Ninh Thần Ngọc Dịch được tăng giá trên trời năm vạn Hạ phẩm Linh tinh. Diệp Chân cố sức hít thở, hít lấy mùi thơm nhàn nhạt của Ninh Thần Ngọc Dịch tản ra. Màu sắc của nó cũng có màu xanh biếc.
Ninh Thần Ngọc Dịch này, rõ ràng chính là Ninh Thần Dịch mà Thải Y thường xuyên cho hắn uống, hơn nữa nhìn màu sắc, nồng độ còn kém hơn chút.
Chỉ trong chốc lát, Ninh Thần Ngọc Dịch đã bị kêu giá tới năm vạn Hạ phẩm Linh Tinh giá trên trời.
Khi Diệp Chân ở Tề Vân tông, một ngày uống ít nhất ba bát Ninh Thần Dịch, Vân Dực Hổ tiểu Miêu đều muốn ké một hai bát, theo bây giờ cái Ninh Thần Ngọc Dịch này đấu ra giá trên trời, trong lòng Diệp Chân đột nhiên sinh ra một loại cảm giác cực kỳ hoang đường.
Hắn uống một chén Ninh Thần Dịch đã tương đương với uống cạn năm sáu vạn Hạ phẩm Linh Tinh thậm chí nhiều hơn. Một ngày còn muốn uống ba bát. Vân Dực Hổ tiểu Miêu cũng muốn uống.
Trên đời này, chỉ sợ không có người xa xỉ hơn hắn?
Giờ khắc này, Diệp Chân đột nhiên cực độ tưởng niệm Thải Y, thậm chí có một loại xúc động liều lĩnh trực tiếp quay lại Tề Vân tông gặp Thải Y.
Không phải bởi vì Thải Y lấy Ninh Thần Dịch giá trên trời đưa cho Diệp Chân uống thay nước. Mà là khoảnh khắc ở cùng Thải Y, mọi việc đều là chân thật nhất, tự nhiên nhất.
Nghĩ tới đây, Diệp Chân mới phát hiện, cùng Thải Y ở trên Tiên Nữ Phong là quãng thời gian hắn thoải mái nhất thư thái nhất.
- Không được.... Ta không thể trở về đi, ta muốn đề cao tu vi!
- Ta phải cường đại hơn!
- Ta phải bảo hộ Thải Y tự do bay lượn trên bầu trời...
Khi còn bé, Diệp Chân mong đợi nhất là tung hoành bay lượn trên bầu trời, thế nhưng bây giờ khi hắn cũng có thể tung hoành thiên khung mới phát hiện, người có thể tung hoành thiên khung cũng không rất tự do.
Giống như Thải Y.
Thiếu nữ này tinh khiết giống như một trang giấy, nhưng bởi vì một loại kiêng kị nào đó không dám tùy tiện rời khỏi phạm vi thế lực của Tề Vân tông.
Thật ra lần này Diệp Chân quyết định đi ra rèn luyện, Thải Y cũng rất muốn đi cùng Diệp Chân, muốn nhìn một chút cái thế giới đặc sắc này.
Có điều, từ đầu đến cuối, Thải Y đều không có nói.
Mặc dù Diệp Chân biết ý nghĩ của Thải Y, nhưng không có can đảm chủ động mở lời mang Thải Y đi ra, mặc dù Diệp Chân biết, chỉ cần hắn nói, Thải Y khẳng định sẽ đi cùng hắn, bởi vì hắn còn không có nắm chắc bảo hộ Thải Y, một chút cũng không có.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy Ninh Thần Dịch, tưởng niệm khó nói lên lời nổi lên trong lòng Diệp Chân.
- Đại biểu ca, ngươi làm sao vậy?
Gặp thần sắc Diệp Chân có điểm không thích hợp, Lục La ân cần hỏi thăm, kéo Diệp Chân về thực tế.
- Không có gì...
Nghe vậy, trong mắt Lục La lóe lên một tia ảm đạm, nàng rõ ràng cảm giác được, Diệp Chân có chút nghĩ một đằng nói một nẻo.
Cuối cùng, phần thứ nhất Ninh Thần Ngọc Dịch gọi ra giá trên trời chín vạn Hạ phẩm Linh Tinh, phần thứ hai và phần thứ ba Ninh Thần Ngọc Dịch phân biệt gọi ra giá trên trời tám vạn, tám vạn năm ngàn Hạ phẩm Linh Tinh.
Nghe sau giá tiền cuối cùng, Diệp Chân bùi ngùi mãi thôi, nếu tính toàn bộ giá trị của Ninh Thần Dịch hắn đã uống, chỉ sợ mua xuống thần đô này cũng có thể?
Diệp Chân chú ý tới, Thiên Trụ chân nhân lại cũng tham dự cạnh tranh Ninh Thần Ngọc Dịch, có điều, kêu giá đến sáu vạn Hạ phẩm Linh Tinh đã thấy không có tăng giá.
Ở trong mắt phần lớn cường giả Hồn Hải cảnh, bất kỳ đồ vật nào trong lòng mình đều có một giá trị hạn mức cao nhất. Nếu vượt qua cái hạn mức cao nhất này, vậy không đáng giá.
Tài phú mỗi người đều có hạn, phải giữ lại làm cho làm chuyện quan trọng hơn.
- Đến vật phẩm đấu giá thứ hai, có thể tăng lên tu vi võ giả Hóa Linh cảnh, tăng tốc độ rèn luyện Hậu Thiên linh thể của võ giả Hóa Linh cảnh, mười hai bình Hóa Linh đan, mỗi bình mười viên Hóa Linh đan, hai bình làm một tổ đấu giá, giá quy định hai mươi vạn lượng hoàng kim, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một vạn lượng hoàng kim, hiện tại bắt đầu kêu giá.
Vật phẩm đấu giá thứ nhất Ninh Thần Dịch thu được cả sảnh khen ngợi, loại thứ hai dù có chút bình thường, nhưng mà cũng làm cho Võ giả Hóa Linh cảnh ở đây kích động.
Hóa Linh đan, mỗi Võ giả Hóa Linh cảnh đều cần, hơn nữa cần số lượng rất lớn.
Nhưng trên thị trường rất ít, tán tu ít khi có thể mua được Hóa Linh Đan, dù ở dạng đại tông môn như Tề Vân tông cũng cung ứng có hạn.
Theo Diệp Chân biết, ở trong Tề Vân tông, chân truyền Hóa Linh cảnh một tháng chỉ có thể lĩnh được ba viên Hóa Linh đan, hơn nữa trong đại điện tông môn, Hóa Linh đan cũng không giống như đan dược khác có thể đổi số lượng không giới hạn.
Bình thường tồn kho một quý mới tăng chỉ có mấy chục viện, vừa xuất hiện, đã bị đoạt đã xong, thậm chí xuất hiện tình hình đệ tử chân truyền xếp hàng tranh mua Hóa Linh đan.
Sau này, Tề Vân tông không thể không đề cao giá cả Hóa Linh đan, còn tiến hành hạn chế mua đối với Hóa Linh đan, mỗi người mỗi lần được đổi không vượt qua năm viên.
Sự trân quý của Hóa Linh đan, bởi vậy có thể thấy được một chút.
Diệp Chân nhìn ánh mắt mất mác của Lục La và Hàn Thái, suy nghĩ một chút tới Thải Y. Trong nháy mắt đã có quyết định.
- Hai mươi ba vạn!
- Hai mươi bảy vạn!
- Ba mươi vạn!
- Ba mươi mốt vạn!
- Ba mươi hai vạn lượng hoàng kim!
- Bốn mươi vạn lượng hoàng kim!
Khi xuất hiện giằng co giá cả, thanh âm của Diệp Chân đột nhiên vang lên, giống nhau như trước, tăng giá mức độ lớn.
Nghe xong Diệp Chân kêu giá, Lục La lập tức oán trách.
- Đại biểu ca, đừng lung tung cạnh tranh, chút nữa Uẩn Linh Đan sẽ biến thành giá trên trời...
- Yên tâm đi!
- Ta ra bốn mươi hai vạn lượng hoàng kim!
Diệp Chân đưa cho Lục La một ánh mắt tự tin, tăng giá thanh âm vang lên lần nữa.
- Ta ra năm mươi vạn lượng hoàng kim.
Diệp Chân tăng giá đến một mức lớn như vậy khiến cho thanh âm tăng giá trong hoa viên đột nhiên trở nên thưa thớt. Cũng không phải những người này không có bạc, mà những người có thể tới nơi này, đại đa số cũng không thiếu Hóa Linh đan.
Giống như Bộ Trường Thiên, chân truyền đệ nhất trong Huyễn Thần tông. Hắn căn bản không thiếu Hóa Linh đan, cũng từ bỏ cạnh tranh.
Đương nhiên cũng có một số người thiếu. Đó chính là các võ giả sẽ cùng Diệp Chân kêu giá. Chẳng qua ngẫm lại giá thị trường của Hóa Linh đan, hai bình cũng chính là gần sáu mươi vạn lượng hoàng kim, lại cao hơn nữa có chút thua lỗ. Cho nên từ bỏ đấu giá.
- Năm mươi vạn lượng hoàng kim lần thứ nhất, nếu không còn ai ra giá, phần Hóa Linh đan thứ nhất này thuộc về quý khách ở chỗ ngồi số chín.
- Hừ, muốn lấy được đan dược, ta lại không muốn cho các ngươi đạt được.
Bên trong chỗ ngồi số mười ba, Văn Thiên Ngọc mặt mày âm trầm, tiếng gọi giá lanh lảnh lập tức vang lên.
- Ta ra năm mươi mốt vạn lượng hoàng kim.
- Văn Thiên Ngọc?
Nghe xong thanh âm này, ba người Lục La, Hàn Thái, Diệp Chân đều đồng thời nhíu lại lông mày, người này lại tới gây sự.
- Sáu mươi vạn lượng hoàng kim!
Hơi chút suy nghĩ, Diệp Chân giống nhau như trước tăng thêm giá.
- Hừ, ta ra sáu mươi mốt vạn!
Thanh âm của Văn Thiên Ngọc vang lên lần nữa, nhưng mà rõ ràng do dự một chút.
- Bảy mươi vạn!
- Được lợi rồi thì hãy dừng lại đi.
Văn Thiên Ngọc còn phải lại tăng thêm giá làm cho quấy rối, sư tôn của hắn Thiên Trụ chân nhân mở miệng, Văn Thiên Ngọc cũng có chút lo lắng, nếu Diệp Chân đột nhiên không kêu giá, hắn coi như phải giữ lại đồ trong tay.
- Ha ha, mới khiến cho gia hỏa này tốn thêm hai mươi vạn lượng hoàng kim, hơi ít, nhưng mà đáng giá!
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, chỗ ngồi số mười ba vừa vặn đối diện chỗ ngồi số chín, thoáng nghiêng người nhìn qua, đã có thể nhìn thấy tình hình bên trong chỗ ngồi số chín.
Văn Thiên Ngọc nhìn thấy cái ánh mắt đau lòng kia của Lục La, và một mặt buồn bực Hàn Thái, không khỏi vô cùng sảng khoái. Mặc dù Diệp Chân mặt không biểu tình, nhưng tốn thêm hai mươi vạn lượng hoàng kim, nghĩ đến hắn cũng sẽ rất đau lòng.
Rất nhanh, tổ Hóa Linh đan thứ hai lại bắt đầu đấu giá.
Đối với Diệp Chân, một tổ hai bình Hóa Linh đan nhất định là không đủ, nếu như
Diệp Chân có thể lấy được Uẩn Linh Đan, nhu cầu của Diệp Chân đối Hóa Linh đan càng lớn, cho nên, Diệp Chân lại bắt đầu kêu giá.
Không có bất kỳ ngoài ý muốn.
Văn Thiên Ngọc cái hỗn đản này lại tới phá rối, khi Diệp Chân sắp lấy được Hóa Linh đan, sẽ tới tăng giá một vạn.
Tổ Hóa Linh đan thứ hai, Văn Thiên Ngọc khiến Diệp Chân lấy tám mươi vạn lượng hoàng kim mua về.
- Ha ha, lại khiến cho hắn tốn thêm ba mươi vạn lượng hoàng kim, thoải mái!
Nhìn Lục La bên trong chỗ ngồi số chín vẻ mặt cắn răng nghiến lợi, Sắc mặt Diệp Chân âm trầm, Văn Thiên Ngọc hưng phấn nắm chặt nắm tay. Đối với việc này, Thiên Trụ chân nhân cũng không có nói cái gì, võ giả nha, chính là như vậy, khoái ý ân cừu, chuyện bình thường không thể bình thường hơn.
Phần lớn khách nhân bên trong chỗ ngồi trong hoa viên cũng hình như ý thức được hai người trẻ tuổi trong chỗ ngồi số chín và chỗ ngồi số mười ba đang cạnh tranh, đều nổi lên tâm tư xem trò vui, người kêu giá càng ngày ít hơn.
- Ta ra năm mươi vạn!
Tổ Hóa Linh đan thứ ba ra giá không bao lâu, Diệp Chân đã gọi ra giá năm mươi vạn lượng hoàng kim.
- Ta ra năm mươi mốt vạn!
Hừ lạnh một tiếng, Văn Thiên Ngọc đắc ý kêu giá.
- Hừ, khinh người quá đáng!
Nghe thanh âm, Diệp Chân hình như bị Văn Thiên Ngọc chọc giận, sau khi tất cả mọi người nghe thấy một tiếng gầm lên, Diệp Chân nhanh như tia chớp tăng giá:
- Sáu mươi vạn!
- Sáu mươi mốt vạn!
- Bảy mươi vạn!
- Bảy mươi mốt vạn!
Thấy Diệp Chân nổi giận, Văn Thiên Ngọc càng thêm cao hứng, thấy Diệp Chân tăng giá nhanh, Văn Thiên Ngọc quấy rối tăng giá âm thanh càng nhanh hơn, cơ hồ là trước sau nói.
Hơn nữa loại cảm giác này chỉ tăng một vạn đã có thể khiến Diệp Chân phải tốn thêm mười vạn lượng hoàng kim rất thoải mái.
Đây chính là mười vạn lượng hoàng kim, ở tình huống bình thường, tài sản của một Võ giả Hóa Linh cảnh, cũng chỉ khoảng hai trăm vạn lượng hoàng kim.
- Tám mươi vạn!
- Tám mươi mốt vạn!
- Hừ, ta ra chín mươi vạn!
- Ta ra chín mươi mốt vạn!
- Một trăm vạn!
- Một trăm lẻ một vạn!
- Một trăm mười vạn!
- Một trăm mười một vạn!
- Một trăm hai mươi vạn!
- Một trăm hai mươi mốt vạn!
Dưới tình huống Diệp Chân và Văn Thiên Ngọc tranh nhau ra giá, giá cả tổ Hóa Linh đan thứ ba tiêu thăng giống như hỏa tiễn, giá trên trời hơn một trăm vạn làm cho người bán đấu giá vui vẻ ra mặt không nói, lại làm cho trong lòng Văn Thiên Ngọc sư tôn Thiên Trụ chân nhân dâng lên một tia cảnh giác.
- Một trăm ba mươi vạn!
- Thiên Ngọc, cẩn thận mắc bẫy, chớ tăng thêm giá nữa, thấy tốt thì hãy dừng...
- Một trăm ba mươi mốt vạn....
Đáng tiếc, một vòng tăng giá như đấu khí này của Văn Thiên Ngọc và Diệp Chân, đã thêm thuận miệng, thanh âm nhắc nhở Thiên Trụ chân nhân vừa mới vang lên, Văn Thiên Ngọc đã hoàn thành tăng giá.
Chỉ có cái chữ "Vạn" cuối cùng nói có chút do dự, nhưng cuối cùng, vẫn hoàn thành tăng giá.
Sư tôn nhắc nhở, làm cho trong lòng Văn Thiên Ngọc cảm thấy lộp bộp một, điểm chết người nhất chính là, nguyên bản hẳn là thanh âm tăng giá của đối thủ theo sát phía sau của hắn Diệp Chân, cũng không có lập tức xuất hiện.
Khi Văn Thiên Ngọc nhìn về phía chỗ ngồi số chín, Diệp Chân đang cười híp mắt nhìn hắn, Lục La còn đắc ý hướng hắn làm ra một mặt quỷ, chỉ có Hàn Thái, nhìn hắn ngu ngơ cười một tiếng.
Nhưng nhìn ở trong mắt Văn Thiên Ngọc, nụ cười ngây ngô của Hàn Thái lại tràn đầy trào phúng.
Khuôn mặt của Văn Thiên Ngọc thoáng cái trở nên trắng bệch.
Cùng trong nháy mắt, mặt mo sư tôn của Thiên Trụ chân nhân hắn cũng biến thành vô cùng khó coi!