Chương 287 Phúc Hải Thái Tuế
Ngọc Thủy Hồ, tên này nghe có chút đẹp, nhưng không quá khí phách, nhưng khi ngươi đặt chân bờ Ngọc Thủy Hồ thì sẽ phát hiện ngoại trừ cảnh đẹp liên thiên bích sắc ra, còn có Ngọc Thủy Hồ mênh mông vô bờ.
Loại mênh mông vô bờ này, cũng không phải nói đứng ở bờ Ngọc Thủy Hồ nhìn về nơi xa, mà là một nhóm ba người Diệp Chân từ độ cao nhìn xuống dưới.
Ngọc Thủy Hồ mênh mông vô bờ tựa như một viên bích ngọc hoàn mỹ được rèn luyện bóng loáng, theo sóng nước lắc lư, như ngọc dòng nước động, trên mặt hồ, từng hòn đảo nhỏ chi chít khắp nơi, đẹp không gì tả hết.
Nhưng mà dưới cảnh đẹp thế này, sắc mặt Ngọc Ninh và Ngọc Ninh lại hết sức khó coi, người ước định tiếp ứng bọn hắn chưa từng xuất hiện.
Đương nhiên, ngoại trừ Diệp Chân.
Lúc này đặt chân Ngọc Thủy Hồ, Diệp Chân phát hiện, thưởng thức cảnh đẹp này chính là một loại hưởng thụ, nhưng mà hình như thiếu chút gì.
- Nếu như Thải Y đến nơi này, lấy tính cách của nàng, nhất định sẽ rất cao hứng....
Hình ảnh Thải Y đột nhiên hiện lên trong đầu Diệp Chân.
- Chờ thực lực của ta tăng lên một chút là có thể mang Thải Y đi ra ngoài, một ngày này, cũng nhanh...
Ngư dân kiếm ăn ở khu vực nước cạn Ngọc Thủy Hồ không ít, mà lại ở Ngọc Thủy Hồ, danh vọng của Ngọc gia rất không tệ, rất nhanh, Lưu Bá đã thuê một thuyền đánh cá, đưa bọn hắn tiến về đại bản doanh của Ngọc gia - Phù Ngọc Đảo.
Nếu muốn bay, Diệp Chân và Lưu Bá vẫn miễn cưỡng có thể, nhưng tu vi Ngọc Ninh chỉ có Dẫn Linh Cảnh hậu kỳ, tuyệt không cách nào liên tục phi hành gần vạn dặm.
Đừng nhìn võ giả phi hành nhẹ nhõm, võ giả ngự không phi hành. Cho dù Dẫn Linh Cảnh hay Hóa Linh Cảnh lại hoặc Hồn Hải Cảnh, tiêu hao cũng vô cùng lớn, tốc độ càng nhanh, tiêu hao càng lớn.
Võ giả Hóa Linh Cảnh bởi vì đã ngưng tụ thành Hạt giống Linh Lực, Linh Lực trong cơ thể có thể được bổ sung liên tục, cho nên có thể đủ phi hành thời gian dài, nếu tiếp tục phi hành siêu qua một đoạn thời gian, có thể thông qua hấp thu Linh Lực bên trong Hạ Phẩm Linh Tinh để bổ sung tiêu hao.
May mà võ giả có Linh Lực cường đại, chẳng khác nào có được thủ đoạn hóa mục nát thành thần kỳ.
Thuyền đánh cá thì chỉ đi với tốc độ một canh giờ hơn mười dặm.
Nhưng có Lưu Bá ở đuôi thuyền dùng Linh Lực thúc giục, đầu thuyền nhếch lên.
Giống như mũi tên bay vụt trong nước. Thậm chí tốc độ còn nhanh hơn Thanh Diễm Quỷ Diện Câu mấy phần.
Còn vấn đề thuyền đánh cá có thể sẽ tan ra thành từng mảnh, chuyện này không cần lo lắng, bởi Diệp Chân đứng ở đầu thuyền, một đạo Linh Lực yếu ớt từ chân truyền xuống, dày đặc dưới đáy thuyền như tăng thêm một tầng Linh Lực hộ giáp cho thuyền nhỏ.
Có Linh Lực tham gia, tiểu ngư thuyền lập tức biến thành tọa giá xa hoa.
- Trịnh đại hiệp....
- Ngọc Ninh, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi Trịnh đại ca được rồi. Trịnh đại hiệp...
Diệp Chân có chút khó chịu bóp bóp cái mũi mình, xưng hô Trịnh đại hiệp thế này, thật sự có chút khó chịu, cho dù gọi Trịnh đại ca cũng có chút khó chịu.
Một thiếu niên mười tám tuổi ra ngoài, bị một công từ hai mươi ba tuổi rất cung kính gọi đại ca, ngoại trừ thoải mái ra, chính là rất khó chịu.
- Đường dành cho thuyền đi của các ngươi bên trong Ngọc Thủy Hồ này thật kỳ quái, lại dùng cây rong thay thế?
- Trịnh đại hiệp, cho dù trước kia hay bây giờ, bên trong Ngọc Thủy Hồ này vẫn luôn có Yêu Thú hoành hành, mà tốc độ Yêu Thú trong nước sinh sôi cực nhanh, giết hoài không hết.
- Sau này, tổ tiên Ngọc gia vô tình phát hiện loại cây rong tên Ngọc Tâm Thảo này, loại cây này lại có thể tỏa ra một loại mùi làm cho Yêu Thú trong nước chán ghét, cho dù Yêu Thú Địa Giai cũng không thích ở gần Ngọc Tâm Thảo.
- Tổ tiên Ngọc gia chậm rãi tìm kiếm ra cách trồng Ngọc Tâm Thảo, cho nên đã lấy hình thức đường thuyền trồng Ngọc Tâm Thảo. Đương nhiên, vẫn phải tránh những khu quần cư của Yêu Thú cường đại, dù sao Ngọc Tâm Thảo này cũng không phải vạn năng.
- Nhưng mà bây giờ trên Ngọc Thủy Hồ, ngươi chỉ cần dọc theo đường thuyền có trồng Ngọc Tâm Thảo này, cùng với không làm một số phạm vào điều kiêng kị, trên cơ bản sẽ không có Yêu Thú xuất hiện.
Lưu Bá giới thiệu chuyện này, hết sức tự hào, nhưng vẻ mặt Ngọc Ninh lại có chút nặng nề, từ mấy ngày trước Chu Hùng chiến tử, công tử Ngọc gia này hình như đang nhanh chóng trưởng thành.
- Trịnh đại ca, đây là mười mấy đời người Ngọc gia vất vả tìm kiếm đoạt được, chính là một trong hai đại truyền thừa quan trọng nhất của Ngọc gia chúng ta, Tam thúc bọn hắn ra tay với ta, phần lớn chính vì bí thuật trồng Ngọc Tâm Thảo này...
- Thế nào, Ngọc Tâm Thảo này rất khó trồng sao?
- Nào chỉ là rất khó!
- Ngọc Tâm Thảo này sau khi trưởng thành mặc dù cực kỳ cứng cỏi, sẽ không tùy tiện chết héo, nhưng lúc trồng, lại cực kỳ rườm rà, mà lại cần....
- Khụ khụ!
Lưu Bá lớn tiếng ho khan vài tiếng, hiển nhiên Ngọc Ninh nói phạm vào điều kiêng kị.
Nhưng mà Ngọc Ninh cũng không thèm để ý, vẻ mặt có chút tiêu điều cười một tiếng.
- Thật ra, cũng không có gì, chính là cần Linh Lực lấy một loại tần suất đặc thù cung cấp nuôi dưỡng, lại dựa vào mấy loại thủy liệu đặc thù.
- Đây là một trong những tiền vốn quan trọng nhất giúp Ngọc gia chúng ta tung hoành ở trên Ngọc Thủy Hồ, trong gia tộc, từ trước đến nay đều là bí truyền. Ai, thật ra cũng không phải chuyện tốt gì.
- Dù sao từ khi cha ta làm gia chủ, ta đã không thấy được người có một ngày nghỉ ngơi.
Cùng Ngọc Ninh, Lưu Bá đứt quãng nói chuyện phiếm, Diệp Chân cũng biết lai lịch của Ngọc gia ở Ngọc Thủy Hồ.
Nghe nói, truyền thừa Ngọc gia ở Ngọc Thủy Hồ còn dài hơn so với Huyễn Thần Tông truyền thừa gần ngàn năm một chút. Mà nguyên nhân quan trọng giúp Ngọc gia có thể truyền thừa lâu như thế chính là nhờ cách trồng Ngọc Tâm Thảo này.
Bởi vì chỉ có Ngọc Tâm Thảo, mới có thể tạo ra một đường thuỷ miễn cưỡng an toàn, trong lịch sử, từng có thật nhiều lần cường địch xâm lấn, thậm chí đại bản doanh Ngọc gia Phù Ngọc Đảo cũng bị đánh hạ qua ba lần.
Nhưng, chỉ cần còn sót lại người Ngọc gia phá đi phần lớn Ngọc Tâm Thảo này, không có đường thuỷ an toàn, đối với người xâm nhập mà nói, Ngọc Thủy Hồ này sẽ biến thành phế vật vô dụng, thậm chí là tuyệt cảnh.
Sản xuất không chuyển ra ngoài được, sau đó nhân viên vào không được, còn hải thú thuyền có thể chấn nhiếp Yêu Thú thì không cách nào đi trên Ngọc Thủy Hồ.
Nhiều khi, người xâm nhập cũng rất bất đắc dĩ rút lui.
Thời gian dần trôi qua, tên tuổi Ngọc gia ở Ngọc Thủy Hồ lan truyền ra, cho dù Ngọc gia ngày càng suy thoái, nhưng lại không có bất kỳ người nào dám có ý đồ với Ngọc Thủy Hồ, cao nữa chính là yêu cầu Ngọc gia đưa ra ngoài chỗ tốt nhiều hơn chút mà thôi.
Cách trồng Ngọc Tâm Thảo này cũng đã thành một trong hai đại bản sự lập mệnh truyền tông của Ngọc gia. Dưới tình huống bình thường, chỉ truyền gia chủ và người thừa kế gia chủ, những tranh đấu bẩn thỉu trong gia tộc cũng bởi vậy mà tới.
Trong nháy mắt, thuyền lớn đã đi được trên Ngọc Thủy Hồ nửa ngày, như lời Ngọc Ninh nói, bởi vì có Ngọc Tâm Thảo tạo thành đường thuyền, quả nhiên rất an toàn.
Trên đường đi, ngoại trừ đụng phải hai con Yêu Thú đê giai ra, lại không có bất kỳ Yêu Thú nào tập kích, cho dù trên đường đi ánh mắt Diệp Chân nhìn thấy Yêu Thú cũng có mấy trăm con.
- A. Phía trước mấy chục dặm. Hình như có thuyền?
Trên mặt nước mênh mông vô bờ, ánh mắt cực kì tốt, lấy thị lực của võ giả Hóa Linh Cảnh, loáng thoáng nhìn mấy chục dặm không thành vấn đề.
- Có thể là người cứu viện đến!
Nghe vậy, Lưu Bá đại hỉ, run tay ném ra một đạo phù tấn. Quả nhiên, phù tấn rẽ ngoặt một cái đã rơi vào thuyền lớn phương xa đang chạy nhanh đến. Không bao lâu sau có một đạo phù tấn trả lời.
- Là Nhị tiểu thư!
- Gia chủ nhận được phù tấn cầu cứu của chúng ta, phái Nhị tiểu thư tự mình dẫn người tới tiếp ứng chúng ta!
Sắc mặt Lưu Bá vui mừng, vẻ mặt căng cứng của Ngọc Ninh cũng có chút buông lỏng, chỉ cần cùng tụ hợp với tộc nhân, trên cơ bản rất an toàn.
Vui mừng, Lưu Bá càng không tiếc Linh Lực đại lực thôi động thuyền nhỏ, trong lúc nhất thời, thuyền nhỏ chạy nhanh như bay, chiếc thuyền lớn đối diện kia cũng dần dần trở nên phải rõ ràng.
- A, Ngọc Ninh, nếu Ngọc Tâm Thảo làm cột mốc này của các ngươi bị hư hại, làm sao bổ sung? Tự phụ thân ngươi đến gieo sao?
Diệp Chân nhìn mặt nước, đột nhiên lên tiếng.
- Cũng không phải, bình thường cũng là do phụ thân ta tự mình bồi dưỡng ra Ngọc Tâm Thảo thành niên, lại cấy ghép trở lại....
- A, Trịnh đại hiệp, sao ngươi lại như vậy hỏi?
Sắc mặt Lưu Bá đột mà trở nên có chút không bình thường, thân hình nghiên qua, nhìn thấy mặt nước phía trước.
Đợi nhìn thấy mặt nước trống rỗng mấy chục dặm phía trước thì sắc mặt Lưu Bá đột ngột thảm biến. Ngay trong chớp mắt này, thuyền đánh cá nhanh như bay đã bay vào một vùng thuỷ vực trống rỗng dài vài dặm.
- Không tốt, đường thuyền nơi này bị người động tay động chân! Mà lại kề bên này, cách sào huyệt của Thủy yêu kinh khủng không xa. Trịnh đại hiệp, Thiếu chủ, nhanh, chúng ta nhanh bỏ thuyền phi hành!
- Bỏ thuyền, tốt!
Ngay thời khắp đáp ứng, thân hình ba người khẽ động, định bay lên không trung, nhưng trong chớp mắt này, dị biến đột nhiên xảy ra.
Xoạt!
Mặt Ngọc Thủy Hồ vốn bình tĩnh, lập tức lật lên kinh đào hải lãng, mặt nước hối hả hạ xuống, cột nước hơn trăm mét phóng lên tận trời, tạo thành một hố nước cỡ lớn, lập tức làm cho tiểu ngư thuyền và ba người trên tiểu ngư thuyền hõm vào.
Cơ hồ là đồng thời, một cự thú đột ngột nổi lên mặt nước, mấy xúc tu dài đến trăm trượng nhấc cao lên, thuỷ vực xung quanh lập tức long trời lở đất, xúc tu nâng cao lên lại vượt qua sóng nước gần trăm mét xung quanh như thiểm điện tìm kiếm hướng về bên trong hố nước, tựa như săn thức ăn.
- Nguy rồi, là Phúc Hải Thái Tuế!
- Trời, là Yêu Thú Địa Giai Thượng Phẩm Phúc Hải Thái Tuế!
- Trời, tại sao có thể như vậy?
Ba người Diệp Chân bất kể kinh hô như thế nào đều sẽ bị tiếng sóng biển ngăn lại cực kỳ chặt chẽ.
Nhưng mà người kinh hô này cũng không đến từ tại Ba người Diệp Chân, mà đến từ thuyền lớn càng đi càng gần đầu bên kia.
Trên thuyền lớn, một thiếu nữ váy áo xanh nhạt đang trợn mắt hốc mồm nhìn một màn này, mấy cung phụng Ngọc gia cũng mắt trợn tròn, nhìn chòng chọc vào một màn trước mặt, ánh mắt đều có chút tuyệt vọng.
- Là ai, đến cùng là ai hủy đi Ngọc Tâm Thảo nơi này, đưa tới Phúc Hải Thái Tuế?
- Đến cùng là ai?
Một cung phụng Ngọc gia rống giận.
- Xong, gặp phải Phúc Hải Thái Tuế, lần này xong!
- Nhanh, nhanh quay đầu, nhanh quay đầu!
- Vô dụng.... Không phải chờ chúng ta quay đầu, Phúc Hải Thái Tuế sẽ phóng tới chúng ta, lần này, chúng ta chết chắc!
Trên thuyền, ánh mắt cung phụng Hóa Linh Cảnh Ngọc gia nhìn nhau, rồi cùng nhau nhìn về phía thiếu nữ váy áo xanh nhạt kia.
- Nhị tiểu thư, đắc tội, chúng ta có thể làm chỉ có thể là mang cô đi!
Trong khi nói chuyện, ba cung phụng Ngọc gia cầm chắc lấy cánh tay bả vai của Ngọc gia Nhị tiểu thư, ba người đồng thời phát lực, dẫn theo Ngọc gia Nhị tiểu thư phóng lên tận trời.
- Không phải, thả ta ra, ta phải cứu ca ca ta, các ngươi mau buông ta ra, cứu ca ca ta, huynh ấy là hi vọng của Ngọc gia chúng ta, nhanh cứu ca ca ta!
Bị ba người mang lên bầu cao, Ngọc gia Nhị tiểu thư điên cuồng giãy dụa, nhưng mà cho dù Ngọc gia Nhị tiểu thư có tu vi của Hóa Linh Cảnh vẫn bị ba cung phụng Hóa Linh Cảnh đồng thời chế trụ, không thể làm gì.