← Quay lại trang sách

Chương 291 Ngọc Thần Đại Tế

Trịnh thiếu hiệp, đây là năm ngàn viên Xích Linh Ngọc, chính là thù lao Trịnh thiếu hiệp hộ vệ tiểu nhi.

Không thể không nói, tộc trưởng Ngọc gia Ngọc Phi Long vẫn vô cùng giữ uy tín, vừa về tới Phù Vân Đảo đã giao thù lao cam kết cho Diệp Chân.

Khi năm ngàn viên Linh Ngọc màu đỏ tản ra dày đặc Linh Lực ba động đặt ở trước mặt Diệp Chân, Diệp Chân cũng có chút kích động nho nhỏ.

Xích Linh Ngọc này có rất nhiều công dụng, có thể dùng cho tu luyện, có thể dùng để luyện chế Ngọc Phù uy lực lớn, lúc bố trí trận pháp đẳng cấp cao có Xích Linh Ngọc chắc chắn sẽ không dùng Thanh Linh Ngọc.

Vì đủ loại nguyên nhân này nên nó vô cùng quý hiếm, mà sản lượng lại rất thấp, cho nên trên cơ bản bị một số thế lực lớn bao hết.

Trên đường tới đây, tộc trưởng Ngọc gia Ngọc Thiên Long đã nói chuyện với Diệp Chân, Ngọc gia bọn hắn một năm sản xuất được khoảng mười vạn viên Xích Linh Ngọc, mà trong mười vạn viên này phải trực tiếp giao một nữa cho Huyễn Thần tông.

Nhưng mà mặc dù Huyễn Thần tông bá đạo, nhưng trên phương diện giá cả cũng không quá nhiều áp bách.

Lúc đầu, Diệp Chân đã nghĩ đến kết quả xấu nhất, nếu như trên thị trường mua không được Xích Linh Ngọc, vậy thì thông qua Vạn Tinh Lâu để mua. Theo lời nói của Hải Lạc Sương, Vạn Tinh Lâu trải rộng toàn bộ Chân Huyền Đại Lục, Hắc Long Vực khan hiếm cái gì, vực khác không nhất định khan hiếm.

- Đa tạ!

Qua loa một câu, Diệp Chân không chút khách khí cầm viên Xích Linh Ngọc này, đây là thù lao hắn nên được.

- Nghe nói Trịnh thiếu hiệp tu luyện Ngọc Linh Lực đặc biệt, mà Trịnh thiếu hiệp lại lấy sức một người trấn áp Phúc Hải Thái Tuế hơn trăm hơi thở, đã cứu trên trăm người Ngọc gia ta, chút lòng biết ơn, còn xin Trịnh thiếu hiệp vui lòng nhận cho.

Trong khi nói chuyện, một vạn viên Thanh Linh Ngọc giống như núi nhỏ chất đống ở trước mặt Diệp Chân.

Chỉ có điều, một vạn viên Thanh Linh Ngọc nhìn qua rất nhiều, giá trị thật ra chỉ bằng một phần năm của năm ngàn viên Xích Linh Ngọc.

Trên cơ bản, một viên Thanh Linh Ngọc có thể đổi một viên Hạ Phẩm Linh Tinh, mà một viên Xích Linh Ngọc lại có thể đổi mười viên Hạ Phẩm Linh Tinh. Hơn nữa Xích Linh Ngọc vô cùng quý hiếm, chân chính thành giao giá cả có thể sẽ cao hơn.

Nói trở lại, một đóng nhỏ trong suốt sáng long lanh bên cạnh một vạn viên Thanh Linh Ngọc kia, ngọc chất bên trong như thủy dịch chầm chậm lưu động bất quy tắc làm cho trái tim Diệp Chân không nhịn được nhảy một cái.

- Đây là Thanh Linh Ngọc Tủy?

Diệp Chân chỉ vào viên ngọc này, hỏi.

- Ha ha. Trịnh thiếu hiệp thật tinh mắt. Một vạn viên Thanh Linh Ngọc, lòng biết ơn như vậy, lão phu thật sự không lấy ra được, dâng lên thêm trăm cân Thanh Linh Ngọc Tủy tỏ lòng biết ơn, còn xin Trịnh thiếu hiệp vui lòng nhận lấy.

Ngọc Phi Long nói.

Vẻ mặt Diệp Chân thoáng ngây ra một lúc. Cái này làm Diệp Chân hơi có chút ngoài ý muốn. Diệp Chân vốn muốn mượn chuyện của Ngọc Hải Long kiếm chút chỗ tốt, không ngờ tộc trưởng Ngọc gia hào phóng như thế, ngược lại làm cho Diệp Chân có loại cảm giác mình làm tiểu nhân.

- Đa tạ. Đây chính là đồ vật ta cần gấp, ta xin nhận.

Thanh Linh Ngọc Tủy này, Diệp Chân nhận lấy không chút làm bộ.

Lúc đầu, ngày đó Diệp Chân cứu người chỉ làm theo bản tâm của mình, căn bản không cần thù lao hay không thù lao, nhưng mà bây giờ có người cho, còn là một người tính kế mình cho, Diệp Chân yên tâm thoải mái nhận.

Đương nhiên, càng quan trọng hơn là, Thanh Linh Ngọc Tủy đối với Diệp Chân hiện tại có tác dụng vô cùng lớn.

Đối với võ giả tu luyện Ngọc Linh Lực mà nói, Thanh Linh Ngọc giống như Hạ Phẩm Linh Tinh cho võ giả tu luyện, là vật phẩm tiêu hao.

Nhưng, Thanh Linh Ngọc lại là tài nguyên tốt nhất tu luyện ngọc linh lực, cùng loại võ giả tu luyện hỏa linh lực dùng hạ phẩm linh tinh hỏa hệ tu luyện, võ giả kim linh lực dùng kim hệ hạ phẩm linh tinh tu luyện, đều có hiệu quả như thế.

Hạ phẩm linh tinh cũng tương tự có thể tăng cao tu vi, nhưng, hiệu quả còn kém chút so với thuộc tính Linh Tinh.

Mà Thanh Linh Ngọc Tủy là Thanh Linh Ngọc tinh khiết nhất, trình độ tinh khiết đó thậm chí có thể so sánh với Cực Phẩm Linh Tinh trong truyền thuyết, có thể khẳng định, trình độ tinh khiết tuyệt đối sẽ vượt qua thượng phẩm Linh Tinh.

Loại vật Linh Tinh này, càng tinh khiết hiệu quả tu luyện càng tốt, xem độ tinh khiết, cơ hồ gia tăng trên cấp số nhân.

Ban đầu, Diệp Chân muốn gia tăng Thanh Ngọc cảnh hậu kỳ trong Toái Ngọc Chân Kinh lên tới Thanh Ngọc cảnh đỉnh phong, cho dù có Thanh Linh Ngọc sung túc, ít nhất cũng cần bốn năm tháng khổ tu.

Còn là cái loại khổ tu không ngủ không nghỉ suốt ngày.

Nhưng có Thanh Linh Ngọc Tủy, Diệp Chân đoán Toái Ngọc Chân Kinh của hắn đột phá tới Thanh Ngọc cảnh đỉnh phong, ít nhất được rút ngắn một nửa.

Diệp Chân cũng không ngờ, một việc thiện xuất phát từ bản tâm lại có thu hoạch ngoài dự tính như thế.

- Trịnh thiếu hiệp khách khí!

Thang nhẹ một câu, vẻ mặt tộc trưởng Ngọc gia đột ngột biến đến có chút nặng.

- Diệp thiếu hiệp, gia môn bất hạnh, chuyện của tam đệ ta Ngọc Hải Long làm ngươi cười chê rồi.

- Ai, không nói gạt ngươi, ta còn có một hài tử thiên phú cực cao, vào năm trước ngoài ý muốn chết đuối.

Hai mắt của Ngọc Phi Long đột nhiên đỏ lên.

- Hôm qua khoanh tay đứng nhìn chỉ muốn mượn tay Trịnh thiếu hiệp trừ bỏ tai họa gia tộc này, cho nên…

- Còn xin Trịnh thiếu hiệp thứ lỗi.

- Gia tộc tranh đấu, quả thực…

- Lão phu ở đây đa tạ hôm qua Trịnh thiếu hiệp giữ cho lão phu mấy phần mặt mũi, viên Xích Linh Ngọc này, nguyện tỏ lòng biết ơn, còn xin Trịnh thiếu hiệp vui vẻ nhận.

- Cái này.

Lúc này, Diệp Chân cũng có chút do dự.

Ban đầu Diệp Chân là muốn mượn cơ hội này hung hăng đánh Ngọc Phi Long này một khoản, bây giờ nhìn Ngọc Phi Long thả thấp như thế, nói ra rõ ràng như thế cũng làm cho hắn có chút ngượng ngùng.

- Trịnh thiếu hiệp chớ có ngại ít. Sản lượng Xích Linh Ngọc có hạn, đơn đặt hàng của những đại thế lực như Huyễn Thần tông, một viên cũng không thể thiếu, lão phu có thể tự do chi phối, cũng chỉ có nhiêu thôi.

Nói đến đây, Ngọc Phi Long dừng một chút, mới nói tiếp.

- Trừ cái đó ra, lão phu còn có một yêu cầu quá đáng!

- Mời nói!

- Ba ngày nữa chính là Ngọc Thần đại tế chín năm một lần của Ngọc gia nhất tộc, đến lúc đó, lão phu sẽ truyền Ngọc gia truyền thừa cho tiểu tử Ngọc Ninh, miễn cho tộc nhân trong tộc lại có ý đồ xấu gì. Đến lúc đó, còn xin Trịnh thiếu hiệp xem lễ chứng kiến.

- Tốt!

Thu chỗ tốt của người ta, chút thỉnh cầu, Diệp Chân không đáp ứng nữa thì cũng có chút bất cận nhân tình. Mà hắn cũng đang đợi phù tấn của Lục La, đợi ở đâu không phải đợi.

Về phần viên Xích Linh Ngọc này, Diệp Chân mượn bậc thang này để nhận. Trước sau có một vạn viên Xích Linh Ngọc, Toái Ngọc Chân Kinh của Diệp Chân đột phá tới Xích Ngọc Sơ Kỳ không có bất cứ vấn đề gì, thậm chí Xích Ngọc Trung Kỳ cũng có thể xông một lần.

Ngọc Thần đại tế chín năm một lần của Ngọc gia sắp đến, Ngọc Phi Long làm tộc trưởng, dĩ nhiên loay hoay chân không chạm đất. Nhưng mà trong lúc cấp bách, Ngọc Phi Long vẫn không quên Diệp Chân, tự mình an bài hắn một đôi thị nữ. Còn có Ngọc Ninh và Ngọc Tĩnh bồi tiếp Diệp Chân dạo chơi ngắm phong cảnh Phù Ngọc

Đảo.

Một hai ngày sau, Diệp Chân phát hiện người Ngọc gia trên Phù Ngọc Đảo, tu luyện phần lớn đều là Ngọc Linh Lực.

Mặc dù nói người Ngọc gia tu luyện Ngọc Linh Lực cũng không giống Diệp Chân tu luyện Toái Ngọc Chân Kinh bách tà bất xâm, nhưng nói về tính kháng độc thì lại mạnh hơn so với những người khác.

Hôm đó, cung phụng Ngọc gia còn có Lưu Bá trúng Thập Hương Nhuyễn Mạch Tán. Cho dù có tộc trưởng Ngọc gia Ngọc Phi Long giải độc nhưng hơn hai ngày rưỡi vẫn như cũ không sử dụng được một tí Linh Lực.

Nhưng hai huynh muội Ngọc Ninh, Ngọc Tĩnh tu luyện Ngọc Linh Lực trở lại Phù Ngọc Đảo ngày thứ hai đã hoàn toàn khôi phục.

Ngọc Linh Lực có đặc tính tịnh hóa, có thể thấy được chút ít.

Trong lòng Diệp Chân đột nhiên sinh ra một suy nghĩ kỳ quái, hắn tu luyện Toái Ngọc Chân Kinh, có thể có chút quan hệ với Ngọc gia hay không?

Dù sao võ giả tu luyện Ngọc Linh Lực cũng cực kỳ hiếm thấy!

Theo Ngọc gia Ngọc Thần đại tế sắp đến, Ngọc Ninh - Thiếu Tộc Trường cũng vội vàng đến chân không chạm đất, người bồi tiếp Diệp Chân đi dạo biến thành một người Ngọc gia Nhị tiểu thư - Ngọc Tĩnh.

- Trịnh đại ca, đi tới Phù Ngọc Đảo chúng ta, chỗ khác không xem cũng có thể, chỉ có Lạc Ngọc kỳ cảnh trên Lạc Ngọc Sơn là không xem không được.

- Lạc Ngọc kỳ cảnh trên Lạc Ngọc Sơn là một đại kỳ cảnh. Mỗi khi sương mù bay lên ngay lúc thiên tinh vừa sáng, sương mù, hồ quang ngọc sắc, tinh quang, sơn quang chiếu thành một mảnh, sẽ hình thành một màn kỳ cảnh, đi thôi, chúng ta ngự không qua đó.

Dưới bóng đêm, trên mặt Ngọc Tĩnh mang nụ cười ngọt ngào, ngón tay ngọc nhẹ nhàng cầm lấy ống tay áo Diệp Chân, cùng với Diệp Chân đồng thời bay trên trời, hướng về đỉnh Lạc Ngọc Sơn.

- Đây chính là Lạc Ngọc kỳ cảnh sao?

Nháy mắt xông vào đỉnh núi biển mây, hai mắt Diệp Chân lập tức thay đổi.

Ngồi bên trong đỉnh núi biển mây, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, từng đạo tinh quang xuyên qua biển mây phóng xuống, trải qua chiết xạ kỳ diệu, đủ mọi màu sắc thải quang từ trên bầu trời chiếu xuống như hoa rơi rực rỡ.

Trong đêm, nhiệt độ chậm rãi hạ xuống, đầy trời sương mù chậm rãi biến thành giọt sương rơi xuống, dường như những giọt lưu ly màu ngọc từ không trung bay xuống, trong nháy mắt tạo thành một thế giới như mộng ảo khiến Diệp Chân đều có chút mê mang.

- Trịnh đại ca, Lạc Ngọc kỳ cảnh này thế nào?

- Không tệ.

Vừa trả lời, Diệp Chân lại thầm thở dài một tiếng, dưới cảnh đẹp thế này, nếu như có thể sóng vai với Thải Y, cùng hưởng rực rỡ của Lạc Ngọc này sẽ lãng mạn cỡ nào

- Thải Y sợ là sẽ phải lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn đến bình minh.

Đột nhiên, thân ảnh Lục La chợt lóe lên trong đầu Diệp Chân, làm cho vẻ mặt Diệp Chân có chút ngạc nhiên.

Ngọc Tĩnh bên cạnh lại giống một tiểu nữ hài, giang hai cánh tay ra, giơ cao hai tay lên, tùy ý các giọt sương hóa thành Lạc Ngọc rực rỡ rơi xuống trên tay, nửa trượt trên tay ngọc.

Có thể bởi vì nội đấu kịch liệt, có lẽ nguyên nhân chỉ có dòng chính mới có thể tiến vào, lúc Ngọc Thần đại tế, tiến vào miếu tộc Ngọc gia cũng không có nhiều người, chỉ có chừng trăm.

Tất cả người Ngọc gia, đều là một thân phục sức xanh ngọc lịch sự tao nhã, thân phận của bọn hắn, lấy ngọc sức trên trán để phân biệt.

Phần lớn tộc nhân, ngọc sức trên trán là Thanh Linh Ngọc, bốn trưởng lão của Ngọc gia, và Thiếu chủ Ngọc gia Ngọc Ninh còn có mấy hậu bối Ngọc gia, ngọc sức trên trán đều là Xích Linh Ngọc.

Mà ngọc sức trên trán tộc trưởng Ngọc Phi Long không ngờ lại là một khối Tử Linh ngọc lớn cỡ ngón cái!

Chính như lời của Ngọc Phi Long, hôm nay Ngọc gia cũng không có khách lạ, chỉ có Diệp Chân và mười cung phụng Hóa Linh Cảnh xem lễ.

- Chư vị, hôm nay chính là Ngọc Thần đại tế chín năm một lần của Ngọc gia chúng ta, đã nhiều năm như vậy, Ngọc gia trong tay lão phu, vẫn luôn cất bước không tiến.

- Hôm nay, nhờ vào dịp Ngọc Thần đại tế, lão phu muốn mượn cơ hội này mang tộc vận Ngọc gia một ngàn tám trăm năm qua truyền thừa tiếp, còn xin chư vị làm chứng.

- Tộc hội hạng thứ nhất, thăm viếng ngọc Thần!

Theo tộc trưởng Ngọc Phi Long quát khẽ, hai tộc nhân Ngọc gia dùng sức đẩy đại môn nặng nề dị thường của tông miếu Ngọc gia.

Tiếng chi chi vang trong, một pho tượng được làm bằng ngọc cao tới ba trượng xuất hiện trước mặt mọi người.

Nháy mắt đảo mắt qua, con ngươi Diệp Chân đột nhiên co rụt lại, trái tim giống như nổi trống kịch liệt, hơi nhúc nhích một chút.