← Quay lại trang sách

Chương 286 So Với Thanh Linh Ngọc Càng Tốt Hơn

Tay của các hạ không khỏi kéo dài quá dài đi?

Ánh mắt Ngô hộ pháp lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Chân từ trên trời giáng xuống, đảo qua dư quang vết kiếm trên mặt đất, trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc...

Khỏi cần phải nói, một kiếm này chém nát quyền ấn hỏa diễm của hắn, chỉ dựa vào chiêu thức ấy đã không đơn giản.

Bấm tay nhẹ nhàng bắn ra, một đạo linh cương như lưu tinh bay ra làm cho đao khách kia không thể không nhường đường cho Lưu bá, Lưu bá trên người có nhiều vết thương lao tới như gió lốc, đỡ Thiếu chủ Ngọc Ninh vì kinh sợ mà ngã xuống đất dậy, còn chưa kịp lau vết máu ở khóe miệng.

- Thiếu chủ, người sao rồi?

- Lưu bá, ta... Ta không sao, nhưng Chu thúc hắn...

- Ai...

Lưu bá thương tiếc một tiếng, sau khi nâng Ngọc Ninh dậy, mang theo Ngọc Ninh cùng nhau hướng Diệp Chân hành lễ.

- Đa tạ vị đại hiệp này xuất thủ cứu giúp.

Ánh mắt Diệp Chân lại nhìn về phía Ngô hộ pháp.

- Các ngươi tự cút, hay để ta ra tay?

- Cuồng vọng!

- Móa, một gia hỏa Hóa Linh cảnh nhất trọng lại dám kiêu ngạo như vậy, ta trước....

- Im miệng!

Khi đao khách dũng mãnh tức giận, Ngô hộ pháp nghiêm nghị quát lên, bộ dáng rất hung lệ, thần sắc đao khách sợ đến biến đổi, có chút vâng dạ.

- Ngô hộ pháp, gia hỏa này chỉ có tu vi Hóa Linh cảnh nhất trọng, làm gì....

- Ngươi biết cái gì!

- Các hạ, đây là gia sự của Ngọc gia chúng ta, xin các hạ không nên nhúng tay, sau đó, nhất định có một phần tâm ý đưa lên.

Ánh mắt Ngô hộ pháp nhìn về phía Diệp Chân tràn đầy kiêng kị.

Bởi vì Diệp Chân quá trẻ tuổi.

Nhìn tuổi, tuyệt đối sẽ không vượt qua hai mươi.

Một võ giả Hóa Linh cảnh không quá hai mươi tuổi là khái niệm gì, tuyệt đối là thiên tài, cũng không phải những võ giả Hóa Linh cảnh như bọn hắn có thể so bì.

Bên trong võ giả, đại đa số dưới tình huống, tu vi giống nhau, tuổi càng nhỏ càng lợi hại, đây là một chuyện rất quỷ dị, nhưng lại là hiện tượng rất bình thường.

Tuổi còn trẻ đã có thể đột phá đến Hóa Linh cảnh, có mấy loại tình huống, một là thiên phú huyết mạch kinh người. Nhưng ngoại trừ thiên phú huyết mạch kinh người còn chưa đủ, vẫn phải có công pháp võ kỹ cao minh, minh sư chỉ đạo, lượng lớn tài nguyên tu luyện, những thứ này, thiếu một thứ cũng không được.

Thường thường gặp loại tình huống này, võ giả trẻ tuổi đều là đứng đầu bên trong những võ giả đồng cấp, có tài nguyên cũng ưu đãi nhất.

Nhưng, những võ giả Hóa Linh cảnh như Ngô hộ pháp bọn hắn lại khác.

Lúc tuổi còn trẻ, Hóa Linh vô vọng, sau khi đã mất đi sự ủng hộ của tông môn hoặc gia tộc, xông xáo thiên hạ, sau mấy chục năm, hậu tích bạc phát, lại dựa vào mấy phần vận khí, miễn cưỡng bước vào Hóa Linh cảnh.

Nhưng so với những võ giả tuổi trẻ có cảnh giới ngang nhau được tông môn ủng hộ, vô luận công pháp, võ kỹ hay trang bị đều kém xa. Giống như Lưu hộ pháp, đau khổ nhịn đến bốn mươi tuổi, mới bước vào Hóa Linh cảnh.

Vừa khổ nhịn hơn mười năm, tu vi chậm rãi đề cao, đụng đại vận mới thu được một môn võ kỹ Địa Giai trung phẩm, thành tiền vốn hắn sống yên phận.

Nhưng, so với đệ tử cùng tông môn thì còn kém xa.

Hơn một năm trước, hắn giao thủ với một đệ tử Hóa Linh cảnh tam trọng của Huyễn Thần tông, đối phương tùy tiện lộ ra rất nhiều võ kỹ Địa Giai trung phẩm, nhẹ nhàng đánh bại hắn.

Từ lúc đó, Ngô hộ pháp lưu thêm một tâm nhãn, đụng phải võ giả trẻ tuổi cường đại, có thể không trêu chọc tận lực sẽ không trêu chọc.

- Xem ra, các ngươi vẫn chưa nghe rõ lời của ta!

Diệp Chân nhẹ nhàng than tiếc một tiếng.

- Ta cho các ngươi ba hơi thời gian, cút, hoặc chết!

- Các hạ, làm người qua đường, không nên quá hung hăng càn quấy, ngươi chớ cho rằng, chúng ta sợ ngươi....

- Tiểu tạp chủng, ngươi muốn chết!

Đao khách dũng mãnh vốn đang nhẫn nhịn phát ra một tiếng gầm, trường đao giương lên, rút đao liền trảm, đao cương dài mấy chục mét, bổ đến không khí bay phất phới!

- Giết!

Ngay lúc đó, Ngô hộ pháp thương lượng vô vọng nổi giận gầm lên một tiếng, chưởng ấn hỏa diễm như quỷ hỏa bay về hướng Diệp Chân, hai gã đồng lõa khác cũng đồng thời nhào đến giết.

- Thiếu chủ, ngươi đi mau, ta với vị đại hiệp này ngăn chặn tên gia hỏa này, ngươi nhanh....

Khi Lưu bá đang thúc giục Ngọc Ninh rời đi đột nhiên ngẩn người.

Chỉ thấy một đạo kiếm quang như cơn lốc bánh xe lăn qua, đao khách dũng mãnh kia ngay lập tức chôn vùi trong đao cương, trường đao trong tay vỡ vụn thành từng mảnh, cả người trong nháy mắt bị kiếm quang đâm thủng trăm ngàn lỗ.

- Đại hiệp cẩn thận!

Đột nhiên, khi nhìn thấy chưởng ấn hỏa diễm của Ngô hộ pháp bay đến, Lưu bá la hét.

Diệp Chân lại như không nghe thấy, tùy ý để cho hỏa diễm chưởng ấn đánh tới lưng mình, tiện tay bổ ra một kiếm, một gã võ giả Hóa Linh cảnh nhất trọng khác trực tiếp bị Diệp Chân dùng một kiếm chém giết.

Xoẹt xoẹt!

Chưởng ấn hỏa diễm trùng điệp mang theo nhiệt độ cao hung hăng ấn đến phần lưng Diệp Chân, nói cho đúng là ấn đến Thanh Ngọc Linh Giáp phía trên lưng của Diệp Chân.

- Chết đi!

Khóe miệng Ngô hộ pháp hiện ra một tia cười khẽ.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, khóe miệng lập tức cứng đờ, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng kinh hãi như gặp quỷ.

Không chỉ có bộ dáng Ngô hộ pháp như gặp quỷ, thậm chí ánh mắt Lưu bá cũng biến thành vô cùng kinh ngạc.

Hỏa diễm chưởng ấn của Ngô hộ pháp trước đó thiêu đốt hộ thể linh cương của Chu Hùng - Hóa Linh cảnh nhị trọng am hiểu phòng ngự, trực tiếp đốt chết Chu Hùng.

Nhưng hiện tại, khi hỏa diễm chưởng ấn in lên Thanh Ngọc Linh Giáp, vậy mà bị dập tắt, Thanh Ngọc Linh Giáp của Diệp Chân, đừng nói là vết rạn, ngay cả một tia gợn sóng cũng không có xuất hiện.

Loại tình huống này cũng vượt quá dự đoán của Diệp Chân.

Nhưng nhìn thoáng qua, Diệp Chân hiểu sự huyền ảo này, bên trong Toái Ngọc Chân Kinh có ghi lại, Thanh Ngọc linh lực cũng là thuộc tính Linh Lực, ngoại trừ không chịu sự khắc chế của Ngũ Hành Linh Lực ra, đều có tính khắc chế đối với Hỏa Linh Lực, Thủy Linh Lực, Mộc Linh Lực nhất định.

Hỏa diễm chưởng ấn đụng tới Thanh Ngọc Linh Giáp lập tức dập tắt, chắc vì Thanh Ngọc linh lực khắc chế Hỏa Linh Lực, nhưng Diệp Chân cũng không ngờ, loại khắc chế này quá mạnh.

- Má ơi, gặp quỷ rồi! Xem chiêu!

Kinh hô một tiếng, Ngô hộ pháp đánh giả ra một chiêu, xoay người bỏ chạy.

Hắn không trốn cũng hết cách, Hỏa Linh Lực hắn đắc ý bị người ta khắc đến sít sao, so với đụng phải Thủy Linh Lực còn muốn lợi hại hơn. Hơn nữa, hai kiếm Diệp Chân đã diệt sát đi hai tên võ giả Hóa Linh cảnh.

Người khác không biết, nhưng hắn vô cùng rõ ràng chiến lực đao khách dũng mãnh, Ngô hộ pháp hiểu rõ, đụng phải tấm thiết bản cứng rắn biến thái.

- Còn muốn trốn?

Tay cầm buông lỏng, Huyền Dương kiếm bồng bềnh trước ngực, mười ngón tay của Diệp Chân như xuyên hoa hồ điệp kết xuất một thủ ấn kỳ dị, Thanh Ngọc linh lực tuôn ra, lập tức ngưng kết ra một ấn tỷ nho nhỏ.

- Đi!

- Trấn áp!

Ánh sáng lóe lên, Thanh Ngọc Ấn bay đến đến đỉnh đầu Ngô hộ pháp. Thời khắc hơi trầm xuống, quang hoa đại phóng.

Phốc!

Bất ngờ không đề phòng, Ngô hộ pháp bị một tòa núi nhỏ đè xuống, cuồng phún một ngụm máu tươi, sau đó trực tiếp rơi trên mặt đất.

- Bạo!

- Ầm!

Thanh Ngọc Ấn như pháo hoa tỏa ra, Thanh Ngọc linh lực bên trong nổ tung, không khí bị chấn động.

Hộ thể linh cương của Ngô hộ pháp như tuyết bị giội nước nóng mà nhanh chóng bị hòa tan, nhưng tu luyện Hậu Thiên linh thể đến tiểu thành cứu hắn một mạng. Sau khi linh lực trong Thanh Ngọc Ấn nổ tung khiến cho phần lưng hắn huyết nhục nổ tung, mất đi sức chiến đấu.

Nhưng xem như không chết, Ngô hộ pháp cũng không sai biệt lắm như người chết, không cần Diệp Chân động thủ, Lưu bá tiến lên, đạp nát đầu hắn.

Một gã võ giả Hóa Linh cảnh tam trọng khác lợi dụng thời cơ đao khách dũng mãnh bị Diệp Chân tung một kiếm chém giết, lập tức chạy mất dạng, đã thoát ly khỏi tầm mắt Diệp Chân.

- Thanh Ngọc Ấn này, uy lực mạnh đủ mạnh! Nhưng tiêu hao cũng rất lớn, một Thanh Ngọc Ấn, muốn rút sạch ba thành Thanh Ngọc linh lực của ta. Nhưng, chủ yếu vẫn do tu vi ta thấp, trước mắt công pháp Thanh Ngọc cảnh mới hậu kỳ, tu vi mới Hóa Linh cảnh nhất trọng hậu kỳ,

Nếu tu luyện tới Thanh Linh cảnh đỉnh phong, không chỉ tu vi của ta có thể đột phá đến Hóa Linh cảnh nhị trọng, khi thi triển Thanh Ngọc Ấn cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều....

Đây là lần thứ nhất Thanh Ngọc Ấn vận dụng thực chiến với các võ giả, uy lực khiến cho Diệp Chân rất hài lòng.

Nhìn Ngô hộ pháp chết ở dưới tay mình, Lưu bá có chút thất thần, lập tức kéo Thiếu chủ Ngọc Ninh qua, lần nữa thi lễ với Diệp Chân.

- Đa tạ đại hiệp cứu, Ngọc gia Ngọc Thủy hồ chúng ta vô cùng cảm kích.

Khi đó, ánh mắt hướng về phía Ngọc Ninh.

Ngây ra một lúc, Ngọc Ninh mới phản ứng được, quang hoa trên trữ vật giới chỉ lóe lên, một đống lớn Thanh Linh Ngọc lóe ra linh quang xuất hiện trước mặt Diệp Chân.

- Vị đại hiệp này, ta xem ngươi tu luyện linh lực hình như là Ngọc linh lực, ngươi khẳng định rất cần Thanh Linh Ngọc? Đây là một vạn khối Thanh Linh Ngọc, tâm ý nho nhỏ, kính ý không thành, còn xin đại hiệp nhận lấy.

Nghe vậy, Lưu bá thở dài một hơi, mặc dù Thiếu chủ không biết nhân thế hung hiểm, nhưng vẫn rất có linh tính.

- Ngươi cũng nhìn ra?

Diệp Chân nhìn lướt qua Ngọc Ninh, không chút khách khí lấy đi một vạn khối Thanh Linh Ngọc này, một vạn khối Thanh Linh Ngọc, tương đương với một vạn khối Hạ phẩm Linh Tinh, cũng đủ Diệp Chân tu luyện gần mười ngày.

- Đại hiệp có ý tứ gì?

- Ngươi cứ cho ta đang xen vào việc của người khác? Lại còn chủ động giúp ngươi chém giết địch nhân? Nếu không phải phát hiện ngươi cũng tu luyện ngọc linh lực, Hừ!

Kỳ thật, nếu Ngọc Ninh tu luyện không phải ngọc linh lực, Diệp Chân cũng sẽ không ra tay. Nhưng, dưới tình huống bình thường, chỉ cần đám người Ngô hộ pháp không chọc giận Diệp Chân, Diệp Chân tuyệt đối sẽ không chém giết đám người Ngô hộ pháp.

Vừa rồi khi Diệp Chân tiếp cận nơi này nhìn thấy Ngọc Ninh hắn thôi động ngọc linh lực, ngọc linh lực này khiến cho Diệp Chân sinh ra một tia cảm giác thân thiết, mới có câu nói vừa rồi của Diệp Chân.

- Ta... Ta cũng phát hiện... đại hiệp tu luyện ngọc linh lực hiếm thấy...

Ngọc Ninh trước mặt Diệp Chân, khẩn trương đến cà lăm, khiến cho Diệp Chân bất ngờ có loại cảm giác buồn cười.

- Ngọc gia Ngọc Thủy hồ các ngươi có quan hệ gì với Ngọc Thủy thành? Đúng rồi, Ngọc Thủy thành đi như thế nào?

Diệp Chân đột nhiên nhớ tới chuyện chính.

- Không có quan hệ gì, nhưng Ngọc Thủy thành có tổng hiệu buôn bán của Ngọc gia chúng ta....

Khi Ngọc Ninh vẫn còn buồn bực, Lưu bá lại rất tinh mắt, lập tức từ ngọc linh lực Diệp Chân tu luyện nghĩ tới điều gì.

- Đại hiệp đi Ngọc Thủy thành vì mua sắm Thanh Linh Ngọc?

Lưu bá hỏi.

- Không sai!

Tài nguyên hắn cần để tu luyện ngọc linh lực, lại nghe qua con đường Ngọc Thủy thành nên suy đoán ra điểm này, rất bình thường.

- Đại hiệp có biết, toàn bộ Ngọc Thủy thành bán ra Thanh Linh Ngọc với mọi loại ngọc thạch thương phẩm khác, hơn sáu thành là do Ngọc gia Ngọc Thủy hồ chúng ta cung cấp.

- Úc?

- Đại hiệp, tiểu lão nhân nơi này có một yêu cầu quá đáng!

- Nói thử!

- Tiểu lão nhân muốn mời đại hiệp hộ tống Thiếu chủ nhà ta đến Ngọc gia Ngọc Thủy hồ, đến lúc đó, khẳng định gia chủ lại có một món lễ lớn đưa lên. Hơn nữa, Ngọc gia Ngọc Thủy hồ còn có thứ tốt hơn so với Thanh Linh Ngọc!

Không thể không nói, Lưu bá lịch duyệt vô cùng phong phú, vừa ra tay đã nói đúng điểm quan trọng của Diệp Chân.

- Thứ tốt hơn so với Thanh Linh Ngọc?

Khóe miệng Diệp Chân đột ngột nhếch lên, câu nói này, công việc này, hắn nhận!