← Quay lại trang sách

Chương 281 Phát Triển Thực Lực

Khoái kiếm Nhạc Kỳ quả nhiên danh bất hư truyền!

Nhìn Nhạc Kỳ đang chiếm hết thượng phong, Diêm Côn Sơn tán thưởng từ đáy lòng, vừa tán thưởng, vừa liếc nhìn Hải Lạc Sương, trong ánh mắt chưa hẳn đã không có ý khoe khoang.

- Hừ!

Hải Lạc Sương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Chân đang khổ chiến ở giữa sân, nếu người quen biết nàng thì sẽ phát hiện trong ánh mắt của Hải Lạc Sương cũng chẳng có bao nhiêu lo lắng.

Khả năng của Diệp Chân, Hải Lạc Sương đã điều tra rõ ràng, cái gọi thịnh danh chi hạ vô hư sĩ, có nhiều chiến tích kinh người như vậy, Diệp Chân tuyệt không thể nào bị khoái kiếm Nhạc Kỳ dễ dàng đánh bại.

Chẳng qua, cũng chỉ sẽ không bị dễ dàng đánh bại mà thôi, uy danh của khoái kiếm Nhạc Kỳ trong Vạn Tinh Lâu ai mà không biết, trước đó không lâu, bài danh ba mươi tám Hóa Linh cảnh tứ trọng Lưu Tinh ở trong tay khoái kiếm Nhạc Kỳ, cũng chỉ chống đỡ không tới hai mươi chiêu.

Nói một cách khác, theo Hải Lạc Sương, Diệp Chân chỉ cần không cần bị bại quá thảm, cho dù tuy bại vẫn còn vinh, dù sao, tu vi của Diệp Chân vừa đột phá đến Hóa Linh cảnh, mà thời gian vẫn chưa tới một ngày.

Hai trưởng lão sau lưng Hải Lạc Sương nhìn nhau cười khổ, hai lâu chủ tranh đấu gay gắt càng ngày càng kịch liệt.

Hưu hưu hưu!

Giữa sân, kiếm thế của khoái kiếm Nhạc Kỳ như hắt nước, một đợt tiếp lấy một đợt, đơn giản làm cho người có loại cảm giác không thở nổi, khiến cho Diệp Chân ứng phó có chút gian nan.

Nhanh!

Kiếm pháp Nhạc Kỳ có một đặc điểm này, kiếm cương cũng không sắc bén, kiếm pháp cũng không ngụy biến, hoa lệ, chỉ có một chữ nhanh!

Võ giả trong tình huống bình thường, một hô hấp đâm ra mấy chục đạo kiếm quang coi như là khoái kiếm, nhưng kiếm của Nhạc Kỳ nhanh đến mức cực hạn, trong một hô hấp có thể như thiểm điện đâm ra gần trăm kiếm.

Loại khoái kiếm này, khiến Diệp Chân ứng phó cực kỳ gian nan, Diệp Chân cơ hồ thi triển bộ Lưu Vân kiếm pháp đến cực hạn, thi triển Lưu Vân kiếm cương giống như roi mới miễn cưỡng ngăn được khoái kiếm Nhạc Kỳ.

Cứ như vậy, bên trên linh cương hộ thể của Diệp Chân, thỉnh thoảng tuôn ra một đóa kiếm hoa, khiến cho linh cương hộ thể quanh người hắn như nước gợn sóng tản ra. Đó là dấu hiệu Diệp Chân bị kiếm chạm tới.

Chẳng qua, kiếm của Nhạc Kỳ nhanh thì nhanh, nhưng uy lực cũng không phải quá lớn, một kiếm hai kiếm ba kiếm, linh cương hộ thể của Diệp Chân vẫn có thể thừa nhận.

Nhưng nếu như đồng thời bị đâm trúng mười kiếm trở lên, linh cương hộ thể của Diệp Chân sẽ ở trong nháy mắt vỡ nát.

Thật ra, đối phó khoái kiếm Nhạc Kỳ, Diệp Chân có một pháp môn thắng dễ dàng rất là vô sỉ - chính là liều mạng.

Bởi vì trên người Diệp Chân mặc trung phẩm Hắc Phong Bảo Giáp. Chỉ cần Diệp Chân từ bỏ phòng thủ mà chuyển qua đoạt công, trong thời gian ngắn có thể chiến thắng Nhạc Kỳ.

Có Hắc Phong Bảo Giáp, khoái kiếm Nhạc Kỳ cũng không thể tạo thành uy hiếp đến Diệp Chân, nhưng Diệp Chân, nhưng có thể lập tức trọng thương Nhạc Kỳ.

Chẳng qua, Diệp Chân khinh thường làm như thế.

Vừa lên đã dùng thủ đoạn liều mạng, còn nữa, Hắc Phong Bảo Giáp cũng là một trương át chủ bài chưa ném ra của hắn, không cần phải bạo lộ ra lúc này.

Quan trọng nhất chính là, trận đấu này, liên quan đến địa vị sau này của Diệp Chân ở bên trong Vạn Tinh Lâu, Diệp Chân muốn thắng đường đường chính chính.

- Hừ, Trịnh Phù Vân, có thể dưới tay ta chống nổi ba mươi hơi thở, hôm nay coi như ngươi thua, cũng đủ để kiêu ngạo.

Nhạc Kỳ kiếm quang như nước giội đột nhiên vừa thu lại, hắn cũng ý thức được, chiếu cái xu thế hiện tại này, không thắng nổi Diệp Chân.

- Phải nói là, ngươi hôm nay có thể bại trong tay ta, là vinh hạnh của ngươi!

Diệp Chân thở hổn hển, nghiêm nghị nói.

- Cuồng vọng!

- Cho ngươi kiến thức một chút sát chiêu chân chính của ta!

- Nhất Tuyến Thiên!

Trường kiếm trong tay Nhạc Kỳ phun ra kiếm cương đâm nhanh về phía trước, đòn thứ nhất hướng về phía trước đâm tạo ra huyễn ảnh vừa mới xuất hiện, kiếm thứ hai của Nhạc Kỳ cũng đã như thiểm điện đâm ra, cùng kiếm thứ nhất chồng vào nhau, ngay sau đó, kiếm thứ ba, kiếm thứ tư....

Trong nháy mắt, Nhạc Kỳ đâm ra trên trăm kiếm chồng vào nhau, giống như trong hư không vẽ ra một kiếm hà, kiếm quang liên miên bất tuyệt như thủy ngân, lăn hướng đến Diệp Chân.

Những nơi kiếm quang đi qua, không khí giống như nước gợn sóng từng vòng đẩy ra, kiếm thế nhìn qua giống như thủy ngân lưu động, có phần chậm chạp, nhưng trên thực tế, trong nháy mắt kiếm thứ nhất đâm ra, kiếm thế đã như lôi đình diệt sạch, như bóng với hình thẳng chỉ hướng Diệp Chân.

Chiêu này vừa ra, cho dù Diệp Chân hay Diêm Côn Sơn, lại hoặc Hải Lạc Sương, sắc mặt cũng thay đổi, nhưng mà, sắc mặt mọi người cũng không giống nhau.

- A, muốn thắng!

Trên mặt Diêm Côn Sơn hiện đầy ý cười.

Hải Lạc Sương lại nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt lộ ra một chút buồn bã, phải thua.

Võ giả Hóa Linh cảnh tứ trọng kia thua một chiêu này của Nhạc Kỳ.

Một chiêu trăm kiếm gộp thành một kiếm này của Nhạc Kỳ, liên miên không dứt, xem từ trên loại trình độ này, Nhạc Kỳ dựa vào một chiêu này, có thể tăng thực lực của mình lên gấp đôi.

Chỉ cần vừa chạm vào kiếm thế, đối phương sẽ cục diện tất bại, trừ phi đối phương có thực lực mang tính áp đảo.

Trên mặt Diệp Chân thần sắc cũng biến thành ngưng trọng vô cùng, nếu như luận tu vi, trong những người ở đây khả năng là tu vi Diệp Chân thấp nhất, nhưng nếu bàn về tu vi kiếm đạo, trong mọi người ở đây, khả năng không có ai cao hơn Diệp Chân.

Diệp Chân có kiếm mạch thần thông cũng không phải vô dụng, huống chi Diệp Chân tìm hiểu kiếm đạo ẩn chứa bên trên tàn kiếm ở trong Linh Kiếm Phần Sơn, tu vi kiếm đạo càng đột nhiên tăng mạnh.

Vừa nhìn kiếm thế, Diệp Chân đã hiểu chỗ kinh khủng trong một chiêu “Nhất Tuyến Thiên” này của Nhạc Kỳ.

Chẳng qua, trong nháy mắt tiếp theo, khi chiêu “Nhất Tuyến Thiên” này của Nhạc Kỳ như thủy ngân lăn đến trước người Diệp Chân, Diệp Chân lại cười.

Bí thuật Linh Quang Hóa Ảnh!

Bả vai nhoáng một cái, thân hình Diệp Chân đột ngột chia ra làm ba, trường kiếm trong tay huyễn lên, ba đạo Linh Ảnh đồng thời chém xuống hướng về đầu Nhạc Kỳ.

Phốc!

Nhạc Kỳ ngẩn người kiếm thế “Nhất Tuyến Thiên” không trở ngại chút nào đâm thủng thân hình Diệp Chân ở chính giữa, nhưng không có máu tươi bắn ra như trong tưởng tượng, Linh Ảnh trong thời gian ngắn chôn vùi.

Oanh!

Tiếng sấm mơ hồ từ quanh người thân hình Diệp Chân bên trái vang lên, trường kiếm huyễn qua một đạo quỹ tích kỳ dị, một kiếm vân ngưng tụ trên đỉnh đầu Diệp Chân ở trong nháy mắt, Diệp Chân bổ ra một kiếm.

Phong Quyển Tàn Vân!

Kiếm quang như cơn lốc như bánh xe cuốn về phía khoái kiếm Nhạc Kỳ, làm cho Nhạc Kỳ hoảng hốt biến chiêu.

Hưu!

Dưới sự thôi động của Huyền Dương kiếm, gió lốc kiếm quang bỗng nhiên lớn lên, mặc dù tốc độ xuất kiếm của Nhạc Kỳ cực nhanh, thiểm điện đâm ra hơn ba mươi kiếm như, nhưng kiếm quang của hắn trong thời gian ngắn đã bị xoắn đến vỡ nát, cả người bị kiếm quang của Diệp Chân làm cho lảo đảo lui về phía sau.

Kiếm pháp của Nhạc Kỳ chỉ có một chữ nhanh, uy lực thực sự vô cùng bình thường, một khi mất đi chữ nhanh, sẽ mất đi tiên cơ, như vậy...

Đây là nhược điểm của khoái kiếm Nhạc Kỳ.

Hưu hưu hưu!

Mỗi một kiếm của Diệp Chân nhanh như một kiếm, mỗi một kiếm đều đang lặp lại một chiêu Phong Quyển Tàn Vân, mỗi một đạo kiếm quang như bánh xe gió lốc đập tới, đều sẽ đánh cho Nhạc Kỳ lảo đảo lui về phía sau.

Chẳng qua, ai nấy đều thấy được, Nhạc Kỳ đã từ trong trạng thái bị Diệp Chân tập kích khôi phục lại, bộ pháp chậm rãi biến ổn, thời gian mỗi một Phong Quyển Tàn Vân của Diệp Chân oanh đến, số lượng kiếm quang Nhạc Kỳ đâm ra cũng đang cấp tốc tăng lên.

- Lần này. Trịnh Phù Vân nhất định phải thua!

Vừa mới có chút khẩn trương, khóe miệng Diêm Côn Sơn hiện lên vẻ tươi cười.

Hải Lạc Sương cũng không có nói cái gì. Chỉ ngẩn người ngắm nhìn kiếm vân trên đỉnh đầu Diệp Chân càng tụ càng nhiều, Diêm Côn Sơn hơi kinh ngạc nhìn theo ánh mắt Hải Lạc Sương, lập tức ý thức được chỗ cổ quái của kiếm vân này.

Hình như mỗi một lần Diệp Chân chém ra một kiếm, trên đỉnh đầu sẽ tạo ra một đạo kiếm vân, sắc mặt Diêm Côn Sơn đại biến.

- Chiêu vừa rồi kia của ngươi không tệ, chẳng qua, ngươi vẫn phải thua!

Khoái kiếm Nhạc Kỳ một lần nữa đứng vững gót chân rốt cục thở dài một hơi, thế yếu đã chậm rãi tìm về, chỉ cần duy trì, thắng lợi chính là của hắn.

- Thật sao?

Khóe miệng Diệp Chân xuất hiện một tia cười nhạo khó có được, khinh thường cười nhạo.

Nguyên bản, hắn còn xem Nhạc Kỳ như một đối thủ mạnh, bây giờ ngay cả chân chính sát chiêu của mình đều không nhìn ra, vậy không xứng.

Thuận tay bổ ra một đạo gió lốc kiếm quang, hai chân Diệp Chân đạp xuống đất, cả người lập tức phóng lên trời, kiếm quang khẽ động, kiếm vân tứ phía cùng đi theo.

Vừa rồi, Diệp Chân ngưng tụ mấy chục đám kiếm vân, trong thời gian ngắn hội tụ hướng về Huyền Dương Kiếm.

- Hiện tại, đã đến lúc ta ra tay!

Kiếm quang hơi biến hóa, Nhạc Kỳ cũng phóng lên tận trời, sát chiêu “Nhất Tuyến Thiên” lần nữa thi triển ra.

Cơ hồ là đồng thời, trong tầng trời thấp Huyền Dương Kiếm của Diệp Chân khuấy động, ầm ầm!

Tiếng sấm liên tục tiếng vang lên, Huyền Dương Kiếm như thiểm điện đánh xuống.

Thanh âm đinh tai nhức óc như tiếng sấm lập tức liên tục vang lên, tất cả người ở đây, thần sắc đồng thời chấn động.

Bởi vì đây không phải loại thanh âm của Linh Lực khuấy động như tiếng sấm liên tục kia, mà thanh âm chân chân chính chính như tiếng phích lịch cổn lôi.

Kiếm quang mang theo kiếm vân đen kịt đánh xuống, kinh người nhất là một đạo lôi quang thật nhỏ lại bám vào kiếm quang, hộ tống kiếm quang của Diệp Chân như thiểm điện đánh xuống.

- Bát Phương Phong Vân Lạc!

Thanh âm trầm thấp từ khóe miệng Diệp Chân truyền ra, kiếm quang và lôi quang kiếm vân xen lẫn vào nhau, hung hăng đụng vào nhau “Nhất Tuyến Thiên” của Nhạc Kỳ.

Xùy!

“Nhất Tuyến Thiên” của Nhạc Kỳ như thủy ngân ở dưới kiếm quang như Lôi Thần của Diệp Chân, ngay lập tức bị chôn vùi.

Cùng lúc đó, Hải Lạc Sương kinh sợ hô lớn.

- Thủ hạ lưu tình!

Ánh mắt Diêm Côn Sơn đã trở nên đờ đẫn.

Oanh!

Kiếm quang như Lôi Thần hung hăng tưới lên trên đầu khoái kiếm Nhạc Kỳ, chẳng qua, ngay khi kiếm quang dội xuống đi, Huyền Dương Kiếm trong tay của Diệp Chân chợt nhấc lên.

Điện quang lấp lóe, khoái kiếm Nhạc Kỳ giống như một con cá chết rơi xuống từ trong tầng trời thấp, vừa rơi xuống, thân hình bất chợt co quắp.

Phanh!

Khoái kiếm Nhạc Kỳ rơi xuống thật mạnh trên mặt đất, một ngụm máu tươi không nhịn được phun ra, nhưng trên dưới quanh người, kể cả ngón tay, còn đang không ngừng co quắp, đó là bị lôi điện giật.

Về phần những người khác, đã bị sợ ngây người.

Cho dù huynh đệ tốt của Nhạc Kỳ cũng bị một màn này làm sợ ngây người, đến mức khi Nhạc Kỳ rơi xuống mặt đất, đều quên đỡ lấy hắn.

Thấy qua kinh khủng, chưa thấy qua kinh khủng như vậy.

Có thể trực tiếp dẫn động lôi điện đánh xuống.

Ánh mắt mọi người ở đây nhìn về phía Diệp Chân đột ngột trở nên vô cùng kinh hãi, ánh mắt Diêm Côn Sơn nhìn về phía Diệp Chân càng giống như gặp quỷ.

Thực lực khoái kiếm Nhạc Kỳ đã đủ mạnh, có thể dễ dàng chiến thắng võ giả Hóa Linh cảnh tam trọng đỉnh phong, nhưng Diệp Chân lại có thể nhẹ nhõm chiến thắng Nhạc Kỳ.

Diệp Chân đang ở trên không trung lại có một loại cảm giác khác, hắn đang thấy tận mắt thực lực bản thân mình phát triển.

Chỉ vận dụng Phong Vân Kiếm Pháp, các loại Hàn Băng Sát Khí, Phù Vân Chỉ, Chiến Hồn Huyết Kỳ đều không dùng, đã có thể chiến thắng võ giả có chiến lực ngang với Hóa Linh cảnh tam tứ trọng Nhạc Kỳ, đây là chứng cứ thực lực phát triển của Diệp Chân.

Khụ khụ!

Trên mặt đất, Nhạc Kỳ ho ra mấy ngụm máu bọt, đột nhiên giãy dụa lấy bò lên, chắp tay hướng về Diệp Chân trong tầng trời thấp, lấy một loại thần tình phức tạp nói.

- Đa tạ... Thủ hạ lưu tình!

Mọi người vây xem lần nữa sợ ngây người, cả khóe miệng Diêm Côn Sơn cũng run rẩy vài cái.